tôi yêu người ko yêu tôi

...Cuộc sống luôn không công bằng, không bằng phẳng. Nó luôn bất công, gập ghềnh, đầy khó khăn... Phải biết thích nghi với nó, biết chấp nhận để rồi bước tiếp... Tiếp tục sinh tồn...

Đêm nay trời chợt mưa to, ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi, hình bóng em chợt hiện về như vô thức làm lòng tôi thêm đau. Không biết giờ này em ở nơi đâu và đang làm gì, có nghĩ đến cảm giác của tôi lúc này... Nhớ em da diết...

Không biết từ khi nào, mỗi khi nhìn thấy mưa tôi lại cầm điện thoại mở bài "Đêm nghe tiếng mưa", lắng nghe tiếng nhạc du dương. Từng lời bài hát thật buồn, giống như tâm trạng tôi lúc này... nhớ em... Có lẽ nó đã trở thành thói quen mà trái tim tôi đã lập trình sẵn như thế...

Từ nhỏ tôi đã quen với cuộc sống một mình, cô độc, không bạn bè, tự mình giải quyết mọi vấn đề... Có lẽ vì thế mà tôi trở nên khó gần, ít nói, trầm lặng... Đôi khi khó hiểu... Ngẫm lại chặng đường đã qua, tôi chợt nhận ra cuộc sống không bạn bè, cô độc, những lúc không vui, không người tâm sự... thật là vô nghĩa và tôi đã để tuổi trẻ của mình trôi qua vô ích như thế. Tôi quyết định mình phải thay đổi...

Rồi một ngày nọ, cuộc sống cho tôi gặp em. Chín năm học cùng trường chúng ta không hề quen biết nhau, còn không biết mình có ở cùng xã hay không. Cho đến khi học phổ thông, tôi cũng không biết do duyên số hay do đâu, chúng ta đã thi vào cùng trường, được xếp vào cùng một lớp. Mới đầu chúng ta vẫn chưa biết nhau, còn tưởng là khác xã. Mãi về sau do đi học về cùng đường nói chuyện mới ngạc nhiên rằng chúng tôi cùng xã.

Thấm thoát đã gần 4 năm kể từ ngày hôm đó, tình cảm tôi dành cho em ngày càng lớn dần theo thời gian. Em đã để lại trong tôi nhều kỉ niệm vui có, buồn có... mà có lẽ buồn nhiều hơn là vui... Phải không em?

Thoạt đầu tôi nghĩ đó chỉ là cảm giác nhất thời, những cảm xúc bồng bột, nông nổi... Đó không phải là tình yêu. Có lẽ vì thế tôi đã chôn chặt cảm xúc của mình trong tim, và chúng ta tiếp tục là bạn.

Cuộc sống tiếp tục trôi theo cách của nó, ồn ào và vội vã... đến một ngày tình cảm tôi dành cho em chôn chặt trong tim bấy lâu nay đã vượt quá giới hạn của nó... để rồi bùng cháy mạnh mẽ. Và tôi đã nói lời yêu em...

Tôi biết lúc đó em rất khó xử, không phải em bất ngờ vì tôi yêu em (điều đó em biết từ lâu rồi vì em là một cô gái thông minh mà), mà là em không biết nói thế nào cho tôi hiểu, sợ làm tôi buồn... để rồi em im lặng... và rồi em nói rằng bây giờ em chưa muốn yêu.

Rồi ngày tôi không mong đợi cũng đã đến, em bảo "chúng ta mãi mãi chỉ có thể là bạn, tình cảm không thể miễn cưỡng, vì miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc đâu"...

Uhm, tôi biết điều đó chứ... tôi cũng muốn ngừng yêu em lắm chứ... nhưng thật sự tôi không làm được em à. Tôi không biết tại sao mình lại yêu em nhiều như thế. Nếu biết thì tôi sẽ có cách để thôi không còn yêu em nữa.

Kể từ ngày hôm ấy, em đã thay đổi rất nhiều, không còn quan tâm đến tôi nữa, trở nên lạnh lùng, vô tâm... nhắn tin không trả lời... gặp mặt nói chuyện mà cảm giác như nói với người xa lạ vậy. Im lặng và chẳng nói gì...

Em bảo tôi la người thiếu lý trí, hay tự ti. Nhưng thực ra không phải vậy, đó chỉ là do tôi buồn vì em không yêu tôi thôi, buồn vì không có được em, buồn vì tôi yêu em quá nhiều... Đơn cử như việc học hành, nếu tôi không có lý trí thì tại sao kết quả học tập tuy không được cao lắm nhưng cũng đứng nhất nhì trong khóa.

Đừng đối xử lạnh lùng với tôi như thế nữa được không em? Chẳng lẽ yêu em là sai sao? Mỗi người đều có một tình cảm riêng, đừng bắt tôi thôi không yêu em nữa, cũng như tôi chưa bao giờ bắt em yêu tôi... và không hề trách em... Vì tôi biết cuộc sống không như ta mong muốn và sự thật phũ phàng là người con gái tôi yêu sẽ không bao giờ yêu tôi. Chỉ còn biết học cách chấp nhận nó, thích nghi nó... và lại một lần nữa tôi sẽ chôn vùi tình cảm ấy vào trong tim để rồi tiếp tục sống. Một cuộc sống không có em. Đến một ngày, thời gian có thể giúp tôi quên được hình bóng của em để bắt đầu một cuộc sống mới...

Và bây giờ em đã coi tôi như một người bạn thân và tôi cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #kelz9x