Ch6: 327 ngày trước
Mọi người trong lớp đã tập trung ở trường làm bài kiểm tra lòng can đảm. Trong lúc họ đợi lớp trưởng tới, chương trình phát sóng đột nhiên bắt đầu, một giọng nói máy móc vang lên "Chào buổi sáng, đến giờ địa ngục rồi", và thế là bắt đầu trò chơi chết chóc đẫm máu.
Cứ đà này, bi kịch đó sẽ tới vào mùa hè một năm sau. Tôi phải dừng nó lại. Đó là lý do tại sao, thành thật mà nói, tôi không muốn làm thành viên ủy ban nữa, nhưng có vẻ như tôi không thể trốn thoát.
"A, đúng lúc quá. Kurobe-san, nếu em rảnh, chúng ta hãy bàn về buổi đọc sách nhé?"
Trong giờ giải lao, Nojima-sensei đến gặp tôi khi tôi đang chuẩn bị một điều bất ngờ trong lớp học của anh trai mình. Anh trai tôi có tiết ở phòng khoa học, vì vậy tôi nghĩ đây là một cơ hội vì hiện tại đang không có ai trong lớp.
"Em xin lỗi. Em có việc phải làm..."
Khi tôi nói vậy, Nojima-sensei làm một vẻ mặt khó chịu. Cô ấy quá trắng trợn. Tôi ước cô ấy thôi đi. Nhưng tôi không có thời gian ở đây, tôi muốn tránh các hoạt động ngoài giờ của hội đồng trường.
Những trở ngại để mang đến những điều bất ngờ cho anh trai tôi ngày càng tăng lên khi các hoạt động của hội đồng chiếm phần lớn thời gian của tôi sau giờ học.
Vì vậy, vào buổi sáng, tôi đến trường với một miếng đệm giày kêu bíp bíp mỗi khi tôi bước đi và buộc dây giày theo một cách kỳ lạ. Tôi cũng tiếp tục mang đến những điều bất ngờ ở trường bằng cách đưa vẽ câu chuyện phiêu lưu vĩ đại còn dang dở vào sách giáo khoa của anh trai tôi. Thoạt nhìn, nó trông giống như những nét vẽ nguệch ngoạc khủng khiếp trên cuốn sách giáo khoa của anh trai tôi, nhưng thực ra đó chỉ là một tấm màng trong suốt được đặt trên tờ giấy để bảo vệ cuốn sách.
Và hôm nay tôi đã chuẩn bị một tấm thiệp bất ngờ có thể gấp lại được. Khi anh tôi mở nó ra, anh ấy sẽ thấy những cái cây và ngọn núi xuất hiện trong câu chuyện mà anh ấy đang làm ở lớp. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng chắc hẳn bạn sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khung cảnh giống như câu chuyện mà mình đọc hiện ra.
Tuy nhiên, Nojima-sensei đã lấy tấm thẻ kiệt tác của tôi và nói, "Cái gì đây?!"
"Kurobe-san làm cái này à?"
"...Vâng."
"Ngạc nhiên thật. Nếu em giỏi như thế này, cô chắc rằng em có thể tạo ra thứ gì đó tuyệt vời cho buổi đọc sách!"
Tôi không có ý định thể hiện cái này tại buổi đọc. Có một sự khác biệt giữa mạng sống của ba mươi tám người sẽ trở thành bạn học của anh tôi trong tương lai với sự nhiệt tình dành cho các sự kiện của trường.
"Nhưng tại sao Kurobe-san lại ở đây? Đây là lớp năm ba đúng không?"
"...Em định làm anh trai em ngạc nhiên..."
"Ôi trời, em đã là học sinh cấp 2 rồi, em không nên làm mấy điều trẻ con như vậy. À, vậy thì, em có thể cho tôi mượn cái thẻ đó được không?"
"Dạ?"
Ý của cô 'vậy thì' là sao vậy? Nó thậm chí còn không liên quan. Nhưng Nojima-sensei cứ làm phiền tôi khi tiến lại gần hơn.
"Rốt cuộc, em luôn có thể đưa nó cho anh trai mình vào bất kỳ lúc nào khác, phải không? Cô muốn sử dụng nó làm tài liệu tham khảo cho buổi đọc! Cô chắc rằng các bé trong trường mẫu giáo sẽ rất vui."
"Nhưng..."
"Được chứ?"
Nojima-sensei cứ hỏi như vậy tôi rất nhiều lần. Mặc dù cô ấy đã là một nữ sinh viên đại học nhưng cô ấy cư xử như một học sinh mẫu giáo vậy. Tuy nhiên, dường như không có dấu hiệu nào là sẽ trả lại tấm thẻ cho tôi và áp lực của cô ấy rất mạnh. Khi tôi miễn cưỡng gật đầu, Nojima-sensei nói,
"Ôi, có cảm giác như cô là một tên trộm vậy. Cô không muốn Kurobe-san buồn đâu!"
Tôi đã rất kinh tởm với cái giọng diễn xuất của sensei. Kurobe Mai trong manga đã tương tác với Nojima-sensei như thế nào nhỉ? Không, Kurobe Mai không gặp Nojima-sensei ở đây vì ngay từ đầu cô ấy sẽ không nhét một tấm thiệp bất ngờ vào lớp học của anh trai mình. Cô ấy là một cô gái tuyệt vời nên có khả năng cô ấy sẽ rời đi mà không nói gì.
"Uh... Vậy thì, đây."
Khi tôi bỏ cuộc, sensei hét lên, "Yeay!". Tôi cảm thấy mệt đến nỗi tôi rời khỏi lớp học của anh trai tôi ngay lập tức.
◇
"Mai-chan? Chuyện gì đã xảy ra thế? Có phải điều bất ngờ đã thất bại không...?"
Tôi quay trở lại lớp học của mình và ngồi vào bàn của Yukari-chan ở hàng ghế đầu với một tiếng rầm, khiến Yukari-chan giật mình sửng sốt. Tôi hét lên một tiếng và cô ấy ngay lập tức ngừng run.
"Tấm thẻ đã bị Nojima-sensei lấy đi rồi."
"Đó có phải là thứ cậu không nên mang đến trường không?"
"KHÔNG. Cô ấy nói rằng cô ấy muốn sử dụng nó như một tài liệu tham khảo cho buổi đọc... Tớ cảm thấy mình không thể chịu đựng được cô giáo viên đó nữa..."
"Tớ đã nói trước với cậu như vậy vào buổi sáng rồi..."
Yukari-chan hơi chậm chạp, nhưng nó không quá khó chịu. Có lẽ là bởi vì cậu ấy không kiêu ngạo. Câụ ấy quá tốt bụng đến mức hành động cũng bị chậm lại.
Nhưng ngay cả Yukari-chan cũng có vẻ phát ngán với những trò hề của Nojima-sensei.
Nếu bạn dành một ngày ở cùng với Nojima-sensei trong một căn phòng, ngay cả một người tốt bụng cũng có thể trở thành Kurobe Makoto.
"Tớ cũng ghét cô ấy. Tớ đã nghĩ mình là người duy nhất không thích cô ấy."
Một giọng nói phát ra từ phía trên. Iwai, chủ nhân của giọng nói, đang đứng ngay sau tôi. Khi tôi ngẩng mặt lên nhìn, đầu tôi đập vào cằm cậu ấy khiến cậu ấy hét lên, "Ow, oi!"
"Tớ xin lỗi Iwai... Tớ đã đập vào răng của cậu à?"
"Cậu nên lo lắng cho tớ nữa, đừng chỉ lo cho răng của tớ... Au..."
Có vẻ như cú đó rất đau vì Iwai vẫn đang chống cằm. Ba chúng tôi đã từng học cùng trường tiểu học với nhau và học cùng lớp cho đến năm ngoái. Nhưng, khi học năm hai, Iwai bị tách sang lớp cạnh tôi và Yukari-chan. Đó là lý do tại sao không có gì đáng ngạc nhiên nếu bây giờ cậu ấy đang ở lớp của tôi. Khi chúng tôi đợi cậu ấy nói chuyện, Iwai liếc nhìn tôi và đứng bên cạnh tôi.
"Cô giáo thực tập đó, cậu thấy đấy... Có vẻ như cô ấy sẽ ở trường này trong 2 tháng nữa."
"Thật luôn?!"
Yukari-chan lại bị sốc bởi khi tôi lớn giọng. Trong khi cảm thấy có lỗi, tôi vỗ lưng cậu ấy và hỏi Iwai.
"K-không phải giáo viên thực tập năm ngoái cũng chỉ ở lại 2 tháng thôi sao...?"
"Ừ, nhưng vì thầy còn là sinh viên đại học nên thỉnh thoảng thầy ấy vắng mặt. Nhưng tóm lại, thầy ấy chỉ ở lại được 2 tháng thôi."
"Nghĩ lại thì, giáo viên thực tập đến lớp của anh trai tớ đã được khoảng 3 tháng. Có vẻ như nếu cậu có đủ tín chỉ, sẽ có ngày cậu không phải học đại học... Anh trai tớ thích người đó, vì vậy tớ nghĩ điều đó có lẽ đúng..."
Yukari-chan có một người anh trai đang là học sinh cấp 3. Anh ấy muốn trở thành một thành viên trong ban nhạc, vì vậy anh ấy không muốn tiếp quản ngôi đền. Anh ấy luôn mặc một chiếc áo kỳ lạ có dòng chữ "Yes Life!". Anh ấy khá nổi tiếng trên đường phố, anh ấy cũng luôn cãi nhau với bố cậu ấy.
Và vì anh ấy tốt nghiệp trường cấp 2 này, nên thông tin của anh ấy hẳn là sự thật.
Mặc dù vậy, Nojima-sensei sẽ ở lại trường này trong 2 tháng? Cô ấy không xuất hiện trong cảnh hồi tưởng của manga, nhưng tôi nghĩ cô ấy là mục tiêu tốt để anh trai tôi giết. Có vẻ như trước khi nhìn thấy cảnh con mèo chết thì anh ấy sẽ giết cô ấy trước vì quá căng thẳng.
Chuông reo trong lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ. Mặc dù lo lắng nhưng tôi rời khỏi bàn của Yukari-chan và trở lại chỗ ngồi của mình.
◇
Vào buổi tối, tôi trở về nhà với anh trai như thường lệ mà không có hoạt động của hội học sinh. Ngay sau khi rửa tay, tôi đi thẳng đến tủ lạnh. Nhiệt độ bên ngoài vẫn trên 30°C, đi lại một vòng từ nhà đến trường củng đủ để bị vắt khô và chết.
Anh trai tôi gật đầu khi tôi hỏi liệu anh ấy có uống trà lúa mạch không. Tôi lấy hai chiếc ly khỏi kệ trong khi nghĩ rằng sẽ rất ngạc nhiên nếu tôi cho anh ấy nước tương pha loãng trong nước. Nhưng tôi sợ là nó sẽ ảnh hưởng đến thói quen ăn uống của anh ấy trong tương lai, vì vậy tôi đã dừng lại.
"Ồ, hôm nay cả hai đứa đều về sớm ha."
Mẹ tôi bước vào phòng khách ngay sau khi tôi rót trà lúa mạch cho hai người. Mẹ cầm một chiếc cốc rỗng trong tay. Mẹ đến gần tôi và mỉm cười trong khi nói "cảm ơn" khi tôi rót trà lúa mạch cho mẹ.
"Nhân tiện, con có chuyện muốn hỏi mẹ."
Anh tôi hỏi mẹ. Anh trai tôi sẽ hỏi cái quái gì vậy? Nếu anh ấy hỏi mua cưa, tôi phải ngăn cản ngay lập tức.
"Sao thế? Con gặp rắc rối trong chuyện học tập sao?"
"Thực ra thì... con muốn mượn một chiếc máy ảnh. Cái có thể kết nối với máy tính ấy ạ."
"Máy ảnh? Tại sao? Điện thoại thông minh không được à?"
"Con muốn nhìn thấy mặt từng bạn khi chơi trò chơi ở lớp. Ngoài ra, có vẻ như sẽ mất rất nhiều thời gian cho công việc của hội học sinh, và con không thể ở lại muộn vì kẻ sát nhân vẫn chưa bị bắt. Với cái đó, bọn con vẫn có thể tổ chức cuộc họp."
"Được rồi... Nhưng con có biết cách vận hành nó không?"
"Con đã học nó ở trường rồi, không sao đâu. Nó có thể sạc lại được, phải không ạ?"
"Ừ."
Mẹ và anh trai tôi rời khỏi phòng khách. Đừng nói với tôi, anh ấy sẽ sử dụng máy ảnh dự phòng của mẹ tôi cho trò chơi tử thần vào năm sau...? Tôi đã nghĩ vậy, nhưng trường cấp 3 mà anh ấy sẽ theo học, nơi diễn ra trò chơi tử thần, là một ngôi trường ưu tú mà ngay cả cửa sổ cũng là kính cường lực không thể phá vỡ, và khóa cửa đều được quản lý trực tuyến thay vì dùng chìa khóa. Sẽ không có nhiều việc phải làm chỉ với một máy ảnh duy nhất. Tôi nghĩ nó khác với hồi ức của tôi về những trang bị sẽ được mua hai tuần trước khi trò chơi tử thần được tổ chức.
Tuy nhiên, khi tôi nghĩ lại, trong trò chơi tử thần, Kurobe-kun đã có những kỹ năng phi thường như gây nhiễu sóng vô tuyến để không ai không thể sử dụng điện thoại thông minh của họ và hack khóa an ninh của trường.
Khi tôi đọc truyện tranh, tôi nghĩ đó là bởi vì anh ta là trùm cuối. Nhưng giờ nghĩ lại, chắc anh ấy chịu ảnh hưởng từ mẹ tôi. Mẹ tôi là một kỹ sư làm việc cho một công ty bảo mật internet. Bố là giám đốc điều hành của một nhà máy thực phẩm nhưng sở thích của bố là làm đồ thủ công và bố có đôi bàn tay khéo léo. Cái bẫy chết người trong manga chắc chắn được thừa hưởng từ bố.
Khi nói đến điều đó, sẽ tốt hơn nếu không cung cấp quá nhiều công nghệ, phải không...? Không, dù sao thì anh trai tôi cũng rất nhanh trí. Chúng tôi không thể ở bên nhau mọi lúc và tôi nghĩ tốt hơn hết là nên nỗ lực nhiều hơn để mang đến những điều bất ngờ.
Tôi uống xong cốc trà và đi lên lầu để làm hết sức mình.
◇
Khoảng 50% cuộc đời tôi là dành cho anh trai những điều bất ngờ. Mặc dù tôi giả vờ lặn xuống ao một cách tự nhiên, nhưng thực ra tôi đã tập lặn hàng đêm trên giường trừ lần đầu tiên tôi nhảy xuống. Đối với domino, tôi phải xếp các quân domino, chưa kể đến việc đào hố, và thậm chí xây dựng một kim tự tháp bằng các quân bài để lấp đầy căn phòng cũng cần rất nhiều sự chuẩn bị.
Tuy nhiên, tôi đã cho anh trai xem trong một thời gian ngắn. Nó chỉ trong nháy mắt, nhưng tôi đang dành rất nhiều thời gian cho khoảnh khắc đó. Ngay bây giờ, tôi đang làm những con vật khổng lồ bằng bìa cứng, nhưng mặc dù tôi bắt tay vào làm từ sau bữa tối, tôi vẫn chưa hoàn thành nó.
Khi tôi nhìn đồng hồ, ngày mới đã sang. Bố mẹ tôi sẽ giận nếu tôi để đèn trong phòng muộn thế này, vì vậy tôi vội vàng tắt đèn.
Tôi bật đèn pin, cẩn thận không để ánh sáng lọt qua khe cửa. Cái đầu của con hươu cao cổ mà tôi đã làm trước đó hiện ra trong ánh sáng yếu ớt. Tôi chưa làm phần thân nên nó trông giống như một con khủng long trong tưởng tượng. Lúc tôi đang im lặng dán nó lại thì tôi nghe thấy tiếng động nhẹ từ phòng anh trai ở cạnh phòng tôi.
Tôi nín thở không rõ lý do vì tôi cảm thấy có thứ gì đó lướt qua trước cửa phòng mình.
Một lúc sau, từ tầng một vang lên tiếng khóa cửa lạch cạch. Từ cửa sổ nhìn xuống, anh tôi vừa định ra khỏi nhà và đi đâu đó.
Không hiểu sao tôi có linh cảm chẳng lành.
Anh ta sẽ không bị đâm bởi một kẻ giết người đâu, phải không? Nó không được viết trong manga. Nhưng thật nguy hiểm khi ra ngoài khi có một vụ giết người gần đây. Và ngay cả khi đó chỉ là xác suất, tôi vẫn lo lắng liệu anh ấy có định giết những con vật nhỏ hay không.
Tim tôi đập nhanh một cách khó chịu. Lẽ ra tôi phải thở đúng cách, nhưng tôi cảm thấy khó chịu khi hít vào những hơi thở ấm áp.
Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh cổng trước cửa trước, một lúc sau anh tôi quay lại với một chiếc túi ni lông màu trắng. Tôi đã yên tâm, nhưng bây giờ tôi lo lắng cho những gì anh trai tôi có thể đã giết.
Tôi bước ra khỏi cửa sổ lúc này và cố đứng yên. Tuy nhiên, cửa mở phát ra tiếng ồn khó chịu.
"Em vẫn còn thức, Mai."
Anh trai tôi, người đã mở cửa, bước vào phòng tôi với một chiếc túi nhựa trên tay. Khuôn mặt của anh ấy, hiện ra từ ánh đèn pin, trông bình tĩnh và ngây thơ, nhưng nó thậm chí còn đáng sợ hơn.
"Anh có cái này hay lắm."
Tôi không muốn biết về cái thứ bên trong chiếc túi nhựa phát đang ra tiếng động nhỏ kia. Nhưng anh tôi mỉm cười và thọc tay vào túi. Anh ta rút ra một thứ gì đó và đẩy nó vào mặt tôi.
Tôi cảm thấy có gì đó lành lạnh trên má. Nó ướt đẫm những giọt nước. May mắn thay, nó không có mùi sắt, và nó là chất vô cơ và cứng hơn nhiều so với thịt.
"Đá?"
Nếu là đá khô, chắc giờ má tôi tê cứng rồi. Nhưng nó có cảm giác mịn màng đặc trưng của túi nhựa, và đây có lẽ là món kem que mà tôi hay ăn.
"Anh không ngủ được nên đã mua nó. Hãy ăn cùng nhau."
Anh trai tôi cũng lấy phần của mình ra khỏi túi nhựa. Anh cẩn thận bóc vỏ và liếm nó.
"Giữ bí mật với bố mẹ nhé."
"À, cảm ơn anh... Nhưng như vậy có ổn không?"
"Cái gì?"
"Không có thứ gì xuất hiện giống như kẻ giết người sao?"
"Ahaha, Mai luôn lo lắng về điều đó nhỉ. Yên tâm đi, dấu vân tay được tìm thấy ở khắp nơi, anh thấy trên tin tức rồi, thủ phạm sẽ bị bắt ngay thôi."
Cứ đà này, chắc chắn anh tôi sẽ giết bạn cùng lớp mất. Mặt khác, anh ấy cũng sẽ chết vì một con dao làm bếp. Tôi nhấm nháp cây kem trong khi cảm thấy ủ rũ khi nghĩ về điều đó.
"Ngon quá..."
"Ừ. Rốt cuộc thì anh đã chọn loại ngon nhất mà."
Anh trai tôi thường được họ hàng cho thêm tiền tiêu vặt vì điểm tốt nên anh ấy mang nhiều tiền hơn tôi. Ngoài ra, bởi vì anh ấy chỉ quan tâm đến việc giết chóc, anh ấy không bao giờ sử dụng tiền tiêu vặt của mình cho game hoặc đồ chơi như một thiếu niên bình thường. Tóm lại, anh ấy giàu.
Và trong tương lai, với số tiền tiết kiệm có được, anh tôi sẽ mua một chiếc nỏ, một khẩu súng trường cải tiến, chuẩn bị một con dao làm bếp và tổ chức một trò chơi tử thần.
Tôi ăn kem với anh trai trong bóng tối, không hiểu sao cảm thấy phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top