Ch48 End: 257 ngày sau

Mùa hè khi trò chơi tử thần được cho là sẽ tổ chức, đặc biệt là khi anh trai tôi không gây ra bất kỳ sự cố nào, thời gian trôi qua và mùa xuân đã đến. Những hàng cây xung quanh cái ao nơi tôi thường nhảy xuống đều nhuộm một màu hồng, và những cánh hoa anh đào rung rinh rơi xuống. Khi ve sầu kêu trong cái nắng hè, thì bây giờ, ngay cả vào ban ngày, nơi này vẫn nhộn nhịp với những người thưởng thức các bữa tiệc ngắm hoa và các cuộc tụ họp xã hội, dường như bao gồm các nhân viên của công ty.

"Nhìn này, Ojii-chan, hoa anh đào đã nở rộ ở đây rồi. Có lẽ chúng cũng sẽ sớm nở hoa ở đó, phải không?"

Tôi hướng máy ảnh trên điện thoại thông minh của mình, được kết nối với ông, về phía những cây hoa anh đào. Ông nội rõ ràng đã hoàn thành quá trình phục hồi chức năng mà không gặp khó khăn gì và hiện đang thành lập một ban nhạc với người dân địa phương. Ở phía bên kia của màn hình, tôi có thể nhìn thấy những chiếc ghi-ta acoustic và những chiếc micrô.

"Chúng đã nở hoa rồi nhỉ? Chúng trông thậm chí còn đẹp hơn trong năm nay. Có phải vì Mai đã thi đỗ cấp ba không?"

Về phần tôi, tôi đã vượt qua kỳ thi một cách suôn sẻ và được nhận vào sân khấu của "Goodhell", cùng trường cấp ba với anh trai tôi.

Ở đó, tôi nhìn thấy những học sinh mà tôi chưa từng gặp trong nhóm học của anh trai tôi, nhóm đã xuất hiện trong "Goodhell".

Nhưng có điều gì đó khác biệt về những người ở "Goodhell" và đôi khi tôi cảm thấy như anh trai mình sẽ không gây ra thảm kịch đêm đó ngay cả khi tôi không làm gì cả.

Nhân vật chính, Hiroshi-kun, người được cho là một chàng trai bình thường, cũng đã trở thành một trong những học sinh có thành tích tốt nhất sau anh trai tôi. Và mặc dù được cho là chỉ có tình cảm với Himegasaki-san, anh ấy đã hẹn hò với người bạn thời thơ ấu của mình.

Tôi đã gặp anh ấy một lần trong thư viện, nhưng khi Hiroshi-kun nhìn thấy tôi, anh ấy lẩm bẩm "Ra là vậy." và bỏ đi mà không nói gì thêm.

"Ojii-chan, ông không vui khi đến lượt cháu sao...?"

Anh trai tôi lẩm bẩm bên cạnh tôi. Nhưng ông nội, người dường như đã nghe thấy anh ấy, cười vui vẻ.

"Chà, ta đã nghĩ là Makoto chắc chắn sẽ vượt qua kỳ thi."

"Điều đó có nghĩa là ông lo lắng rằng cháu đủ ngu ngốc để bị trượt, phải không!?"

"Hahaha. Chà, bởi vì Jii-chan tin rằng Mai là một người đầy phép màu!"

"Không phải ông chỉ đơn giản là đang cố che đậy nó thôi sao?"

"Thôi nào, các cháu phải đi học phải không? Đừng lãng phí thời gian nói chuyện điện thoại với một ông già và hãy học tập thật tốt nhé!"

"Ah!"

Ông cuối cùng cũng cúp máy. Tôi liếc nhìn anh trai mình.

"Ông ấy cúp máy rồi..."

"Thật hoàn hảo phải không? Anh cũng muốn sớm có thời gian ở một mình với Mai."

Anh trai tôi vừa nói vừa siết chặt tay tôi.

Tôi đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh cấp ba một cách thành công và anh trai tôi đã không kết thúc một trò chơi tử thần. Nó yên bình như thể nó được vẽ trong một bức tranh, nhưng những hành động của anh tôi đối với tôi đang trở nên dữ dội hơn từng ngày.

Buổi sáng bắt đầu với cuộc gọi đánh thức của anh trai tôi, và chúng tôi luôn ở bên nhau khi ở nhà. Chúng tôi đến trường cùng nhau, ăn trưa cùng nhau và thậm chí sau giờ học, chúng tôi luôn ở bên nhau. Tôi đã lo lắng về việc liệu tôi có thể kết bạn nếu mọi thứ như thế này hay không, nhưng một số học sinh thấy hành vi của anh trai tôi rất thú vị, vì vậy tôi không cảm thấy bị bỏ rơi trong lớp.

Anh ấy rời đi khi bố mẹ chúng tôi ở bên, nhưng khi họ không ở bên, chúng tôi luôn thân thiết như vậy. Ngay cả khi chúng tôi ngồi cạnh nhau, đã từng có khoảng cách bằng một nắm tay giữa chúng tôi, nhưng bây giờ hoặc là anh tôi hoàn toàn thích tôi hoặc tôi hoàn toàn thích anh ấy.

"Onii-chan, gần đây không phải anh quá thân thiết sao?"

"Em không thích thế ư?"

"Không phải là em không thích, nhưng em cảm thấy mình có ít cơ hội tiếp xúc với những người khác hơn là anh."

"Bây giờ không phải là quá muộn rồi sao?"

Anh trai tôi cười như thể anh ấy đang chế giễu tôi. Anh ấy hoàn toàn có chủ ý về nó. Tôi cảm thấy như mình muốn trả đũa lại anh ấy, vì vậy tôi nghĩ về điều bất ngờ mà tôi có thể tạo ra ngày hôm nay.

Mặc dù trò chơi tử thần đã bị hủy bỏ, tôi vẫn tặng anh trai mình "lễ vật bất ngờ" dưới một hình thức hơi khác.

Bởi vì tôi đã mạnh tay tạo ra bất ngờ suốt thời gian qua, nếu tôi đột ngột dừng lại, điều đó có thể khiến anh ấy căng thẳng về tinh thần. Mặc dù anh trai tôi rất điên, nhưng anh ấy vẫn có thể cảm thấy căng thẳng.

Vì vậy, tôi phải quan tâm đến anh trai mình. Tôi giảm dần tần suất "bất ngờ đột xuất" từ cách ngày này sang ngày khác xuống còn ba ngày một lần.

"Ồ, nhớ mở hộp bento hôm nay từ bên nhỏ hơn nhé."

"Sao cơ? Nếu anh làm ngược lại thù sao?"

"Nó sẽ không mở đâu."

Tôi vẫn tiếp tục làm bento. Tôi chưa bao giờ làm anh trai tôi ngạc nhiên với chúng và điều đó thật bực bội.

"Nhân tiện, hôm nay thời tiết rất đẹp. Thậm chí còn có những đám mây vũ tích."

Tôi nhìn lên bầu trời trong khi duỗi tay. Những đám mây vũ tích lớn bồng bềnh trên bầu trời, giống như những đám mây tôi đã thấy vào mùa hè năm ngoái, cộng với việc ở gần cái ao nhỏ khiến tôi cảm thấy hoài niệm.

Mùa hè năm ngoái, tôi lặn xuống ao. Tôi nghĩ, 'có lẽ tôi sẽ làm anh ấy ngạc nhiên nếu tôi làm điều đó bây giờ', nhưng tôi đã dừng lại vì tôi đang đi học.

"Dừng lại đi. Đừng làm gì nguy hiểm."

Ngạc nhiên vì câu trả lời đoán đúng suy nghĩ trong đầu tôi, tôi quay lại và thấy anh tôi đang cười khúc khích.

"Thật khó chịu khi anh cứ làm em ngạc nhiên khi em là người muốn làm anh ngạc nhiên,"

"Tại sao? Anh thấy ngạc nhiên mỗi ngày mà." anh ấy trả lời.

"Anh đang nói dối."

"Đúng rồi."

Anh ấy vừa nói vừa hôn lên môi tôi. "Ngay cả bây giờ điều đó thật đáng ngạc nhiên," anh ấy nói, nhéo má tôi.

"Không, anh đâu có ngạc nhiên."

"Đó không phải sự thật. Nào, đi thôi, Mai."

"Được rồi."

Anh tôi nắm lấy tay tôi. Tôi thất vọng nhưng hạnh phúc, vì vậy tôi đã nắm chặt tay anh ấy. Anh tôi cười như một đứa trẻ khi chúng tôi cùng nhau đi bộ trên con đường có hàng cây hoa anh đào.




















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top