Tôi mù thiệt mà? : chương 1

Akira: xin chào ơm... Anh gì đó ơi...?

Vụt.

Một lưỡi dao sắc bén chỉa sát ngay mắt Akira với không chút cảnh báo nhưng đôi mắt vẫn vô hồn mà nhìn về khoản trống rỗng.

Akira: có thể cho tôi hỏi đường được không ạ? Tôi bị mất phương hướng ấy...

Akira nói với chất giọng nhỏ và lấp bấp em không biết liệu người kia có bị thấy phiền khi em đột ngột nói vậy từ sau lưng anh ta bất thình lình vậy không nữa.

Người đàn ông cao lớn với đôi bàn tay lấm lem vết máu thu hồi sát khí lại anh ta tiếp chuyện em.

- Cậu cần tới đâu?

Akira: ơm... là bệnh viện xxx ở khu vực này ạ...

Anh ta giục hết hung khí vào túi lớn màu đen "đúng lúc tôi cũng đang trên đường đến đó, nếu cậu thấy được tôi có thể cho cậu quá giang.

Akira: làm phiền anh rồi...

- xe tôi ở phía bên kia để tôi đưa cậu qua.

Akira: cảm ơn anh tôi là Gunji Akira.

- Tenkubashi Shou.

Shou mở cửa xe: "mời cậu vào".

Akira: cảm ơn anh.

Trên con xe bốn bánh xịn sò của Shou Akira chỉ biết ngồi một bên im lặng và không dám bắt chuyện với anh.

Shou: sao cậu lại vẹo vào con hẻm đó?

Akira: tôi lúc nãy đang đi thì gửi thấy mùi máu tanh nồng lắm nên đã mạo muội vào kiểm tra tình hình sẵn điện báo cảnh sát, đi được một nửa thì mùi đột nhiên đứt quản kì lạ nên cũng hơi bối rối điện thoại cũng đúng lúc tắt nguồn luôn... Tôi sau đó nghe thấy âm thanh bên phải mình nên có ngó qua và tình tiết giống sau đó á...

"........" Cái gan đó cậu lấy đâu ra vậy?

Akira kể lại tình hình một cách thản nhiên đôi mắt cũng chỉ tập trung về một chỗ cậu khom người xuống một tí... Hai tay đang xen vào nhau làm vén lên một ít phần tay áo dài...

Đầy băng vải trắng buộc kín tay trái.

- Cậu Gunji san tôi có thể mạo muội hỏi một câu được không?

"Vâng" lại một lần nữa Akira bị nguyên khẩu súng lục chỉa ngay mặt Shou bật chế độ lái tự động rồi nhìn lại Akira.

" Cậu bị vầy lâu chưa?" Anh ta lại bắt đầu tiến sát lại chỗ Akira và nhìn thẳng vào mắt cậu rất lâu.

Akira: vâng cũng mới đây không lâu...

Shou: nếu có khiến cậu nhớ lại chuyện không vui thì tôi thành thật xin lỗi.

Akira vơ vơ tay: Không sao đâu.

Suốt dọc đường không có gì xảy ra nữa cả.

Akira được Shou "dìu dắt" đến phòng khám để kiểm tra và Shou cũng đứng đợi ở ngoài với ý định "giúp là phải giúp cho chót" .

Akira cười cười nói: thật sự cảm ơn anh rất nhiều.

Shou vẫn mặt lạnh băng như cũ: ừ không có chi.

Nhưng có vẻ cậu bác sĩ khá dỡ trong việc đọc cơ mặt đoán cảm xúc cho lắm.

Cậu ta cười khúc khích đùa " Bạn trai cậu hả? ".

Akira: không... không phải!!! Anh ấy chỉ là tốt bụng giúp trở tôi đến đây thôi.

Shou: vâng, đúng vậy.

"Cậu là đang trả lời câu nào vậy hả?".

Bước ra khỏi cửa Akira vẫn vui vẻ bắt chuyện với Shou anh ta cũng ừm ờ đáp vài ba câu cho cậu.

Anh nghĩ nghĩ. cũng chỉ là thám thính một chút để chắc cậu ta không thật sự biết gì mà thôi sẽ không vượt quá giới hạn đâu.

Ừm ừm đúng vậy!!!!

1 năm sau hai người chính thức kết hôn với nhau.

Shou của hiện tại đã trở thành người đàn ông của gia đình.

Kiêm luôn vị trí bếp trưởng ở nhà.

Akira phụ bếp thì được phân công làm mấy việc đơn giản - thật ra muốn làm nhưng do anh chàng nào đó không cho nên chỉ có thể nhận vị trí phụ.

Bọn họ hiện đang có một cuộc sống đầy đủ và ấm áp bên nhau Shou có một công việc "đàng hoàng" Akira thì là giáo viên dạy tiếng Nga hiện đang dạy cho một vài học sinh qua hình thức online.

Lâu lâu anh nhà cũng sẽ giúp Aki vài việc cậu không làm được.

Mặc dù đôi lúc sẽ có vài "vị khách" không mời mà đến nhưng Shou sẽ cứ thế làm họ bóc ngay hơi sau lưng Akira.

và.

Vào một ngày khi anh vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ khó nhằn lại nhận được một cuốc điện thoại của Gunji.

- Khi nào anh về?

Shou: có gì sao?

- À có một người tự xưng là bạn của anh ghé chơi nhà mình, anh ấy còn tặng cho mình một ít quà và nói muốn ôn lại chuyện cũ cùng anh vì đã lâu rồi không gặp nhau á.

Shou: "Em yêu à......." Anh làm quái gì có bạn?

- dạ?

Shou: anh sẽ về ngay...

- Ừm.

Song sau đó Shou tức tốc chạy về như bay, nhưng sau khi mở toang cửa chính... "Anh về rồi" Akira vẫn còn nguyên vẹn đang ngồi trên ghế sofa cười nói vui vẻ " Hello bạn hiền~" ...thật may là nó không như anh nghĩ.

Shou: "cậu về hồi nào vậy?" |Ở đây không chào đón ngươi 029|

- à mới hạ cánh hồi sáng |vợ ngươi xinh phết 002|

Shou: có việc gì mà chạy tới đây?|Nếu muốn chết thảm cứ nói thẳng|

"........" Simp lỏ?

Gin: nè nè tôi đến đây mà cũng phải có lý do sau chỉ đơn giản là nhớ bạn hiền thôi mà? |có một đám người từ 074- 040 đang đến đây muốn giết ngươi đấy chúng muốn chứng minh với "thủ lĩnh" mình là "kẻ mạnh" nên thèm khát cái đầu của ngươi lắm, ngươi cũng biết mà trong giới của chúng ta ngươi là thằng chỉ kém tên đứng đầu có một ít.

Còn Akira. đang thản nhiên ngồi nhâm nhi tách trà mà không biết sự tình ra sau.

Shou: việc chính. |Nói là công việc đi|

Gin: "...." "Rồi rồi đúng là có đang muốn nhờ cậu tiếp dùm một dự án quan trọng ở công ty á, được là tôi chia 50% lợi nhuận cho cậu luôn!!!".

Shou: Vợ à...

- sao mình?

Shou: anh phải đi một chuyến cùng bạn xử lý vài việc em ở nhà đợi anh nha.

Akira vẫn chưa biết gì: ừm. Em sẽ đợi anh về.

Cạch.

Gin: vợ ngươi xinh ghê. Sao cưới được hay vậy?

Shou: "......im mồm".

Gin: rồi rồi vậy thôi ta về nhen ta làm xong nhiêm vụ chuyền tin rồi.

Shou kệ Gin và thuần phục biến mất tăm hơi "cái thằng này".

Akira vào nhà bếp ngân nga vài điệu ca mà chẳng để ý tới Shou cũng đang ở cạnh mình đứng một bên nhìn em cùng đống hàng nóng sẵn sàng bị nhuốm máu bất cứ lúc nào: ủa hết bánh rồi.
______________________________________

Lai lịch nhà vợ.

[.......]

Akira: à có lẽ em chưa nói với anh nhỉ?

- Ba nuôi của em là cục trưởng cục cảnh sát, chú em làm bên pháp y, ba nhỏ thì là đội trưởng đội chuyên án thường giải quyết mấy vụ sát nhân hàng loạt á.

Shou: "......." Thôi xong rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top