Hồi 5: Hồi ức (1)

Chị tao là người con gái dịu dàng nhất thế gian này. Chị luôn bảo vệ tao, chăm lo tao, quan tâm và sẵn sàng lắng nghe tao. Tao ghét bất kì ai làm chị tao rơi lệ, ghét cả những thằng trăng hoa không biết thân biết phận cứ ve vãn và tán tỉnh chị tao. Tao ghét cảnh chị tao - người xứng đáng nhận những điều tốt đẹp nhất lại phải chịu những điều cực khổ.

Chị tao luôn cố gắng đến không biết nghỉ ngơi, chị luôn vất vả đến mức mệt nhoài. Bọng mắt chị càng dày dần những đêm thức trăng, quầng thâm dưới mắt chị càng ngày càng đậm làm tao rất lo. Tao luôn bảo chị phải giữ sức khoẻ, ấy mà chị tao có nghe đâu? Chị luôn bảo không sao đâu, còn bảo tao phải lo cho mình chứ đừng lo cho chị. Chị tao lo cho tất cả mọi người, đối xử rất tốt với họ rồi ai sẽ đối xử tốt lại với chị tao? Mấy người biết chị tao cực khổ đến mức nào? Tao không biết, số lượng chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ngày ba mẹ tao mất vì lũ quỷ khốn kiếp sát hại, chị tao đã không khóc trước tang lễ của họ. Để rồi, đêm chị trốn ra góc sau nhà khóc oà lên như một đứa trẻ. Tao sẽ không bảo chị tao đừng khóc nữa, vì tao biết chị đã vất vả đủ rồi. Tao muốn chị tao cứ khóc cho thoả lòng mình, trút bỏ đám hành lí muộn phiền xuống biển. Tao chẳng giỏi an ủi, chỉ biết tặng cho chị tao cái ôm. Tao luôn muốn chị tao nhớ rằng, chị à chị không cô đơn đâu. Vì chị tao còn có tao ở đây, mãi mãi ở đây và lắng nghe chị tao trãi lòng. Tao luôn ở đây và mong muốn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia, vỗ về và thủ thỉ những câu ngọt ngào như cách chị luôn vỗ về tao khi tao lầm bước.

Có lẽ, tao hiểu tại sao anh Tomioka lại bảo tao giống ảnh rồi. Ngày chị tao xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất lại là ngày chị tao phải rời khỏi chốn gian này. Anh rể tao rất tốt, tao biết điều đó. Tao luôn muốn một ngày có thể dắt tay chị tao và gửi gắm cho người chị tao yêu - người tao đã chắc chắn sẽ khiến chị hạnh phúc, đỡ đần chị. Nhưng trớ trêu, mọi chuyện chẳng như tao tưởng. Tao cũng không có tâm trạng mà nhắc lại làm chi, chị tao - đến ngày cuối cùng cũng chẳng được hạnh phúc. Chị không muốn tao sa vào con đường diệt quỷ, trong di chúc chị viết chị không muốn tao cực khổ. Chị bảo tao hãy hứa với chị, hãy sống như một cô nhóc đúng lứa tuổi, lớn lên và yêu một người tao sẽ yêu sau này. Chị bảo hãy yêu một người như cách ba tao yêu mẹ tao, như cách anh rể tao dành tình cảm cho chị. Và sau đêm định mệnh đấy, lần đầu tiên tao thất hứa với chị, tao đã vào con đường một sống một chết đấy.

Chị tao trước khi chết đã vội đẩy tao ra khỏi căn nhà mà con quỷ đó hành hung, chị hét lên một tiếng rồi sau đó tôi không còn nghe thấy tiếng chị và anh rể nữa. Vì, ả quỷ đó đã xé nát thân thể hai người rồi. Lúc ấy tao mở căng cả mắt, mồ hôi lấm tấm trên mặt đổ dài như thác chảy. Cổ họng như khô khốc cả vì sợ, tao không tin cảnh trước mặt mình là thật. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng trên khuân mặt đã nguội lạnh từ lúc nào của chị, tim tao như muốn nhảy ù ra khỏi lồng ngực. Tao nhìn ánh mắt chứa chan nổi niềm ấy với nụ cười còn động trên môi chị, não tao như ngừng hoạt động. Thời gian như thể bị đóng băng, tao chẳng còn nghe được gì ngoài tiếng gió thổi đêm khuya và tiếng rít chói tai của ả quỷ. Trong đầu thì tràn ngập tiếng hét của chị tao, tao suy sụp mà ngã khụy xuống nền đất còn ướt ẩm sau cơn mưa rào. Tao muốn chạy, nhưng chân lại cứng như chì, không nhúc nhích nổi một bước. Cứ thế, mặt cho con quỷ nửa người nửa rắn kinh tởm đó vồ lấy thân mình bằng cái đuôi dài ngoằng khốn nạn. Lạ thay, nó nhìn chầm chầm vào đôi mắt tao rồi rít lên một tiếng, nó cười ngoác cả mồm miệng làm tao cứng đơ người. Ánh mắt nó kinh khủng đến mức tao không muốn nhìn thẳng nó bằng mắt mình. Nó cười như tự kỉ một lúc rồi ghé sát bản mặt đó vào mặt tao, trợn trừng mắt lên rồi liếm môi nói:

- Ái chà chà~ Xem ngươi kìa loài người bé nhỏ~ Hãy mừng rằng vì tao đã tha cho ngươi đi, tất cả là vì đôi mắt đấy thôi con ạ. Mày có vẻ chẳng biết gì về tác dụng của nó đâu nhỉ? Cả con chị ngu ngốc của mày nữa, đáng lẽ đôi mắt đó đã thuộc về tao rồi. Nhưng xem nào, mày vẫn còn là một đứa nhỏ, hành hạ mày đến năm mày mười tám là tao có thể được ngài Muzan trọng dụng rồi~

Tao chỉ nghe được đến đó rồi ngất cả đi. Đầu tao quay mòng mòng trong hoảng loạn. Mắt tao hoa lại như đến quáng gà, tao không biết con quỷ kia đã nói gì sau đó. Như một thước phim cũ, mở căm chạy vuột qua đầu tao như một cơn gió. Từng khoảng khắc ngày còn thơ tao êm đềm bên cạnh gia đình nay đã biến mất. Từ cha đến mẹ, rồi bây giờ đến cả chị tao - người tao thương yêu nhất cũng ra đi dưới tay của những con quỷ khát máu. Tao không biết chúng đến từ đâu, ai sinh ra chúng hay bất cứ điều gì về chúng, nhưng tao tin chắc rằng, dù có tới kiếp sau tao vẫn phải trả thù cho những người tao thương. Không, nói chi đến kiếp sau, dù có đến hết đời này tao vẫn phải xé xác chúng ra làm trăm mảnh, hoặc thả cho bầy sói hoang cắn đến nát xương thịt. Để đến mức, vết nhơ của chúng không còn trên thế gian này, dù chỉ là một cọng tóc hay lông mi. Như thể chưa từng tồn tại...

Đến tận lúc tỉnh dậy, tao đã thấy mình bị giam trong một cái lồng sắt, xung quanh toàn rơm rạ dơ bẩn. Nơi tao đang nằm, tối đen như mực lại còn bốc lên mùi hôi tanh thúi, tao nhăn mặt nhíu mày. Tao dụi mắt, ngó nghiêng xung quanh rồi tao thấy một cô bạn nhỏ cũng đang bị nhốt giống tao ở cái lồng sát bên. Tao mệt mỏi, cố gắng quên đi tất cả những chuyện đêm qua mà bắt chuyện với cô bạn, thầm nghĩ biết đâu tìm được đồng minh:

- Xin chào, cậu có biết đây là đâu không?

Trong đêm tối, tao cố gắng bắt chuyện với cậu ấy một cách thỏ thẻ nhất có thể. Cô bạn đó có vẻ như nghe thấy tiếng tao, liền ghé sát bên thanh sắt ( có vẻ rụt rè ), đáp lại:

- Ùm chào, cậu không biết đây là đâu ư? Đây là gia tộc Obanai - gia tộc rác rưởi nhất tôi từng biết. Có lẽ cậu bị ả Oniga bắt vào rồi....
- Oniga? Tên gì nghe mắt ói vậy? - Tao ngây thơ hỏi cô ấy, cô ấy như giật cả mình, mắt mở to lên hết cỡ rồi thì thầm nói, giọng có chút run lên vì sợ hoặc theo tao đoán là vì lạnh:
- Cậu gan thật đấy, lại có thể nói như thế với mụ ta! Chắc có lẽ do cậu không biết mụ tàn độc đến cỡ nào thôi.... Mà cậu không sợ tôi ư? Nhìn vết rạch này mà cậu không sợ sao..?

Cô ấy sợ hãi nói, tao vén mái tóc bù xù lại, nhìn kĩ cô bạn. Cô bạn ấy rất xinh, dù vết rạch có to dài đến đâu vẫn không thể chối cãi được cô ấy thật sự xinh đẹp, như chị Yaa vậy. Dù có nghèo và ăn mặc rách rưới đến đâu trong mắt tao, chị là người đẹp nhất. Tội nghiệp thay, trên người cô ấy mặc đồ mỏng manh quá, nếu không chết vì bị hành hạ thì cũng lâu dần sẽ chết vì mất đi hơi ấm thôi.
- Đâu, cậu xinh mà!

- Vậy... Cậu tên gì? Tớ tên Yuu, chỉ Yuu thôi
- Tớ tên Iguro
- Cậu xinh gái như này mà tên giống nam thật nhỉ? Mắt thì to tròn, tóc thì đen dài nữa! Mái tóc cậu làm tớ nhớ đến người chị vừa khuất của mình thật....

Vừa nhắc đến Yaa, tao bật khóc thút thít. Tao đã không bảo vệ được chị ấy. Tao bực tức bản thân minh. Tại sao lúc đó tao lại có thể đứng trơ ra như thế? Tại sao chân tao không di chuyển nổi để tao lao vào cứu chị ấy? Tại sao vậy? Những câu hỏi đó cứ lập đi lập lại trong đầu tao, khiến tao càng nhớ rõ hơn về khoản khắc, chính mắt tao thấy, chị và chồng chị bị ả quỷ xé rách ra làm đôi rồi lại thành trăm mảnh. Nó như in sâu vào não tao, khung cảnh khủng khiếp đó. 

''Em....thật đáng chết chị nhỉ? Người đáng lẽ phải sống là chị và anh ấy, chứ không phải em...."

Suy nghĩ đó vẫn mãi ám tao từ đó đến giờ. Bỗng, tao thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bạn mới quen ấy níu gấu áo tao, cắt ngang dòng suy nghĩ tiêu cực mê man như liều thuốc mê vừa tim vào người. Đôi mắt cô như biết nói, như thể muốn an ủi tao đôi phần. Cô bạn ấy xoa đôi bàn tay lạnh ngắt của tao, dù tay cô cũng lạnh chẳng kém, nhưng như thế thôi, cũng đã đủ khiến tao ấm cả lòng. Tao ngồi thụp xuống, sát cạnh hay song sắt, cuối đầu cảm ơn cô ấy, nước mắt rơi lã chả. Khi tao bật khóc nức nở, đôi bàn tay ấy vỗ về tao, đôi bàn tay bỗng ấm áp vô cùng. Tao như cảm thấy được hơi ấm quen thuộc của thứ gọi là "tình thân" mà chị tao vẫn thường hay an ủi tao. Tao cảm giác, bản thân thật may mắn đôi phần. Hồi lâu, tao gạt đi dòng nước mắt ấy. Bỗng nghĩ mình mít ướt thật. Rồi khoảng im lặng ấy từ đâu xuất hiện, bao trùm tôi và cô bạn nhỏ. Khoảng một lúc lâu sau, cô ấy mới ngập ngừng cất lời, giọng có chút rụt rè xấu hổ làm tao khá băn khoăn:
- Mà... Yuu-san này, tớ là nam chứ không phải nữ....

Nam
Nam
Nam
Nam
Nam
Nam
Nam
Nam
Nam
Nam
Nam

Hàng ngàn tiếng "tớ là nam"  vang vọng trong đầu tao làm tao nhục nhã đến mức nếu có một cái lỗ ở gần đây, chắc chắn tao đã chui xuống rồi. Người ta là nam mà tao còn khen xinh gái nữa cơ chứ, tao trắng bạch mặt mà vội xin lỗi lên xin lỗi xuống cậu ấy....
- A um không sao đâu, cậu nhầm cũng là lẻ đương nhiên! Không sao đâu nhé Yuu! - Iguro như biết tao đang rất nhục mà an ủi tao, trông cô ấy, à nhầm giờ phải là cậu ấy còn áy náy hơn cả tao nữa.
- Xin lỗi cậu....tớ thật ngu ngốc mà......đáng lẽ nên chết thôi....

- Không sao đâu, mà có vẻ tớ hiểu vì sao cậu được tha sống rồi
- Vì sao vậy?
- Vì đôi mắt đỏ như thạch của cậu đấy! Tớ cũng được tha mạng và bị thả vào ngục tối vì nó mà.
- Đôi mắt này có gì mà ả ta cần chứ?

Tao vừa nói đến đó thì đã nghe thấy tiếng bước chân rộn rã, Iguro vội bảo tao nằm xuống rồi quay sang giả ngủ. Tao cũng lúng túng bắt trước làm theo cậu ấy, nhắm nghiền mắt mà giả vờ thiếp đi. Tao nghe loáng thoáng giọng của mấy gã đàn ông đang bàn tán sôi nỗi:
- Nghe nói, Yamamoto và vợ sắp cưới của cậu ta đã bị mụ Oniga sát hại rồi..
- Tội nghiệp, sắp thành hôn mà mụ vẫn có thể mò tới sát hại được
- Nghe nói em gái cô dâu được tha mạng đấy! Bà ta bắt nó về hình như là vì đôi mắt! Tao nghe đồn là vậy
- Lời đồn đúng đấy, tôi là đứa em gái trong lời đồn đấy đây

Tao hết giả ngủ, nói lớn về phía mấy gã đàn ông. Tao đoán nơi này dưới mặt đất nên ấy gã mới có thể tự do ăn to nói lớn như thế. Tao nghe rõ tìm mình đập thình thịch trong lòng ngực, dù thế thì tao xin thú nhận là tao cực ghét các tin đồn. Dù tốt hay xấu cũng vậy, tao ghét việc bàn tán không lí do cũng như không biết rõ sự việc mà cứ bàn với chả tán.

- Nó dám nói lại luôn kìa bây! Từ trước đến giờ tao chưa thấy ai đã bị bắt vào rồi mà còn tự tin như nó cả! - Một tên mập nói
- Đúng đấy, nó còn biết sợ là gì không? Đến cả thiếu gia còn chẳng dám nói một lời mà nó có lại...

Iguro bám vào gấu áo tao, lắc đầu như ám chỉ tao nằm xuống đi và nhưng tao không chịu. Tao thủ thỉ bảo cậu ấy nằm xuống, trong đầu đã vạch ra kế hoạch sẽ làm thân với mấy gã đó để lấy thêm thông tin về mụ ta rồi cố gắng cùng Iguro trốn thoát khỏi đây và trả thù cho chị gái. Nghe có vẻ sơ sài nhưng đó là những gì tao có thể nghĩ ra trong lúc đầu óc loạng choạng như người say nhất.

- Lời đồn chỉ truyền tai nhau thì không biết thực hư, chi bằng để tôi xác nhận nhé. Có vẻ mấy người thích thú các thông tin về mụ ta nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top