Chương 59
Trong nồi vẫn còn mùi canh, Bạch Lộc ở trong lồng ngực Thái Từ Khôn một lát, ngẩng đầu nói: "Đợi lát nữa lại ôm đi."
"Hả?"
"Em phải tắt lửa."
Thái Từ Khôn cười khẽ, buông cô ra: "Còn làm gì nữa không?"
Bạch Lộc chỉ chỉ lò nướng: "Em đang nướng cánh gà, dù sao trong tủ lạnh có cái gì là em làm cái đó, đợi lát nữa phải xào đồ ăn. Ừm...... Hiện tại mang canh này ra trước đi vậy."
"Anh giúp em."
"Không cần, anh đi ra ngoài trước đi."
"Vẫn để anh làm cho." Thái Từ Khôn nhận cái muỗng trong tay cô, "Em xào rau đi."
"Được chưa ạ? Nóng lắm, anh cẩn thận một chút."
Thái Từ Khôn nhìn cô, có chút buồn cười: "Ở trong mắt em anh là đồ ngốc sao."
"Đương nhiên không phải." Bạch Lộc suy nghĩ một chút, "Chỉ là cảm thấy anh giống với anh trai em, căn bản là không thể vào bếp."
Thiếu gia tiểu thư nào sống trong nhung lụa đương nhiên sẽ không xuống bếp, nếu không phải trước kia có một thời gian Bạch Lộc sống một mình, thì đối với phương diện bếp núc này cô cũng dốt đặc cán mai.
"Chưa thấy bao giờ không có nghĩa là không biết." Thái Từ Khôn múc canh vào trong chén, vừa múc vừa nói, "Lần sau làm thử cho em xem."
Bạch Lộc nhìn anh một cái: "Thật sao, có bị trúng độc hay không ạ?"
Lời vừa nói ra, đã bị người ta liếc nhìn nhẹ, Bạch Lộc vội vàng làm động tác ngậm miệng, quay đầu lại xào rau.
Xào xong đồ ăn liền ngồi ăn chung cơm chiều, sau khi ăn xong, hai người ngồi trên sô pha, xem TV chiếu phim《 Khoa Cấp Cứu 》của Bạch Lộc, trong phim cô đảm nhận vai một bác sĩ.
Phim này vừa ra mắt không lâu, mới được mười tập, nhưng hưởng ứng không tồi, liên tiếp lên hot search.
"Anh nói xem khi nào nói với anh của em chuyện của chúng mình thì ổn nhỉ." Bạch Lộc ngồi ở bên cạnh Thái Từ Khôn, đột nhiên hỏi.
Thái Từ Khôn: "Chuyện này để anh nói là được rồi."
"Vẫn nên để em nói đi."
Tay trái Thái Từ Khôn vòng qua để trên vai cô, nhéo cằm cô chơi: "Em nói? Nhìn em thế này thì có nói được không."
"...... Em sẽ cố gắng."
"Được rồi, chuyện này vốn dĩ nên để anh làm." Thái Từ Khôn nói, "Lúc trước em vẫn luôn đóng phim, chua chuẩn bị tốt để đối phó với chuyện này. Hiện tại nếu em đã chuẩn bị tốt rồi, đương nhiên anh sẽ nói với Bạch Nguyên"
"Cho nên khi nào nói ạ?"
Thái Từ Khôn nghĩ nghĩ: "Vài hôm nữa anh sẽ gọi cho cậu ấy."
"À......"
Hai người vừa câu được câu không mà trò chuyện, vừa xem phim truyền hình.
Đột nhiên, Bạch Lộc nhìn TV đang chiếu cốt truyện có hướng đi không thích hợp, tuy bộ phim này lấy cốt truyện bệnh viện là chủ yếu, nhưng tuyến tình cảm cũng xem là một điểm quan trọng.
Cô nhìn vào TV thấy chính mình đang vội vã chạy từ trên lầu xuống......
Từ từ, hình ảnh này, hình như lát nữa liền đụng phải diễn viên nam thì phải? Sau khi đụng, không cẩn thận mà hôn một cái?
Bạch Lộc ho nhẹ, nhanh tay lấy điều khiển từ xa: "Phim này cũng không hợp lắm, hay chúng ta xem chương trình gì giải trí tí đi?"
Thái Từ Khôn không hay xem phim truyền hình, nhưng giờ phút này rốt cuộc cũng xem được hai tập rồi, đột nhiên như vậy đương nhiên anh sẽ cảm thấy bị khó hiểu. Anh hơi mang nghi hoặc mà nhìn về phía Bạch Lộc: "Làm sao vậy, không phải cũng được sao."
Bạch Lộc cảm thấy xấu hổ, vẫn giơ tay cầm điều khiển nhưng không nhìn nữa. Mà còn không có ấn nút, Thái Từ Khôn đã đoạt điều khiển của cô đi rồi.
"A --"
Ở trước mặt anh, hoặc là cô nói dối không được tự nhiên cho lắm hoặc là anh có thể phát hiện ra ngay, Thái Từ Khôn đổi tay cầm điều khiển, để ra xa: "Có cái gì không thể xem?"
Trong màn hình, hai người đụng phải nhau, màn hình lập tức phóng to ra.
Bạch Lộc lập tức duỗi tay che kín mắt Thái Từ Khôn: "Trẻ con không nên xem!"
Thái Từ Khôn: "......"
Hình ảnh không dài, vài giây mà thôi, rất mau liền qua.
Làm diễn viên, những hành động trong đóng phim đương nhiên cũng chỉ là công việc, cô hiểu rất rõ, nhưng chính mình hiểu rõ là một chuyện, ở trước mặt Thái Từ Khôn, vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Hôn môi?" Người bị che mắt lại đột nhiên lạnh vèo vèo mà hỏi một câu.
Bạch Lộc: "Em nói không có...... Anh tin sao."
Thái Từ Khôn kéo tay cô xuống, nhìn cô hơi hơi mỉm cười: "Anh không thấy, em nói cái gì anh liền tin cái đó."
Cách nói này, nghe sao cứ thấy kỳ quái nhỉ.
"Thật ra, vừa rồi chỉ chạm vào một chút thôi, chỉ đúng một chút mà thôi, nhưng do màn hình TV tạm dừng thật lâu, nên nhìn giống như hôn rất lâu vậy."
Thái Từ Khôn hơi hơi nhướng mày.
Bạch Lộc nuốt một ngụm nước miếng: "Nhưng anh cũng hiểu mà, đây là yêu cầu khi đóng phim, diễn viên mà, lúc quay mấy cảnh này cũng là máy móc không có tình cảm thôi!"
Thái Từ Khôn buồn bã nói: "Nếu là như thế, thì em che mắt anh làm gì."
"...... Tuy rằng nói như vậy, em vẫn sợ anh không vui."
"Hả?"
Bạch Lộc lập tức dựng ngón tay: "Nhưng mà anh thấy đó, mấy cái kia ở trong mắt em đều là vì công việc thôi, hôn môi người khác cũng chả khác gì hôn một miếng thịt heo cả."
Thái Từ Khôn chậm rãi tới gần cô: "Anh thì sao."
"Anh, đương nhiên anh không phải thịt heo."
"Vậy là cái gì."
Dựa càng thêm gần, Bạch Lộc chỉ ưỡn ra sau, bị anh ép tới nỗi buộc lòng phải duỗi tay chống đỡ thân thể của mình, "Anh là bạn trai nha......"
"Ừm, vậy môi bạn trai có hôn tốt hơn không?"
"Em không biết."
Thái Từ Khôn híp híp mắt, có chút nguy hiểm: "Cái gì?"
Bạch Lộc nghiêm túc nói: "Là thế này, quay cảnh hôn đều chỉ chạm vào một cái mà thôi, nhưng với anh thì không phải không giống nhau sao......"
Thái Từ Khôn vẫn ung dung mà nhìn cô: "Không giống nhau chỗ nào?"
Bạch Lộc nhìn chằm chằm môi anh, nhỏ giọng nói: "Đóng phim cũng không thể duỗi lưỡi......"
Thái Từ Khôn như suy tư gì, đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ ở trên môi cô một chút, "Em nói như này?"
Bạch Lộc ngơ ngẩn, oanh một cái mặt liền đỏ lên.
Thái Từ Khôn thấy cô không hé răng, duỗi tay nắm sườn mặt cô, khiến cho cô hơi hơi mở miệng ra.
"Đầu lưỡi."
Bạch Lộc ngơ ngác mà nhìn anh: "...... Làm gì."
Giọng Thái Từ Khôn trầm thấp, chậm rãi nói: "Chúng ta ôn tập một chút xem nên diễn hôn môi như thế nào."
"Ưm......"
Làm tổng tài công ty giải trí, Thái Từ Khôn hiểu rất rõ đối với chuyện hiến thân vì nghệ thuật diễn xuất. Anh cũng biết Bạch Lộc mơ ước được làm một diễn viên ưu tú, làm diễn viên, trong phim có chút phát triển cũng không có gì đáng trách.
Đã hiểu từ lâu, nhưng hiểu thì hiểu, anh chưa bao giờ xem.
Hôm nay nếu không phải vì Bạch Lộc che mắt anh, anh cũng thấy được chắc là hơi lướt qua. Dung túng cô ở trong sự nghiệp của cô là một chuyện, nhưng thật sự nhìn những hình ảnh thân mật đó, thản nhiên được lại là một chuyện khác.
Nhưng tuy không vui, cũng không đến mức tức giận, diễn xuất đối với cô có ý nghĩa gì, anh biết rõ. Biểu hiện không vui, thật ra chỉ là muốn nhìn cô khẩn trương, muốn trêu cô chút mà thôi.
Rốt cuộc thì trêu như vậy, mới có thể khiến cô ngoan ngoãn mà để anh khi dễ.
Bạch Lộc và Thái Từ Khôn thân mật ở trên sofa một hồi, chờ đến khi cô thở không nổi, anh mới buông cô ra, đột nhiên nói: "Bộ phim Triều Dã lần trước anh không xem hết."
"Sao anh đột nhiên nói đến chuyện đó......"
"Có cảnh hôn với Tiêu Nhiên sao."
Bạch Lộc sửng sốt: "Bộ phim đó cảnh thân mật nhất chỉ có hôn mặt anh ấy thôi......"
"Ừm." Thái Từ Khôn cười cười, đặt tay xuống ở bên cạnh cô, vừa lòng, "Gần đây cậu ta có liên lạc với em không."
Người khác diễn đều nhưng coi như là công việc, nhưng Tiêu Nhiên thích Bạch Lộc, cho nên ở trong mắt Thái Từ Khôn sẽ không giống nhau.
"Anh ấy còn bận hơn cả em, nào có nhiều thời gian liên lạc như vậy." Bạch Lộc chần chừ nói, "Ca ca, anh sẽ không còn cảm thấy Tiêu Nhiên thích em chứ."
"Không phải sao."
"Không phải."
Thái Từ Khôn nhéo nhéo mặt cô: "Được rồi, không thích là tốt nhất."
Hai người nằm trên sô pha một hồi, Bạch Lộc vừa nói không mệt, nhưng thật ra đóng phim một thời gian lâu như vậy sao có thể không mệt, nằm một hồi mà không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi.
Thái Từ Khôn thấy cô ngủ rất say, trực tiếp ôm cô trở về phòng.
Chờ Bạch Lộc tỉnh lại, đã là hơn mười một giờ đêm.
Đèn ở đầu giường có mở, cô đánh giá, phát hiện đây là phòng ngủ của Thái Từ Khôn, nhưng trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô.
Vì thế cô mơ mơ màng màng từ trên giường xuống, đẩy cửa phòng ra.
Phòng ở trên lầu có hơi nhiều, Bạch Lộc đi một vòng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Thái Từ Khôn đâu, cuối cùng cô ngáp một cái, nửa tỉnh nửa mơ tới thư phòng.
Thái Từ Khôn đúng là đang ở thư phòng, bởi vì còn chưa tới thời gian ngủ, vừa rồi anh liền nghĩ đến chuyện xử lý công việc, nhưng Tống Lê lại gọi điện thoại tới. Tống Lê đang cùng bạn bè đi chơi ở bên ngoài, cho nên muốn gọi anh qua cùng. Nhưng mà trong phòng anh còn có một cô gái nhỏ đang ngủ, sao có thể ra ngoài.
Nhưng Tống Lê đã uống say, gọi video tới một đống lần, sau đó Thái Từ Khôn cũng mặc kệ con ma men này, nhận call video xong dựa điện thoại ở trên bàn, tùy ý để cậu ta thao thao bất tuyệt với mình.
Tống Lê này anh hiểu, uống say rồi nói gì với người khác cũng là không đủ, quyết không bỏ qua.
"Ừm...... À...... Được......"
Thái Từ Khôn chuyên tâm mà nhìn văn kiện trên máy tính, căn bản không nghe đối phương nói gì, chỉ có lệ mà ứng phó.
Vào lúc này, anh đột nhiên nghe được một chút động tĩnh, chờ anh ngước mắt nhìn lại, đã có người từ cửa vào.
Cô gái nhỏ ngủ đến ngây ngốc đi đến bên cạnh anh, đứng tại chỗ, nhìn anh phát ngốc.
Thái Từ Khôn ngẩn người, duỗi tay muốn kéo cô qua, kết quả người này thấy anh nâng tay lên liền lập tức chui vào, trực tiếp ngồi xuống ở trên đùi anh, cả người rúc ở trong lồng ngực anh.
"Sao lại không bồi em ngủ......"
Cô mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói nhu nhu, không tự giác mang theo chút hương vị làm nũng.
Thái Từ Khôn khựng lại, phản ứng đầu tiên chính là úp điện thoại trên bàn xuống, nhưng mà tốc độ của anh dù cho có mau, Tống Lê ở đầu bên kia vẫn thấy được một chút.
Tức khắc, tai nghe liền truyền đến giọng nói khoa trương của Tống Lê: "Thái Từ Khôn! Cậu, cậu cậu cậu, cậu ôm ai?!"
Bạch Lộc ngủ đến rối cả tóc, khi xuống dưới cũng không sửa sang lại, mới vừa rồi lại rúc trong lòng Thái Từ Khôn, mặt cũng không nhìn vào màn hình. Mà cô vừa tỉnh ngủ nên giọng nói ngốc ngốc, Tống Lê khá quen thuộc với cô cũng không nghe ra.
Vì thế Tống Lê hô: "Khó trách không tới...... Nấc! Mỹ nhân trong ngực, thảo nào cậu nói không đến Thái Từ Khôn, ai a --"
Thái Từ Khôn thấy người say quá mức, mắt cùng lỗ tai cũng không hoạt động nổi nữa, dứt khoát nói: "Tắt đây."
Ấn tắt video xong, lỗ tai rốt cuộc mới được yên tĩnh. Anh tháo tai nghe, duỗi tay ôm lấy Bạch Lộc, thanh âm nhẹ hơm chút: "Sao lại tỉnh ngủ rồi?"
"Chưa tỉnh ngủ, vẫn muốn ngủ......" Bạch Lộc cọ cọ ở trong lòng anh, "Anh mới gọi điện thoại với ai đó."
"Tống Lê."
"Anh ấy làm gì nha."
"Bảo anh ra ngoài tìm bọn họ."
Bạch Lộc căng mí mắt: "Anh muốn ra ngoài sao."
Thái Từ Khôn rũ mắt, hôn ở trên trán cô một cái: "Không đi."
"Ừm."
"Bồi em ngủ được không?"
Bạch Lộc mơ màng sắp ngủ: "Được ạ, vậy anh ôm em......"
Thái Từ Khôn cười khẽ, trực tiếp ôm eo ôm cô đứng lên: "Được."
Một bên khác, Tống Lê bị cúp máy nhảy nhót lung tung mà đi tới sofa bên kia. Anh uống quá nhiều, đi không xong, trực tiếp ngã ở trên sofa, Giang Tùy Châu bị anh gục vào, ghét bỏ mà đẩy ra: "Đừng nôn vào người tôi."
"Không phải, tôi không có nôn --" Tống Lê cố chống dậy, nói với mấy người ở đây, "Tôi, tôi nói với mọi người này, vừa rồi tôi nhìn thấy, ở chỗ -- Thái Từ Khôn, phụ nữ, cậu ta ôm một người phụ nữ. Cái đó, người phụ nữ kia còn nói, sao không bồi em ngủ. Trời ạ, thế nhưng cô ấy lại bảo Thái Từ Khôn bồi mình ngủ! Tôi nói chết như thế nào sống kêu ra sao cũng không gọi cậu ta đi được, thì ra là trong nhà giấu phụ nữ! Trọng sắc khinh bạn! Thật là súc sinh -- mau, chúng ta tới nhà cậu ta bắt cậu ta tới đây đi!"
Bạn bè ở đây, bao gồm Bạch Nguyên Quan bị sống chết lôi ra yên tĩnh mà nhìn cậu ta một hồi, làm như không nghe thấy gì, ai tự làm việc của người đó
Tống Lê bị xem nhẹ: "Sao mọi ngươi lại không nghe tôi nói chứ...... Ai da thật đó! Tôi không nói bậy, tôi -- nôn!"
Bạch Nguyên Quan nhíu mày, nói với người bên cạnh: "Kéo cậu ta tới WC đi, không được phun ở đây đâu."
"À à được!"
Tống Lê bị kéo đi: "Bạch Nguyên!! Thật đó, thật --"
"Tống Lê cậu không phải say đến nỗi ngu rồi chứ." Một người bạn bên cạnh nói, "Còn nhìn thấy Từ Khôn ôm một người phụ nữ, muốn bồi người ta ngủ, ha ha ha ha cười chết mất thôi."
Bạch Nguyên Quan cong cong môi: "Vừa rồi nếu tôi không đồng ý ra ngoài với cậu ta, chắc cũng sẽ bị bẫy như vậy đấy, sau đó gia hỏa này sẽ kéo mọi người tới nhà của tôi bắt người."
"Ha ha ha ha hiện tại cậu ta còn đi bắt người được sao, đứng còn không nổi."
"Được rồi, không cần để ý đến cậu ta nữa đâu."
"Vậy không gọi Từ Khôn sao?"
"Không cần, cậu ấy không tới thì chắc hẳn là có việc."
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Lê: Tôi bị oan mà --
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top