Chương 1.1
Huyện Đà Bình vào tháng sáu, đúng thời tiết mọi người thích nhất, có sự sinh sôi của mùa xuân lại thêm sự nhiệt tình của mùa hè.
Dưới huyện có rất nhiều thôn trang nhỏ, buổi sáng ở thôn Trung Túc, ống khói nhỏ của từng nhà phả ra khói bếp lượn lờ, gà chó làm bạn đang vui đùa ầm ĩ.
Người lớn dậy sớm bắt đầu ngày mùa, bạn nhỏ đeo cặp sách kết bạn cùng nhau đến trường.
Nhưng mà toạ lạc ở phía Tây Nam thôn Trung Túc, có một căn nhà lại an tĩnh đến quá mức, không có tiếng gà gáy chó sủa, cũng không có khói bếp bay lên.
Bên trái nhà gỗ xây một cái chuồng heo cũng không lớn, một thiếu niên nằm ở trong góc, thiếu niên chậm rãi giật giật cánh tay.
Ý thức của Phó Tử Trảm mới vừa thanh tỉnh liền cảm nhận được phần lưng đau đớn vô cùng.
Moẹ!!
Hệ thống thiểu năng trí tuệ kia lại làm gì rồi!! Là trực tiếp thả hắn từ trên không xuống à!
Phó Tử Trảm chịu đựng cơn đau vừa mới mở mắt… đã đối mặt với một cái đầu heo siu bự, cái mũi hồng ươn ướt ở ngay trước mắt.
Giây tiếp theo, chuồng heo vang lên tiếng mắng vang động cả nước: “Cmn chứ!!!”
Phó Tử Trảm đẩy heo ra, lòng còn sợ hãi đến mức bò lên, chống đứng ở cửa với vẻ mặt ngây ngốc.
Vì sao hắn lại ở chuồng heo?? Không phải hắn nên nằm ở trên chiếc giường 500m2 sao?
Không đợi hắn làm rõ tình huống, trong đầu là ký ức không thuộc về hắn ập vào giống như chiếu phim, là một nhân viên của Cục Xuyên Nhanh, loại cảm giác này, hắn thật sự quá quen thuộc.
Đợi tiếp thu ký ức xong, trong đầu Phó Tử Trảm chỉ còn lại ba chữ… thảo nê mã*!
Không có ý gì khác, chỉ là đột nhiên rất muốn làm quen với nickname của lạc đà Alpaca mà thôi.
……
*Thảo nê mã: Lạc đà Alpaca, đọc trại phiên âm đi sẽ thành câu chửi bậy đ. mje màiヾ(・ω・*)ノ.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Trong viện, Phó Tử Trảm mặt không cảm xúc: “Mi muốn trốn tới bao giờ? Không ra giải thích cho ta chút sao?”
Trong không khí một trận gió thổi qua, thổi bay một lọn tóc của thiếu niên.
Không ai hưởng ứng.
Giọng thiếu niên lạnh nhạt: “Xác định không ra?”
Lại là một trận gió thổi qua, điều khác biệt chính là… bên cạnh thiếu niên xuất hiện một con chó lông vàng bự, lông vàng cúi đầu với hắn, toàn bộ phía sau cổ đều viết 'chột dạ'.
Phó Tử Trảm nghiến răng nghiến lợi: “Đây là cuộc sống ăn rồi ngủ mi nói?”
Hắn thật sự rất tức giận đó!
Nghĩ đến hắn cẩn trọng làm việc, nghiêm túc làm nhiệm vụ, thật vất vả hoàn thành hết nhiệm vụ ở Cục Xuyên Nhanh là có thể về hưu, kết quả chỉ còn một bước thôi mà cái hệ thống nát này còn gây ra chuyện tồi tệ được.
Nghĩ đến hắn một đời anh danh, hiện tại thế mà lại ở chuồng heo.
Sao lại vậy chứ, coi hắn là Thiên Bồng Nguyên Soái sao? Hắn cũng không đùa giỡn Hằng Nga mà.
Lông vàng không há mồm, nhưng trong đầu Phó Tử Trảm xuất hiện một giọng nói, ấp a ấp úng: “Không…… Không giống sao?”
“A!”
“Biệt thự sân vườn 10.000m2, giường lớn 500m2, bể bơi rạp chiếu phim trong nhà, hầm rượu… Những thứ đó bị mi ăn rồi à?”
Hệ thống số 444 rất là chột dạ lại thêm ủy khuất, “Cái này cũng không thể trách ta được, ai mà nghĩ đến đụng phải khe hở thời không chứ!”
Phó Tử Trảm nhắm mắt rồi lại mở ra: “Mi nói thật đi, có phải ngay từ đầu đã định vị sai rồi hay không?”
“Sao có thể! Người ta là một hệ thống đáng tin cậy, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp này! Chỉ là vì đụng phải khe hở thời không thôi!”, âm thanh máy móc của số 444 mang theo sự quật cường chết cũng không thừa nhận, chỉ cần âm thanh giảo biện của nó đủ kiên định vậy thật sự không phải nó!
“A, mi phạm sai lầm còn ít à?”
……
Mắt thấy muốn lôi chuyện cũ ra, lông vàng cúi thấp cái đầu lông xù của nó, lúc này duy trì trầm mặc là chuẩn cơm mẹ nấu.
Tình huống đã thế này, Phó Tử Trảm cũng lười tiếp tục so đo, chính sự quan trọng: “Vậy người của thân thể này đâu? Có thể tìm về không?”
Đợi tìm về được là hắn có thể đi rồi, tiếp tục đến nơi hắn vốn nên đến để nghỉ hưu.
Biệt thự của hắn! Giường lớn của hắn! Bể bơi, hầm rượu của hắn…
Rất nhanh thôi là hắn tới rồi!
Đầu lông vàng giật giật: “Hình như xuyên đến nơi khác rồi.”
“……”
“Vậy mi liên hệ với tổng bộ, phái người tới xử lý.”
Trước mắt chỉ có thể làm như vậy, chỉ là có lẽ hắn phải chờ một lát, người nào trong Cục Xuyên Nhanh cũng rất bận, không biết đợi đến khi nào người mới rảnh tay.
Nói xong Phó Tử Trảm ngồi xuống trên đất không có hình tượng gì nữa, dù sao trên quần áo này cũng dính phân heo rồi, không để bụng lại dính thêm một hạt bụi trần.
Lưng hắn còn đau kìa.
Ai bảo đứng nói chuyện không đau lưng, rõ ràng lưng hắn rất đau, Phó Tử Trảm xoa xoa trên vị trí bị đau, không cần nhìn cũng biết, nhất định đã bầm tím.
Hắn nhìn về phía đám heo ụt ịt bên kia chuồng heo, nếu trước khi đi hắn ăn một bữa thịt kho tàu, chắc cũng không phải là ích kỉ đâu nhỉ?
Trong đầu Phó Tử Trảm hiện lên một đống… cách làm thịt kho tàu, sườn heo kho, sườn heo chua ngọt, tim heo xào lăn.
Mười phút trôi qua, con chó bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
“Mi chết máy à? Có cần ta giúp mi vỗ vỗ hay không?”
Chết máy thì làm sao? Dùng sức vỗ một phát là được rồi, TV những năm 90 đều xử lý như thế.
“Không, không… không cần.”. Âm thanh máy móc ấp úng mơ hồ bất định.
“Vậy mi biểu diễn làm pho tượng đấy à? Liên hệ được chưa? Bọn họ nói như thế nào? Khi nào tới xử lý? Có thể tăng cấp không?”, Phó Tử Trảm tạch tạch tạch hỏi một loạt như súng máy, hắn tưởng niệm chiếc giường 500m2 của hắn, muốn bơi ngửa 500 vòng ở trên giường!
“Liên, liên hệ… không được, ta, hết… hết năng lượng rồi”, nội dung mười chữ, hệ thống ấp úng cả nửa ngày, nói đến phía sau thì âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Nhưng là ký chủ trói định của nó, Phó Tử Trảm nghe rành mạch, cái tay đặt ở trên lưng cứ như vậy mà cứng lại, hắn chậm rãi xoay cổ nhìn lông vàng bên cạnh: “Mi! Nói! Cái! Gì!”
Lông vàng rụt rụt cổ: “Hết, hết năng lượng rồi”
Ba chữ hết năng lượng tựa như sét đánh giữa trời quang, đánh cho Phó Tử Trảm đến mức tan vỡ tâm can ngay lập tức.
Việc này không đơn giản như việc tổn hại hình tượng là hắn chỉ rơi xuống chuồng heo dính lên phân heo.
Phó Tử Trảm khẩn cấp xem xét một chút trạng thái của hệ thống, sau đó……
Hoàn toàn cứng lại rồi.
Hắn nhìn thấy gì vậy!!!
=====°°°======°°°======
Con chó trong truyện là giống Golden Retriever, hay còn gọi là chó săn lông vàng. Nguyên văn trác giả gọi là kim mao (lông vàng). Giống này rất thông minh, rất dễ thương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top