4.

Buổi tối mùa hạ tràn vào từng kẽ cửa sổ, ánh sáng vàng dịu từ đèn bàn hắt lên mái tóc Lam, làm nổi bật những sợi tóc mượt mà. Cô ngồi bên bàn học, tay cầm bút mà vẫn không viết nổi. Từng nhịp tim dồn dập như nhắc cô về khoảnh khắc bên Khang vừa rồi, dư âm ấy vẫn còn vương trên vai, len lỏi vào từng nhịp tim. Cô hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh, nhưng lòng lại rộn ràng. Em đã không còn xem anh là anh trai  từ lâu... nhưng mình vẫn không muốn dừng lại.

Lam ngẩng lên, mắt dõi về nơi cửa phòng Khang, tưởng tượng anh đứng đó, ánh mắt lúng túng, bàn tay đặt trên đùi. Một cơn rung động dâng lên, khiến cô không thể kìm nén. Cô buông bút, nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra bàn nước, rót một cốc nước. Hơi nóng vương lại trong căn phòng, lẫn mùi cỏ khô và nhựa gỗ cũ, trộn với nhịp tim rộn ràng của cô. Cốc nước trong tay được đặt lại trước mặt mình, nhưng Lam vẫn không rời mắt khỏi cửa phòng Khang.

Khoảng lặng tràn đầy sự thôi thúc. Lam nhón chân, giọng khẽ run:
"Anh... em có thể... sang phòng anh ngủ một lát được không?"

Khang đứng gần giường, hơi giật mình. Anh nhíu mày, rồi hít một hơi sâu, giọng trầm:
"...Được... nhưng chỉ một lát thôi, nhé."

Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Lam bước vào phòng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài nhịp thở. Hơi ấm từ Khang vẫn còn vương trên ga giường, hòa lẫn với mùi dầu gội quen thuộc. Cô ngồi xuống mép giường, dựa sát một chút. Khang hơi nhích sang, nhưng vẫn giữ khoảng cách tế nhị. Lam không dừng lại, tay khẽ chạm vào vai anh, vuốt nhẹ chiếc áo phông mỏng, cử chỉ vừa tinh tế vừa lém lỉnh.

Hơi thở cô hòa vào không khí, nhịp tim dồn dập. Khang im lặng, cảm nhận từng cử chỉ ấy. Anh muốn rút tay, nhưng không nỡ. Đôi mắt anh dõi theo từng động tác tinh tế của Lam, vừa bối rối vừa dịu dàng. Trong lòng anh, trái tim dấy lên nhịp rung chưa từng có.

Lam nghiêng người, áp vai vào Khang gần đến mức hơi thở hòa lẫn. Giọng cô run run:
"Anh... em chỉ muốn... gần anh thôi."

Khang nhắm mắt, thở dài, bàn tay trên đùi run nhẹ. Anh biết, nếu một bước nữa, mọi chuyện sẽ bùng nổ, nhưng lý trí nhắc nhở phải giữ khoảng cách. Lam cảm nhận sự giằng xé trong lòng Khang, nhưng nụ cười cô vẫn lấp lánh, tim rộn ràng. Cô khẽ đặt tay lên mu bàn tay anh, một cái chạm nhẹ nhưng khiến Khang im lặng, không rút tay.

Khoảng lặng kéo dài, chỉ còn nhịp tim hòa cùng nhịp tim. Lam ngửa mặt nhìn trần, cảm nhận nhịp tim mình đồng điệu với anh. Cô khẽ cắn môi, hơi thở dồn dập, một cơn hồi hộp vừa ngọt ngào vừa đầy dấu diếm.

Lam khẽ đưa tay vuốt phần cổ áo Khang, dựa sát vai, gần đến mức nghe rõ nhịp thở dồn dập của anh. Khang cúi xuống, hơi thở khẽ hắt lên gáy cô. Anh cảm thấy sự rung động lạ, vừa muốn giữ khoảng cách, vừa không nỡ từ chối. Cả hai ngồi im, không ai nói gì, nhưng khoảng cách giữa họ đã thay đổi hoàn toàn.

Lam tựa vào vai Khang, khẽ thở, cảm nhận hơi ấm, mùi hương quen thuộc nhưng ngọt ngào. Hơi thở cô phả lên vai anh, khiến tim anh rộn ràng. Lam khẽ cựa mình, vuốt nhẹ tay lên mu bàn tay anh, ngón tay chạm tinh tế nhưng đủ để khiến Khang thở hắt ra, bàn tay run lên một chút.

"Anh... em chỉ muốn gần anh thôi..." – Lam thì thầm, giọng run nhưng quyết liệt.

Khang lặng im. Anh biết, nếu Lam tiến thêm một bước, mọi chuyện sẽ thay đổi. Nhưng ánh mắt dịu dàng, hơi ấm phả lên cơ thể khiến anh không thể từ chối. Anh chỉ nhẹ nhích, cho phép Lam dựa sát hơn, lòng ngập tràn hỗn loạn.

Lam khẽ đặt tay lên đùi Khang, cảm nhận từng nhịp rung động. Hơi thở của họ gần đến mức hòa lẫn, ánh mắt Lam lém lỉnh nhưng vẫn dấu diếm. Khang hít sâu, bàn tay run nhẹ, muốn rút lại nhưng không dám. Anh biết mình sai, nhưng trái tim không chịu nổi sự gần gũi này.

Cô cười khẽ, gần như thì thầm vào tai anh:
"Anh... không đẩy em ra chứ?"

Khang im lặng. Một phần trong anh muốn bảo Lam rút đi, nhưng đôi mắt dịu dàng, hơi ấm, và nhịp tim dồn dập khiến anh chẳng thể làm gì. Trái tim anh run rẩy, dẫu biết mọi chuyện đang đi quá giới hạn.

Lam áp mặt vào vai Khang, ngón tay vuốt qua mu bàn tay. Hơi thở cô hòa vào không khí, nhịp tim dồn dập. Cô cảm nhận rõ sự bất lực dịu dàng trong Khang, khiến cô vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.

Cả hai ngồi im lặng, nhịp tim hòa vào nhau như một bản nhạc chậm rãi nhưng dồn dập. Lam lém lỉnh, khẽ cựa mình, đặt bàn tay lên cánh tay Khang, vuốt nhẹ. Anh hơi nhích, không né tránh, ánh mắt dõi theo cử chỉ cô, vừa dịu dàng vừa bối rối.

Một lúc sau, Lam quay mặt, áp sát vào anh hơn, giọng run run:
"Anh... cho em ôm một lúc được không?"

Khang lặng im, trái tim dồn dập. Anh biết, nếu đồng ý, mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng ánh mắt cô, hơi ấm, nhịp tim dồn dập khiến anh không thể từ chối. Anh chỉ thở dài, hơi nhích sát, cho phép Lam tựa vào người.

Lam khép mắt, cảm nhận nhịp tim anh, hơi thở trên vai, ánh mắt ấm áp nhưng lúng túng. Cô mỉm cười, vừa hạnh phúc vừa hồi hộp. Bàn tay nhỏ khẽ vuốt lên cánh tay anh, tinh tế nhưng đầy dấu hiệu thân mật.

Khang hít sâu, bàn tay run run, cảm nhận hơi ấm và sự gần gũi. Anh không né tránh, chỉ để mặc Lam tựa vào người, từng nhịp tim hòa cùng nhau, vừa ngọt ngào vừa hồi hộp.

Lam khẽ thở ra, nhắm mắt, áp sát hơn. Cô cười khẽ, cảm nhận sự rung động dịu dàng từ anh. Một cử chỉ nhỏ, một va chạm tinh tế, đủ để khiến trái tim cả hai hòa cùng nhau, vừa ngọt ngào vừa hồi hộp, vẫn giữ sự dấu diếm, kín đáo.

Đêm dần sâu, ánh đèn dịu hắt lên mái tóc Lam, làm nổi bật từng sợi tơ mượt mà. Cô áp vai, đặt tay nhẹ lên mu bàn tay Khang, cảm nhận sự run rẩy nhẹ từ anh. Khoảnh khắc này, cả hai như tách biệt khỏi thế giới, chỉ còn lại nhịp tim, hơi thở, và những cử chỉ tinh tế, đầy ngọt ngào.

Lam thì thầm, gần như run rẩy:
"Anh... em thích cảm giác này... gần anh như thế này..."

Khang chỉ lặng im, hơi thở hắt lên gáy cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa bất lực. Anh biết, nếu cô tiến thêm một bước, mọi chuyện sẽ vượt khỏi giới hạn, nhưng trong lòng lại không nỡ ngăn cản. Trái tim anh hòa nhịp cùng cô, nhịp rung dồn dập, vừa ngọt ngào vừa hồi hộp.

Lam khẽ mỉm cười, gần như thì thầm vào tai anh:
"Anh... không phản đối chứ?"

Khang thở dài, bàn tay run, không rút, chỉ để mặc cô dựa sát, cảm nhận nhịp tim dồn dập. Trong anh, cả thế giới như thu nhỏ lại, chỉ còn lại cô và nhịp tim hai người hòa vào nhau.

Một cơn gió đêm hắt qua cửa sổ, làm rung lên những tấm rèm mỏng. Lam áp mặt vào vai Khang, nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm, mùi hương, và nhịp tim rộn rã. Cô cười khẽ, lòng đầy hạnh phúc, vừa dấu diếm vừa lém lỉnh.

Bên ngoài, tiếng côn trùng rỉ rả, gió đêm hắt qua, nhưng bên trong căn phòng, chỉ còn lại hai con người với nhịp tim hòa vào nhau, va chạm tinh tế, ánh mắt lén lút, dấu diếm nhưng đầy ngọt ngào.

Lam khép mắt, mỉm cười, trái tim rung rinh. Khang vẫn im lặng, nhưng trong lòng đầy hỗn loạn, vừa dịu dàng vừa hồi hộp. Mọi va chạm, nhịp tim, hơi thở đều hòa cùng nhau, tạo nên một khung cảnh ngọt ngào, dấu diếm, hồi hộp nhưng không vượt quá giới hạn.

Cả hai chìm dần trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim hòa cùng nhau, va chạm tinh tế, ánh mắt thỉnh thoảng lén lút, hơi thở hòa quyện. Mùa hè năm mười bảy tuổi, nhờ một đêm như thế, để lại dư âm ngọt ngào, hồi hộp, dấu diếm, mà hai con tim trẻ trung chưa từng trải, không thể nào quên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top