Chương 19
Lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, Văn Đăng và Đoạn Chính Sơ lần lượt đến, người đều đến đông đủ rồi thì có thể xuất phát đi đến rừng Bạch Tắc.
Rừng Bạch Tắc thuộc tỉnh Ninh La, là nơi dân tộc thiểu số tụ tập, có khí hậu của rừng mưa nhiệt đới.
Máy bay không thể bay thẳng đến đó, bọn họ bay đến sân bay của thành phố rồi chuyển sang xe chuyên dùng, xuống xe xong thì phải đi bộ đến bìa rừng.
Một con đường mòn nhỏ thật dài không nhìn thấy cuối, toàn bộ hai bên đường mòn đều là thảm thực vật rậm rạp, mà bây giờ bọn họ phải đi bộ.
Toàn bộ thoạt nhìn giống như không có vấn đề gì, nhưng tên ngốc nào đó thèm ăn lại mang theo một cái vali vừa to vừa nặng.
Tên ngốc Kỳ Hạo Diễm nhăn nhó, biểu cảm rất tuyệt vọng: “Thật sự chỉ có thể đi bộ thôi sao?” Con đường mòn trước mắt này hẹp đến mức xe điện cũng không qua được, dường như anh ta lựa chọn làm như không nhìn thấy, đệ nhất mắt mù.
Cái vali kia của anh ta thật sự có hơi nặng đó, lúc nãy đi đường ít còn không cảm thấy gì.
Người của tổ tiết mục đi theo ở phía sau không có ý muốn đưa tay giúp đỡ.
Tạ Lệ đề nghị: “Nếu không thì bỏ lại trên xe đi, đừng mang theo.”
Kỳ Hạo Diễm rối rắm, rồi sau đó giống như là hạ quyết tâm gì đó, biểu cảm như là tráng sĩ muốn đi chịu chết: “Thôi, tui có thể!”
Vì miếng ăn, thật sự cũng đủ liều.
Sau đó đi không được 50 mét, biểu cảm tráng sĩ chịu chết đã biến thành đào binh ngay tức khắc, tên ngốc nào đó thở hồng hộc: “Tui nghỉ ngơi một chút, mọi người đi trước đi, không cần phải để ý đến tui.”
Sao có thể vậy chứ, cho dù là camera còn đang quay hoặc là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cũng không có khả năng ném một người một mình ở chỗ này.
Huống hồ ba người còn lại cũng không phải quen thuộc với Kỳ Hạo Diễm lắm. Càng không thân thì càng khách khí, giọng điệu của Văn Đăng rất là uyển chuyển: “Nếu không chúng ta chia bớt đi, mỗi người lấy một chút thì sẽ không mệt như vậy.”
Kỳ Hạo Diễm thở hổn hển, giơ hai tay hai chân đồng ý với cái này.
Phó Tử Trảm đeo ba lô thở dài, yên lặng tiến lên kéo cái vali kia đi, “Đi thôi, đừng lăn lộn nữa.”
Cơ bản là bọn họ không có nhiều chỗ để bỏ, đội nồi lên đỉnh đầu à?
Trường hợp kia có thể sẽ làm cho mắt đau.
Thiếu niên mang theo vali đi tuốt lên đằng trước, đi từng bước một không hề tạm dừng, tựa như xách theo một cái vali không.
Ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây rậm rạp chiếu xuống, giống như một anh hùng cái thế.
Kỳ Hạo Diễm chạy chậm đuổi theo, đi theo ở phía sau y như chó săn: “Anh, anh Phó! Em đơn phương tuyên bố sau này anh chính là anh ruột của em!”
“Có cái gì mà tiểu đệ có thể làm cho anh? Tiểu đệ em nhất định sẽ lên núi đao xuống biển lửa, vượt lửa qua sông không chối từ!”
“Anh Phó anh có mệt hay không? Anh không cảm thấy cái vali này rất nặng sao? Không nghĩ ra sức lực của anh lớn như vậy đó, ngày thường cũng thường xuyên đẩy tạ sao? Nằm đẩy bao nhiêu cân vậy?”
Phó Tử Trảm nghe mà huyệt Thái Dương đều bắt đầu nhảy thình thịch, “Đúng thật là có chút việc cần anh làm.”
Kỳ Hạo Diễm ngẩng đầu ưỡn ngực đã chuẩn bị tiếp nhận mệnh lệnh: “Anh Phó anh nói đi, nhất định em sẽ làm được!”
Giọng điệu của Phó Tử Trảm bình đạm: “Câm miệng là được.”
“Ò.”
Trong một giây Kỳ Hạo Diễm biến thành chim cút, thật sự yên tĩnh.
Bình luận lại ồn ào đến túi bụi.
【 Đúng là đồ phiền toái, mang nhiều đồ như vậy còn liên lụy đến người khác 】
【 Liên lụy đến mày à? Cầm bàn phím ở đó mà cạch cạch cạch! 】
【 Mấy người cứ cãi việc của mấy người, đừng chắn tui xem chồng chứ 】
【 Thật sự yêu đường cong cơ bắp của Phó Tử Trảm, cánh tay kia nhìn thật có sức! 】
【 sức lực cũng lớn quá rồi đó! 】
【 Đứa nhỏ nhà em ít nghĩ ngợi sâu xa, cảm ơn anh zai đã chăm sóc 】
【 hình như là bọn họ cùng một công ty 】
Trái với sự ồn ào ở bình luận, trên con đường nhỏ giữa rừng cây lại rất là yên tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của nhau.
Chỉ là vì mọi người đều mệt mỏi, không muốn nói chuyện.
Thứ hai, con đường này cũng không thích hợp để nói chuyện, chỉ có thể để cho một người đi qua, nói chuyện thì phải gân cổ lên.
Một tiếng sau, cuối cùng cũng đến nơi, bên cạnh rừng Bạch Tắc là một vùng đồng bằng, trông có vẻ rất thích hợp để cắm trại, cách đó không xa còn có một cái hồ khá lớn.
Phó Tử Trảm buông chiếc vali nặng như ván sắt trong tay xuống.
Âm thầm hạ quyết tâm, sau này ghi hình tiết mục phải cố hết sức tránh khỏi tên ngốc này.
Tên ngốc không hề biết bản thân mình đã biến thành tay nải sắp bị ném đi, rất là ân cần tiến đến bên cạnh Phó Tử Trảm, dáng vẻ hoàn toàn là tiểu đệ, “Anh Phó anh vất vả rồi!”
Phó Tử Trảm bất động thanh sắc xoa xoa cánh tay: “Cũng không vất vả lắm, mệnh tương đối khổ!”
“……”
Cuộc trò chuyện trực tiếp kết thúc.
Nghỉ ngơi khoảng mười phút, nên tính toán cho mấy ngày tiếp theo, dù sao cũng đã buổi chiều, trời sắp tối rồi.
Văn Đăng xem như lớn tuổi trong đoàn người này, anh ấy chủ trì đại cục, người khác cũng không có ý kiến gì.
“Chúng ta vẫn nên dựng giường trước đi, mọi người cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy rất tốt.”
“Gấc tốt? Đúng là gấc tốt!”
“……”
Chuyện cười biến âm này đúng là mãi không lỗi thời. Mọi người cười xong thì bắt đầu ai bận việc nấy.
Tháng 7, rừng Bạch Tắc, buổi sáng sương sớm rất dày, cho nên ngủ trên mặt đất là không hiện thực, mà làm một căn phòng hoàn chỉnh thì cũng không cần thiết, bởi vì bọn họ chỉ ở ba bốn ngày.
Cuối cùng thì tìm một vài cây gỗ phẳng và trải lớp lá cây thật dày, làm thành một cái giường chung lớn, đây là chỗ bọn họ nằm ba bốn ngày tiếp theo.
Nhưng mà cả một cái ổ như vậy cũng tốn thời gian gần hai tiếng, trời đã hoàn toàn tối đen.
Mọi người rất có ăn ý đều không đề cập đến vấn đề bữa tối, đại khái là đoán được tình huống này, buổi trưa ở trên máy bay mọi người đều cố gắng ăn nhiều một chút, hơn nữa tối lửa tắt đèn cũng không có cách nào tìm đồ ăn.
Mệt mỏi cả ngày, mọi người khóa túi ngủ lại, đen đóm ở lều của tổ tiết mục bên cạnh cũng lần lượt tắt, toàn bộ thế giới trở về yên tĩnh.
Phó Tử Trảm nằm ở ngoài cùng, dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh này, ở người làm việc ở Cục Xuyên Nhanh, hoàn cảnh gì mà chưa từng trải qua!
Thích ứng thì thích ứng, nhưng hắn vẫn tưởng niệm giường lớn 500m2 của hắn.
Đặc biệt là khi…
Giây phút mặt trời lên, chỗ hỏng của việc ăn ngủ ở ngoài trời chính là, mặt trời dậy khi nào thì bạn phải dậy khi đó.
Ánh mặt trời chói mắt kia chiếu thẳng xuống dưới, thật sự rất là gay gắt.
Phó Tử Trảm cau mày ngồi dậy, đầu còn chưa bắt đầu kháng nghị, dạ dày đã bắt đầu trước rồi.
“Tui đói quá à.”
“???”
Ồ, người lên tiếng chính là Kỳ Hạo Diễm ở bên cạnh.
Trong nháy mắt kia xuýt chút nữa thì hắn đã cho rằng dạ dày của mình nói chuyện.
“Tôi cũng đói.”
“+1”
Rất tốt, cùng là anh em đói chết như nhau!
Mọi người vệ sinh cá nhân đơn giản sạch sẽ xong, Tạ Lệ đề nghị: “Chúng ta tách ra tìm đi, chỉ cần là miễn cưỡng có thể ăn, đều mang về đây.”
“Em sẽ đi theo anh Phó!” Tư thế ôm đùi của Kỳ Hạo Diễm rất chuyên nghiệp, gọi anh với Phó Tử Trảm rõ ràng còn nhỏ hơn anh ta một chút mà thật sự rất thông thuận.
Vì thế cuối cùng chia thành hai đội, Phó Tử Trảm mang theo tiểu đệ mới thu nạp, ba người khác thì thành một đội.
Bây giờ bọn họ còn ở bên ngoài khu rừng, muốn tìm đồ ăn thì bắt buộc phải đi vào bên trong.
Phó Tử Trảm tìm một cây gậy cũng coi như thuận tay, khua khoắng đi thẳng về phía trước.
Tiểu đệ ngốc ở bên cạnh vẫn cứ huyên thuyên: “Nghe nói rừng Bạch Kê này có rất nhiều voi hoang dã, anh Phó, anh nói xem chúng ta có đụng phải hay không, cảm giác như mình còn không bằng một cái chân của chúng nó.”
Động tác lần mò bụi cỏ bên cạnh của Phó Tử Trảm tạm dừng một chút: “Anh có biết cụm từ miệng quạ đen không?”
“Biết, nhưng mà em không phải.” Kỳ Hạo Diễm bảo đảm!
Cũng không phải hiểu đối phương cho lắm nên Phó Tử Trảm mang thái độ hoài nghi với việc này: “Phải không?”
Kỳ Hạo Diễm rất là khẳng định gật đầu: “Đúng vậy!”
Lúc này ở phần bình luận, fans lại bắt đầu che mặt.
【 Không! Bảo bối anh không phải! 】
【 Lại là một ngày tự mình nhận thức hỗn loạn 】
【 Tự dưng có chút chờ mong!! 】
【 Bảo bối anh tỉnh táo một chút, miệng của anh thật sự là miệng quạ đen đấy nha 】
Tiếng rít gào của fans không có khả năng xuyên qua màn hình truyền đến camera trước hai người.
Bọn họ vừa mới đi được không đến mấy chục mét, không phát hiện được thứ gì có thể ăn.
Có lẽ là lần đầu tiên Kỳ Hạo Diễm ghi hình chương trình thực tế thế này, lòng hiếu kỳ bùng nổ đến cực hạn, cái này cũng nhìn cái kia cũng sờ.
Đến khi anh ta lại tò mò muốn chạm vào một gốc cây nhỏ xinh đẹp, bỗng nhiên bị một tiếng quát lớn cắt ngang: “Đứng im!”
Kỳ Hạo Diễm bị dọa đến run lên: “Làm… Làm sao vậy?”
Phó Tử Trảm liếc nhìn sang bên kia một cái: “Nếu như anh không muốn lát nữa bị nâng đi thì đừng đụng vào nó.”
Câu này làm anh ta không chỉ bị dọa đến run cả người, giọng nói cũng run rẩy: “Kiến… Kiến huyết phong hầu???”
“……”
“Không phải, chỉ là cỏ bình thường thôi, cùng lắm thì sẽ làm anh ngứa ngáy toàn thân ba ngày ba đêm, gãi cho bản thân mình tróc da chảy máu.”
“Eo…”, Kỳ Hạo Diễm lập tức tránh xa 3 mét, “Trông đẹp như vậy mà độc thế à?”
“Mẹ anh không nói với anh là đừng đụng vào cây cỏ xinh đẹp hả?”
“Không, mẹ chỉ nói cô gái càng xinh đẹp thì càng có độc.”
Ồ, thì ra là Trương công tử, thất kính thất kính!
……
Rời xa cây có độc, sau đó rõ ràng Kỳ Hạo Diễm trở nên rất cẩn thận.
Thuận tiện lại bị Phó Tử Trảm phổ cập một vài kiến thức khoa học về thảm thực vật.
Mặt tiểu đệ mới đầy sùng bái: “Không hổ là đại ca!”
Phó Tử Trảm rất không khiêm tốn mà đón nhận: “Đọc nhiều sách vào thì anh cũng có thể!”
Đại ca tiểu đệ đi được khoảng trăm mét, cánh tay của hắn bỗng nhiên bị túm lại, “Anh anh anh… nhìn phía trước kìa! Gà! Là gà! Chúng ta có thịt rồi! Trưa nay ăn thịt gà kho đi!”
Phó Tử Trảm kịp thời cứu vớt cánh tay của mình một chút, biểu cảm rất là bình tĩnh: “Ồ, có lẽ là không có thịt gà kho đâu, nhưng cơm nhà nước thì có thể có!”
Kỳ Hạo Diễm còn đang ở trong kích động, nghe không hiểu.
“Chúng ta tìm cái gì để bắt đây, nó có thể bay đi hay không?”
Phó Tử Trảm không nhìn con gà kia nữa, tiếp tục đi về phía trước, thuận tiện thông não một chút cho tiểu đệ nghe không hiểu lời hắn nói: “Trông nó đẹp không?”
Tiểu đệ không chút do dự gật đầu: “Đẹp!”
“Đẹp là được rồi, đẹp thì đều không thể đụng vào, mới mười phút thôi mà anh đã quên.”
Kỳ Hạo Diễm đại kinh thất sắc: “Gà này có độc???”
“Không thể nào, chưa từng nghe nói gà rừng gì có độc mà! Em chỉ nghe nói rắn có độc.”
Phó Tử Trảm: “……”
Đứa nhỏ này hết cứu rồi, lôi đi đi!
Ở trong rừng rậm cũng không ảnh hưởng đến tín hiệu phát sóng trực tiếp, thiết bị hiện đại chính là kiêu ngạo như vậy, cameraman đi theo bên cạnh còn chuyên quay cho con gà rừng xinh đẹp kia một cận cảnh, để cho các cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp cũng có thể nhìn thấy.
【 ha ha ha ha ha thần mẹ nó gà rừng có độc 】
【 nói thật có hơi ngu quá rồi đó, hình tượng giả ngu tốt xấu gì cũng phải có mức độ chứ 】
【 Người luôn giả dối thì nhìn cái gì cũng là giả vờ, bảo bối nhà tôi giả vờ cái gì mà giả vờ, ảnh chỉ đơn giản là ngốc mà thôi! 】
【??? Phía trước làm sao tkế? Còn kiêu ngạo nữa hả? 】
【 ha ha ha ha ha, cười chết, đi con đường của anti-fan làm anti-fan không có đường để đi nữa 】
【 Diễm Hỏa thừa nhận, bảo bối nhà ta chỉ đơn giản là đầu óc không tốt, hy vọng mọi người thông cảm nhiều hơn 】
【 có gì nói đó, rốt cuộc gà này là giống gì? Có người nào biết phổ cập khoa học một chút khum? 】
Tuy rằng nói thằng nhỏ hết cứu, nhưng ai bảo con người hắn đẹp trai lại thiện tâm chứ, Phó Tử Trảm kiên nhẫn giải thích: “Là gà tây mắt đơn, động vật bảo vệ cấp 1 của quốc gia, hình dạng khá giống gà rừng, nhưng mà lông có năm màu nên đẹp hơn gà rừng nhiều, tiếng kêu giống chim cu ngói.”
Kỳ Hạo Diễm cái hiểu cái không gật đầu.
“Nói ngắn gọn, không thể ăn!”
Cái này thì thật sự nghe hiểu!
Thật đúng là tiếc nuối.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top