Chương 10: Một đôi Puxin nam nữ

*Puxin: ý chỉ một người có điều kiện bình thường, nhưng lại rất tự luyến, cảm thấy rằng rất nhiều cô gái/ chàng trai đang để ý đến họ.

_____

Tống Nghị ngồi trong một quán mì nhỏ trên con hẻm, nhìn Đường Uyển Tình đối diện, hỏi: 

"Đây là chỗ cô muốn mời tôi, đồ ăn ngon này?"

"Đúng vậy"

Đường Uyển Tình từ trên bàn lấy ra một đôi đũa, dùng giấy lau, sau đó đưa cho Tống Nghị, cười nói: 

"Mì thịt bò lỗ nhỏ nhà này siêu ngon, là người bình thường khác tôi cũng không dẫn đến đâu."

"Nếu cô không nỡ tiêu tiền, thì cứ nói là không nỡ, không cần phải tìm lý do." 

"Đợi lát nữa, anh ăn đi sẽ biết."

Đường Uyển Tình lại rót cho hai người một chén sữa đậu nành, hỏi: 

"Hôm nay anh thật sự tới thăm minh tinh sao?"

"Chứ cô nghĩ sao?"

"Tôi nghĩ là không phải"

Đường Uyển Tình dừng một chút, thăm dò hỏi: "Anh không phải là đến thăm tôi chứ?"

"Cô đoán đúng rồi"

"...."Đường Uyển Tình

Tống Nghị nhìn ánh mắt Đường Uyển Tình có chút ý cười, giải thích: 

"Cô đừng nghĩ nhiều, là tối hôm qua, mẹ tôi cũng không biết từ đâu mà biết, cô cũng đang ở Hoàng Châu, liền gọi điện thoại tới, bảo tôi tới đây thăm cô, quan tâm quan tâm đến cô."

"Anh đã bắt đầu nghe lời mẹ từ khi nào thế?" 

Đường Uyển Tình nói: "Anh hoàn toàn có thể không tới a, dù sao bà ấy cũng không biết anh có tới hay không, chỉ cần tôi gọi điện thoại, nói cho có lệ một tí là được rồi."

"Tôi cũng muốn vậy a." 

Nói xong, Tống Nghị khát nước uống một ngụm sữa đậu nành, ừm....sữa đậu nành này hương vị rất chính tông a, không tạp chất!

Hắn bất đắc dĩ nói: "Mẹ tôi sợ tôi không đến, cố ý nói cho tôi biết, để tôi chụp ảnh chung với cô rồi gửi cho bà ấy, bà mới tin."

Đường Uyển Tình nghe xong, che miệng cười: "Xem ra dì rất hiểu anh."

"Vì vậy, lát nữa phiền cô cùng tôi chụp một tấm."

Khóe miệng Đường Uyển Tình nhếch lên: "Kỳ thật, tại sao tôi lại phải phối hợp với anh?"

"..."Tống Nghị

Yêu đương giả này là cô nhắc tới đầu tiên, hiện tại gỗ đã đóng thuyền, cô lại buông tay mặc kệ? 

Đường Uyển Tình nhìn bộ dạng buồn bực của Tống Nghị, cười nói: "Nói đùa đấy, tôi nhất định sẽ giúp anh hoàn thành nhiệm vụ"

"Vậy phải cảm ơn cô rồi"

"Không có gì, giúp đỡ lẫn nhau là điều đương nhiên"

Đường Uyển Tình lại hỏi: "Hôm nay ở trường quay, anh thấy nữ chính của chúng tôi thế nào ?"

"Cũng được, trong sáng xinh đẹp"

"Anh nhìn trúng không?"

Đường Uyển Tình cười nói: "Nếu có, tôi có thể giới thiệu giúp anh làm quen với cô ấy, lấy được phương thức liên lạc của đối phương."

"Ha..."

Tống Nghị trắng mắt nhìn nàng: "Cô là Nguyệt Lão à? thích se duyên sợi dây đỏ?"

"Thì anh nói đi, có hứng thú với cô ấy không?"

"Không"

"Lạ thật..." Đường Uyển Tình bắt đầu cẩn thận đánh giá Tống Nghị từ trên xuống dưới, dường như hắn thật đúng là không nói dối. 

Tống Nghị bị cô nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, hỏi: 

"Cô nhìn tôi làm gì?"

"Không phải tất cả các chàng trai nhỏ đều thích một cô gái thanh thuần và xinh đẹp sao?"

"Sửa lại một chút, tôi không phải là một chàng trai nhỏ trong miệng của cô."

"Không nhỏ sao? Tôi nghĩ anh còn nhỏ mà." 

Nói tôi nhỏ? 

Vấn đề sĩ diễn là không nhịn được! 

Tống Nghị bỗng nhiên thân thể nghiêng về phía trước, hỏi ngược lại: 

"Chị à, chị đã từng thấy qua chưa, mà chị liền biết của em nó nhỏ?" 

Lúc đầu, Đường Uyển Tình còn chưa kịp phản ứng, mấy giây sau, nhìn nụ cười như có như không khiêu khích của Tống Nghị, mới liên tưởng đến một tầng ý nghĩa khác. 

Em trai thối này, dám đùa giỡn với cô!
Đây là để chứng minh với cô, hắn không phải là một cậu bé "nhỏ"?

Thật trẻ con! 

Đường Uyển Tình là một người phụ nữ thành thục, chỉ một Tống Nghị có chút trình độ đùa giỡn, quả thực có thể không đáng kể, thậm chí cô còn muốn đùa giỡn  ngược lại đối phương. 

Nhưng cô suy nghĩ một chút, quên đi, vẫn nên chú ý đến hình tượng của mình, tránh được lúc đó, thật sự chọc giận hắn, dẫn lửa lên người, không tốt.

"Ngươi lớn, được chưa"

Đường Uyển Tình thỏa hiệp, chuyển đổi đề tài hỏi: "Vậy ngươi nói một chút, ngươi thích loại nữ sinh thế nào, đến lúc đó, chị đây lưu ý giúp ngươi"

"Tôi thích những người như cô."

Tống Nghị thuận miệng nói: "Ít nhất phải có ngoại hình, vóc người, khí chất này, vậy đó." 

Đường Uyển Tình sửng sốt một chút, người này sẽ không thật sự bị ngoại hình của mình mê hoặc chứ. 

"Tống Nghị, anh...."

Tống Nghị biết đối phương muốn nói cái gì, vội vàng cười nói: 

"Yên tâm đi, thỏ còn không ăn cỏ bên tổ, tôi đối với cô không có hứng thú, quan hệ của chúng ta cũng chỉ là bạn tốt, hàng xóm tốt, còn có là một giả cặp yêu đương"

Lời này, hắn là nói thật.

Tuy rằng Đường Uyển Tình bất kể là dáng người, khí chất hay ngoại hình đều là loại người hắn thích, nhưng hắn quả thật không dám trêu chọc. Bất kể là thân phận minh tinh này, hay là thân phận nữ nhi của bạn tốt của mẹ, một khi xử lý không tốt, có thể sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái. 

Hắn mới không ngốc đến mức chủ động gây phiền toái cho mình. 

Thiên hạ này nữ nhân xinh đẹp nhiều như thế, sau này hắn còn có rất nhiều thời gian, đi ra ngoài ngắm. Đường Uyển Tình cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, trêu chọc nói: 

"Cho nên, không phải là anh không thích, mà là không dám, đúng chứ?"

"...."Tống Nghị

Cái năng lực hiểu biết này, thật vô đối!

"Được rồi, không chọc anh nữa, mì đến rồi, ăn đi"

Đường Uyển Tình cười nói: "Nói chung, ngươi hãy nhớ một điều, là đừng thích chị, chị đây chỉ là một truyền thuyết."

"Xí~"

Tống Nghị lắc đầu: "Cô như thế này, nếu như là ở cố hương của chúng tôi, sẽ bị gọi là "Puxin nữ"."

"Nghĩa là gì?"

"Một cô gái kỳ cục, mù quáng  tự tin vào bản thân"

Đường Uyển Tình: "...."

_____

Không thể không nói, Đường Uyển Tình thật sự không nói dối, mì thịt bò lỗ nhỏ chỗ này thật sự rất tuyệt. Vì vậy, hắn đã ăn hai bát liên tiếp. Dù sao hắn đối với nữ nhân trước mặt này không có ý gì, cũng không cần chú ý hình tượng.

Đường Uyển Tình lại không cảm thấy kỳ quái, một đại nam nhân, ăn hai chén mì, theo nàng thấy là bình thường, còn hoàn toàn ngược lại, nàng thập phần xem thường người trong giới ăn cơm giống như một con mèo ẻo lả. Có đôi khi quay xong, lúc cùng nhau ăn cơm, lượng cơm kia, mỗi lần so với nàng còn thanh tú hơn, làm ngại ăn nhiều.

"Anh có muốn ăn thêm một chén nữa không?"

Đường Uyển Tình nhìn Tống Nghị ăn xong bát mì thứ hai, cười nói: 

"Anh yên tâm, tôi bao mà."

"Còn ăn? Cô nghĩ tôi là lợn à!" 

Tống Nghị nấc cụt một cái: "Không ăn, ăn nữa, tôi liền no chết đi." 

"Được rồi, nếu anh ăn no rồi, vậy chúng ta bây giờ làm việc chính đi."

"Cái gì?"

Đường Uyển Tình nhìn hắn một cái, cười chủ động nhắc nhở: 

"Chụp ảnh gửi qua cho mẹ anh, anh quên rồi sao?" 

"Ồ, vậy chụp bằng điện thoại của cô hay điện thoại của tôi?" 

"Của tôi, tôi sợ anh chụp tôi xấu xí." 

Đường Uyển Tình cầm điện thoại di động của mình, nói: "Ngồi lại đây, gần tôi chút, tôi chụp cho."

"Ồ" Tống Nghị đứng lên, đi đến bên Đường Uyển Tình, ngồi xuống cạnh cô.

Đường Uyển Tình bắt đầu điều chỉnh ống kính tìm góc chụp thích hợp. 

"Đầu anh lại gần một chút, cách xa như vậy, tôi làm sao chụp hết hai người chúng ta a." 

Tống Nghị vừa nghe, chỉ có thể nghiêng đầu lại gần một chút. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Đường Uyển Tình ở cự ly gần như vậy, mùi hương thanh nhã trên người cô tản mát ra, dị thường rất dễ ngửi, cũng không biết dùng nước hoa nào. 

"Được rồi, đừng nhúc nhích." 

Đường Uyển Tình nói một tiếng, sau đó "tách" một tiếng, điện thoại đã chụp xong. 

"Ừm, không tệ, thật không nhìn ra anh cũng rất ăn ảnh đấy" Cô cúi đầu nhìn tấm hình vừa chụp, rất vừa lòng.

"Cô gửi hình cho tôi, để tôi còn gửi qua cho mẹ nữa."

Tống Nghị không có để tâm ảnh chụp thế nào, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

"Không cần, tôi trực tiếp gửi qua cho dì là được"

????

Tống Nghị kinh ngạc hỏi: "Cô làm sao có wechat của mẹ tôi?"

Đường Uyển Tình giải thích: "Lần trước ăn cơm xong, dì thông qua mẹ tôi, chủ động kết bạn với tôi"

"...."Tống Nghị

_____

Ra khỏi tiệm mỳ, Đường Uyển Tình hỏi: "Kế tiếp, anh có an bài gì không, có muốn tôi mở cho anh tới khách sạn không?" 

"Không, tôi sẽ lái xe trở lại làm việc." 

Đường Uyển Tình có chút ngoài ý muốn: "Anh thật sự đến công tác à?"

"Tất nhiên rồi" Tống Nghị lườm cô một cái, nói: 

"Nếu cô không tin, có thể đi theo tôi, chỉ ngay tại một thị trấn nhỏ cách đây hơn 60 km, đang quay một chương trình tạp kỹ truyền hình thực tế." 

"Chương trình tạp kỹ? Anh làm việc cho đài truyền hình à?"

"Không phải" Tống Nghị lắc đầu nói: 

"Là nền tảng điện ảnh và truyền hình của công ty chim cánh cụt, tôi là trợ lý mới của một nhà sản xuất, lương tháng 3 ngàn tệ"

"Anh nói đùa à, làm việc ở doanh nghiệp của gia tộc không làm, chạy đi làm công người ta?  Lương tháng lại chỉ ba ngàn...." 

Đường Uyển Tình cười nói: "Chỉ sợ, cũng không đủ tiền xăng một tháng để cho cái xe kia của anh chứ?"

"Hơhơ..." Tống Nghị 

Hắn lúc trước tìm công việc này, còn không phải là vì trốn tránh cô! Chỉ là không nghĩ tới cuối cùng vẫn không tránh thoát! Chuyện này, hắn hiện tại nhớ tới còn có chút buồn bực. Đường Uyển Tình đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:

"Vậy lần trước anh nói viết kịch bản cho tôi, sẽ không thật sự viết chứ?"

"Tất nhiên, cô nghĩ tôi đang đùa với cô à"

"...."Đường Uyển Tình

"Chắc là còn khoảng mấy ngày nữa, là tôi sẽ viết xong"

Tống Nghị cười nói: "Đến lúc đó, cô phải bỏ chút thời gian, giúp tôi chuẩn bị giai đoạn trước một chút, dù sao tôi cũng không hiểu rõ giới giải trí của các cô." 

Đường Uyển Tình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống Nghị, không biết vì cái gì, giờ phút này đột nhiên có chút chờ mong nho nhỏ. Cô nói: 

"Được thôi, để tôi chờ xem, đến lúc đó, nếu kịch bản của anh thực sự tốt, tôi chắc chắn sẽ giúp anh." 

"Cô sai rồi!" 

Tống Nghị sửa lại: "Đây cũng là đang giúp chính cô! Con đường nữ chính của cô sau này , có lẽ chính là nhờ sự bắt đầu của bộ phim này."

"Haha..."

Đường Uyển Tình cười nói: "Tống Nghị, anh như thế này, ở cố hương của anh không phải gọi là Puxin nam sao?"

"...."Tống Nghị

Đường Uyển Tình nói đùa: "Anh không thấy là, chúng ta một người Puxin nữ, một người Puxin nam, rất hợp nhau à"

"...."Tống Nghị




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top