Chương 8: Mẹ đây là không tin con a!
Thị trấn điện ảnh và truyền hình, sau khi hoàn thành một ngày quay phim, trở về khách sạn để nghỉ ngơi. Đường Uyển Tình lúc đầu nhận được điện thoại của mẹ, còn có chút không tin.
Tống Nghị cũng ở Hoàng Châu? Thời gian là vào buổi sáng hôm sau khi cô đến Hoàng Châu. Nếu thật sự giống như mẹ nói, là bởi vì công ty đi công tác, như vậy tối hôm đó gặp, tại sao anh ta không nhắc tới? Cho nên, cô suy đoán, rất có thể hắn đến Hoàng Châu là vỏ bọc làm việc, là quyết định nhất thời. Nhưng tại sao lại làm thế ?
Hành vi này của Tống Nghị không thể không làm cho cô suy nghĩ nhiều. Đường Uyển Tình không phải tự luyến, mà là cô vẫn rất tự tin về sức quyến rũ của người phụ nữ từ mình. Em trai này, sẽ không thực sự bị hấp dẫn bởi sức hấp dẫn của cô, có ý niệm rồi, muốn làm thành tình giả ý thật chứ?
Nghĩ tới đây, cô quyết định đi thăm dò hư thực, lúc này mới gọi tới Tống Nghị. Có một số việc, cô cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng trước, tránh được sau này, làm tổn thương hắn, cũng làm khó mình. Nếu như là nam nhân khác, tổn thương cũng quên đi, không liên đến cô. Nhưng mà tên này thì khác, hắn dù sao cũng là con của bạn mẹ mình, phải xử lý cho tốt.
Ban đầu tán gẫu một phen, cô phát hiện mình ngoại trừ có thể xác định hắn thật sự tới Hoàng Châu ra, căn bản là không thăm dò ra ý nghĩ của đối phương, còn ngược lại bị anh ghét bỏ.
Với lại...
Đường Uyển Tình nhìn chằm chằm điện thoại di động, cô đã gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng đối phương không trả lời tin nhắn của cô. Ý gì đây? Ngay cả nói chuyện cũng lười để ý tới cô sao? Không đúng, thằng em trai thối này, hơn phân nửa là muốn cùng cô chơi dục vọng cố tung đi!
Đến Hoàng Châu nhiều ngày nay, không đi tìm cô, gặp cô, mà sau đó thông qua các bà mẹ cố tình tiết lộ nơi ở của hắn, để cô biết, làm cô chủ động tìm hắn sao.
Nghĩ đến đây, Đường Uyển Tình liền chậc chậc lưỡi. Không nhìn ra a, đệ đệ thối này tâm nhãn rất nhiều a, trước kia khẳng định là Hải Vương đi.
Phớt lờ cô, phải không? Vậy cô cũng không để ý tới nữa, xem ai chịu đựng được ai! Nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình Đường Uyển Tình tốt hơn nhiều, tiếp tục xem kịch bản ngày mai. Không còn cách nào a, Thiên Chúa là rất công bằng, cho cô một vẻ ngoài đẹp, nhưng thu hồi bộ nhớ của cô, vì vậy cô luôn dễ dàng đi quên lời thoại.
Xem rồi xem, cô đột nhiên nhớ tới, Tống Nghị hình như từng nói qua, hắn rất thích nghe một bài hát tên "Ngày nắng".
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiểu biết sở thích của đối phương, sẽ dễ ứng phó hơn.
Thế là cô đeo tai nghe lên, mở máy nghe nhạc, tìm kiếm bài hát tên "Ngày nắng", định là vừa nghe nhạc vừa xem kịch bản. Nhưng mà cô tìm rất lâu, vẫn không tìm thấy bài hát này. Không phải là thực chất không có bài hát này chứ, hắn lừa cô sao?
_____
Tống Nghị bên này tắm rửa xong đi ra, nhìn hơn mười tin tức chưa đọc tư Đường Uyển Tình, hảo, thật kiên trì. Nhìn một chút, đều là một ít lời không có gì quan trọng, liền tắt máy bắt đầu viết kịch bản.
Hôm nay, anh sẽ viết về Đổng Giai Nhĩ Thuần. Nàng là nghĩa nữ của Từ Vạn Điền trong phim, bình tĩnh cơ trí, thiên tính hiếu nghĩa, trọng tình thủ nạp, xử sự khắc chế bình tĩnh, vì cầu mục cũng sẽ tâm ngoan thủ lạt. Nội dung chính chính là trong lúc tuyển tú, nàng gặp được Ngọc Oánh tư sắc hơn người, vì thế âm thầm thiết kế hãm hại Ngọc Oánh. Sau khi vào cung, vì gặp phải bệnh tật nên nàng được thái y Tôn Bạch Phiêu chữa trị, được hắn quan tâm chiếu cố, sau đó âm thầm nung nấu tình cảm với Tôn Bạch Phiêu. Sau đó nàng thấy Tôn Bạch Phiêu đối với Ngọc Oánh nảy sinh tình yêu, trong lòng sinh lòng ghen ghét quyết định toàn tâm toàn ý dốc lòng tham gia vào cuộc đấu tranh mưa máu tanh của hậu cung.
Viết phim truyền hình khác với viết tiểu thuyết, nó có ba hình thức. Đầu tiên là kịch bản văn học, thường là phiên bản đầu tiên của bộ phim truyền hình được cung cấp bởi các nhà biên kịch. Loại thứ hai là kịch bản phân cảnh, kịch bản phân cảnh chi tiết có thể trở thành cơ sở để quay phim, là bàn làm việc của đạo diễn. Loại thứ ba là bản ghi ống kính thực tế, đây chính là hình thức kịch bản do nhân viên phụ trách hoàn thành, là bản ghi chép toàn bộ quá trình quay phim khi quay phim thực tế. Vai trò chính của nó là để chỉnh sửa hậu kỳ, clip cung cấp cơ sở, hình thức của nó và ống kính phụ tương tự, bao gồm thứ tự của ống kính, phân biệt trường ảnh, phương pháp quay phim, nội dung hình ảnh, lời thoại, số lần quay mỗi ống kính, độ dài thời gian và hiệu ứng của mỗi lần chụp, v.v.
Nói một cách đơn giản và phổ biến, kịch bản văn học là hình ảnh và truyền hình của ý tưởng biên kịch, kịch bản phân chia là cơ sở để quay phim, bản ghi ống kính thực tế vốn là ghi hình thực tế. Nhưng thường rất nhiều kịch bản, nó nằm giữa kịch bản văn học và phân cảnh vào bản gốc.
Mà "Kim chi dục nghiệt" mà Tống Nghị hiện tại viết chính là sử dụng loại nhị hợp nhất này. Viết như vậy, tuy rằng giai đoạn trước hắn sẽ mệt mỏi một chút, khối lượng công việc lớn hơn một chút, nhưng đến khi đạo diễn quay phim, hắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Thật ra trong biên kịch, mệt mỏi nhất vẫn là ekip hậu trường. Bọn họ không cần đầu óc, lên ý tưởng, nhưng bọn họ lại cần phải không ngừng đi theo đoàn làm phim, ghi lại tất cả những cảnh quay, thuộc về công việc thể lực, tương đối mệt mỏi. Loại công việc này, bình thường đều giao cho những người trẻ tuổi mới tốt nghiệp đại học, hoặc là mới vào ngành này hoàn thành. Tống Nghị đã làm hai năm, rất hiểu.
Viết được một nửa, điện thoại reo lên. Tống Nghị còn tưởng rằng Đường Uyển Tình chưa từ bỏ ý định, nhất định phải hỏi rõ ràng, tiện tay nghe, nói một câu:
"Yên tâm, tôi thực sự đối với cô không có ý gì"
"Ý gì? Con trai, con đối với ai không có ý?" Trong điện thoại, giọng nghi hoặc của Chu Tú Văn truyền đến
"....." Tống Nghị đứng hình, vì sao lại là mẹ?
"Không có gì"
Tống Nghị lại hỏi: "Mẹ, khuya thế này còn gọi cho con, có chuyện gì sao?"
"À, không có chuyện gì lớn, chính là muốn nói, nha đầu Đường Uyển Tình kia hình như cũng đang quay phim ở đó, con phải cố một chút, ngoài công việc, dành chút thời gian đi thăm, quan tâm quan tâm con gái người ta."
"Mẹ, con cũng rất bận rộn với công việc." Tống Nghị cự tuyệt nói.
Tống Vân Phi ngồi ở một bên nghe xong, mất hứng, nói giúp vợ, trào phúng con trai mình.
"Ngươi có thể bận rộn như thế nào khi chỉ là một người mới? 24 giờ một ngày mà không rảnh? Thời gian giống như ngực của một cô gái, miễn là có tâm, luôn luôn có thể được nặn ra được."
"...." Tống Nghị
Đệt, người ba hời này cũng thật....
Chu Tú Văn quay đầu lại trừng mắt nhìn chồng mình một cái, xấu hổ nói: "Anh ở trước mặt đứa nhỏ, mà nói như thế, thật không có dáng vẻ đứng đắn."
"Tôi là đang nói giúp bà mà!" Tống Vân Phi có chút ủy khuất nói.
Chu Tú Văn không muốn tranh co với ông, tiếp tục quay đầu lại nói với con trai mình: "Ba con nói cũng có chút đạo lý, lời nói tuy không hợp lý, nhưng lúc này con mới bắt đầu tiếp xúc với người ta, phải biểu hiện nhiều hơn, có biết hay không?"
"Ồ, con hiểu rồi, con sẽ dành thời gian."
Tống Nghị nói qua loa. Đáp ứng trước, dù sao có đi hay không, bọn họ cũng không biết. Chu Tú Văn tựa hồ biết suy nghĩ của con trai mình, nhắc nhở:
"Đến lúc đó, nhớ chụp cho mẹ vài tấm ảnh hai người chụp chung."
Ơ....
Tống Nghị cạn lời nói: "Mẹ đây là không tin con a!"
"Nếu anh không chụp, ta không tin."
"...."
Tống Nghị đành phải đáp ứng: "Được, đến lúc đó, con chụp cho mẹ là được."
"Ngoan, vậy được rồi, cúp máy đây!" Chu Tú Văn nở nụ cười cúp điện thoại.
Tống Nghị xoa xoa trán mình, xem ra, không đi cũng không được.
_____
Sáng hôm sau, Tống Nghị đến địa điểm quay phim, đạo diễn Vạn thái độ đối đãi với anh, so với hôm qua còn nhiệt tình hơn.
"Tống trợ lý, sao cậu không ngủ nhiều một chút? Tất cả mọi người còn đang chuẩn bị thiết bị, dụng cụ, khách mời cũng chưa tới, còn cách buổi chụp hình một lát nữa."
Tống Nghị thuận miệng nói: "Khi còn sống cần gì phải ngủ lâu, sau khi chết tự khắc sẽ ngủ!"
"...."Đạo diễn Vạn
"Đừng để ý, nói giỡn đấy"
Tống Nghị mặt không đỏ, tim không đập nói dối: "Con người tôi không có thói quen ngủ nướng, mỗi lần đến giờ thì tự nhiên tỉnh dậy."
"Bây giờ không có nhiều người trẻ tuổi không ngủ nướng như cậu."
Đạo diễn Vạn cảm thán một tiếng: "Giống như thằng nhóc nhà tôi kia, không gọi nó, nó có thể nằm trên giường một ngày."
"Không riêng gì con trai ông"
Tống Nghị tự giễu nói: "Đổi lại là tôi nếu không có việc gì làm, tôi cũng có thể ngủ nướng."
"Lời này của cậu nhắc nhở tôi, xem ra tôi phải tìm cho nó một số sự kiện để làm."
Hai người lại tán gẫu một hồi, Tống Nghị đột nhiên nhớ tới chuyện của Đường Uyển Tình, vì thế hỏi: "Đúng rồi, đạo diễn Vạn, tôi nghe nói, còn có một đoàn làm phim cũng đang quay phim ở đây?"
"Ừm"
Đạo diễn Vạn gật đầu trả lời: "Đạo diễn trẻ tuổi kia tôi biết, là đàn em dưới hai khóa của tôi."
"Ở đâu thế?"
"Không xa, cách chúng ta 60 km, một thành phố điện ảnh và truyền hình ở vùng ngoại ô bên ngoài thành phố Hoàng Châu, láy xe chắc mất khoảng 2 tiếng là tới."
Nói xong, đạo diễn Vạn nhìn Tống Nghị, tò mò hỏi: "Sao cậu lại đột nhiên hỏi chuyện này?"
Tống Nghị nói dối nói: "Không có việc gì, vừa vặn nghe nói, có thể đến gần xem minh tinh, tôi còn chưa từng thấy minh tinh nữa."
Cái cậu này, khách mời trong đoàn làm phim của chúng ta không phải là ngôi sao sao?
Khóe miệng đạo diễn Vạn giật giật, nói: "Nếu cậu thật sự cảm thấy hứng thú, có thể đi xem, diễn viên trong đoàn làm phim này, đều là người tương đối hot hiện nay, vẻ ngoài cũng không tệ lắm."
Trong mắt đạo diễn Vạn, Tống Nghị muốn đi xem minh tinh là giả, có lẽ chính là theo xem nữ chính thanh thuần đáng yêu trong bộ phim kia. Phú nhị đại mà, đều một ngụm này, ông thấy nhiều lắm.
"Vậy ở đây...."Tống Nghị do dự nói
Vạn đạo diễn biết ý, cười nói: "Yên tâm, dù sao hôm nay quay chi tiết cụ thể, tối hôm qua chúng ta đều thảo luận gần hết rồi. Vào ban đêm, tôi sẽ yêu cầu họ gửi các tài liệu ghi âm ban ngày đến phòng của cậu để xem có bất kỳ thiếu sót nào không."
"Vậy vất vả cho đạo diễn Vạn rồi"
"Không cần khách khí"
Trước khi rời đi, đạo diễn Vạn nói: "Nếu có việc thì gọi điện thoại cho tôi, đạo diễn bên kia tôi coi như quen biết, có thể giúp nói một hai câu."
"Được, tôi biết rồi"
Tống Nghị biết đạo diễn Vạn tốt bụng như vậy, chính là muốn mình nợ hắn một nhân tình.
Ở nơi làm việc, đôi khi một ân tình nho nhỏ, tại thời điểm quan trọng, giá trị lại thiên kim. Đạo diễn Vạn ở nơi công sở nhiều năm, đã sớm am hiểu đạo lý này. Dù sao chuyện này cũng tốt, cớ sao không làm?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top