Xem ra con quỷ đó không xấu. 💗


- Tiểu Khang ! Dậy được rồi đấy nhóc.

Là Trần Hạo. Anh đang ngồi ngay bên cạnh Đỗ Khang. Nhẹ nhàng không gắt gỏng và từ tốn là cách mà anh gọi nó dậy. Như các bậc phụ huynh khác thì sẽ vô cùng tức giận mà lỡ mắng chửi con cái đấy. Và cũng sẽ chẳng quên "nhai lại" cái thành tích dậy muôn của con mình đâu.

Nếu có trai đẹp gọi dậy vào buổi sáng như này thì quả thật giống như trên thiên đường ấy. 😍😍😍 Nhưng với Tiểu Khang thì lời anh như tiếng của địa ngục vậy. 😒 Tối qua mới cày One Piece xong, giờ vẫn còn buồn ngủ lắm. Không thích. Không muốn dậy đâu. 😞 Nó mè nheo, trả lời anh bằng cái giọng ngái ngủ :

- Hạo. Cho em ngủ chút đi.
- Không được. Hôm nay đã hết kì nghỉ đông rồi. Em phải đến trường. Không nhanh lên ba Chiến của em sẽ lên tìm đó. 😑
- Hả. Thôi em dậy. - Baba luôn là người ám ảnh nó. Nó thà rời xa chiếc giường yêu quý còn hơn để ba Chiến đến gọi nó dậy.

Hồi nó 6 tuổi, nó từng không ngồi được một tuần vì mông phải chịu sự trừng phạt của đòn roi. Chỉ vì ngủ dậy muộn, không kịp đến cuộc thi " Đầu bếp nhí " báo hại ông chủ trong nền ẩm thực như ông Chiến phải chịu sự cười cợt của những kẻ ăn no rửng mỡ đối đầu với ông. Rời cuộc thi, ông Chiến về thằng nhà và cũng không quên thẳng tay oánh nó một trận nhừ tử.

( Thật ra bác Chiến à. Bác nên mừng vì thằng con bác không tới đấy. Nó mà tới thì bác vẫn cứ bị đối thủ chê cười thôi. Có khi còn bị cười nhiều hơn đấy ạ 😁 )

Trần Hạo có khác gì bảo mẫu của Tiểu Khang đâu. Anh là người nhắc nó ngủ, gọi nó dậy. Quần áo, vật dụng hằng ngày của nó cũng do anh chuẩn bị. Những việc anh làm không hoàn toàn vì công việc hay biết ơn. Mà là vì với anh, Đỗ Gia là gia đình. Ông Đỗ Chiến và bà Lý Tần là cha mẹ. Còn tên nhóc Đỗ Khang kia là đứa em trai nhỏ anh cần chăm sóc và bảo vệ.

- Tiểu Khang ! Nhanh lên chúng ta xuống ăn sáng nhé.
- Dạ vâng.

Chẳng tốn bao nhiêu thời gian để đến được bàn ăn. Như là trước đây thì nó sẽ ăn sáng vui vẻ rồi ngoan ngoãn ôm cái cặp đến trường đấy. Nhưng vì bàn ăn hôm nay xuất hiện ai đó nên "bấy bí Khang" phải mang cái mặt u ám.

30 phúp trôi qua. Da bụng nó đã căng nên chẳng thể tránh được việc da mắt trùng xuống.

- Giường ơi ! Khang nhớ giường.
- Giường cũng éo có nhớ Khang đâu nhé. Khang biến đi học đi nhé. 😌😌😌
- Giường phũ qué 😒😒😒
- Giường mà không phũ không kéo tối nay ba Chiến của Khang bắt Khang phải ngủ sofa ấy nhé. 😌😌😌. Còn đứng đó 😒. Mau đi học đi.

Đến cả cái giường cũng phũ với Tiểu Khang. 😂😂😂 Thật tội nghiệp "bấy bì".

- Đỗ Khang. Mau đi học đi. Nếu mà đi muộn thì ba không tha cho con đây. 😑
- Dạ vâng.
- Thật là. Con phải học tập Hàn Kì đấy, nó đâu cần ai gọi và chăm sóc như con đâu. 🙄

Bị so sánh với "con nhà người ta" làm "con nhà ông Chiến" không thể không bực mình mà phản lại.
- Thì ba bảo người ta làm con của ba luôn đi. 😬😬😬
- Đi học mau. Cấm cãi. Nói cho mà biết nếu được ba của con cũng muốn điều đó đấy. 😑😑 - Không thể để thua thằng con nên ông Chiến giữ thái độ từ tốn trả lời "con zai kưng"

Ngồi trên xe, hai cậu nhóc chẳng nói gì cả. Nếu là trước đây Đỗ Khang sẽ yêu cầu tài xế hạ cửa kính để nó ló mặt ra đường tìm xem có hàng ăn nào không. Sau đó là cả một quá trình đấu tranh với Trần Hạo để có mấy món đó. Vừa đi qua hàng ăn mà Tiểu Khang thích nhất mà nó không nói tiếng nào cứ để bác tài chạy qua. Hành động lạ thường ấy làm 2 người ngồi ghế trước lo lắng đến mức phải dừng xem quay lại hỏi nó.

- Đỗ Khang. Em không bị sao chứ????
- Không có.

Hai con người đó yên tâm được phần vì câu trả lời đó. Hazz. Họ đâu biết rằng Đỗ Khang bé bỏng đau khổ lắm. Nó đã bỏ rơi mấy món ăn đó. Thật có lỗi với mấy bé ý quá mà. Nhưng tên đó ở đây phải giữ thần thái. Ở nhà bị baba song sánh với hắn là một đã kích với nó. Ba so sánh nó với ai cũng được nhưng với hắn thì tuyệt đối không nhé.

Reng...Reng...Reng....

Thật may cho nó khi vừa vào lớp thì tiếng chuông vào lớp vang lên. Vội vàng đến ngay cái bàn yêu quý của mình. Và cũng không quên chào cả lớp.
- Chào mọi người.

- Chào Khang.

- Cả lớp đứng lên chào cô.

Cánh mông nhỏ của Đỗ Khang vừa mới gặp lại bạn ghế yêu quý thì đã phải lìa xa rồi. Muốn níu giữ giây phút ấy lắm nhưng nếu không dậy thì con nhỏ Hải Băng - lớp trưởng sẽ sự dụng tuyệt chiêu "sư tử gầm" để đối phó với nó. Yêu bạn ghế thật nhưng bạn tai nó cũng yêu không kém.

- Nghe nói hôm nay có bạn mới
- Ừ. Nghe nói là mới đến hôm qua, từ trước kì nghỉ đông đã được nhà trường sắp xếp vào lớp mình rồi.
- Sao cậu biết???? - Đỗ Khang lên tiếng hỏi Tiêu Yên.
- Có hôm ăn cơm ba và ông kể tớ nghe.

Ba Tiêu Yên là hiệu trưởng, ông là chủ tịch nên điều này chắc chắn đúng. Với lại từ nhỏ Tiêu Yên đã được ba giáo dục tốt trở thành một đứa con chăm ngoan, học giỏi, người trung thực nên sẽ không lừa dối ai. Chỉ chết cái khoảng nói nhiều và hay tám chuyện thôi. Vậy thì quả thật chắc chắn nó phải gặp tên đó rồi.

- Chào các em. Kì nghỉ đông của cả lớp thế?????
- Rất vui ạ. - Cả lớp vui vẻ trả lời.

- Hôm nay lớp mình có bạn mới. Em vào đây đi. - Cô vẫy tay gọi cậu nhóc bên ngoài vào. Đứa trẻ kia vừa bước vào lớp thì đám con gái đã hô hào lên rồi. Cũng phải thôi vì cậu nhóc đó đẹp thật mà. Nhưng dù có hô hào, cố gắng gây ấn tượng với cậu như thế nào thì các cô cũng không

- Đây Hàn Kì. Em giới thiệu về mình đi.
- Xin chào. Mình tên là Hàn Kì, sau này sẽ học cùng các bạn. Mình mong các bạn sẽ giúp đỡ mình.

Giọng điệu cùng từ ngữ cậu dùng đã làm cả lớp yêu quý cậu ngay. Cũng phải thôi. Khả năng ngoại giao của cậu rất tốt mà. Nhưng xem ra ai đó vẫn chưa hết ghét cậu đâu.

- Hàn Kì, em muốn ngồi dưới Đỗ Khang nhé. 😁
- Dạ vâng.

Lời của giáo viên chủ nhiệm như sét đánh ngang tai nó vậy. Mà thôi kệ đi. Ngồi sau thôi mà chỉ cần không quan tâm, coi như không có ai là được mà.

Mới học được 30 phút thôi mà cơn buồn ngủ đã bắt đầu ập tới rồi. Nó sắp không chống đỡ con tiểu yêu buồn ngủ nữa rồi. Zzzzz..... Nó đã thua cuộc. Gục xuống bàn và bắt đầu mơ về những thứ tươi đẹp. Gà rán, phô mai chiên, piza, trà sữa, thịt xiên nướng,....... tất cả đang nằm gọn gàng trên đĩa đợi nó. Tất cả đang gọi mời nó đến ăn. Không thể phụ lòng các em ý được, nhanh chóng tiến tới chỗ mấy em ý thôi. Vừa chạm tay được vào em gà rán thì có kẻ đã giành mất. Đó là một con quỷ. Con quỷ đó giành mất gà rán rồi. Piza, trà sữa, thị nướng ..... cũng bị giành mất rồi. 😭😭😭
Con quỷ này nhìn quen lắm. Đúng rồi, nó là thằng đáng ghét ngồi dưới mà. 😲

- Mi dám chia cắt ta với các em đồ ăn hả???Ta sẽ không tha cho mi đâu

Nó định lên đánh cho con quỷ đó một trận nhưng con quỷ đó lại nhẹ nhàng thông báo cho nó biết :
- Mau dậy đi. Cô xuống kìa.

Tạm biệt gà rán, tạm biệt piza, tạm biệt trà sữa, tạm biệt thịt nướng..... Khang phải đi rồi. Ai đó tỉnh dậy trong sự tiếc nuối.

Khi tỉnh dậy thì quả đúng là cô xuống thật. Cũng may là nó dậy kịp đấy không thì tối nay no đòn rồi. Xem ra con quỷ đó không xấu. Lặng lẽ lấy quyển sổ nhỏ xé một tờ viết vào dòng gửi xuống cho ai đó.

Hàn Kì mở tờ giấy thấy được dòng chữ "cảm ơn nha" của tên kia thì tươi cười đáp trả lại nó. Cậu cầm bút viết và gửi lại nó. Khi thấy được những gì cậu viết thì nó quay xuống cười hít cả mắt và nói :
- Ừm.

Nó đâu có biết hành động vừa rồi của nó có tác hại lớn như thế nào đâu. Nụ cười và vẻ mặt ấy đã rung động một con quỷ đấy. Sau này nó sẽ khổ cho mà coi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top