CHƯƠNG 29: RỜI KHỎI NGÔI NHÀ MA ÁM

Sau một ngày vui chơi trong vườn hoa, trời đã tối. Nhiếp Phong Thiên tay sách một túi đồ ăn vặt bước vào nhà.

"Thiếu gia đã về!"

Anh khoát tay, tỏ ý mọi người tiếp tục công việc của mình rồi hướng phòng Lạc Băng đi tới.

"Cả ngày hôm nay tôi cùng bác Húc Kiên đi chơi trong vườn hoa rất lâu, hoa thật sự rất đẹp nha!"

"Mai em đi khỏi gia đình ấy, có muốn đi gặp họ không?"

Lạc Băng đàn vui vẻ thấy Nhiếp Phong Thiên nhắc đến chuyện kia mặt cô chầm xuống, suy nghĩ một lát, rồi chầm chậm trả lời:

"Được!ngày mai tôi sẽ đi!"

"Đừng để chuyện này làm ảnh hưởng đến tinh thần!"

"Dù sao họ cũng nuôi tôi mấy năm mà!"

"Ăn tối chưa?"

"Chưa."

"Đi ăn thôi!"hai người rời khỏi phòng đi ăn tối.

Sáng hôm sau, Lạc Băng cùng bác quản gia cùng nhau đi đến căn nhà quái rợn kia, làm cô không khỏi lo lắng.

"Con không cần lo gì hết có bác ở đây!"

"Con biết rồi". Cô sợ vì khi gặp lại ông bà ta thì sẽ lại đánh cô đến tơi bời.

Hai ông bà bước từ phòng ngủ ra với khuôn mặt rạng rỡ, thấy Lạc Băng và mấy người hôm qua lại đến, hai ông bà kinh ngạc nhìn Lạc Băng. Con bé không có vẻ nhếch nhác, gầy teo nữa thay vào đó là một người con gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, quần áo hàng hiệu, nhưng vết thương chưa lành hẳn, đi theo sau còn có vài tên vệ sĩ đi theo sau.

"À…"

Mẹ nuôi Lạc Băng lập tức phản ứng, vội vàng tiến lên, vẻ mặt tươi cười,

“Thì ra ngài là quản gia của cậu chủ ạ, ngại quá, đến đây, mời ngồi…”

"Không cần thiết, tôi chỉ đến để đưa lấy tiền cho ông bà, rồi chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi!"

Quản gia liếc người đàn bà kia một cách khinh thường, hờ hững nói.

"Được…"

"Không được!"

Tên cha nuôi bỗng sinh phản ứng, tuy bị vị quản gia này nhìn đến mức toàn thân không thoải mái nhưng vẫn thô lỗ vung tay lên,

“Nó là con gái tôi, tôi sẽ không cho ông đưa nó đi!” Nói xong gã bước nhanh đến.

Lạc Băng sợ tới mức co người lại, nhưng không đợi gã đến gần, hai người vệ sĩ phía sau quản gia đột nhiên chặn trước mặt gã, không cho gã cơ hội tới gần cô thêm nữa.

“Các người, các người còn muốn cướp người hả?” Gã bắt đầu kêu gào.

“Vị tiên sinh này, hành vi vừa rồi của ông hoàn toàn có thể cấu thành tội hình sự bạo lực trẻ vị thành niên, nếu không muốn gặp quan tòa thì thông minh một chút!” Âm điệu của quản gia không cao, nhưng lại lộ ra ý lạnh.

Gã cha nuôi quả nhiên bị giật mình, bà mẹ nuôi kinh ngạc một chút rồi vội vàng tiến lên cười huề,

“Ông không nên nói như vậy, không có bằng chứng… ”

Nói được một nửa thì im bặt, bởi vì bà ta cũng thấy được cả người cô có nhiều vết sẹo, vết bầm tím chưa khỏi hẳn.

“Các người không muốn dây vào rắc rối, tôi cũng không có nhiều thời gian, đây là tiền, về sau Lạc Băng và hai người không còn liên quan gì nữa!”

Quản gia nói xong, vệ sĩ phía sau ném một chiếc cặp da đến trước mặt hai vợ chồng.

Người đàn bà vội vàng mở hộp ra, trong nhất thời kinh sợ trước chiếc cặp da nhét đầy tiền, lúc lâu sau mới phản ứng lại,

“Đây, đây là bao nhiêu.....?”

Người đàn ông cũng sợ ngây người, cả đời này gã chưa từng thấy nhiều tiền đến thế.

Vị quản gia không rảnh để ý tới phản ứng của vợ chồng nọ, mà lấy ra một xấp văn kiện mở ra trước mặt họ…

“Đây là giấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng Lạc Băng, hai vị, ký tên đi!”

Hai người cha mẹ nuôi cùng há miệng, cuối cùng dưới sự cưỡng ép bằng ánh mắt lạnh ngắt của đám vệ sĩ, sợ đến mức vội vàng ký lên.

Quản gia nhìn thoáng qua tờ giấy, vừa lòng gật đầu.

“Xin hỏi ông muốn đưa nó đi đâu?” Tên cha nuôi có chút không cam lòng, bán một con cừu non như thế cho người ta, tim của gã đã đau chết được, vừa rồi kinh sợ cho nên gã quên nhìn đối phương tên là gì.

“Việc này không liên quan đến ông, từ hôm nay trở đi, cô ấy không còn quan hệ gì với các người!” Quản gia hừ lạnh một tiếng, “Cô ấy sẽ là tiểu thư của nhà chúng tôi, thức thời thì cầm số tiền này, về sau nước giếng không phạm nước sông!”

“Đương nhiên, đương nhiên!” Người đàn bà chỉ mong có thế, vội vàng cúi đầu khom lưng.

“Chúng ta đi thôi.” Quản gia dắt Lạc Băng qua, vừa muốn cất bước, lại bị cô giữ chặt.

“Sao vậy?” Ông khó hiểu.

Ông thấy cô đi đến trước mặt cha nuôi. Trước cái nhìn sáng rực của gã, không biết từ lúc nào trong tay cô đã có một cây cọc gỗ. Lạc Băng  đâm mạnh vào chân gã, máu tươi lập tức nhuốm đỏ cây cọc gỗ…

“A… ”

Trong phòng vang lên tiếng gào như lợn bị chọc tiết của gã đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top