CHƯƠNG 58: LẠC BĂNG NỔI GIẬN (2)
Nàng không biết tại sao mình lại như thế này, chỉ biết rằng nàng rất muốn nhìn thấy anh, muốn tìm anh để phát tiết hết thảy nỗi hận trong lòng.
Nhiếp Phong Thiên đâu còn tâm trạng nghe những gì nàng nói vì còn mải né tránh. Đến giờ này hắn mới biết, thì ra khi phụ nữ nổi điên lên đáng sợ đến cỡ nào, nhất là một người trước giờ luôn biết kìm nén tâm trạng như nàng.
Không còn thứ gì có thể ném được nữa, trong phòng làm việc lúc này là một khung cảnh hỗn độn. Cuối cùng, Lạc Băng chạy đến trước mặt anh, trực tiếp vung tay đấm lên ngực anh.
Sau một hồi liều mạng phát tiết, nàng không hề khóc, trong mắt chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Nhiếp Phong Thiên không hề nhúc nhích đứng đó, mặc cho nàng xem hắn như bao cát vậy. Một lúc lâu sau, Lạc Băng rốt cục mệt mỏi, hết thảy động tác trút giận đều ngừng lại.
Nàng vô lực đứng đó, ngay cả nét mặt cũng trở nên đờ đẫn, giống như người mất hồn. Ánh mắt cũng không biết đang nhìn về một nơi mơ hồ nào đó.
Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Trang Noãn bước vào, nhìn thấy khung cảnh tan hoang trước mặt, quả thực bị doạ cho hết hồn.
“Giám đốc, chuyện…”
“Có chuyện gì?" Nhiếp Phong Thiên bình thản hỏi. Các nhân viên bên ngoài nhân cơ hội Trang Noãn mở cửa liền liếc mắt vào, nhìn thấy tình cảnh này bọn họ sợ đến tái xanh mặt.
Trang Noãn không khó để đoán ra sự hỗn loạn ở nơi này là do Lạc Băng gây nên, cũng không dám nhiều lời, vội vàng nói, “Giám đốc, truyền hình hội nghị quốc tế sẽ bắt đầu trong năm phút nữa…”
“Đem tất cả hội nghị hôm nay huỷ bỏ hết.” Nhiếp Phong Thiên khẽ ra lệnh.
"A?" Trang Noãn sợ đến ngây người, cái hội nghị này rất quan trọng... Nhưng thấy giọng nói của giám đốc vô cùng kiên quyết, liền vội vàng gật đầu, “Vâng, vậy tôi lập tức đi thu xếp.”
Nói xong, Trang Noãn lập tức rời khỏi phòng giám đốc với tốc độ nhanh nhất.
Khung cảnh phòng làm việc dần khôi phục lại vẻ an tĩnh vốn có.
Nhiếp Phong Thiên ôm nàng kéo vào lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngây ra của nàng. Giờ khắc này khuôn mặt nàng so với khuôn mặt vừa làm ra một màn náo loạn như thể muốn lấy mạng hắn kia giống như hai thái cực hoàn toàn đối lập.
“Là tôi sai, tha lỗi được không?" Nhiếp Phong Thiên bây giờ cũng như trở thành một người khác vậy, bây giờ thì nhẹ nhàng an ủi, khác hoàn toàn với vẻ lạnh băng thường ngày.
Trong lòng Lạc Băng lại dâng lên một hồi uỷ khuất, nàng thực không lý giải nổi hành động của mình, đột nhiên xoay người lại vùi vào trong ngực Nhiếp Phong Thiên, nước mắt không ngừng chảy xuống…
Nàng không biết tại sao lại thế này, tại sao lại dựa vào ngực anh mà khóc, chỉ cảm thấy uỷ khuất, rất uỷ khuất… Lẽ ra nàng phải hận anh mới đúng.
Nhưng mà lúc này, nàng lại muốn có được sự an ủi của anh.
Nhiếp Phong Thiên đầu tiên là sững sờ, sau đó liền ôm chặt nàng, nước mắt nàng thấm ướt ngực anh, khiến hắn có cảm giác đau rát như phải bỏng. Anh than nhẹ một tiếng, nét vui vẻ bên môi biến mất, đưa bàn tay khẽ vuốt ve đầu nàng.
Thân thể của nàng đang run rẩy, hắn có thể cảm giác được sự bất lực cùng mệt mỏi của nàng lúc này…
Hết thảy những chuyện này, rốt cục là lỗi của ai?
Nhiếp Phong Thiên để yên cho nàng khóc, nước mắt của nàng lúc này càng thêm chân thực. Nàng đã bắt đầu tin tưởng anh sao? Nếu đúng là như vậy, anh phải làm thế nào đây? Còn nếu như không phải…
Thời gian chầm chậm trôi đi, rốt cục, tâm trạng của Lạc Băng cũng dần bình ổn trở lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị anh nhẹ nhàng nâng lên, đôi môi anh đào khẽ rung động. Liền đó anh cúi xuống, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt nàng.
“Anh…” Tâm tư Lạc Băng cơ hồ lại rộn lên, cảm xúc bi thương lặng lẽ tan đi…
“Anh không ngờ tới em lại có sức lực lớn đến vậy. Em có biết cái bình hoa cao hơn một mét kia nặng cỡ nào không? Vậy mà em lại có thể ôm nó đập tan tành chỉ trong chớp mắt.” Nhiếp Phong Thiên không cho nàng chút cơ hội để bối rối, khẽ tỳ cằm lên trán nàng, nhếch môi cười.
Lạc Băng vô thức nhìn về phía trước, không khỏi có chút đau lòng, tạm không nói đến cái bình hoa kia nặng đến cỡ nào, nhưng chắc chắn là rất đắt tiền. Người như anh, sao có thể bày những đồ vật tầm thường trong văn phòng chứ.
“Cái bình đó…” Lạc Băng vẫn luôn là người không thích nợ ân tình của người khác, hơn nữa, nàng cũng biết lần này mình náo loạn cũng có điểm không đúng, khẽ cắn môi nói…
“….bao nhiêu tiền, em sẽ làm việc tiếp đền cho anh…”
“Cái bình hoa đó, phải nói là cực phẩm….” Nhiếp Phong Thiên thấy tâm tình của nàng đã khá hơn, hàng lông mày hơi nhếch lên, đáy mắt sâu thẳm có chút lấp lánh đầy ẩn ý, “…trị giá một triệu euro.”
“Miệng anh không phải rộng quá mức rồi chứ?” Lạc Băng thoáng thấy nét ranh mãnh hiện lên trong mắt anh, không vui nhíu mày.
“Cái bình hoa này của anh chẳng lẽ từ thời Jehovah sáng tạo ra thế giới truyền lại, để cho anh dùng uống nước mỗi ngày?”
Nhiếp Phong Thiên bị lời của nàng chọc cười, đưa tay khẽ nhéo cái mũi xinh xắn của nàng, “Tóm lại, em nợ tiền anh, một năm không trả được thì hai năm, hai năm không trả được thì hai mươi năm, hai mươi năm không trả được, vậy….” Nhiếp Phong Thiên cố ý ngừng lời lại.
Lạc Băng nhìn anh, trong khoảnh khắc, nàng thực sự muốn nghe anh nói tiếp câu nói dang dở kia.
Nhiếp Phong Thiên dường như nhìn thấu tâm tư nàng, khẽ kề sát vành tai nàng, từng câu từng chữ thốt ra vô cùng mờ ám, “….vậy thì cả đời!”
Tâm tư Lạc Băng bất giác lại loạn lên, ánh mắt cũng có chút mất tự nhiên, thật muốn trốn tránh anh nhưng lại không cách nào dời tầm mắt đi nơi khác. Một lúc lâu sau, nàng mới nghiêm túc hỏi…
“Anh rốt cục….là người đàn ông như thế nào?”
Nhiếp Phong Thiên cúi đầu cười, không trả lời nàng, trong đầu lại thoáng hiện lên câu hỏi ngây thơ của nàng tối qua…
“Anh thích tôi sao…thích tôi sao?”
Đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giữ lấy, anh khẽ thì thầm sát gương mặt nàng, " anh là người đàn ông thế nào không quan trọng, quan trọng là, anh là người đàn ông thích em là được rồi, chẳng nhẽ chúng ta sống với nhau lâu như vậy mà không biết anh là một con người thế nào sao?”
Lạc Băng bất giác ngây người…
Khi đôi môi tà mị của anh kề sát môi nàng, nàng cảm nhận được lòng mình đang không ngừng rộn lên… Nàng không thể tin tưởng anh, anh là người đàn ông cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm hơn bất kỳ người đàn ông nào khác trên đời này, tại sao nàng phải tin tưởng anh? Nhưng mà… nàng lại không thể khống chế lòng mình, hết lần này tới lần khác bị lời nói của anh mê hoặc.
Bàn tay hắn siết lấy vòng eo mềm mại của mình, khẽ dùng lực xoa nắn…
"A... đừng..." Lạc Băng yêu kiều kêu lên khe khẽ.
Mỗi một lần chạm vào thân thể Lạc Băng, Nhiếp Phong Thiên đều có một cảm giác muốn xoá bỏ hết thảy mọi ngăn cách giữa hai người họ, cho dù chỉ là một chút khoảng cách nhỏ hắn cũng không muốn. Hắn muốn thân thể nàng hoàn toàn áp chặt vào người hắn, để hắn có thể cảm nhận sự mềm mại, tròn đầy của cơ thể nàng.
"... anh... đừng động tay động chân ..." Thanh âm kiều mị của Lạc Băng cất lên có chút yếu ớt vô lực. Chỉ cần nghe thấy thanh âm này của nàng, từng mạch máu trong người anh như căng phồng lên, huyết mạch như muốn sôi trào. Thanh âm này đủ để anh mê muội mất đi lý trí, càng muốn có được nàng nhiều hơn nữa…
Một bàn tay dọc theo đường cong mềm mại trên thân thể nàng từ từ dời xuống, lại lập tức vươn lên với một tốc độ đáng kinh ngạc, nhanh chóng áp vào bầu ngực tròn trịa của nàng.
Cách một lớp vải áo, Nhiếp Phong Thiên mạnh mẽ xoa nắn bầu ngực đầy đặn, cảm thụ sự mềm mại của da thịt nàng trong lòng bàn tay quả thực là sự tận hưởng tuyệt vời nhất trên đời.
"Đừng..."
“Thiếu nợ trả tiền, không có tiền, dùng chính em bù lại.” Nhiếp Phong Thiên đương nhiên là người lão luyện, đem nàng ghì chặt vào trong ngực, cúi đầu mang theo hơi thở tràn ngập mùi hoắc hương nhè nhẹ, thì thầm bên tai nàng.
“Vừa rồi em đã khiến anh bị hao tốn không ít sức lực, trái tim anh thực sự bị tổn thương nặng nề. Em là người gây ra chuyện này, cho nên anh muốn em phải lập tức chịu sự trừng phạt.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top