Chap 34: Không như suy tính _ Part 1


  Trong Truyện Kiều, Nguyễn Du từng nói: "Nửa năm hương lửa đương nồng / Trượng phu thoắt đã động lòng bốn phương" để nói đến ý chí cao ngút trời bể của Từ Hải, dù Thuý Kiều có xinh đẹp sắc xảo thế nào vẫn không thể làm người trượng phu quên đi ý chí của mình.

Erik không phải trượng phu, vì cuộc sống không có Vy khiến anh hoá sói.

Thậm chí, hiện giờ, anh đang ngồi trong Interpool, chịu thẩm vấn về vụ giết người hàng loạt được nghi vấn do anh cầm đầu, xảy ra ở Hồng Kông. Thực ra đúng là do anh gây ra chuyện này, nhưng làm sao dễ dàng kết tội anh được !

- *Có rất nhiều nhân chứng chỉ ra rằng, người của Black Wolf làm chuyện này*.
- Vy.. – Anh thì thào, chìm giữa cơn say.
- *Starken Erik, anh có lời bào chữa hay phản bác nào không ? *.

Tên tra hỏi bắt đầu mất kiên nhẫn.

- *ERIK !*
- *Steven, luật sư của anh ta đã đến !* - Một người mặc quân phục bước vào thông báo.

Steven đập tay xuống bàn. Hắn đã săn lùng tội ác của Black Wolf suốt chục năm trời đằng đẵng, và hắn biết rõ, tên luật sư cáo già của Erik – Edward Black đến - đồng nghĩa với việc hắn thua cuộc.

Hắn đóng RẦM cửa, khuôn mặt đỏ gay.

***
Joke từ chối can thiệp vào chuyện này. từ khi Erik liều mình cứu Vy khỏi tay Hắc Thiếu Kình, ông đã không còn nhìn mặt Erik nữa. Lão già này, bây giờ đang ăn sung mặc sướng ở Los Angeles, tận hưởng mấy em chân dài body nóng bỏng hơn cả mặt trời, thỉnh thoảng vào bar chơi bia với mấy ông bạn cũ.

Nhưng trong ngũ Vệ, ai cũng biết ông là người nhúng tay nhiều nhất. Edward Black cũng là do ông chịu chi tiền thuê, lão luật sư ấy bướng bỉnh lắm !

Xoá sạch giấu vết vụ án, mua chuộc và đe doạ, cũng là do Joke chủ đạo.

Chỉ là Joke để Erik một mình. Giận thì giận thật, nhưng bảo từ bỏ thì ông còn thương anh lắm. *À...Erik...*, khi ông nói chuyện với Khải Phong, *trong cuộc đời của một người như tôi và cậu, như chúng ta, sẽ có ngày phải khổ sở như vậy, để trả giá cho mạng người đã giết. cứ yên tâm đi, sẽ qua nhanh thôi !*.

Khải Phong thắc mắc mãi. Không biết người con gái khiến Joke "khổ sở" là ai nhỉ ?

Bao nhiêu mạng người đã giết, tất cả chỉ gộp lại trong một cơn đau, đủ để thấy anh đau như thế nào.

***
Vài tuần sau, anh được thả. Tạm biệt anh là phát ám sát trượt của Steven.

- *Trời ơi ! Tại sao hắn ta không di chuyển mà mình vẫn bắn trượt chứ ! * - Steven gầm lên ở nóc toà nhà đối diện.

Không phải Erik không di chuyển, không phải anh không biết, mà anh biết, nhưng anh không đủ sức để nghĩ đến họng súng đang chĩa vào mình.

Dù sao, thông cảm cho Steven, ám sát được Erik cũng là cả một vấn đề. Ngày mai, hắn chắc chắn sẽ đặt một tờ đơn lên bàn làm việc của sếp...

***
Hắc Thiếu Kình cười ha hả, gửi bức điện chúc mừng Erik thoát nạn tới văn phòng ngài Joke, kèm theo món quà nho nhỏ là quả bom xinh xinh buộc nơ hồng. May thay, người nhận điện là Khải Phong, và anh biết có gì trong đó.

***
Toàn bộ kế hoạch đang bị đình trệ, cả ngũ Vệ đau đầu với Erik. Mọi thứ chậm mất 3 tuần, và sau khi Hắc Gia chỉnh đốn lại đầy đủ quân đội thì chắc chắn Hắc Thiếu Kình sẽ truy lùng anh với mật độ gắt gao chưa từng thấy. Lúc đấy thì sống được hay không còn chưa rõ, chứ nói gì đến chuyện đập nát cả Hắc Gia !

Sự lo láng của Ngũ Vệ lây sang cả Rose. Và với một cô gái như vậy, Rose chắc chắn sẽ không khoang tay đứng nhìn bầu trời của cô sụp đỏ. Cô quyết định tới gặp Erik.

Đó là một buổi chiều tháng 2 đầy tuyết. Chiếc taxi đột ngột tăng tốc và người tài xế toát hết mồ hôi sau khi thấy chiếc nhẫn Black Wolf trên tay Rose.

Khi Rose đến nơi, 7h30, trời tối. Cô đưa nhẫn cho kẻ gác cổng và bước vào bên trong. Nhìn chỉ như một tãy nhà trọ bẩn thìu, rất đỗi bình thường với khung cảnh xung quanh. Nhưng vấn đề nằm ở tầng hầm cảu khu ổ chuột đấy.

Đây không phải lần đầu cô đến đây, nhưng bây giờ, nới này đối với cô vô cùng lạ lẫm, thậm chí là hơn cả lần đầu. Có lẽ là do chỗ này chỉ còn đọng lại rất ít trong trí nhớ của cô, phần còn lại là cô đến đây một mình, chứ trước đây đều có anh bên cạnh... Tim cô se lại.

***
Phòng kín nồng nặc mùi rượu với thuốc lá trộn lẫn với nhau. Hàng ngàn tiếng súng vang lên không ngớt.

- *Ơ... Rose... Sao cô lại ở đây ?*

Chị Băng giật mình khi nhìn thấy Rose ngoài hành lang.

- *Erik đâu rồi ?*
- *Trong kia... Nhưng đừng vào ! cậu ấy đang rất... Cô biết đấy, vẫn như cũ thôi... Đã tốn tới gần 20 triệu đô chỉ để chi trả cho mấy con thú ấy ! Chỉ trong 3 ngày này... Thật là... *
- *Không sao đâu !*
- *Ơ, này ! Đừng vào ! Này !*

Chị Băng gọi với lại nhưng không kịp nữa. Rose đã lao vội vào thang máy, đóng cửa, khuôn mặt gần như tái nhợt... Chị thở dài.

Rose suy nghĩ mông lung. Những cánh cửa trắng cứ lên lên xuống xuống qua cửa kính thang máy. Chuyện anh bắn thú giải khuây, cô biết. Nhưng với mật độ như thế này, thì quả thật là vô cùng kinh dị. Anh... anh có sao không???

"Cạch"

- *Là em !*

Rose phải thốt lên ngay sau khi cửa mở.

Nhưng mũi súng cứ lao đến theo phản xạ.

"Pằng"

Và giết chết con rắn đang bò trên bức tường sau lưng cô.

- Oh my God...

Rose kinh hãi ôm miệng. cả căn phòng rộng lớn biến thành nhà chứa xác thù. Anh đang vật nhau với một con gấu cao tới 2m, dí súng vào cổ họng nó, khuôn mặt anh bị bắn đầy những vệt máu...

"Pằng pằng pằng pằng pằng"

Rồi quay lại và giết chết con hổ phía sau với 3 phát đạn nữa.

Căn phòng lúc này hầu như không còn gì cho anh bắn, ngoại trừ chính Rose.

- E... Erik... Erik....

Anh không quan tâm.

- Erik !...
-...
- Erik !
- ...

Rose bước thẳng vào giữa căn phòng, đối mặt với Erik.

- *Tại sao anh phải làm như thế ?*
- *Tránh ra !*
- *Tại sao ?*
- *Tránh ra !* - Anh giơ súng lên.
- *Nếu vậy... Anh cứ bắn đi !*

Rose dang 2 tay ra và nhắm mắt chờ đợi...

"Pằng"

Con báo sau lưng cô đang giẫy dụa, chết hẳn.

Anh vứt súng xuống sàn nhà đầy máu, túm lấy cái áo khoác cũng đã nhuốm đỏ bên cạnh, định đi ra. Rose hơi khựng lại, rồi vội vàng chạy theo, nắm lấy ống tay áo anh và kéo lại.

- *Khoan đã nghe em !*

Đương nhiên anh vẫn một mực giằng ống tay áo, đi thẳng.

- *Khoan đã... Á !*

Cú huých tay quá mạnh của anh khiến Rose ngã xuống sàn. Anh dừng lại nhìn cô:

- *Để tôi yên !*
- *Không phải anh muốn tìm ra Vy lắm sao ?*

***

Chị Băng một lần nữa ngạc nhiên khi thấy Erik bước ra, đầy máu. Theo sau là Rose khập khiếng và cũng đầy máu không kém. Rose theo Erik tới một căn phòng dưới biển, 4 bức tường hoàn toàn là kính, cảm tưởng như nước có thể ùa vào bất cứ lúc nào.

- *Tại sao em lại nói đến Vy ? Em không ghen sao ?*

Anh hỏi sau khi tu hết gần nửa chai rượu. Chiếc áo sơ mi không đóng cúc để hở những đường cong tuyệt mĩ. Rose ngây ngất, nhưng rồi cô cũng phải giật mình tỉnh lại.

- *Đó không phải vấn đề em muốn nhắc tới. Ý em là... Trên lãnh đại Trung Quốc, một khi Black Wolf đã ra tay mà vẫn không tìm thấy Vy, không phải chỉ còn một khả năng duy nhất hay sao ?*

Một lời nói của Rose, đánh thức sự nguy hiểm giết người đang ngủ say trong anh. Anh đặt chai rượu xuống bàn.

Rose nói tiếp:

- *Vì vậy, việc anh cần lúc này là tiếp tục kế hoạch, chứ không phải bê tha ở đây, như thế này !*

Erik im lặng. Hơi thở của anh lạnh lùng và đều đều... Rồi bất ngờ, anh đứng bật dậy, cầm chai rượu và đập nó xuống sàn...

Anh bước đi, không quên để lại hai từ : Cảm ơn...

Anh đi rồi, Rose mới thẫn thờ quay mặt nhìn theo. Cô sốc. Cố thực sự sốc. Cô sốc vì cô nhận ra, Erik... không còn là của cô nữa... Anh nói cảm ơn, như với một người xa lạ. Sau khi phát hiện khối u bỗng dưng biến mất, Rose từ quan tài bước ra, trong trí nhớ của cô tất cả chỉ còn đọng lại một người : Erik. Ngay cả Lami, cả bố mẹ cô, cô đều không nhớ. Rose nghĩ lại những đêm ngồi một mình trong góc phòng, đầu tóc rối bù, gọi tên anh đến khản đặc cả giọng...

Anh đâu phải như ngày hôm nay !

Lần ấy, gặp lại anh, cô cứ ngỡ anh sẽ trở lại với cô, sẽ viết tiếp câu chuyện đang dang dở trong trí óc cô. Nhưng cô phải giật mình. Tình yêu vĩnh cửu rồi cũng có lúc phải nhạt phai... 3 năm trôi qua, anh đã không còn là của cô nữa...

Rose mỉm cười. Nước mắt rơi tràn qua khoé môi đã bật máu. Cô thì thầm với chính mình : "*Nguyễn Hạ Vy... Cô nghĩ cô là ai ? Suốt bấy nhiêu năm tôi với Erik yêu nhau như vậy mà cô định phá hoại à ? Cô tưởng từng ấy thời gian bên Erik tôi chỉ ngồi yên và đợi anh ấy yêu tôi hay sao ? Không đâu, cô lầm rồi ! Tình trường, cũng như chiến trường mà thôi !*".

Rose mở tin nhắn, xoá một hình ảnh với dòng chữ: "*Tìm thêm được giày của cô ta bên cạnh đường ray, chắc chắn là do tàu hoả đâm. Chưa chết.*"  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top