Ch1: 346 ngày trước
Trên con đường inh ỏi tiếng ve, tôi vui bước bên anh trai mình. Một đứa trẻ vừa chạy nhảy vừa nô đùa bất chấp cái nắng như thiêu như đốt.
Tôi không thể giống như đứa trẻ đó. Tôi đã để lại tất cả tinh thần tuổi thơ của mình ở trường tiểu học. Sau khi đầu óc chất đầy ắp việc học hành ở trường luyện thi vào mùa hè, tất cả những gì tôi muốn làm bây giờ là về nhà càng sớm càng tốt. Khi tôi mệt mỏi nhìn lên bầu trời, tôi thấy một bầu trời xanh tươi trải rộng qua những khoảng trống giữa những tán cây.
Mặc dù bầu trời trong xanh trông rất yên bình, nhưng gần đây đã có tội phạm giết người xuất hiện xung quanh khu vực này. Vẫn chưa bắt được tội phạm, dư luận vẫn bàn tán xôn xao, đủ đến tai một cụ ông sống ở nông thôn chỉ có vài kênh truyền hình.
Tôi nhìn lại chiếc chuông báo an ninh mà ông đã gửi cho tôi ngày hôm trước, nó đã được sửa sang lại với âm thanh kêu inh, ở trên tay tôi.
"Hôm nay, mẹ có thể sẽ về muộn. Anh sẽ làm món gì cho bữa tối thế? Onii-chan, anh có muốn ăn gì không?"
"Hừm, ăn cái gì? Chúng ta có nên mua thứ gì đó ở cửa hàng tiện lợi không?" Anh hỏi lại với một nụ cười. Người anh trai đáng tự hào của tôi, năm nay đang học năm thứ ba cấp 2 và đang đặt mục tiêu thi vào ngôi trường ưu tú số một của tỉnh, lúc nào cũng ngầu. Mái tóc đen thẳng óng mượt, đôi mắt đẹp hút hồn, trông như hoàng tử trong truyện tranh.
Tôi muốn kết hôn với anh trai tôi trong tương lai. Nói đúng hơn, tôi chỉ muốn lấy anh trai mình. Đó là cách tôi yêu anh trai mình. Đó là lý do tại sao tôi muốn học tập chăm chỉ từ bây giờ và vào cùng trường cấp ba với anh trai tôi vào năm tới!
"Vậy thì, nấu ăn nào! Ăn cà ri đi!"
Tôi kéo tay anh tôi đi dọc theo con đường lát đá bao quanh một cái ao lớn. Nó gần như là nhà của chúng tôi.
"Muốn uống nước không? Em đang đổ mồ hôi đấy, em sẽ bị say nắng mất, Mai."
"Em ổn~ Em ổn mà~!"
Anh trai tôi đưa cho tôi một chiếc khăn khi tôi đang nhìn vào cái ao. Lúc tôi còn học tiểu học, anh ấy sẽ lau mặt cho tôi, nhưng bây giờ tôi chỉ nhận chiếc khăn với lời "cảm ơn" và tự lau trán cho mình.
"Trời vẫn còn nóng, phải không?"
"A, Anh định đi mua kem sao? Chúng ta sẽ đi đường vòng à? Anh có muốn ăn kem không, Onii-chan?"
Tôi chỉ về phía thành phố. Những cái cây sắp vươn tới bầu trời lọt vào tầm mắt. Đây là một nơi tuyệt vời để bắt côn trùng, và khi tôi còn học tiểu học, tôi đã bắt côn trùng ở đây và tặng chúng làm quà cho anh trai mình.
Anh trai tôi rất thích các sinh vật sống và rất vui khi sưu tầm được chúng. Khi tôi hồi tưởng lại những ngày xưa cũ, tôi nhận thấy một cái gì đó phản chiếu trong ánh sáng.
"Ồ, đó là một con nhện."
Có một mạng nhện cao hơn tôi một chút. Có vẻ như đó là sợi nhện đang tỏa sáng. Một con nhện lớn ở trung tâm của tổ phun ra những sợi chỉ trong khi xoay người. Chiếc tổ đung đưa theo gió phản chiếu ánh sáng lấp lánh rất đẹp. Khi tôi nhìn nó, một con bướm xinh đẹp từ đâu đó bay đến.
Những con bướm có đốm màu đỏ, vàng, đen, mỏng như giấy origami, đến gần tổ và cố gắng bay đi.
Khi cánh đập vào tổ, chuyển động trở nên nhanh hơn. Mỗi khi cánh bướm đập, sợi chỉ vướng vào và làm nó chậm lại. Cuối cùng những con bướm đã hoàn toàn bị mắc kẹt.
"À, con bướm..."
Con nhện đến gần con bướm. Nó di chuyển đôi chân mảnh khảnh của mình lên xuống để giữ cánh bướm. Với tốc độ này, con bướm sẽ bị nhện ăn thịt.
"Này, cái đó..."
Khi tôi quay mặt về phía anh trai mình, tôi không thể thốt ra lời. Tim tôi đập mạnh, và tôi cảm thấy như thời gian ngừng trôi. Tôi thậm chí còn không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh inh ỏi nào từ ve sầu.
Anh trai tôi chỉ đang nhìn lên cái tổ. Anh ấy dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì. Khi tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, anh ấy dường như muốn nói, 'đẹp không?'.
Một màu đen tuyền, giống như đôi mắt đêm đen dường như đã từ bỏ tất cả. Khi tôi nhìn kỹ hơn, trong một khoảnh khắc, khuôn mặt của anh trai tôi đã được thay thế thành khuôn mặt của một nhân vật truyện tranh, đỏ tươi vì máu.
Tôi lùi lại một bước. Tiếng ve kêu đã biến mất, thay vào đó tôi nghe rất nhiều tiếng la hét, và những hình ảnh hiện lên trong đầu tôi.
Một hành lang trường học đỏ tươi, một con dao bếp loé sáng dưới ánh trăng và anh trai tôi đang cười lặng lẽ ở trung tâm. Đôi mắt anh ta trống rỗng và không có lấy một tia sáng.
Một cô gái trong bộ đồ ngủ đang lật những trang truyện tranh mô tả cảnh đó. Cô ấy tiếp tục đọc truyện tranh với sự sợ hãi. Ở trang tiếp theo, anh trai tôi nói về việc giết chóc với sự phấn khích. Khi cô gái lật trang một lần nữa, anh tôi chia trang giấy ra làm đôi. (Chém ấy)
Trong khung hình tiếp theo, rất nhiều máu phun ra từ ngực anh ấy giống như như một đài phun nước. Cuối cùng, anh nhắm mắt lặng lẽ trong hành lang tối đen như mực. Cô gái mặc pyjama đọc rồi lẩm bẩm "ehhh..." và rũ vai xuống.
Những hình ảnh đó quay mòng mòng trong đầu tôi.
"Mai?"
Anh tôi lắc vai tôi và đầu óc tôi quay cuồng. Người anh trai đang đứng trước mặt tôi không dính đầy máu, và đây là công viên, không phải trường học. Vừa nãy, một giấc mơ...? Đó là cái gì.
"Không có gì. Không sao đâu..."
Tôi phải bình tĩnh lại. Tôi nhìn lên để thấy khuôn mặt của anh trai mình và―― tôi không nói nên lời.
Ah.
Thật tệ.
Anh trai yêu quý của tôi là Kurobe-kun... không.... tên sát nhân tâm thần, Kurobe Makoto.
◇
"Mai, em dậy chưa?"
Khi tôi mở mắt ngạc nhiên, anh trai tôi lọt vào tầm nhìn của tôi. Tôi tự hỏi tại sao tôi lại ngủ trong phòng của mình... Tôi chắc rằng ban nãy mình đã ở công viên...
"Onii-chan..."
"Anh đã rất lo lắng. Em đột nhiên ngã quỵ trong công viên. Anh sẽ liên lạc với mẹ."
Anh tôi đứng dậy. Anh ấy nhìn vào mặt tôi và nói với tôi rằng hãy "nghỉ ngơi thật tốt" trong khi mỉm cười. Vì chúng tôi luôn hợp nhau, tôi mỉm cười đáp lại và tiễn anh ấy đi.
Sau khi đợi cánh cửa đóng lại và tiếng bước chân của anh trai tôi dần im bặt, tôi mở miệng theo phản xạ. Trước khi kịp nhận ra, tay tôi run lên và hơi thở trở nên gấp gáp. Đó không phải là triệu chứng của say nắng. Đó là cảm giác hoàn toàn bắt nguồn từ kinh dị. Một nỗi kinh hoàng thuần túy.
"Anh ấy thực sự là Kurobe Makoto..."
Nói một cách dễ hiểu, tôi không thể chịu đựng được thực tế trước mắt và xoa xoa cánh tay. Cảnh tượng tôi đã thấy trước đó... Đó là tôi ở kiếp trước. Bởi vì tôi nhớ chết đi được khi còn là một nữ sinh trung học.
Từ nhỏ tôi đã yếu ớt và hay ốm vặt. Niềm vui duy nhất tôi có được trong bệnh viện là truyện tranh.
'Goodbye Heaven, Good Morning Hell' là bộ truyện tranh đã động viên tinh thần tôi. Tôi tự nhủ mình sẽ không chết cho đến khi đọc đến chương cuối cùng.
Thường được gọi là 'Good-Hell'. Câu chuyện kể về những học sinh trung học năm nhất của một lớp nào đó bị mắc kẹt trong một ngôi trường bị cắt internet từ ngày 29 đến ngày 31 tháng 7 và bị tham gia vào một trò chơi tử thần do một người tổ chức bí ẩn.
Họ phải lần lượt hoàn thành các nhiệm vụ, chẳng hạn như giải câu đố và truy tìm kho báu bí ẩn. Nếu họ không thể hoàn thành nhiệm vụ, họ sẽ chết...
Hơn nữa, để cân bằng sự đa dạng của các khả năng cá nhân như khả năng học tập và thể thao, có một nhiệm vụ được đề xuất là đánh bại lẫn nhau. Nếu bạn hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được một con dao làm bếp và một khẩu súng nhựa đã được chỉnh sửa, vì vậy bạn có thể tự nguyện giảm số lượng người tham gia.
Chiến lược họ sử dụng là 'tập hợp tất cả mọi người trong một lớp học một cách hòa bình và chờ đợi sự giúp đỡ'. Ban đầu, tất cả họ được tập hợp tại trường trung học để tổ chức một bài kiểm tra lòng dũng cảm, với động cơ ẩn giấu là duy trì mối quan hệ tốt đẹp với nhau.
Nhưng tình thế lại trở nên bất ngờ. Như để phá vỡ chiến lược có mục đích thuần túy như vậy, xác của Kurobe-kun, lớp trưởng đã không xuất hiện ngay cả trong thời gian họp vào ngày hôm đó mặc dù là người tổ chức bài kiểm tra, đã được tìm thấy.
Cái xác trông như một con búp bê bị xé nát, như một miếng vải vụn bị vò nát và cho vào máy giặt quay liên tục trong 20 giờ. Khi các học sinh đang hoảng loạn, người tổ chức bí ẩn đã nói trong một buổi phát thanh, "Chính ai đó trong lớp này đã giết lớp trưởng. Có một kẻ sát nhân trong lớp này muốn giết người."
Một xác chết đột nhiên xuất hiện trong một không gian hạn chế. Hơn nữa, đó là xác chết của một người quen. Trò chơi bắt đầu với tất cả các học sinh rơi vào tình trạng nghi ngờ. Đương nhiên, mỗi một chương sẽ có ai đó chết. Trong hoàn cảnh tồi tệ đó, độc giả cổ vũ cho các nhân vật yêu thích của họ và vui mừng chờ đợi với việc xuất bản hàng tuần.
Theo như những gì đã nói, có một nhân vật chính, Tanaka Hiroshi, và nữ chính, Himegasaki. Nhưng ngay cả họ cũng lo lắng về sự sống còn của mình cho đến tập cuối cùng.
Một trò chơi chết chóc là cốt lõi của một câu chuyện đau khổ như vậy. Kẻ chủ mưu đằng sau nó là anh trai tôi――Kurobe Makoto.
Anh ta xuất sắc ngay từ khi còn nhỏ nhưng lại bị thu hút bởi việc giết các sinh vật. Anh ta đột nhiên đẩy người em kế nhỏ hơn mình một tuổi xuống ao và giết chết những con vật nhỏ và côn trùng. Nó trở nên đáng chú ý hơn kể từ khi anh nhìn thấy một con mèo bị ô tô cán và chết vào mùa đông năm ba cấp 2.
Dần dần, ham muốn giết người ngày càng lớn, và anh ta giết người. Vì không thể kiểm soát được mong muốn giết chết con người đang tuyệt vọng đấu tranh để sống, một trò chơi tử thần tàn khốc đã được tổ chức vào mùa hè năm nhất trung học của anh ấy.
Ngụy trang cho cái chết của chính mình, khi trò chơi diễn ra, anh ta giết chết các bạn cùng lớp của mình với tư cách là kẻ tổ chức bí ẩn, tạo ra một bầu không khí nghi ngờ. Cuối cùng, anh ta đã giết những người sống sót và thậm chí cả chính mình.
Anh ta là một kẻ tâm thần chính hiệu che đậy sự tàn ác điên cuồng của mình bằng vẻ ngoài hoàn hảo, bộ não hoàn hảo và sức mạnh thể chất hoàn hảo, giả vờ là một người được mọi người yêu mến. Ngoài ra, vì sở thích kỳ quái và ham muốn giết người của mình, nó trở nên mất kiểm soát.
Và có vẻ như tôi đã tái sinh thành em gái của người đó.
"Mai."
"Uoaaaa!!"
Đột nhiên tôi bị gọi tên và tôi vô tình hét lên. Vội vàng nhìn lại, anh trai tôi đang đứng với chai nước uống thể thao và một chiếc ly trong khay.
"À... O-onii-chan?"
"Trời, hôm nay em muốn làm anh ngạc nhiên bao lần nữa đây?"
Anh trai tôi có vẻ ngạc nhiên trước giọng nói của tôi, nhưng đó chỉ là cái vẻ bề ngoài. Trong tập cuối cùng của manga, một trong những người bạn cùng lớp sống sót đã nói "Chúng ta không phải là những người bạn đã cùng nhau tận hưởng cuộc sống trung học sao? Cậu cũng đã vui vẻ với chúng tôi mà!" Và anh trai tôi trả lời một cách thờ ơ "À, Tôi cho rằng diễn xuất của tôi khá tốt."
"Đây. Em có cần ống hút không?
"Không..."
Anh trai tôi mỉm cười trước câu trả lời của tôi và rót nước vào ly. Có lẽ bởi vì anh ấy là Kurobe-kun, ngay cả việc anh ấy rót đồ uống cũng cảm thấy đáng sợ.
Bây giờ, tôi 14 tuổi, và anh trai tôi 15 tuổi. Kurobe-kun trong manga đang học năm nhất trung học, vậy là còn một năm nữa. Nhưng khuôn mặt của anh ấy hoàn toàn giống nhau. Cảm giác và bầu không khí cũng giống với Kurobe-kun trong manga.
"Từ giờ trở đi, khi chúng ta đến trường luyện thi, anh sẽ mang theo một chai nước và một chiếc ô. Bây giờ Mai đã học cấp 2 rồi, em cần phải bù nước trước khi cơ thể báo động."
"Vâng..."
"Tốt. Mai là một cô bé ngoan."
"Vâng..."
Tôi cảm thấy rằng hành động xoa đầu mà tôi rất vui trước đây, bây giờ có nguy cơ chạm đến cổ tôi vào lần tới. Khi tôi tiếp tục gượng cười, anh trai tôi đứng dậy và nói: "Tạm thời anh sẽ gọi cho mẹ."
"T-tại sao?"
"Anh đã nói với mẹ rằng Mai bị say nắng. Anh đã hứa sẽ gọi nếu có chuyện gì xảy ra."
Nói xong anh tôi ra khỏi phòng. Có lẽ anh ấy sẽ gọi từ điện thoại nhà. Có thể nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang đi xuống tầng một.
Tôi nên làm gì...? Tôi nên làm gì từ giờ đây? Khuôn mặt và họ của anh ấy giống nhau, và gia đình cũng hoàn toàn giống nhau, vì vậy không có khả năng là hai người hoàn toàn riêng biệt sao...?
"À..."
Khi tôi đang cố gắng tìm kiếm một sợi dây hy vọng, tôi chợt nhớ ra một điều.
Khi Kurobe thú nhận tội ác của mình trong chương cuối cùng, anh ta đã gắn một cánh cửa và một chiếc chìa khóa vào hàng thứ hai của giá sách trong phòng, nơi anh ta ghi nhật ký về ý muốn giết người của mình, một con dao làm bếp, một con dao và một khẩu súng hơi cùng với những thứ để cải thiện việc giết chóc trong một hộp.
Anh ấy cũng nói rằng khi còn nhỏ, anh ấy thường thu thập côn trùng và động vật chết. Nó cũng được miêu tả trong một cảnh hồi tưởng rằng anh đã tạo ra một hộp để xác dưới mái hiên của khu vườn.
Nếu tôi đi kiểm tra, tôi sẽ biết liệu anh trai tôi có thực sự là Kurobe-kun hay không. Tôi chỉ ngất đi vì say nắng, nên có lẽ tôi chỉ bị ảo giác. Hành lang dẫn từ phòng khách ra sân vườn tầng 1 là điểm khuất tầm nhìn. Bây giờ là cơ hội của tôi.
Tôi rời khỏi phòng trong khi cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào và bước vào phòng của anh trai tôi trước. Khi tôi kiểm tra giá sách, tôi tìm thấy những cuốn sách tham khảo khó như sách thống kê cùng với sách giáo khoa toán, khoa học và bài kiểm tra. Anh trai tôi thường làm bài kiểm tra năng lực theo đề nghị của cha tôi, và có lẽ là như vậy. Nó an toàn.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi lặng lẽ đi xuống tầng một và đi ra vườn bằng cửa sau. Sở thích của mẹ là làm vườn, vì vậy trong vườn có rất nhiều loại thảo mộc và hoa theo mùa đung đưa theo gió. Ngoài ra còn có 4 chiếc ghế gần đó mà bốn người có thể ngồi. Khi bố và mẹ có một ngày nghỉ, chúng tôi tổ chức tiệc nướng ở đây.
Không ai có thể đoán được liệu có một hộp xác ở rìa khu vườn nơi chúng tôi dành thời gian cho gia đình như vậy hay không.
Nhìn vào khung cảnh quen thuộc, tôi ngó xuống dưới mái hiên giống như trong manga mô tả về một chiếc hộp và đưa tay ra sau.
Ngón tay giữa của tôi chạm vào thứ gì đó lạnh ngắt, giống như kim loại.
Mặc dù tôi có một cảm giác xấu, tôi nhìn trộm nó. Tôi tìm thấy một hộp bánh gạo, loại mà bố tôi thường ăn. Nó nặng khi tôi lấy hộp ra.
Tôi thực sự có một linh cảm xấu. Tôi đã cố gắng nghĩ khác đi, đó có thể là đất, hoặc có thể là nước, hoặc có thể mẹ đã bỏ phân bón vào bên trong. Dù là ổ muỗi đẻ trứng cũng tốt hơn nhiều so với cái hộp xác.
Tôi quyết tâm và mở hộp. Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là vô số kim trên đệm ghim.
"Tại sao lại có kim... hả?"
Khi tôi nhìn kỹ hơn, đó không phải là kim trên đệm ghim mà là chân của côn trùng. Những con côn trùng nằm ngửa và bày ra, hai bàn chân hướng lên trên.
Giết côn trùng và xếp xác của chúng. Cố tình đặt nó nằm ngửa.
Ve sầu ngủ trong đất, có lẽ anh trai tôi bảo vệ nó trong thời gian ngủ đông vì anh ấy rất thích côn trùng. Tôi tiếp tục phủ nhận vì tôi không muốn tin vào điều đó. Tôi đã thử lắc hộp, nhưng côn trùng không di chuyển. Tôi chạm vào nó một lúc, và nó cứng đơ như băng một cách kỳ lạ.
Tôi rút tay ra. Nó khiến tôi thấy ghê. Khi nhìn kỹ, tôi có thể thấy vài bằng chứng tra tấn đây đó.
Tôi đậy nắp lại để chặn tầm nhìn, đặt nó trở lại ngay ngắn như thể tôi chưa từng nhìn thấy nó, và thở dài.
Không đời nào. Anh trai tôi...
Hoàn toàn là 'Kurobe Makoto' đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top