Chương 12: Mượn Trước Tính Sau
Mở đầu cho cuộc giao đấu là tiếng hô cho phép của trọng tài, sau đấy thì hai băng đảng chính thức bước vào trong. Những người tới chứng kiến cũng theo đó mà hào hứng lựa chỗ tốt ngồi xem, một số khác thì leo thẳng lên đống phế thải luôn để coi cho rõ.
Các nhân vật quan trọng từ từ bước lên sàn đấu với cái khí thế dễ dàng áp đảo đối phương, hai người đại diện chính của phe bước lên chào hỏi nhau. Xong xui, hai tên đấy lui về phía đội mình rồi cứ thế cùng anh em cột chèo xông lên.
Khung cảnh hỗn loạn, lẫn bầu không khí căng thẳng của một trận đấu bất lương kinh điển, dường như được đẩy lên cao trào là khi vị Tổng Trưởng đáng kính của Touman đang bị đánh hội đồng. Và theo một định lý thông thường, thì cái danh xưng 'Mikey Vô Địch' cũng đéo phải là đồ kiểng mà thích gọi sao thì gọi.
Nhưng đó là chỉ kể đến trường hợp bọn chúng không giữ con tin thôi, chứ bọn chúng đang giữ Takemichi để uy hiếp con nhà người ta kia kìa.
Rơi vào cái hoàn cảnh éo le như này thì có mấy ai muốn đâu, kể cả Takemichi cũng phải khóc thầm trong lòng luôn đấy. Vừa nãy cậu còn đứng kế Chifuyu đánh nhau, mà thoắt cái đã ở trên này. Đời khốn nạn với cậu quá!
''Mikey-kun! Cứ ra tay đi, tao không sao đâu!''
Nhìn thấy Mikey bị đánh mà không phản kháng, cậu gào ngay trước với anh. Không phải do cậu sợ cái uy lực cú đá vòng của anh, rồi bị đánh trúng cho mê sảng. Mà là cậu lo cho an nguy của bọn đang giữ cậu, lỡ tên này mà nổi khùng, lên thì có khi cậu phải chết chung với đám này à?
Xin lỗi chứ, cậu còn yêu đời lắm..
''Ai cho mày quyền lên tiếng hả?!''
Gã to con trước mặt cậu quay phắt lại, vung tay định phang cây gậy sắt gã cầm vừa dùng để quánh Mikey, sang vụt cậu. Takemichi lập tức cúi gầm mặt, nhắm ghiền mắt lại sẵn sàng đón chờ cú đánh sắp tới.
''Bình tĩnh đã cái nào, người ta thích thì người ta nói. Cần đếch gì thứ âm binh như mày cản?''
*Bụp, bụp..!*
Nghe được giọng nói quen thuộc, cậu đánh liều mở mắt ra kiểm tra thử. Sau đấy là loạt tiếng ngã rầm của cơ thể chạm vào sắt, tôn. Sắc mặt cậu ngớ ra, ánh mắt sửng sốt cực kỳ.
''Moshi, Moshi!''
''Takitori..?''
Takemichi dễ dàng nhận ra người kia vì cái bộ dáng ăn mặc của nó, đeo khẩu trang, đội nón kết trên đầu, tóc đen ngắn mượt. Nhất là kiểu cười khúc kích trêu ngươi, tuyệt nhiên cậu không lầm vào đâu được. Nó cầm quay quay cây baton màu đen tuyền, nghiêng đầu chào lúc vừa chạm mắt với cậu ta.
''Hi, xem ra ta có duyên để gặp nhau nhở.''
''S..sao cậu ở đây?? Với lại bọn này bị sao thế??''
''Bị gõ đầu chứ sao cha?? Nhìn đủ biết mà..''
Đỡ Takemichi đứng lên trong sự ngơ ngác, nó còn tận tâm giúp cậu phủi hết mớ bụi bặm trên người ra hết. Xong nó mới đứng ở một khoảng cách an toàn để nói chuyện.
''Bằng thứ đó ấy hả???''
''Ừm, thì sao..''
Nó không ngu tới độ không hiểu được ý nghĩa của câu hỏi kia, nhưng tâm trạng đang vui, nên cứ thích cà nhây là thế.
''Nhưng khoan, thế sao cậu lại có mặt ở đây..?''
''À, thì...Thấy đông nên tham gia cho vui, với lại nếu tôi không cứu cậu thì cậu ăn trọn cái cây này đấy!''
Đá khúc cây sắt tới dưới chân Takemichi, nó lơ đễnh nói. Chỗ này ồn thật, khác xa với mấy trận đấu đường phố thông thường. Do chỗ này không khuất mấy, nên nó mới có thể dễ dàng tìm ra chỗ tóc vàng đang đứng. Chứ nếu không, thì nó có nước mà ăn cám vì không làm đúng như kế hoạch mất.
Kisaki đã kêu nó phải giả bộ bảo vệ Takemichi, vì hắn đang nghi là có gián điệp trà trộn vào. Rồi phá tanh bành kế hoạch của hắn, nên tạm thời là gã sẽ không ra mặt. Toàn bộ cứ hành động theo ý nó muốn, có chừng mực là được. Thành ra nó mới xuất hiện đúng lúc để giúp Takemichi đó, chứ làm gì có ai cứ canh người khác gặp nguy là ra cứu.
''Đm, tránh ra chỗ khác thằng oắt con! Mày làm tao cáu rồi đó!''
Đang còn bận lay hoay với anh chàng kia, thì nó liền bị nắm cổ áo đưa lên cao. Chắc do nãy nó đã khinh suất, nên lực đánh không đủ để khiến tên to con nhất trong số bọn này ngất đi. Khổ rồi..
''..Haiz..Buông em ra đi anh trai, cổ em đang đau. Xin đấy!''
''Mày đang ra lệnh cho tao đó hả? HẢ?''
Dứt câu, gã đập cả người nó xuống nóc chiếc ô tô cũ rít. Cố bóp chặt cổ nó hơn, gân tay hiện rõ mồn một. Nhưng nó chỉ tỏ vẻ khó chịu một chút, rồi ngước mặt về phía Takemichi đang đứng lúng túng chưa biết làm gì.
''Khục..Phiền cậu..né..chỗ này càng xa..càng tốt! Tôi cần..chút không gian..rộng để xử tên này..''
Gằn ra được vài tiếng nhắc nhở ai kia, nó hài lòng khi thấy cậu không thắc mắc gì mà chạy tới bên chỗ Mikey đang quỳ.
''Hừ, thân mày còn lo chưa xong mà đòi giúp người khác à. Giống anh hùng nhỉ?''
''Đâu có đâu, người như tao làm sao thành anh hùng được..''
Trong phút chốc bàn tay còn đang nắm cổ nó đã trở nên trống không, gã chưa hết bất ngờ thì đã bị nó vòng ra phía sau khóa tay gã lại. Chân đạp đè lên trên lưng của tên đấy, tay cầm baton chĩa vào đầu gã ta. Điệu bộ đùa giỡn với con mồi lúc này, làm nó có chút hứng thú như vừa ăn phải ít 'kẹo'.
''Nhưng chỉ cần tao đục thủng đầu mày, thì sẽ thành phản diện ngay. Hiểu chứ?''
''Thằng chó khốn nạn! Thằng hèn như mày có ngon bỏ vũ khí ra đánh với tao, chứ đừng có chơi theo cách bẩn thỉu đấy.''
Gã trợn trừng mắt nhìn, thấy la ghê quá nên nó cũng đành thả gã to con lớn xác này ra. Nhưng đây lại là một nước đi sai lầm nữa, gã không những chớp được thời cơ quăng nó từ trên cao của chỗ phế thải xuống giữa sân của sàn đấu. Mà gã còn có ý định lao vào đánh nó.
Toàn bộ người xung quanh cũng vì chấn động nọ mà tạm gác mọi chuyện qua một bên, ai ai cũng dòm vật thể đang nằm sỗng xoài trên nền đất. Đất cát bay tứ tung khắp nơi, Takemichi cũng lật đật chạy lại chỗ nó, nhưng vì đám đông nên bị cản lại giữa chừng.
''Mày đúng là ngây thơ, tưởng tao sẽ giữ lời hả?''
Từng cú đá của gã ta giáng xuống, làm đầu nó nhức ong cả lên. Máu cũng theo đó mà hộc ra ngoài.
''Chết mẹ mày đi!''
''Ây, đừng lôi phụ huynh vào đây chứ. Mất dạy vừa thôi!''
Bật người tránh khỏi cú đám tiếp theo của hắn, nó lảo đảo đứng dậy. Dùng tay áo sơ mi dọn dẹp mớ bầy hầy dính trên mặt.
''Mày nói gì, nói lại tao xem thằng kia!''
Như bị chọc trúng chỗ ngứa, gã giậm chân đùng đùng. Giơ nắm đấm nhắm thẳng vào giữa mặt người nãy giờ đang đứng yên, phần nó thì vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
*Áaaaa!!*
''Đây là đang giả điếc hay điếc thiệt vậy. Có nhiêu đấy mà cũng chả nghe được, chán.''
Nó không kiêng kệ gì mà thẳng thừng bẻ gãy cái chân vừa đá mình bầm tím một mảng nọ, vẫn giữ giọng trầm không chút biến đổi. Tiếng thét nghe đến rợn tóc gáy của hắn, như làm đám người đang đứng hóng hớt cũng phải rùng mình.
''Mai mốt có đi đánh lộn, nhớ tránh tao ra. Không tao bẻ gãy cổ có ngày..''
Canh chuẩn phần xương sườn dễ đánh nhất, nó dùng gậy bang vào. Máu và âm thanh gãy vụng hòa làm một, khiến gã ho ra thứ chất lỏng màu đỏ tươi văng ra đất. Kêu gào thảm thiết với lũ đồng đội đang đứng ở vòng vây xem.
''Này, trọng tài! Đánh đấm kiểu này không phạm luật phải không?''
Tên trọng tài đang ngồi chết lặng, thì đột ngột bị gọi tên nên hoảng mang ngó nó. Môi lại chỉ biết lấp bấp mấy từ.
''Ở đây này!..Tôi đang muốn hỏi là, đánh đấm kiểu này sẽ không bị xử phạt đúng chứ?''
Touman và Valhalla belike: Bộ là bóng đá hay gì, mà bị xử phạt vậy hả trời?!
Trọng tài: Thằng này điên rồi tụi bây ơi! Đứa nào dẫn bạn về đi..Để đây một hồi, không khéo nó hỏi tới thẻ đỏ, thẻ vàng là gì thì chết dở.
''Ờ, không, không có.''
Khóe mắt vừa giật vừa trả lời, tên trọng tài vờ đáp lại cho có lệ. Còn những người khác chỉ để duy nhất một biểu cảm, để chứng kiến cuộc nói chuyện vô nghĩa này diễn ra.
''Cảm ơn!''
Trong lúc đợi để có được câu trả lời, nó tranh thủ lau kĩ lại cây baton. Vì đây đâu phải đồ nó, hàng lụm lề đường đó trời!
Nó đi từng bước tới một cặp anh em đang ngồi gần đấy, đưa cây gậy cho người để tóc hai màu thắt bím. Anh ta cố tình nhướng một bên lông mày khi thấy nó thản nhiên bước lại gần.
''Anh là Haitani Ran phải không? Xin lỗi vì không hỏi ý kiến anh, mà đã tự tiện mượn. Do cái này là do tôi lụm được ở ngoài cổng nên lấy xài đỡ, ai dè nó có khắc tên anh. Dù sao, tôi cũng nghĩ là nên trả lại cho chủ. Chân thành xin lỗi anh lần nữa..''
Thành thật khai báo hết toàn bộ, nó chốt lại một câu cuối trước khi kết thúc câu chuyện dài thênh thang. Không nhìn lấy một miếng biểu cảm của người chủ, nó nhanh lẹ đặt cây gậy vào tay của tên đó. Xong nó chạy biến đi lúc này không hay, đến khi tất cả chú ý tới thì tiếng còi cảnh sát đã đuổi đến nơi. Thành ra trận chiến hôm nay được coi như là hòa nhau.
----------------------------------------------------------
Nay siêng nên Au đăng sớm UwU
Giờ đang gần 11 giờ khuya ròi, cóa ai còn thức lướt tik tok giống tui ko? 😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top