Special Part - Ending
Dear Toán,
Mười bốn năm là khoảng thời gian quá dài rồi đấy, buông tha cho nhau được chưa?
Lâu rồi không nói chuyện, so với hai năm trước, em thấy mình khác đi nhiều quá. Đọc lại những gì em đã viết vào thời gian đó, thật không thể tin được em từng là một người như thế. Nhu nhược, nhún nhường, yếu đuối. Chẳng ra thể thống gì. Hết sức thảm hại. Cứ cố gắng nhẫn nhịn, uất ức cũng không dám nói, mệt mỏi không dám than, cốt lấy câu "dĩ hòa vi quý" làm phương châm sống, cuối cùng chẳng nhận lại được gì, vẫn chỉ có mình chịu thiệt. Chẳng hiểu sao hồi đó lại sợ hãi ánh mắt người khác đến thế. Chẳng hiểu sao hồi đó phải nhọc công suy nghĩ rồi thao thức vì một người đang say giấc.
Giờ thì em khác rồi. Và lời lẽ em nói ra, đương nhiên cũng rất khác so với hai năm trước, khác đến mức em không nghĩ đó là cùng một người.
Thời gian trôi qua, ai rồi cũng khác. Cái gì cũng đến lúc phải thay đổi thôi, chỉ có kẻ khốn nạn như anh thì vĩnh viễn không thể trở thành người tử tế được. Giống như khu ký túc xá mà em đang ở, chỉ trừ khi đập toàn bộ đi xây lại, còn không thì dù cố cải tạo đến thế nào cũng không thể trở thành chung cư cao cấp được.
Được rồi, vì căn bản anh cũng chẳng tốt đẹp gì, nên em cũng chẳng cần nhọc công lựa chọn lời hay ý đẹp để nói với anh. Em không có trách nhiệm phải tử tế với một kẻ không ra gì.
Đừng hỏi em những câu kiểu như "Em thấy thế nào?", hay là "Em sống có tốt không?". Bị một kẻ phiền phức và ích kỉ như anh trói buộc mười bốn năm trời, em sống tốt được mới lạ! Tuy nhiên, hôm nay em có thể tuyên bố hùng hồn một câu: Thoát được khỏi anh, cuộc đời em coi như bước sang trang mới. Anh nghĩ rằng không có anh thì em không sống được, rồi thì em sẽ chẳng là gì cả nếu thiếu anh? Xin lỗi, đừng ảo tưởng nữa! Chia tay được với anh, đem pháo hoa ra bắn ăn mừng còn chẳng đủ nữa là!
Hơn nữa, đến lúc chia tay, cũng không thể chia tay trong hòa bình. Vẫn là em phải chịu đựng đủ mọi thứ, nhưng ít nhất thì lần này có được kết quả như em mong đợi, nên dù sao cũng xứng đáng.
Ngày thi Đại học, em không hề hi vọng mình thoát Toán, cũng đã xác định rằng sau khi yên vị ở giảng đường Đại học rồi vẫn sẽ phải tiếp tục cày Toán. Nhưng em chỉ không nghĩ rằng, chỉ qua một mùa hè không gặp nhau thôi mà anh đã mang một diện mạo hoàn toàn khác. Hồi học cấp ba, anh chỉ ích kỉ, khô khan và khó hiểu thôi, nhưng khi gặp lại nhau ở trường Đại học, một từ "khốn nạn" không đủ để diễn tả con người anh. Em dùng từ thế này có quá đáng không nhỉ? Không hề đâu, kể cả em có nói anh "rác rưởi" thì em cũng không sai. Vì sao á? Để em kể cho anh nghe chuyện này nhé!
Còn nhớ ngày trước, giáo viên dạy Toán nói chúng em nên chăm chỉ học hành, nhấn mạnh rằng phải đặc biệt chú ý đến anh, vì anh có thể đảm bảo tương lai sau này của bọn em. Rồi thì chẳng hiểu sao cô giáo lấy idol của em ra làm ví dụ, cảnh cáo chúng em không nên hâm mộ idol vì những gì chúng em nhìn thấy chỉ là họ giả vờ thôi, còn đằng sau ống kính họ là những kẻ khốn nạn, vũ phu, rác rưởi, nhân cách chó gặm, ... Em nói đến chuyện này không phải vì bênh idol, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sau tất cả, họ đâu có tệ như anh? Em có cần phân tích rõ cho anh thấy không? Mà thôi, cái kiểu người khăng khăng cho mình là đúng, rồi thì người khác nói gì cũng bịt tai lại như anh ấy, có nói cũng bằng thừa. Ngắn gọn thế này thôi, độ khốn nạn của anh mà đứng thứ hai thì không ai dám tranh số một.
Anh lúc nào cũng đòi hỏi người khác phảihiểu anh, phải nghĩ cho anh, phải nhất nhất hướng đến anh, coi anh là số một,là duy nhất. Nhưng anh đã bao giờ nghĩ cho em hay chưa?
Idol hỏi "Có bao nhiêu tình yêu trong ví của em?", em mở ví ra, đếm đi đếm lại, rồi chia chỗ "tình yêu" ấy thành ba phần. Dành hẳn cho anh tận hai phần, phần còn lại đem đi mua mì tôm dự trữ cho em, rồi sau đó mới dành cho idol.
Anh muốn em phải dành thời gian cho anh, nên hai tuần lễ ròng rã em đã không hề động đến máy tính, cũng không chơi bời hẹn hò gì, chỉ giam mình trong kí túc xá nóng như cái lò thiêu để cày Toán. Gạt hết những thú vui của em sang một bên, thậm chí những môn học khác cũng bị lùi lại, bỏ bê hoạt động của Câu lạc bộ, các loại hội hè đều không tham gia, ... Tất cả chỉ vì ưu tiên cho anh.
Anh muốn em hiểu anh thật sâu sắc, biết về anh còn rõ hơn bản thân mình, em cũng không ngần ngại tìm đủ loại sách vở rồi tài liệu để nghiên cứu. Rồi hỏi han bạn bè, từ thân đến không thân, thậm chí cầu viện cả những đàn em khoá duới.
Một con sâu ngủ như em, có những ngày chỉ ngủ bốn tiếng đồng hồ để đủ thời gian học Toán.
Tất cả những gì em làm, với anh vẫn chưa đủ hay sao? Anh vẫn cứ đòi hỏi, liên tục đòi hỏi, dù em đã cố hết sức để đáp ứng. Em động viên mình nỗ lực, để rồi cuối cùng em chẳng nhận đưọc gì cả. Em cố gắng làm mọi thứ tốt nhất có thể, nhưng rồi khi kết quả bết bát đến thảm hại, anh cho rằng đó là do em không đủ chăm chỉ, không đủ kiên nhẫn, không đủ nỗ lực, em không hết lòng vì anh?
Nhưng mà, em đã nhận đuợc những gì từ anh?
Vì anh mà em ngày ngày chạy hộc tốc lên tầng năm, chui rúc trong cái hội truờng bé xíu và ngột ngạt với gần bảy muơi nguời khác. Học buổi tối, cầu thang không có đèn, bậc thì dốc, mắt em lại cận nặng như thế này, không ít lần suýt vấp ngã, không duới năm lần bị va đập vào tuờng, rồi lan cao cầu thang. Đấy là tại em hậu đậu à? Đuợc rồi, em cũng không phải nguời khéo léo hay cẩn thận cho lắm, em thừa nhận. Nhưng nếu như không phải vì anh mà em phải chật vật đi học buổi tối, thì chuyện em ngã cầu thang vì mắt kém và xung quanh tối tăm chắc chắn không bao giờ xảy ra, và em cũng không phải nơm nớp lo sợ.
Vì anh, có những ngày em không kịp ăn uống một cách tử tế, tắm giặt cũng phải tranh thủ, vì bài tập chất đống, thời gian học gấp rút, ngày thi lại gần kề. Đừng đổ lỗi cho việc em không biết sắp xếp thời gian, không ai làm việc này tốt hơn em đâu!
Vì anh, có những lúc em mệt đến mức không thể nhấc nổi nguời dậy, mắt cay xè và chỉ chực chảy nuớc, đầu đau đến choáng váng, nhưng vẫn phải cố gắng ôm tập đề Toán mà làm. Vì áp lực đè nặng, vì không muốn phải mất tiền thêm một lần nào nữa, vì muốn thoát khỏi anh càng sớm càng tốt.
Anh đưa em đến gặp những nguời kì thị dân học ban D như em, họ nói rằng chúng em là những đứa tư duy kém, không có đầu óc, luời suy nghĩ, chỉ thích bày ra ăn sẵn. Anh mỉa mai bảo rằng, ai bảo em thi vào Tài Chính? Thế thì em hỏi anh một câu: Học sinh ban D thì không thể đưọc học ở Tài Chính à? Hay là, đã học ban D mà còn cố thi vào đây, là một cái tội?
Em bị ám ảnh bởi Toán đến nỗi trong cả những cơn ác mộng cũng thấy những con số đổ xuống đầu. Anh cuời nhạt, bảo rằng có phải chỉ mình anh khiến em ám ảnh đâu! Đúng là thế, nhưng Kinh tế vi mô ám ảnh em ba tháng, Tiếng Anh khiến em trằn trọc ba năm cấp ba, còn anh là ác mộng của em suốt muời bốn năm. Mười bốn năm không phải quá dài đối với sức chịu đựng của con nguời à?
Vì một mình anh mà em có nguy cơ không được ra truờng đúng hạn. Đúng rồi đấy, chỉ một mình anh thôi!
Em thậm chí còn chẳng nhớ rõ mình đã phải tốn bao nhiêu tiền cho anh, đó là chưa kể đến những thứ không thể đo đuợc bằng tiền.
Rất nhiều, em không thể kể hết, mà em cũng quá mệt mỏi để có thể trình bày nhiều hơn.
Ngưng đổ lỗi cho nguời khác đi, dù thế nào thì cũng không thể thay đổi một sự thật rằng: anh là một kẻ tệ bạc, chỉ đáng vứt đi.
Nguời ta nói anh là một nguời vĩ đại? Rồi thì anh giúp em có tư duy tốt hơn về mọi vấn đề trong cuộc sống? Rồi thì anh luôn luôn đúng, chỉ có em là sai? Nguời ta coi anh như một vĩ nhân, như nguồn sống của nguời ta, ... Em không quan tâm anh đối xử với nguời khác thế nào hay nguời ta nghĩ sao về anh, nhưng với em anh chỉ là thằng khốn nạn ích kí, không hơn. Anh định trưng cái bộ mặt giả tạo đó ra cho ai xem vậy? Cái vỏ bọc tốt đẹp của anh có vẻ hữu ích quá nhỉ? Đến nỗi chẳng ai nhìn ra bản chất con nguời thật của anh, vẫn cứ tôn vinh, ngợi ca anh hết lời vì vẻ ngoài đẹp đẽ, long lanh.
Nếu như có thể, em sẽ đâm đơn kiện anh đến chết thì thôi, sau đó nhận một khoản bồi thuờng thật lớn từ anh và tận huởng những tháng ngày hạnh phúc sau đó, bù cho khoảng thời gian tối tăm khổ sở. Em sẽ bóc trần bộ mặt thật của anh, tuớc đi lớp vỏ bọc hoàn hảo, để cho tất cả mọi nguời thấy đưọc anh thật sự là con nguời tệ hại thế nào. Biến anh thành vai ác, gắn cho anh hình ảnh một kẻ rác rưởi. Để khiến cái hình tuợng tốt đẹp anh xây dựng bấy lâu nay hoàn toàn sụp đổ. Để người ta vùi dập anh, chửi bới thật thậm tệ. Ngay cả nếu đến cuối cùng anh vô tội, thì vẫn sẽ bị vùi dập đến mức độ không thể ngóc đầu lên nổi, đến mức cả cuộc đời bị huỷ hoại. À, đấy là nếu, còn thật sự thì anh có oan ức gì đâu?
Những thiệt hại về cả thể xác lẫn tinh thần do anh gây ra, tiền bạc và thời gian, công sức em đã mất cho anh, em kể làm sao cho hết?
Tổn thuơng do anh gây ra, đến bao giờ những vết thuơng ấy mới lành?
Muời bốn năm, chưa một lần nào anh đối xử tốt với em. Anh chẳng làm đuợc gì cho em, dù nói rằng anh có thể đảm bảo tuơng lai cho em, nhưng những áp lực, lo lắng nơi em, đều do anh gây ra. Anh đeo bám em suốt muời bốn năm trời, khiến em gặp vô số chuyện không hay. Anh ép buộc em phải toàn tâm toàn ý với anh, trong khi anh chưa bao giờ tôn trọng em, anh vẫn cứ đi đong đưa với nguời này nguời khác, bày ra bộ mặt giả tạo để nguời ta nghĩ tốt về anh, rồi sau đó đi chỉ trích em. Anh hành hạ em mỗi khi anh cảm thấy hứng thú, không cần biết em cảm thấy thế nào, và lí do duy nhất để anh cho mình cái quyền đó là vì em không học giỏi Toán. Anh vùi dập em đến thảm hại, rồi đến một lời xin lỗi em cũng không hề nhận đưọc, vì anh khẳng định mình không hề sai và đổ mọi tội lỗi lên đầu em.
Đến cuối cùng, ngay cả khi em muốn chia tay thì anh vẫn không chịu buông tha cho em. Những thứ anh đoạt lấy từ em, vẫn chưa đủ à? Buồn cuời ở chỗ, một đứa vô sản như em cuối cùng lại phải bỏ tiền ra để chia tay với anh. Mà mỗi mất tiền thôi nào đã xong, anh còn muốn em phải nộp tiền cho anh, lần hai, lần ba, nhiều lần sau nữa cơ!
Đáng tiếc là, em không thể kiện anh. Dù anh có đối xử với em tệ đến thế nào thì em cũng không có quyền tố cáo. Nguời ta tin anh, chứ không tin anh. Anh có một vị trí quá vững vàng rồi, còn em chẳng là ai cả. Hình tuợng của anh quá tốt đẹp rồi, còn em chỉ là một sinh viên bình thuờng đến tầm thường. Anh đóng kịch quá tốt rồi, còn em căn bản không có khiếu làm diễn viên. Vậy nên, em chỉ có thể âm thầm chịu đựng và tìm mọi cách để rời khỏi anh càng nhanh càng tốt.
Em không dám kì vọng quá nhiều ở anh, càng không thể trông chờ đuợc gì. Em chỉ mong rằng, sau cùng, em có thể thoát khỏi anh một cách bình yên. May mắn thay, nhờ có Thần Thìa giúp đỡ, em cuối cùng cũng đuợc toại nguyện.
Em không đòi lại những gì đã mất cho anh đâu, nên là, buớc ra khỏi cuộc đời em đi! Đi ngay khi em còn nói chuyện tử tế, không thì, để đến lúc em trở mặt rồi, em đối xử với anh không ra một cái gì đâu! Đến lúc đó thì đừng trách em! Buông đôi tay nhau ra đi, nhé?
À, anh em họ hàng rồi nguời quen của anh vẫn còn ở bên cạnh em và đang cố gắng muốn độc chiếm em như cái cách anh đã làm đấy! Nhắn với họ rằng: "Để yên cho em hiền!". Bây giờ em không còn muốn cắn răng chịu đựng hay kiên nhẫn với họ như em đã từng làm với anh nữa. Vậy nên, nói với họ, tử tế với em một chút, không thì em cũng không dám nói truớc là bản thân em sẽ làm gì đâu!
Thế nhé!
Chào vĩnh biệt vàkhông hẹn gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top