Chàng hiệp sĩ
Ở những câu chuyện đánh bại ma vương thì lại sẽ có một vị anh hùng được triệu hồi từ nơi khác đến anh/cô ta sẽ tìm kiếm đồng đội trao dồi kiến thức, sức mạnh để có thể tiêu diệt được tên ma vương xấu xa.
Họ là những hiệp sĩ dũng mãnh một người bình thường ở thế giới của mình nhưng lại là một anh hùng vĩ đại ở thế giới khác.
Nhưng tôi thì không như vậy... Thật buồn lắm sao khi nhìn thấy người bạn mình bị triệu hồi đi ngay trước mắt và thấy được tiếng reo hò của cư dân ở đó khi biết anh hùng sắp đến kia chứ...
Còn tôi... Lại bị rơi xuống một hố ma thuật đen... Tôi hiện tại ngồi trên một đền thờ chỉ biết co rút trong chiếc áo rộng thùng thình của người thầy giáo tốt bụng nào đó cho mình mượn tạm mà trốn tránh ánh mắt của lũ quái vật man rợn đang nhìn chằm chằm tôi... Tôi rất sợ ...
Sợ sẽ bị ăn thịt cho đến khi...
CHÚA QUỶ VẠN TẾ...VẠN VẠN VẠN TẾ!!!!!!
MỪNG NGÀI TRỞ LẠI CHÚA QUỶ TỐI CAO CỦA CHÚNG TÔI!!!!!
chúa quỷ chúa quỷ là thứ duy nhất chúng cất lên khi gọi tên tôi... Chúng không có ý định ăn thịt tôi mà còn rất kính trọng mà quỳ xuống vái lạy...
Tôi cũng chỉ đứng hình mà im lặng nghe chúng nói...
Sau đó chúng diều tôi xuống một cách từ tốn và tôn kính tôi mà ăn nói rất lịch sự.
Tôi cũng không biết tại sao?
Rồi sau đó chúng cùng tôi trở về "nhà" của chúng bọn quái vật đưa tôi đến một cung điện rồi hoan nghênh tôi trở về.
Chúng cũng có những con biến thành người và lũ trẻ con nào đó lại chạy ào ra đón tiếp tôi.
Mặt dù có chút sợ nhưng tôi vẫn cố tỏ bình tĩnh mà cười đùa... Bầu không khí rất ấm áp nhưng tôi lại không thể nào vui nổi...
Tôi cảm thấy rất sợ... Nhưng khi ngước nhìn lên đám lính canh chảy dài khắp cung điện thì có vẻ chúng còn e ngại tôi hơn.
Tôi cứ thế sống qua ngày ở đó... Tôi cố ý tránh tiếp xúc với đám quái vật nhiều nhất có thể và tìm hiểu các phòng.
Tôi cũng đang dần thích nghi được.
Và vào một lần tôi muốn đi ra ngoài đám thuộc hạ thân cận đã rất hoảng loạn xin được đi cùng để bảo vệ tôi.
Tôi chỉ cười nhẹ ung dung nói vài câu "ta chỉ đi ngắm cảnh vật một xíu thôi" và chúng cũng im lặng nhỏ giọng tiễn tôi đi như thế là xong.
Akira: hừm... Táo này cũng ngon đem về cho chúng...
Akira đã hái thử vài quả táo ở một khu vườn nhỏ mà cậu nghĩ không có chủ vì cậu đã vòng mấy lần rồi không thấy được nhà,hàng rào,... Hay thứ gì đại loại vậy cả hơn hết nơi này lại rất âm u còn chả có được một sinh vật sống nào.
Bộp bộp bộp bộp.
Tiếng bước chân ngày càng gần đến chỗ Akira làm cậu cảnh giác.
Ngước lại nhìn xem là thứ gì thì lại thấy một hạm đội đang hộ tống một số người nào đó Akira nghĩ bụng "là quý tộc sao?".
Có một binh sĩ xuống chỗ cậu hỏi "xin thứ lỗi cho chúng tôi vì đã tự ý vào lãnh địa của ngài, nhưng chúng tôi có thể ở lại đây vài ngày được không, chúng tôi sẽ trả tiền".
Akira thắc mắc đây có phải lãnh địa gì của cậu đâu... "Thưa ngài" Akira giật mình vì giọng nói quen thuộc phát ra từ kế bên cậu, cậu nhìn lại là đám thuộc hạ đã đứng đó từ đời nào đang cung kính nhìn cậu.
Akira: ... Mara tôi đã nói là không được đi theo tôi rồi mà...
Mara mỉm cười và xin lỗi Akira vì đã tự ý đi theo cậu cô cũng hỏi Akira lại lần nữa "thưa ngài chúng ta sẽ cho họ ở lại đây chứ ạ,trong căn dinh thự dành cho khách ở phía đó ạ?" Cô ấy chỉ về phía cách đó không xa.
Akira trầm ngâm, từ bao giờ mà có tới ba bốn căn nhà to lớn mộc lên thế?
Akira cũng ừ ừ đại rồi giao lại việc cho Mara.
Mara : xin mời các vị đi theo tôi.
Một vị khách, cũng là một dũng giả bước xuống xe ngựa cùng những người khác.
Họ đã đến được dinh thự.
-nơi này rộng thật đó!!! Quá trời xa hoa luôn!!!
Khi tất cả đều cảm thán với vẻ đẹp ấy lại chỉ có một người im lặng từ đó đến giờ nhìn về phía dinh thự to lớn ở đằng kia là nơi Akira đi tới.
Mara nhẹ nhàng hỏi "thưa... Tôi có thể biết tên của mọi người được chứ?".
-a, tôi xin tự giới thiệu tôi tên Fin đội trưởng đội lính đánh thuê và những người này là...
Anh ta nói một chàng dài đằng đẵng tên kèm thêm danh hiệu và chiến tích của tất cả bọn họ...
-và người cuối cùng anh Tenkubashi Shou một dũng giả đến từ thế giới khác anh ấy có một thứ sức mạnh phi thường có thể hạ cả được một con rồng trưởng thành!!
Shou vẫn im lặng cậu chào lại Mara và cô cũng vậy.
Mara nói "có vẻ anh khá để ý đến ông chủ của chung tôi nhỉ anh Tenkubashi?".
Shou: người đó là chủ của mảnh đất bị nhiễm độc nặng ở Teslas sao?
Mara : vâng anh đoán đúng rồi, anh cần hỏi gì nữa không?
Shou: không.
"Được rồi, mời mọi người đi theo tôi" Mara niềm nở dắt khách đi dạo thăm quan dinh thự và chỉ dẫn họ tận tình.
Những vị khách lại không chút nghi ngờ mà đi theo cô họ đang dần va vào cái bẫy chết người mà không hay biết...
Chỉ hai người là ngờ ngợ ra được một thứ gì đó không ổn ở đây... Là Shou và cô pháp sư trẻ.
Mara khi đưa họ về phòng xong cũng quay về dinh thự lớn nơi Akira đang ở trong.
-Thưa ngài chúng đã bắt đầu mắc câu rồi ạ không lâu nữa sẽ tóm được hết một mẽ.
Akira: ừm cứ tiếp tục, cẩn thận con xanh, đỏ chúng khá là manh động đó.
-rõ!!!
Akira: mà khoan... Bắt sống con xanh mang đến đây cho ta.
-vâng thưa ngài.
Akira lại quay về ung dung ăn bánh uống trà và vui vẻ vì nghĩ mấy con quái hồi bữa dám doạ định ăn thịch cậu sắp bị bắt rồi.
Cậu rén nhất đám đó nên khi nghe tin người hầu sắp bắt được chúng cậu vui lắm nhất là hai con xanh,đỏ chúng cứ me cắn cậu suốt thôi!!
Mà cậu đâu biết chúng đã bị người của cậu diệt từ lâu vì dám cả gan hỗn láo với chúa quỷ chứ.
Còn người hầu lại hiểu sai ý cậu và nghĩ cậu muốn tóm hết đám con người kia và đúng như lời cậu nói cẩn thận con xanh,đỏ là Shou và nữ pháp sư.
Ngày hôm sau.
Akira cùng dùng bữa với họ, cậu khi mới gặp Shou còn hoảng nữa cơ y hệt thầy của cậu ở thế giới cũ luôn Shou cũng y chang cậu hai người còn thầm rà soát đối phương.
Cậu cũng đã nói rõ mình không cần họ trả tiền và họ cứ thoải mái không cần phải phép tắc như vậy khi ở đây.
Và các vị khách đã ở đây được 4 ngày.
Đêm nay là đêm cuối sáng hôm sau họ sẽ khởi hành.
Shou muốn đi quanh khu này thêm một lần nữa vì muốn chắc chắn suy đoán của mình và đã gặp Akira đang ngồi ngắm trăng.
Akira: chào buổi tối.
Shou: chào buổi tối.
Akira: ngày mai là các anh đi rồi nhỉ?
Shou: ừm.
Akira cười đùa "sao buồn vậy? đừng nói là anh lưu luyến chỗ này đó nha~?"
"chỗ này thì không... Nhưng em thì có" Shou lại nắm lấy tay Akira đáp. Anh nhìn em ấy với ánh mắt không thể nào tình hơn.
Cậu cũng hơi ngại rồi.
Akira: vậy... Vậy thôi tôi đi về đây...
Shou: sáng mai anh có thể gặp em lần cuối trước khi khởi hành được không?
"T... Tất nhiên là được rồi...!!!" Akira ngày càng mất kiểm soát khi Shou đang dần sát lại gần mình hơn.
Shou: nhớ đó.
Akira: em...em nhớ rồi mà!!!
"..."
Buổi sáng đẹp trời Akira mới thức dậy chưa kịp tỉnh ngủ vẫn còn đang ôm con quái vật nhỏ bé có lớp lông dày trong tay.
Nhìn qua đã thấy người hầu của mình áp dãy Shou tới...
Cậu hoá đá luôn.
Mara : thưa ngài thành thật xin lỗi vì chúng tôi đã để lọt lưới hai tên rồi ạ, và theo lời ngài chúng tôi không đụng gì đến tên xanh hết.
Akira: ra ngoài hết.
-vâng.
"vậy ra là kế hoạch của em sao?"Shou đứng dậy đi tới rồi ngồi xuống giường tựa vào vai Aki do anh chỉ bị trói có cái tay thôi.
Shou: cậu học trò đáng yêu của anh bây giờ đã trở thành một tên xấu xa đầy mưu mô rồi...
Con quái trong tay Akira liên tục sủa về phía anh ta dữ dội...
Shou: giờ em tính làm gì anh? Biến anh thành của riêng mình em ư?
Akira: ...ý này cũng hay đấy✨
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top