CHAPTER 7: Tâm tình tình tâm
"Nhưng...
Người ấy đã...
Chắn lấy chú...
Và chịu hết ba phát đạn ấy..."
.
.
.
Kakuchou chợt ngưng lại.
Cả con bé cũng im lặng này giờ.
Thời gian như lắng đọng lại.
Như đọng lại vào lúc... lúc Izana ngã xuống trước mặt anh.
Khó chịu thật.
"Ờm... và rồi--"
"Không sao đâu."
"Ha- hả?"
"Chú... Lúc ấy chú có đau lòng không?"
...
Câu trả lời rõ ràng mà nhỉ.
Có.
Anh đã đau lắm.
Cái đau sắc nhọn,
sắc nhọn và xuyên thẳng qua trái tim vốn đã rỉ máu của anh.
Cái đau đắng lòng đến tê dại.
Cái đau khiến người ta dằn vặt lên đỉnh điểm.
Cái đau sau khi đay nghiến người ta đến sự cùng cực của sức chịu đựng thì lại quắt queo thành một nỗi đau khô cằn và dai dẳng âm ỉ.
"Chú..."
Kakuchou vừa quay sang thì sững người lại.
Con bé chồm qua và ôm lấy anh.
Ban đầu là vòng tay qua cổ.
Sau đó là đầu áp đầu
tai chạm nhau khiến Kakuchou còn nghe thấy tiếng thổn thức trong lồng ngực nhỏ.
Sau đó là cả người con bé đã đặt vào lòng của anh.
Áp thẳng người vào Kakuchou.
Người nó thật là bé khi nó ép sát với Kakuchou.
Đôi vai run lên từng hồi.
Anh theo phản xạ đỏ bừng mặt lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay con bé. Nhưng nó ôm chặt thật đấy, không thể nào rũ nó ra được.
Thậm chí anh còn đứng lên để nó thả ra mà rơi xuống.
Nhưng tứ chí của nó lập tức quặp chặt vào người anh, thế nào cũng không buông.
Khiến anh loạng choạng và ngã rạp hẳn ra ottoman của sô pha.
Nó vẫn bám chặt vào anh.
Lồng ngực nó áp sát vào người anh và run lên từng hồi.
Dòng suy nghĩ vừa nãy về Izana bỗng bị cắt đứt.
Chết tiệt, như thế này e rằng Kakuchou...
"Nó chưa đủ tuổi nó chưa đủ tuổi nó chưa đủ tuổi nó chưa đủ tuổi nó chưa đủ tuổi nó chưa--"
"Nó chưa đủ tuổi, phải không?"
Kakuchou cảm thấy mình sắp nổ tung mất.
Cứ như thế này, sợ anh sẽ...
Bỗng ánh mắt anh va vào khuôn mặt của nó.
Mọi cảm xúc xốn xang vừa nãy đều xẹp xuống trong lòng anh.
Mặt con bé đỏ bừng, nhưng không phải ở má mà là ở hai khóe mi.
Nó khóc thật to, từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên má của nó.
Đôi mắt đỏ hồng thường ngày giờ như càng to hơn, càng lấp lánh và như đã mềm dịu dần đi, để lại một nỗi thổn thức và đau khổ vô hình.
Thời gian như sững lại trong Kakuchou.
"Chú... Cháu..."
Con bé nấc lên trong lòng anh.
"Cháu cũng nhớ người ấy nhiều lắm..."
...
Cái gì cơ?
Gì vậy? Con bé cũng biế-- A, không thể nào được, nó còn quá bé... Chẳng lẽ...
Con bé có người thương?
Trong Kakuchou bỗng cuộn trào lên một nỗi thất vọng bùng cháy. Anh cảm thấy bỗng chốc buồn bực đến khó thở... Vì sao vậy?
Lập tức gạt phắt đi.
Ờ... ờm... nó nh... nhớ người thương của nó...
Và bị... chia xa?
Bởi cái gì?
Có phải cái chết không nhỉ.
Vì sự đau đớn trong mắt nó không thể nào là do chút tình cảm tuổi bồng bột lỡ dở dang được.
Anh nhìn nó đầy xót xa.
Sao trông nó nhỏ bé và mỏng manh quá thể.
Đem theo nỗi buồn khủng khiếp ấy, sao nó lại chưa vỡ thành trăm ngàn mảnh nhỉ.
Đến cả anh cũng đã thấy như mình chết đi sống lại nhiều lần sau khi Izana biến mất.
Nhưng mà... may là nó chưa... thực sự vỡ.
Vỡ thì liệu nó còn nằm trong tay anh không?
May... thật.
Con bé tiếp tục nức nở.
Thời gian đọng lại.
Tiếng khóc của nó dịu lại rồi tắt hẳn.
Kakuchou vẫn nằm ngửa với cái cơ thể của con bé bám riết lấy ở phần thân trên.
Chỉ nhìn thấy được mái đầu vàng ánh cam của nó tựa lên lồng ngực mình.
Tay con bé dần thả Kakuchou ra và co lại sát vào cơ thể nó.
Nó nằm quắp lại như một đứa trẻ.
Hơi thở đều đều.
Thật im.
Thật lâu.
Kakuchou nghĩ nó đã ngủ rồi.
Nhưng vẫn không thay đổi tư thế.
Người nó nhẹ vậy? Sao cao mà cân nặng có chút ít vậy?
Đặt lên người chỉ thấy ấm chứ không thấy khó chịu
Thật sự coi anh là cái nệm ư?
Bỗng Kakuchou vụt nhớ đến Izana.
Nãy giờ... trong tâm trí anh Izana đã bị quên lãng bởi con bé này sao?
Lâu lắm rồi dòng suy nghĩ hiếm có của anh về Izana lại bị cắt đoạn như vậy.
Con bé này... có sức mạnh gì vậy chứ?
Hay là vì sự đồng cảm nhỉ?
Không, còn một cái gì đó khác nữa, lạ lắm.
Anh tựa người định ngồi dậy. Thân mình bắt đầu chuyển động thật nhẹ để không đánh thức nó, nhưng nào ngờ con bé cũng lại bám vào chiếc áo sơ mi của anh để người khỏi bị trượt xuống.
"Ơ.. cháu chưa ngủ à--"
"Kakuchou."
.
"Ha... hả?"
"Kakuchou."
Toàn thân anh như khựng lại khi nghe tên mình. Không dùng họ, không dùng kính ngữ. Nghe tên mình phát ra từ đôi môi đỏ hồng của nó.
Anh như quên mất lý do tại sao nó lại biết tên anh.
Chỉ là muốn nghe nó gọi lần nữa thôi.
Anh cũng thầm thì.
"Sao?"
"Kakuchou. Kakuchou. Kakuchou."
"Hửm? Chú đây?"
"Kakuchou."
Người con bé như áp sát hơn vào người anh.
"... Cháu cũng đau lắm."
Tim Kakuchou như ngừng đập.
Sự xót xa dồn dập đến.
"Vậy nên, hãy cùng nhau vượt qua nhé.
Phải nhờ vào chú nhiều rồi, Kakuchou."
==========
P/S:
Chu choa, phát hiện các cô đọc mà không vote nha :))
Xin lỗi các cô vì lỗi hẹn nhưng tôi lỡ comeback mất tiêu rồi :b
Còn 2 ngày nữa thi trường của Bộ nhưng mà tôi vã quá không chịu nổi nữa rồi, cần boost năng lượng tích cực ngay chứ sợ ko vượt qua nổi mất.
Thế là bắt đầu vào mạch chuyện chính rồi yay yay.
Mong các cô tiếp tục theo truyện của tôi nha, hết tháng 6 là sẽ trở lại rồi, xin hãy đợi tôi nhaa.
Và trong khi đợi thì tại sao không tìm đọc những tác phẩm trước đó của tôi nè~
Cô nào thẩm được tiếng Anh thì đọc ủng hộ tôi bộ này nhaa. Đây mới là bộ tiếng Anh đầu tay á, mà các cô bỏ qua cái tittle Izana x reader nha, hồi đó ngu ngơ chứ thiệt ra đây là Izana x OC nhaa
Thiệc ra tôi lo các anh em nước ngoài không chịu đọc nữa nên cứ lo phải drop, thậm chí còn định translate sang bản tiếng Việt cơ, nhma lên 1.1k read rồi nên chắc ko drop nữa. Chỉ tội các cô cứ read mà không vote thôi :DD
(Xí, ghen tị thiệc chớ. Bộ kia thì tăng 400 read còn bộ này... Thôi kệ)
Còn nếu nhiều người thấy hứng thú thì chắc tôi sẽ translate sang bản Việt cho, có lẽ còn đặt exclusive ending chứ cái ending tôi định sẵn sợ nhiều người buồn :)) Đúng rồi, sảd boiz-- à nhầm sad ending đó :))
Còn nếu bỏ qua thì tôi xin trân trọng giới thiệu tác phẩm này nè.
Đây là tuyển tập những mảnh plot linh tinh mà tôi bỗng nhiên nghĩ ra về TR, thấy khá thú vị và có thể đào trong tương lai, các cô cứ đọc và vote những plot các cô muốn, tôi sẽ chọn lựa theo số lượng và sở thích riêng.
Thế nha, hẹn gặp lạiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top