Sự phát hiện


Ánh sáng từ màn đêm chiếu vào phòng qua những khe hở của rèm cửa, tạo ra những vệt sáng mờ ảo, như thể kéo dài thời gian. View ngồi yên trên ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn vào những quân cờ xếp trên bàn. Mỗi quân cờ là một phần trong kế hoạch trả thù của cô, là dấu vết không thể xóa nhòa, là sự kết nối giữa cô và quá khứ đầy đau đớn.

Chợt, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng.

"Vào đi." View thản nhiên nói, giọng điệu lạnh lùng quen thuộc, không hề thay đổi.

Cửa mở ra, và June bước vào, mang theo một chút mơ hồ trong mắt. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng rồi tiến tới gần View. Cô có cảm giác hôm nay có gì đó khác thường, một sự lạ lẫm khó tả trong không khí.

"Em có chuyện muốn hỏi chị."
June đứng lặng một lúc, rồi lên tiếng, giọng nói thấp hơn bình thường.

View ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào mắt June. Cô biết rằng sự im lặng này không phải vì sự trùng hợp.

"Chuyện gì?"
View hỏi, giọng điềm tĩnh như thường lệ, nhưng bên trong lại có một chút căng thẳng.

June hít một hơi sâu, như thể đang cố gắng tìm ra từ ngữ thích hợp. Cô nhìn vào bàn, nơi những quân cờ vẫn đang được xếp ngay ngắn. Cảm giác tò mò ngày càng lớn dần trong lòng cô.

"Chị có... có hay đi qua những nơi vắng vẻ vào ban đêm không?"

View không đáp lời ngay lập tức, nhưng trong lòng cô có một cảm giác không lành. Mọi thứ dường như đang bắt đầu lạ lùng hơn bình thường. Cô nhìn June, đôi mắt ấy vẫn trong sáng, không hề hay biết.

"Em đang nói gì vậy?"

"Em chỉ nghĩ... có lẽ em đã thấy chị ở đâu đó. Một đêm, chị đi một mình... rất khuya..."

Đột nhiên, View đứng phắt dậy, ánh mắt sắc lạnh rơi vào June. Từ ánh nhìn, mọi thứ như bốc hơi, không khí xung quanh họ trở nên ngột ngạt, bí bách.

"Em nghĩ sao?" View hỏi lại, giọng sắc như dao cắt.

June ngập ngừng, rồi thốt ra một câu mà cô không hề muốn nói.

"Em... em thấy chị."
"Ở gần khu công viên hôm đó... và chị đang... để lại một quân cờ."

View nhìn thẳng vào June, trong mắt là một sự lạnh lùng vô biên, như thể cô đã quyết định sẽ không để bất cứ ai xâm phạm vào bí mật của mình. Một khoảnh khắc dài trôi qua, chỉ còn lại tiếng đập thình thịch của trái tim trong lồng ngực của View.

"June..." View bước lại gần cô, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mờ ảo của sự nguy hiểm.

"Em không hiểu em đang nói gì đâu. Những gì em thấy... có thể chỉ là tưởng tượng của em mà thôi."

Nhưng trong ánh mắt của June, có một thứ gì đó mà View không thể phủ nhận: sự tò mò không ngừng, và một nỗi sợ hãi, nhưng cũng là sự khao khát muốn biết.

"Chị không phải là người bình thường."
June thì thầm, rồi nhìn thẳng vào mắt View, như thể nói ra một sự thật không thể chối cãi.

Bầu không khí chợt im lặng, tất cả chỉ còn lại là hơi thở của họ. View nhìn June, lòng cô bất giác thắt lại. Cô biết rõ rằng, nếu không hành động ngay, tất cả sẽ đổ bể.

"Em không hiểu..."
"Em nghĩ mình biết gì về tôi sao?"

June không trả lời ngay. Cô vẫn đứng đó, đôi mắt sáng ngời nhìn vào View, như thể cô muốn tìm ra sự thật, cho dù nó có thể làm cô tổn thương.

"Em không sợ tôi sao?" View hỏi, giọng cô đầy thách thức.
"Nếu em biết tôi là ai, em sẽ bỏ đi ngay lập tức."

June ngước mắt lên, một nụ cười nhẹ nở trên môi, mặc dù có một chút lo lắng trong lòng.

"Em không sợ. Em chỉ muốn hiểu chị hơn."

"Đừng."
"Đừng bao giờ đụng vào quá khứ của tôi. Em sẽ không thể chịu đựng được đâu."

June không nói gì, chỉ nhìn View, cảm nhận được sự đau đớn ẩn chứa trong đôi mắt lạnh lẽo ấy.

Dù sao, tình cảm dành cho View không dễ dàng từ bỏ, và June cũng không biết mình đã tự đẩy mình vào một con đường nguy hiểm. Nhưng cô cảm thấy, dù có gì xảy ra đi nữa, cô không thể dừng lại.

Sau cuộc đối thoại căng thẳng, không khí trong phòng như đặc quánh, căng thẳng, những lời nói chưa kịp thốt ra vẫn như dao cắt vào lòng View. Cô nhìn June, cảm giác bất an vẩn vơ trong lòng, nhưng phải giấu giếm sự bối rối của mình. Mặc dù trước mặt cô là một cô gái yếu đuối và ngây thơ, nhưng sự tò mò của June vẫn làm cô cảm thấy bất an.

View nhẹ nhàng quay người, nhưng cô không thể thoát khỏi cảm giác đang bị theo dõi. Đôi mắt của June vẫn không rời khỏi cô, trong ánh mắt đó có sự tò mò mạnh mẽ, như thể muốn vén bức màn bí ẩn mà View đã cất giấu suốt bao năm.

View không thể để mọi chuyện đi quá xa. Cô biết rằng một khi sự thật lộ ra, không chỉ là cuộc sống của cô bị hủy hoại mà cả cuộc đời của June cũng sẽ bị cuốn theo. Nói rồi, View đưa tay lên, cố gắng giữ bình tĩnh trong từng hơi thở.

"Em không hiểu đâu,"
"Dù em có muốn hiểu đến đâu, em cũng sẽ không biết được sự thật."

June vẫn kiên trì, nhưng mắt cô dường như đã chứa đầy sự tổn thương và nghi ngờ. Đôi môi cô mím lại, rồi buột miệng
"Chị... chị có thể giết người phải không?"

Câu hỏi này giống như một cái đinh đóng vào tim View. Cô đứng khựng lại, đôi mắt lạnh băng của cô nhìn thẳng vào June, nhưng trong phút chốc, tâm trí View đã trở nên mơ hồ. Cảm giác bất an dâng lên như sóng vỗ, và một quyết định được đưa ra trong nháy mắt.

Đúng lúc đó, khi June không hề đề phòng, View nhanh chóng bước tới, tay cô vung ra một cách chính xác và nhanh gọn. Cú đánh mạnh vào gáy của June khiến cô ngã quỵ xuống, không kịp phản ứng. Cảm giác mềm mại của cơ thể cô đổ xuống, View cảm nhận được sự nhẹ nhàng của nó, nhưng không hề dao động.

View lặng lẽ nhìn June nằm bất tỉnh trên sàn. Cô cảm thấy một chút hối hận, nhưng đồng thời, một sự cần thiết phải bảo vệ mình cũng nổi lên. Nếu để June tiếp tục đào sâu vào quá khứ, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được.

Cô nhẹ nhàng bế June lên, không một chút do dự. Sự lạnh lùng của View hiện rõ, nhưng bên trong là một cảm giác mà chính cô cũng không hiểu hết. Cô đưa June vào phòng, đặt cô lên giường, rồi lấy một ít nước lạnh để vỗ vào mặt cô, khiến cô tỉnh lại.

Khi June mở mắt, cảm giác đầu tiên của cô là sự mơ hồ, như thể bị chìm vào một cơn ác mộng mà cô không thể thoát ra. Nhưng rồi, sau vài giây, mọi thứ trở nên mờ nhạt, những ký ức về cuộc trò chuyện vừa rồi dần tan biến. June chỉ cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt cô dần khép lại một cách mơ màng.

View ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào June, như thể đang cố gắng hiểu rõ điều gì đang diễn ra trong đầu cô. Cô không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng cảm giác này quá đỗi phức tạp. View chỉ có thể trấn an mình bằng cách lặng lẽ dõi theo, giữ im lặng.

Một lúc sau, June tỉnh lại, cảm thấy như mình vừa thức dậy từ một giấc mơ dài. Cô dụi mắt, rồi từ từ ngồi dậy, nhìn quanh, và nhận thấy mình đang ở trong phòng của View.

"Chị... chị giúp em lên giường sao?" June ngơ ngác hỏi, vẫn chưa nhớ được mọi chuyện.

"Em bất tỉnh, tôi chỉ đưa em vào phòng thôi." View trả lời, giọng lạnh lùng và bình thản, nhưng trong đôi mắt ấy lại có một sự mâu thuẫn mà cô không thể che giấu.

June nhìn View, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều mờ ảo. Cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, nhưng mọi cảm giác về sự hoang mang, về những lời cô vừa thốt ra đều dần nhạt đi. Những ký ức về cuộc trò chuyện đêm qua cứ như thể bị ai đó vô tình xóa nhòa.

"Em cảm thấy thế nào rồi?"

View hỏi, hơi cúi người, không để lộ cảm xúc nhưng đôi mắt của cô lại mang theo một chút lo lắng thoáng qua.

June nhìn vào mắt View, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, nhưng cô không thể lý giải được.

"Em ổn, chỉ là hơi mệt thôi."

View không nói gì thêm, cô đứng dậy, quay lưng lại và đi về phía cửa.

"Nếu em muốn nghỉ ngơi, cứ nằm lại. Tôi sẽ ra ngoài một lúc."

Khi View mở cửa bước ra, cô cảm nhận được một sự cô đơn kỳ lạ, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm khi thấy June dường như không còn nhớ những gì đã xảy ra. Cô biết rằng, mình đã làm đúng.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ, View thức dậy và nhìn vào gương. Cô vẫn không thể hiểu tại sao mình lại phải làm điều đó, nhưng mọi chuyện đã được giải quyết. June không còn nhớ gì về cuộc trò chuyện tối qua, và cuộc sống sẽ tiếp tục như bình thường.

Khi View bước ra khỏi phòng, cô thấy June đã tỉnh, đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt có phần ngơ ngác nhưng không còn câu hỏi nào nữa. Cô chỉ cười nhẹ, như thể không có gì xảy ra.

"Chị... chị không sao chứ?" June hỏi, giọng nhẹ nhàng.

View nhìn cô, không đáp lại ngay mà chỉ khẽ mỉm cười, rồi bước ra ngoài. Cô cảm nhận được rằng cuộc sống của mình đã thay đổi mãi mãi kể từ khi có June.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top