Tập 22
..o0..
Hyunjin đã từng được gọi là "thầy" rất nhiều lần, một số người trên mạng thích tranh của cậu đều gọi cậu là "thầy Sam", hồi trước tham gia một cái triển lãm nào đó, nhân viên công tác ở đấy cũng sẽ gọi cậu là "Thầy Hwang".
Ban đầu có chút xấu hổ thật, nhưng nghe mãi cũng thành quen.
Hyunjin im lặng đi vào phòng nghỉ ngơi, sau khi huấn luyện viên điều chỉnh tốt lại góc nhìn, đứng lên nói: "Cậu ấn cái nút này là có thể thay đổi góc nhìn, anh phải qua bên kia quan sát. Cậu... Sao mặt cậu lại đỏ vậy?"
Làn da của Hyunjin rất trắng, nên đỏ mặt một cái là rất dễ bị nhìn thấy.
Một tiếng "thầy" này đã nghe quá quen rồi, thế nhưng đến khi Felix gọi, chẳng biết tại sao lại không giống như những người khác.
Hyunjin rũ mắt xuống, ngón tay sờ lên chỗ lòng bàn tay vừa mới bị chạm qua, nói: "Em không sao, ban nãy có uống chút rượu."
Huấn luyện viên nhớ lại, khi nãy Hyunjin ở trên bàn... Hình như có uống một, hai ngụm gì đó thì phải? Sau đó ly rượu đều bị Felix chặn kín lại, không người nào có thể rót thêm cái gì vô nữa hết.
Huấn luyện viên nói: "Vậy anh mở cửa sổ cho thoáng gió để cậu tỉnh rượu, nếu không được nữa thì kêu dì mang cho cậu ly sữa bò nóng nhé?"
"Không cần đâu, ngồi một lát là ổn thôi ạ." Hyunjin nói, "Cảm ơn."
Sau khi huấn luyện viên rời khỏi phòng nghỉ, Hyunjin dựa theo chỉ dẫn của hắn, chuyển góc nhìn cố định sang ID Felix.
Lối chơi khi huấn luyện thi đấu của Felix hoàn toàn khác so với lúc chơi game cùng cậu, bởi vì đồng đội đều rất mạnh, không cần phải lo lắng phía sau, mỗi một thao tác của anh đều được phát huy đến cực hạn, cách một cái màn hình còn có thể cảm nhận được sự xuất sắc ấy rất rõ ràng.
Hôm nay Felix bắn ở vị trí tấn công số 2 đội chủ nhà, tuy lúc thường bọn họ không có luyện tập cùng nhau, nhưng dù sao cũng đã biết nhau được một thời gian rồi, ăn ý vô cùng, rất nhanh đã tiêu diệt hai đội, tiến vào một khu nhà nào đó để hồi phục lại trạng thái.
Felix uống thuốc giảm đau, mở bản đồ ra, suy nghĩ xem lát nữa nên đi đâu, thì đúng lúc này chợt nghe thấy một tiếng "cộp" từ trong tai nghe truyền đến.
Đóng bản đồ lại, Jisung lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh anh, trên mặt đất còn có một khẩu SCAR-L vừa bị vứt xuống.
" Lix ơi~ người ta cũng muốn thêm BUFF cho cậu nha~~" Jisung đè cuống họng của mình nói.
Đây là muốn đổi M4 đủ phụ kiện trên tay của Felix.
Felix lười biếng nói: "Mang cái khẩu súng ghẻ của cậu đi xa một chút, đứng ở đây người bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy được."
Jisung "đậu mé" một tiếng: " Cậu cứ xem tôi là Hyun Bảo Bối đi, để tôi hưởng thụ một chút đãi ngộ của cậu ấy cũng không được à?! Cùng lắm thì lát nữa tôi chuyển cho cậu phí chơi cùng!Tôi trả cậu năm trăm một giờ!"
Felix nói: "Không làm nổi."
Jisung không phục: "Tại sao?"
Felix nói: "Cậu không đáng yêu bằng cậu ấy."
Vừa nói xong, bên trong tai nghe đều im bặt.
Không chỉ có Jisung, hai người khác cũng không nhịn được nghi hoặc mà kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh một cái. Nói tới ngoại hình hay tài năng, quả thực Hyunjin hơn hẳn người bình thường rất nhiều, lúc thường rất kiệm lời nhưng tính cách lại cực kỳ tốt, những cái này tất cả mọi người đều đồng ý.
Nhưng mà, đáng yêu???
"Lix, thật sự tôi cũng không muốn nói đâu, nếu tính cách kia của Hyun Bảo Bối được gọi là đáng yêu, vậy thì Han Jisung tôi đây chính là người ngọt ngào nhất thế giới." Bạn Han nào đó nói mà không biết ngượng một chút nào, "Bóp má tôi là có thể vắt ra được mật ong luôn á."
Hai người khác xì một tiếng bật cười, Felix cũng cười, nụ cười nhàn nhạt, giễu cợt nói: "Thế thì cậu làm cho người bên cạnh cậu đừng tặng quà cho cô streamer kia nữa, quay sang tặng cho cậu đi."
Người bên cạnh cười nhạo nói: "Vậy không bằng để tôi ném tiền vào trong nước, còn có thể nghe được tiếng vang."
Jisung duỗi tay ra bóp cổ hắn: "Mịa cậu, xin lỗi ông đây ngay."
Huấn luyện viên đứng ở phía sau vừa viết ghi chú vừa cười, có cảm giác như được trở về mấy năm trước. Lúc ấy tất cả đều là những tuyển thủ trẻ, hắn cũng chỉ là huấn luyện viên mới, mấy người bọn họ chen chúc trong một cái phòng luyện tập nhỏ hẹp cãi nhau, khi đó Felix cũng không yên tĩnh như bây giờ, thỉnh thoảng cũng sẽ nói bậy vài ba câu, tóc cũng được cắt rất ngắn, cả người đều tràn ngập sức sống thiếu niên.
Thật ra bình thường Felix sẽ không tham gia vào huấn luyện thi đấu của đội một, nhưng hôm nay tay của một người đội viên ở vị trí đột kích xảy ra vấn đề, quản lý đội đã đưa cậu ta đi châm cứu, bảo là một hai tiếng nữa mới có thể trở về.
Hai tiếng sau, tâm tình của Felix rõ ràng có chút lơ đễnh, lại một ván huấn luyện thi đấu nữa kết thúc, anh liếc nhìn thời gian: "Cậu ta còn chưa quay lại?"
"Còn đang châm cứu, sắp xong rồi." Huấn luyện viên nhìn lịch, "Không phải hôm nay cậu không có lớp sao? Gấp cái gì, cứ bắn cho hết huấn luyện ngày hôm nay rồi hẵng đi, khi nãy bác sĩ có nói với anh, cho dù cậu ta có trở về thì tạm thời cũng không được cử động tay, phải nghỉ ngơi một ngày."
"Không được." Felix nói, "Có người đang chờ."
Lúc này Huấn luyện viên mới nhớ tới bên ngoài còn có một vị khách đang ngồi, hắn suy nghĩ một chút: "Hay anh nhờ người khác đưa cậu ta về trước?"
Felix nhấn nút sẵn sàng: "Trận cuối."
Trong lời nói mang theo ý cự tuyệt. Huấn luyện viên ngẫm nghĩ lại, để khách ngồi một mình bên ngoài chờ hai tiếng cũng không được hay cho lắm, thế nên thỏa hiệp: "Được rồi, vậy để anh kêu đột kích đội hai lên thay thế. Chừng nào thì cậu mới thu dọn hành lý qua đây?"
Felix không định ở lại trường học nữa, một là do hoàn cảnh ký túc xá rất kém, hai là bạn cùng phòng quá chướng mắt.
Anh tính thuê một căn phòng, nhưng sau khi huấn luyện viên biết được chuyện này thì quấy rầy anh một trận, cuối cùng cũng lừa được người đến ký túc xá căn cứ.
Felix nói: "Ngày mai."
Huấn luyện thi đấu kết thúc, Felix hoạt động thân thể một chút rồi đi đến phòng nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng mở cửa, Hyunjin theo bản năng nhìn lại.
"Không chơi nữa sao?" Hyunjin có chút bất ngờ.
Felix "Ừm" một tiếng: "Chờ có lâu không?"
"Không có." Hyunjin nói, "Bắn đẹp lắm."
Felix đến gần quét mắt qua màn hình, nhìn thấy số liệu tổng kết của mình, nhíu mày: "Nãy giờ xem góc nhìn của tôi sao?"
Hyunjin thành thực gật đầu.
Trợ lý huấn luyện viên cầm điện thoại di động đi vào: "Bọn kia đang la hét đòi đặt đồ ăn khuya, nhà hàng ven đường có đồ nướng với hải sản, hai cậu muốn ăn cái gì?"
"Không cần." Felix nói, "Cậu ấy phải về ngủ, thức nữa là không ngủ được."
Hai người sóng vai rời khỏi căn cứ, trợ lý tiễn khách đi, hai tay vẫn cứ cầm điện thoại di động đứng ở cửa trước.
Jisung từ trong nhà vệ sinh đi ra, vẻ mặt buồn bực nhìn cô: "Chị đang làm cái gì vậy? Đã đặt đồ ăn chưa á, em đói muốn chết rồi."
"Đặt rồi." Trợ lý hoàn hồn, cùng Jisung đến phòng huấn luyện, đi được một hồi đột nhiên hỏi, " Hannie, em có cảm thấy giữa Felix và Hyun Bảo Bối có cái gì đó kỳ lạ không?"
"Kỳ lạ chỗ nào?"
"Chị cũng không biết nữa, chỉ là cảm thấy, Felix có hơi cưng chiều người ta."
Jisung một mặt hết nói nổi mà nhìn cô.
Nửa ngày sau, hắn vỗ vỗ vai trợ lý: "Chị nghĩ nhiều rồi, em quen cậu ta nhiều năm như vậy, thứ duy nhất mà cậu ta cưng, chính là bàn phím bảo bối của cậu ta."
Sẽ không cưng người ta – Felix đưa người ta đến cổng trường học: "Vào đi, thầy Hwang."
Cơn buồn ngủ trên xe nãy giờ của Hyunjin nháy mắt kéo nhau bỏ chạy hết, cậu "Ừm" một tiếng, đưa cái túi trong tay mình cho Felix.
Là dụng cụ xoa bóp, giống như đúc với cái tặng cho Jisung hôm nay.
Không trách túi đồ lại phồng ra như vậy, thì ra là nhét tận hai cái vào.
Felix hỏi: "Tiện tay mua thêm một cái luôn sao?"
"Không phải." Hyunjin rũ mắt nói, "Đã xem kỹ trước đó rồi."
Ý muốn nói cái của Jisung mới là tiện tay.
( toi đao đớn toi gục gã hóa ga thần thíp là ngừ đến sao :)))
Gió đêm lướt nhẹ qua, thổi đến lòng người cũng ngứa ngáy. Đáy mắt của Felix tràn ngập ý cười, ừm một tiếng: "Thầy Hwang thật tốt."
Hai tiếng "thầy Hwang" này làm cho đêm đó Hyunjin mơ thấy mình trở thành thầy giáo dạy mỹ thuật.
Cũng may cậu còn chưa đau đầu vì học sinh bao lâu, thì đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Người gọi đến là Honga, Hyunjin híp mắt nhìn đồng hồ, rạng sáng hai giờ, cậu vừa mới ngủ chưa được nửa tiếng nữa.
Hyunjin hắng giọng xong mới nhận điện thoại: "Alo?"
Honga lo lắng hỏi một câu thừa thãi: " Hyunjin, cậu đang ngủ hả?"
Hyunjin dụi dụi con mắt: "Không có, có chuyện gì không?"
"Có có có!" Honga nói, "Xe mới vừa rời đi thôi, cậu nhanh chóng sửa soạn đến bệnh viện xem một chút đi! Ngay trong bệnh viện thành phố!"
Hyunjin như lọt vào trong sương mù hỏi: "Đi bệnh viện làm cái gì?""Cậu còn không biết sao?" Honga nói, " Felix đánh nhau với Dongbin đấy!!"
–
Hơn nửa đêm Jisung còn đang mở livestream, Felix gọi một cuộc điện thoại đến, ngay cả tạm biệt hắn cũng không thèm nói, trực tiếp tắt livestream luôn.
Huấn luyện viên cũng gấp đến mức không kịp gọi tài xế, tự mình ngồi lên ghế lái.
"Bệnh viện nào?" Huấn luyện viên hỏi.
"Bệnh viện thành phố, cách ba con phố từ chỗ này." Jisung nói, "Anh à, trên đường ngay cả một con ruồi cũng không có, anh chạy nhanh lên chút đi."
"Tôi tăng tốc hết cỡ rồi!" Huấn luyện viên nói, đưa mắt nhìn lướt qua bên đường, đột ngột đạp phanh xe.
Hyunjin đứng ở trạm xe buýt chờ xe, khoảng thời gian này taxi đều đang ngồi xổm ở mấy chỗ ăn chơi, rất khó để bắt được, phần mềm gọi xe còn đang tạm thời bảo trì, cậu đã chờ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy một chiếc xe nào hết.
Huấn luyện viên đoán cậu cũng đang muốn đến chỗ của Felix, trực tiếp tắp xe vô lề, hạ cửa sổ xe xuống nói: " Hyun Bảo Bối, cậu..."
"Có thể đưa em đến bệnh viện thành phố không?" Hyunjin cắt ngang lời hắn, "Làm phiền anh."
Huấn luyện viên sững sờ: "Tụi anh cũng đang định đến đó đây, nhưng ngày mai cậu còn phải lên lớp mà, hay là về nghỉ..."Hắn còn chưa nói hết câu, Hyunjin đã mở cửa lên xe.
Huấn luyện viên: "..."
Trên đường đi, Hyunjin vẫn luôn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Jisung nhìn cậu vài lần, không nhịn được nói: " Hyun Bảo Bối, cậu đừng lo lắng,bạn tui đánh nhau chưa từng thua ai đâu." Hyunjin hỏi: "Trước đây cậu ấy từng đánh nhau sao?"
"Đương nhiên!" Jisung nghĩ tới chuyện năm đó là lập tức phấn khởi, "Năm đó có một tuyển thủ mới vô trộm đồ của cậu ta, sau khi bị cậu ta tóm được thì không cam lòng, lén lút làm hỏng bàn phím của cậu ta, còn vì vị trí dự bị mà bỏ thuốc xổ vào nước của tụi tui, cuối cùng bị cậu ta phát hiện, lập tức bị cậu ta nện ngay tại chỗ!"
Huấn luyện viên từ gương chiếu hậu nhìn bọn họ một cái: "Đủ rồi, chuyện cũ rích hồi xưa còn nhắc lại làm gì."
Jisung nhún nhún vai, quay đầu hỏi: "Đúng rồi Hyun Bảo Bối, làm sao cậu biết Felix vào bệnh viện vậy?Cậu ta gọi điện thoại cho cậu hả?"
"Bạn tôi nói cho tôi biết."
Jisung gật gật đầu, xắn tay áo lên nói: "Lần này không biết Felix đánh nhau với ai nữa,cậu ta đã tu lâu như vậy rồi, là tên ngu ngốc nào có bản lĩnh như vậy, có thể làm phiền đến cậu ta động thủ thế không biết."
Hyunjin im lặng một lúc lâu, nói: "Bạn cùng phòng của cậu ấy."
"Bạn cùng phòng của Felix? Cái tên họ Hong kia sao?" Jisung nói xong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn về phía người bên cạnh, "Tên đó không phải..."
Hyunjin tiếp lời hắn, rất tự nhiên mà nói: "Ừm, là bạn trai cũ của tôi."
Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Jisung vừa tìm phòng cấp cứu vừa lo lắng lén nhìn Hyunjin, nghĩ thầm ôi thôi toang rồi, có lẽ Hyun Bảo Bối không phải là đến thăm anh hắn, mà là tới gặp bạn trai cũ của cậu cơ.
Hyunjin mặc đồ rất phong phanh, một cái áo mỏng tay dài đơn giản cùng với quần jean, tóc tai có hơi loạn, khóe mắt đỏ lên, nhìn qua như mới vừa bị đánh thức.
Jisung nuốt nước miếng, chút nữa bọn họ sẽ không ầm ĩ lên đâu nhỉ? Nếu vậy cũng quá khó coi rồi.
Hắn rất giỏi cãi nhau với người khác, nhưng lại không am hiểu cách khuyên can.
Jisung giấu một bụng đầy tâm tư tìm được phòng cấp cứu.
Nửa đêm không có người nào, bạn già của hắn đang ngồi một mình trên hàng ghế dài ngoài phòng cấp cứu, tư thế lười nhác uể oải, cánh tay và trên mặt đều dán băng gạc, cúi đầu nhìn sàn nhà đến ngẩn người.
Nghe thấy tiếng bước chân, Felix thoáng nghiêng đầu, đối diện tầm mắt với người mới đến.
Jisung nhanh chóng xông tới, chắn ở trước mặt bọn họ.
" Felix, đậu mé làm sao cậu lại bị thương thành như vậy?! Có đau lắm không, thằng cha kia... Tên kia đâu rồi? Chẳng lẽ cậu đánh thua?Cậu muốn đánh nhau sao không nói trước với tôi một tiếng chứ..."
Hắn lải nhải liên miên, Felix nghe mà đau đầu.
Anh giơ tay lên quơ quơ về phía Jisung.
Jisung hít vào một hơi: "Là sao? Tay cậu đau à? Để tôi đi gọi bác sĩ!"
Felix khàn giọng nói: "Tránh ra một chút, cản trở tôi."
Jisung: "..."
Cuối cùng Jisung cũng tránh ra, ánh mắt cảnh giác đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, đã chuẩn bị sẵn tư thế để phi vô giải hòa.
Hyunjin vẫn luôn cau mày, cúi đầu nhìn băng gạc gần cổ tay của Felix.
Felix cũng để cậu nhìn, một lúc sau mới có động tác.
Anh chen chân vào, trước ánh mắt căng thẳng của Jisung, nhẹ nhàng đụng đụng giày chơi bóng của Hyunjin.
"Là tôi ra tay trước." Felix thành khẩn nhận lỗi, hạ thấp giọng nói, "Đừng giận... thầy Hwang."
..o0o..
Jisung xoắn xuýt nửa ngày mới nghĩ ra được mấy câu khuyên giải thì toàn bộ đều bị nghẹn trở về.
Hồi trước khi bạn hắn đánh nhau, sắc mặt phải nói là vô cùng đáng sợ, sát khí quanh người cũng nặng nề không kém, hắn còn đang lo rằng Felix sẽ dọa Hyunjin. Bây giờ nhìn lại...
Từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Felix, rũ mặt, toát ra dáng vẻ oan ức không phù hợp với bản thân.
Chờ một chút, oan ức??
"Đệt, Lix !" Jisung hít sâu một hơi, xác nhận nói, "Rốt cuộc là cậu đánh nhau có thắng hay không? Đừng nói là thua nha? Đối phương có bao nhiêu người? Đang yên đang lành tại sao lại đánh người ta hả, chẳng chịu hòa ái với bạn bè một chút nào hết á!"
Vẻ mặt giả vờ của Felix lộ ra một vết nứt.
Nếu đây là ở trong game, anh sẽ lập tức rút súng ra nả chết đồng đội.
Đôi môi của Hyunjin có hơi khô, trước khi ra khỏi cửa ngay cả một ngụm nước cậu cũng không kịp uống: "Tay có đau không? Bác sĩ nói thế nào?"
"Không có gì, chỉ bị thương ngoài da thôi." Felix dừng lại một chút, "Đau."
Jisung lo lắng nói: "Còn đau sao? Vậy để tôi tranh thủ đưa cậu đến chỗ bác sĩ khám thử, bị thương ở tay không phải là chuyện đùa đâu!"
Felix: "..."
Bả vai căng thẳng của Hyunjin hơi thả lỏng, cậu liếc nhìn máy bán hàng tự động ở cách đó không xa, lui ra sau một bước: "Tôi đi mua nước, các cậu muốn uống cái gì?"
Sau khi Hyunjin rời đi, Jisung vẫn còn lải nhải: "Nhanh lên, nhân lúc phòng cấp cứu không có ai, chúng ta đi hỏi bác sĩ một chút."
Felix dựa vào phía sau một chút, nhàn nhạt nói: "Hết đau rồi."
Jisung: "??"
Felix quét mắt sang người đang đứng trước máy bán hàng tự động, quay đầu cau mày hỏi: "Tại sao lại đưa cậu ấy đến đây?"
Jisung oan ức vô cùng: "Không phải tôi gọi, lúc đang trên đường tới đây thì gặp được cậu ta."
Felix: "Trên đường?"
"Đúng vậy, boss lái xe đưa tôi tới, thì gặp
Hyun Bảo Bối đang đứng trước cổng trường." Giọng điệu của Jisung tùy tiện, " Tôi còn chưa có nói cho cậu ấy biết chuyện cậu bị thương đâu, người ta là đến xem bạn trai cũ."
Động tác xoa cổ tay của Felix ngừng lại.
Jisung tiếp tục nói: "Nhưng mà rốt cuộc tại sao cậu lại đánh nhau với người ta vậy? Tuy tên bạn cùng phòng kia của cậu nhìn qua quả thật có hơi... Nhưng dù sao tên đó cũng là bạn trai cũ của Hyun Bảo Bối, tốt xấu gì cậu cũng phải nhịn một chút chứ, cậu không biết khi nãy ở trên xe tôi lúng túng đến thế nào đâu..." Jisung lải nhải một hồi lâu, hắn vẫn luôn là một tên lắm lời, ngày nào fan trong phòng livestream cũng nói sắp bị hắn phiền đến chết rồi, vừa mắng vừa gửi quà tặng cho hắn.
Mãi đến khi Hyunjin ôm mấy chai nước từ đằng xa trở về, tiếng bước chân vang vọng trên hành lang, Felix mới đáp lại hắn một câu: "Ngậm miệng."
Hyunjin mua năm chai nước, đưa cho Jisung ba chai, nói: "Chai còn lại để cho huấn luyện viên."
Sau đó cậu rũ mắt hỏi: " Dongbin đang ở đâu?"
Felix ngẩng đầu lên nhìn cậu, đáy mắt đen như mực, phản chiếu hình dáng của Hyunjin.
Một lúc sau, anh mới khàn giọng nói: "Lầu bảy."
Thang máy bên cạnh vừa vặn được mở, hai người cảnh sát bước ra, trực tiếp đi đến trước mặt Felix.
"Chúng tôi đã nói chuyện với cậu ta rồi, thái độ của cậu ta vẫn rất kiên quyết." Một người trong đó nói, "Thế nhưng chúng tôi vẫn kiến nghị hai người hòa giải, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, cậu cũng còn trẻ, nam tử hán co được dãn được, là cậu ra tay trước vậy thì cứ cúi đầu nhận sai đi."
Huấn luyện viên đỗ xe xong đi vào, vừa vặn nghe được một đoạn này. Hắn vội vàng đi tới, cướp lấy lời Felix mở miệng trước: "Đúng đúng đúng, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đêm nay vất vả cho hai anh rồi, đây là thằng nhóc trong nhà bọn tôi, trẻ tuổi nóng tính... Nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"Cảnh sát buồn bực nhìn hắn.
Huấn luyện viên hạ thấp giọng: "Ài, nó không chịu nói sự thật với người lớn bọn tôi."
Cảnh sát hiểu ra, nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là một chút xích mích nhỏ, sau đó người kia đập hư đồ của cậu ấy, nhưng món đồ kia cũng không quý giá gì, hình như là một cái máy mát-xa..."
Jisung cũng sáp tới góp vui, chỉ còn lại mỗi Hyunjin và Felix ở phía sau, người đứng người ngồi.
Hyunjin yên lặng lắng nghe, mãi đến khi ngón tay bị người ta nắm lấy: " Hyunjin."
Hyunjin phát ra một tiếng "Ừm", sau đó nói: "Tôi đi lên đó một chuyến."
Felix vẫn nắm lấy tay cậu không buông.
Bọn họ nắm được một lúc, Hyunjin rút tay ra, cầm lấy chai nước khoáng ở trên đùi anh vặn nắp.
"Uống nước đi." Hyunjin nói, "Tôi sẽ trở về sớm thôi."
Cửa thang máy đóng lại, Jisung nghe đến phát chán, bèn quay lại chỗ ngồi: " Hyun Bảo Bối đi tìm bạn trai cũ của cậu ấy hả?"
Felix uống một hớp nước, quay đầu nhàn nhạt hỏi: "Cậu có biết bạn trai cũ nghĩa là gì không?"
Jisung sửng sốt một chút: "Biết..."
"Biết thì về sau đừng nhắc lại nữa, không ai thích cả." Felix nói, "Rõ chưa?"
–
Bệnh viện về đêm không có lấy một bóng người, Hyunjin liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Dongbin đang ngồi ở trên băng ghế dài gọi điện thoại.
"Không có gì đâu, cậu đừng đến, không có bị thương... Đương nhiên là tôi muốn chỉnh cậu ta rồi..." Nghe thấy một tiếng động nhỏ, Dongbin ngẩng đầu lên nhìn, cả người ngơ ngác, sau đó nói: "Giờ tôi có chút việc không nói nữa, cúp máy trước."
Dongbin rõ ràng bị thương nặng hơn nhiều so với Felix, trên mặt toàn là vết thương, bị dán hai miếng băng gạc lớn, khóe miệng còn bị bầm tím một mảng to, thương tích trên người càng không cần phải nói.
Trong đôi mắt hắn mang theo tia mừng rỡ, không tự chủ được thẳng tắp sống lưng, kêu một tiếng: "Bảo bối..."
"Đừng gọi cái tên này nữa." Hyunjin đi tới bên cạnh Dongbin, đưa nước khoáng cho hắn.
Dongbin hơi ngừng lại, nhận lấy tu mạnh một ngụm, mím môi: "Tại sao em cũng tới đây?"
"Honga gọi điện thoại cho tôi."
"Cậu ta bị bệnh hả, đã trễ thế này rồi mà còn gọi cho em?" Dongbin mắng một câu, sau đó lại lén lút liếc nhìn Hyunjin một cái. Hyunjin ngồi xuống bên cạnh hắn, bọn họ cách nhau một khoảng trống lớn, hắn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ trên người của Hyunjin: "Phiền đến giấc ngủ của em rồi."
Hyunjin nói "Không có", chờ sau khi Dongbin vặn chặt nắp chai lại, cậu mới mở miệng hỏi: "Cậu muốn thế nào thì mới đồng ý hòa giải?"
Dongbin cứng đờ, vẻ mặt ôn nhu ban đầu cũng dần dần biến mất.
Hắn nhìn thẳng vào Hyunjin, đáy mắt tràn ngập vẻ đau khổ và bất lực, một hồi sau mới không lưu loát mở miệng: " Hyunjin, tại sao em lại trở nên như vậy?"
Hắn không nhịn được oán giận, " Felix tốt hơn anh chỗ nào mà có thể khiến em chia tay với anh? Trước đây anh đối xử với em rất tốt, mấy năm chúng ta ở bên nhau đối với em mà nói chẳng là cái thá gì, đúng không?" Dongbin nói, "Em không cần phủ nhận, máy mát-xa kia là em mua cho cậu ta, anh liếc một cái là có thể đoán ra ngay, nhãn hiệu kia không nổi, cũng rất khó tìm, ngoài em ra sẽ không có người nào dùng hết."
"Là tôi mua." Hyunjin bình tĩnh nói, "Nhưng cậu ấy không phải Gaeun, tôi cũng không phải là cậu."
Cổ họng của Dongbin như bị cái gì đó chặn lại, nói không nên lời.
Hắn đã quá quen thuộc với bộ dáng này của Hyunjin.
Khi đó hắn quấn quít dính chặt lấy cậu, cậu vẫn luôn như thế này, không lạnh không nhạt, cho dù bản thân có nỗ lực bao nhiêu cũng không bao giờ được đáp lại.
Đương nhiên Dongbin áy náy, cũng rất chột dạ, cho nên hắn mới muốn đổ hết lỗi lầm này cho người khác, như thể làm vậy thì trách nhiệm của hắn sẽ trở nên ít đi.
" Hyunjin." Dongbin lại không nhịn được hỏi, "Em đã từng thích anh một lần nào chưa?"
Bệnh viện khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên.
Dongbin cúi đầu nở một nụ cười tự giễu, vừa định nói "Thôi bỏ đi". "Đã từng."Hyunjin nói.
Quãng thời gian trước, có một đêm Hyunjin đã nằm suy nghĩ về vấn đề này. Mãi đến khi sắp thiếp đi, cậu mới sực nhớ ra bản thân đã nảy sinh cảm xúc động lòng này là từ lúc nào.
Vào năm cấp ba, vì bị bạn học lục lọi lịch sử trong máy tính, Hyunjin mới bị phát hiện xu hướng tính dục của mình, trong lớp có vài bạn nam không tiếp nhận được chuyện này, vì thế cậu đã trải qua một đoạn thời gian bị bạo lực học đường.
Sách giáo khoa bị xé rách, đồng phục bị cắt vào giờ nghỉ giữa trưa, đồ dùng học tập bị ném đi, thậm chí còn có người viết những câu tục tĩu lên lưng cậu.
Sau đó Dongbin tỏ tình với cậu, cứ luôn bám riết lấy cậu không buông, có đôi khi trong hộc bàn của cậu sẽ xuất hiện sách giáo khoa, đồng phục hay đồ dùng học tập mới tinh.
Kể từ khi đó cậu mới bắt đầu chú ý tới Dongbin.
Cửa phòng bác sĩ bỗng nhiên mở ra, phá vỡ sự yên tĩnh của hai người. Bác sĩ cầm ly nước đi ngang qua, nghi ngờ nhìn bọn họ một cái, không hiểu tại sao đã hơn nửa đêm rồi mà người bệnh vẫn còn ở lại trong bệnh viện.
Điện thoại di động bị siết chặt trong tay vang lên một tiếng, Hyunjin cúi đầu xuống nhìn.
[ Felix: Thầy Hwang.]
Màn hình hiện lên tin nhắn đang nhập nửa ngày, sau đó nhảy ra một câu không liên quan.
[Felix: Han Jisung ầm ĩ quá.] Hyunjin tắt điện thoại, trở về vấn đề chính: "Cậu cũng biết đấy, chuyện này vốn không có gì lớn. Nếu như có thể, chúng tôi vẫn hi vọng có thể cùng nhau hòa giải, cậu có bất kỳ điều kiện nào thì cứ việc nói, tôi sẽ bỏ chặn cậu, có yêu cầu gì thì trực tiếp gửi tin nhắn cho tôi là được."
Hyunjin đứng dậy, do dự một chút, vẫn nói, "Về sớm nghỉ ngơi đi."
Dongbin im lặng không lên tiếng, cắn răng. Từ lúc gặp mặt đến giờ, Hyunjin chưa từng hỏi hắn một câu có đau hay không, có khó chịu hay không.
Hyunjin đi được hai bước, nghe thấy người phía sau hỏi: " Hyunjin, chúng ta thật sự không có một chút khả năng nào sao?"
Hyunjin dừng bước, quay đầu lại, rất nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, gặp lại sau."
Trở lại lầu một, Hyunjin từ thang máy đi ra, vừa vặn nhìn thấy Felix đang đứng bên cạnh một đôi nam nữ trung niên.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị Jisung đứng bên cạnh kéo lại.
"Hyun Bảo Bối, sao cậu lại xuống nhanh như vậy chứ? Bây giờ đừng có đi qua đó, ở bển đang căng lắm." Jisung kề sát vào người cậu, nhỏ giọng nói, "Là ba mẹ Felix á."
Người đàn ông đang nghiêm túc nói chuyện với bác sĩ, người phụ nữ thì lại lo lắng nhìn con trai của mình, Felix ngồi trước mặt bọn họ, thờ ơ chơi điện thoại di động.
Tin nhắn vừa mới được gửi đi, cách đó không xa lập tức vang lên một âm báo Felix ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Hyunjin.
Ông Lee cũng vừa đúng lúc trò chuyện với bác sĩ xong, nói tạm biệt, bà Lee vội vàng đỡ lấy tay con trai, Felix tránh khỏi tay bà: "Mẹ, con có thể tự đi được."
Bà Lee khựng lại, gật đầu: "Được, được, vậy con cẩn thận một chút."
Lúc một nhà ba người đi tới, Jisung bất giác lùi về sau một bước.
Có lẽ là do lời nói của ông Lee mấy năm trước quá độc đoán, hoặc có thể do hình tượng nghiêm túc chính trực của ông, khiến hắn luôn có một loại cảm giác kính nể khó giải thích được đối với người này.
Ông Lee dừng lại trước mặt bọn họ, nháy mắt nơi này liền rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Nửa ngày sau, ông Lee nói: "Khiến các cậu khổ cực nửa đêm chạy đến đây rồi."
Một câu nói ngắn ngủi, rất giống cán bộ cơ sở.
"Không khổ cực, đều là bạn bè với nhau cả, việc nên làm mà." Huấn luyện viên nói.
Ông Lee gật đầu, quay người rời đi.
Felix đi tới trước mặt Hyunjin, dừng bước.
Khoảng cách của bọn họ rất gần, Felix nói: "Tôi qua chào hỏi bọn họ một tiếng, lát nữa cậu lên xe bọn họ trở về đi."
Hyunjin nói được.
Felix vẫn cứ đứng đó, anh hạ thấp giọng, kêu một tiếng "thầy Hwang".
Hyunjin nói: "Ừm?"
Felix rũ mắt: "Máy mát-xa cậu tặng cho tôi, tôi không cẩn thận làm hư nó mất rồi."
"Tôi biết."
"Tôi rất thích nó." Felix nói, "Vốn là muốn cất đi."
"Cậu sẽ có thêm một cái nữa, ngày mai nhé." Hyunjin giơ tay, co ngón trỏ lại, nhẹ nhàng chạm lên băng gạc trên cổ tay anh, "Đêm nay ngủ cho tốt, đừng đè lên tay."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top