Chương 54

Những đồ thừa ở trong phòng khách nhỏ đã được Mao Mao thu dọn sạch sẽ, Bạch Lộc ngồi ở trên sofa, ánh mắt lập loè.

Bọn họ vừa làm gì ở bên trong vậy......

Sao lại đột nhiên, đột nhiên hôn thành như vậy!

Bạch Lộc duỗi tay sờ môi, cảm xúc vừa rồi không vứt đi nổi......

"Khi nào em tới phim trường?"

Người trong phòng ngủ đi ra, Bạch Lộc lập tức ngồi thẳng lưng: "Không biết! Không phải, chắc, chắc nửa tiếng nữa ạ."

Thái Từ Khôn nhìn cô gái kia kinh hoảng, cười một chút, ngồi qua.

Cả người Bạch Lộc đều cứng lại, không dám nhìn anh.

"Nhìn qua đây đi."

"......"

"Nhìn qua đi." Thái Từ Khôn trực tiếp duỗi tay cầm bả vai cô xoay cô về hướng mình.

Bạch Lộc lẩm bẩm nói: "Làm gì......"

Thái Từ Khôn duỗi tay sửa sửa quần áo cho cô: "Vừa rồi ôm như vậy nên quần áo nhăn hết rồi."

Mặt Bạch Lộc oanh một cái, càng nóng hơn, cô nhanh chóng cúi đầu giấu sự hoảng loạn ở đáy mắt, duỗi tay sửa lại nếp uốn ở vạt áo: "Cũng không sao, đợi lát nữa tới phim trường để bên làm trang phục chỉnh lại một chút là được rồi."

"Ừm."

Bạch Lộc chỉnh quần áo lại xong thì liếc mắt nhìn anh một cái: "Cái đó, anh chưa đi sao?"

Thái Từ Khôn hơi hơi nhếch mi: "Một giây trước đuổi anh trai em, một giây sau liền đuổi anh?"

"Em chỉ hỏi một chút......"

"Ngày mai anh mới về."

"Ngày mai?"

"Ừm, cho nên buổi tối còn có thể bồi em."

Hiện tại cả người Bạch Lộc đều sắp nổ, nhưng nghe thấy anh nói muốn bồi cô, sự ngọt ngào trong lòng lại chui từ dưới đất mà ra.

"Vừa rồi em ăn gì với anh em." Thái Từ Khôn hỏi.

"Cơm trưa của khách sạn...... Còn có chút đồ ăn anh em mua cho em nữa." Bạch Lộc nghĩ vậy đột nhiên nói, "À, có phải anh chưa ăn cơm hay không, anh ấy mang cho em rất nhiều điểm tâm, em đi lấy --"

"Không sao." Thái Từ Khôn giữ chặt cô, "Anh không thích ăn đồ ngọt."

"Vậy làm sao bây giờ......"

Vừa nói như vậy, cửa phòng lại bị quẹt thẻ rồi mở ra.

"Chị Bạch Lộc, chúng ta nên xuất phát --" vừa dứt lời, người tới liền nhìn Thái Từ Khôn ngồi trong phòng khách mà ngây ngẩn cả người, "Thái tổng?"

Thái Từ Khôn gật gật đầu với cô.

Mao Mao: "Sao ngài lại ở đây?"

"Thăm ban."

Mao Mao ngoài ý muốn nói: "Vừa rồi anh trai của chị Bạch Lộc cũng ở đây, sao hai người không đi cùng nhau ạ."

Thái Từ Khôn nhìn Bạch Lộc một cái, cười nhàn nhạt: "Không biết cậu ta cũng muốn tới, vừa đúng lúc sát nhau."

"Vâng, vậy hiện tại chị Bạch Lộc phải đến phim trường cùng tôi, ngài......"

"Không có việc gì, hai người cứ đi đi."

"À, vâng."

Bạch Lộc đứng dậy đi theo Mao Mao, đi vài bước lại không yên tâm, quay đầu lại nói: "Bằng không anh cứ đợi ở phòng đã, em bảo người mang cơm tới đây? Mệt mỏi rồi, cũng vừa lúc anh có thể ở lại phòng nghỉ ngơi chút."

Thái Từ Khôn nhìn theo cô, cực kỳ thuận theo nói: "Được."

"Vậy em đi nhé?"

"Ừm."

Ra khỏi phòng cùng Mao Mao xong, Bạch Lộc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nhiệt độ trên mặt lại không giảm xuống nhanh như vậy được. Mao Mao trộm cười "Thái tổng theo đuổi cũng thật khẩn trương, chúng ta mới đến bao lâu đâu chứ."

Bạch Lộc sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng: "...... Đừng bát quái."

Mao Mao cười hỉ hì: "Chị Bạch Lộc, có phải chị cũng thích anh ấy hay không ạ?"

Bạch Lộc liếc nhìn cô bé một cái, muốn có khí thế mà phủ nhận một chút, nhưng mà lời nói dạo một vòng ở đầu lưỡi cũng không nói ra được, cuối cùng chỉ có thể nhụt chí nói: "Rõ ràng như vậy sao......"

Mao Mao nghiêm túc nói: "Có mà, lúc ở cạnh Thái tổng, ánh mắt của chị căn bản không dời ra nổi."

"...... À."

"Nhưng mà em cảm thấy Thái tổng cũng siêu thích chị. "

Bạch Lộc nhìn về phía Mao Mao, trong mắt là sự chờ mong chính mình cũng chưa phát hiện ra: "Sao em nhìn ra vậy."

"Cái này có yêu cầu đặc biệt gì sao, liếc mắt một cái liền biết rồi. Thái tổng đối xử với chị tốt như vậy, lại còn luôn trộm tới thăm ban." Mao Mao nghĩ nghĩ, đột nhiên nói, "À đúng rồi, lần trước chúng ta tới Pháp chụp quảng cáo đó, chị Vân nói chắc chắn là Thái tổng muốn gặp chị mà thôi, công tác cái gì chứ, đều là lấy cớ."

Bạch Lộc thật đúng là không nghĩ tới lần ở nước Pháp là anh đặc biệt tới, rốt cuộc thì cũng xa như vậy, mà công việc của anh cũng bận rộn......

"Ai da đến giờ rồi, chúng ta nhanh lên xe thôi, đừng đến muộn." Mao Mao nói.

Đáy mắt Bạch Lộc bởi vì người nọ ẩn ẩn có ý cười: "Được......"

Hôm nay suất diễn của Bạch Lộc tương đối quan trọng, tới phim trường xong, cũng không dừng lại mà bắt đầu quay luôn. Mãi cho đến lúc ăn tối, cô mới cầm lấy điện thoại, hỏi Thái Từ Khôn một chút xem tối nay như thế nào.

"Bạch Lộc, cảm ơn nha " Lúc này, một diễn viên đi tới giơ giơ cốc cà phê cùng điểm tâm nhỏ trên tay rồi nói với cô.

Bạch Lộc: "Hả?"

"Điểm tâm này em mua siêu ngon!"

Bạch Lộc nghi hoặc mà nhìn đồ vật trên tay cô ấy một cái: "?"

"Cảm ơn Bạch lão sư " lại có một diễn viên khác đi qua.

"Bạch lão sư cà phê không tồi." Một nhân viên công tác đi qua.

"Bạch Lộc cái này ăn ngon lắm."

"Cảm ơn Bạch lão sư!"

......

Một đường đi, nhân viên công tác cùng các diễn viên đều nói lời cảm ơn với cô.

Bạch Lộc không hiểu sao, lúc sau đi ra bên ngoài, nhìn thấy một xe điểm tâm và cà phê ở ngoài đỗ ở đó. Trên xe có nhãn hiệu của cửa hàng, hiển nhiên là người trong tiệm trực tiếp lái xe tới phim trường.

"...... Không phải tôi mua mà." Bạch Lộc lẩm bẩm.

Đúng lúc này, Mao Mao lại đây, đưa cho cô một ly cà phê: "Chị, cho chị."

Bạch Lộc: "Cái này là em làm sao?"

"Em làm thì làm sao lại không báo trước cho chị một tiếng được." Mao Mao nói ở bên tai cô, "Là Thái tổng làm đó, nhưng mà mua cho đoàn làm phim dưới danh nghĩa của chị."

"Vậy người khác thì......"

"Anh ấy chỉ là gọi điện thoại bảo em tiếp đón hai chủ cửa hàng, người khác ở đâu thì em cũng không biết." Mao Mao vui vẻ nói, "Hôm nay chúng ta quay, có siêu nhiều diễn viên quần chúng luôn, thế nhưng mỗi người đều có phần, Thái tổng cũng quá tri kỷ đi......"

Bên tai là tiếng Mao Mao khen ngợi, nhưng Bạch Lộc lại không nghe vào, cô cầm lấy điện thoại, tìm chỗ ngồi xuống, gọi cho Thái Từ Khôn.

"Tiểu Ngũ." Người kia rất nhanh đã nghe máy, Giọng nói của anh từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, như mang theo từ trường, run nửa bên tim của cô.

Bạch Lộc: "Cà phê cùng điểm tâm là anh gọi sao?"

"Ăn ngon không."

Thật ra cô còn chưa ăn, nhưng vẫn nói: "Ăn ngon, nhưng mà sao lại lấy dưới danh nghĩa của em? Sao anh không tới."

"Anh sao." Thái Từ Khôn cười khẽ, "Không dám tới."

Bạch Lộc sửng sốt một chút: "Vì sao chứ?"

"Lần này bên đoàn làm phim không có người quen nên không lấy cớ đi thăm ban được."

Bạch Lộc nghi hoặc, nghĩ không phải có cô sao, liền nghe Thái Từ Khôn thong thả ung dung nói: "Thăm ban dưới danh nghĩa của em tạm thời còn chưa nhận được."

"Hả?"

"Bằng không, em cho anh một danh nghĩa chính thức đi."

Danh nghĩa để thăm ban......

Rõ ràng bọn họ có nhiều liên hệ như vậy, chỉ là anh lại nói, còn chưa nhận được.

Danh nghĩa gì mà chưa nhận được, không cần nói cũng biết.

Bạch Lộc siết chặt điện thoại, trái tim giống như mưa mà rơi xuống vậy.

Em cho anh một danh nghĩa chính thức đi.

Từ khi nào, cô lại muốn cho cái danh nghĩa này như vậy, cũng muốn từ nơi anh đạt được danh nghĩa đó, nhưng sau đó vì hiểu lầm và khiếp đảm khiến cô lùi bước. Mà hiện giờ, là anh nghênh đón cô tới, vươn tay, muốn đem cô đang lùi về phía sau túm ra ngoài......

Bạch Lộc nhấp môi, hô hấp có chút hỗn độn, cô nuốt nước miếng rất nhiều lần, cô mới chậm rãi nói: "Anh thật sự, thích em sao."

Thái Từ Khôn vẫn luôn chờ cô nói chuyện, nghe vậy hơi hơi sửng sốt: "Ừm, rất thích, cực kỳ thích."

"Vậy, về sau anh sẽ không bao giờ nói em chỉ là trẻ con nữa, sẽ không nói không có ý gì khác đối với em sao."

Thái Từ Khôn khẽ thở dài, biết là lần trước anh đã để cho cô bóng ma tâm lý quá nặng.

Ngữ khí anh mềm lại, nhỏ giọng dỗ dành: "Tiểu Ngũ, hôm nay anh làm gì với em? Em nói, như vậy mà còn coi em là trẻ con sao."

Hốc mắt Bạch Lộc có chút đỏ, người và vật trước mắt đều có chút mơ hồ, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng anh bên tai, giống như rất xa, lại giống như gần trong gang tấc.

Anh nói: "Anh thích em, không phải thích trẻ con, mà là thích và coi em là bạn gái. Cho nên...... Cho ca ca một cơ hội được không?"

Không thể ngăn nổi nhịp tim mình đập.

Tuổi nhỏ được yêu chiều nên ỷ lại, thành thục khi thích và thâm ái, từ nhỏ đến lớn cô đều dành tình cảm cho một người.

Lúc trước đã từng có bao nhiêu bất an có bao nhiêu khổ sở, hiện tại liền có bấy nhiêu yên ổn có bấy nhiêu vui sướng.

Đó là Thái Từ Khôn, là người che chở cô lớn lên, yêu chiều cô khiến cô không thấy người khác nữa. Cũng là người cô đã đợi không biết bao lâu, rốt cuộc cũng đã chờ được đến khi anh nói thích cô.

Bạch Lộc nghẹn ngào, lại không dám để người ta phát hiện.

Cô cúi xuống, ghé vào trên đầu gối. Giọng nói có chút buồn, có chút nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn nói với người kia:

"Được."

Chỉ một chữ nhẹ nhàng phiêu phiêu, nhẹ đến nỗi như hơi nóng mờ mịt của ly cà phê, nhưng nặng như những năm tháng đổi dời gần đây tích lũy ở bên nhau.

Đây chỉ là một năm bình thường, một ngày bình thường, một buổi chạng vạng bình thường, trước mắt vẫn có người đến người đi, hiện đại cổ trang đan xen nhau, và đều có tiếng ồn ào. Nhưng cô lại không nghe không thấy gì, chỉ cảm thấy có chút choáng váng, rõ ràng là không uống rượu, lại như rơi vào hầm rượu.

Như một giấc mơ, và sẽ không muốn tỉnh.

**

Hôm nay đoàn phim quay cả đêm, nhân viên công tác bận rộn với phim trường, vừa chỉ huy diễn viên quần chúng, rồi lại đi chỉ đạo với tổ ánh sáng.

Chờ đêm diễn này hoàn toàn kết thúc, đã hơn 12 giờ đêm.

Bạch Lộc từ trên nóc nhà xuống rồi cởi dây thép bảo hộ, trên chân còn có chút bay bổng. Nhưng cô chờ không kịp, chưa thay đồ diễn xong, đã gọi Mao Mao tới đây.

Lúc chạng vạng, bọn họ nói chuyện cùng nhau. Câu nói cuối cùng anh nói trước khi tắt máy, là buổi tối tới đón cô.

Chỉ là cô không đoán được buổi tối hôm nay sẽ kết thúc muộn như vậy, cô không biết anh còn ở đây không, hoặc là nói, có phải anh đã đợi rất lâu rồi không.

"Chị Bạch Lộc." Mao Mao đi tới.

Bạch Lộc nhận điện thoại từ trên tay cô bé: "Vừa rồi có người gọi điện thoại tới đây không."

"Không có."

Bạch Lộc nhăn mi, vừa muốn mở khoá điện thoại liền nghe Mao Mao cười hì hì nói: "Nhưng mà lúc 9 giờ có người gọi tới, là Thái tổng nha."

Bạch Lộc hơi khựng lại: "9 giờ?"

"Đúng vậy, Thái tổng nói anh ấy sẽ chờ chị ở bãi đỗ xe Tây Môn."

"Vậy hiện tại anh ấy còn ở đó không?"

Mao Mao: "Cái này em cũng không biết, nhưng mà chắc là còn......"

Mao Mao nói còn chưa dứt lời, liền thấy Bạch Lộc đã đi tới hướng Tây Môn.

Đêm khuya chính trực, xe đỗ ở bãi đỗ tại phim trường rất ít, chỉ có vài chiếc xe của đoàn làm phim quay đêm.

Bạch Lộc đội mũ đi chậm đến bãi đỗ xe, từ rất xa, cô thấy được ở tận trong cùng có một chiếc xe, có người đứng ở cạnh chỗ ghế lái.

Cửa xe mở ra, người đứng đó đặt một bàn tay ở trên xe, một tay khác cầm điện thoại, đang gọi điện thoại.

Bạch Lộc nhấc chân đi qua.

Tiếng bước chân gần hơn, người nọ cũng nhìn thấy cô. Anh cười với cô, ý cười thực nhẹ, nhưng lại giống như ánh sáng trong màn đêm tối tăm.

Bạch Lộc hít sâu một hơi, tiếp tục đi qua, đứng ở trước mặt anh.

Anh duỗi tay kéo nhẹ mũ cô xuống, nói với người ở đầu dây bên kia: "Ừm, ngày mai tôi về sẽ xử lý, được, chuyện khác thì cậu tự quyết định...... Biết rồi...... Được, không nói nữa, hiện tại có chuyện quan trọng."

Người bên kia trêu chọc hỏi có gì quan trọng, khoé miệng người đàn ông hơi hơi giương lên, nói: "Chuyện rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả mạng sống nhiều."

Bạch Lộc ngẩn người, đột nhiên có chút ngượng ngùng. Cô chỉ chỉ ghế phụ, ý bảo mình muốn ngồi vào. Nhưng còn chưa vòng qua, liền bị anh kéo lại.

Thái Từ Khôn cúp điện thoại.

Mặt Bạch Lộc có chút hồng, không nhìn anh, chỉ khô cằn mà nói: "...... Không lái xe sao."

Thật lâu sau không nghe Thái Từ Khôn trả lời, vì thế cô không thể không ngẩng đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?

Bóng đêm dày đặc, khi ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông trước mắt đang rũ mắt nhìn cô, cô cảm thấy hoảng hốt, đáy mắt anh, là ngân hà rạng rỡ.

"Ca ca?"

"Đừng gọi ca ca."

"......"

Ý cười của anh hơi thu lại: "Lần đầu tiên thấy bạn trai, không phải nên ôm một cái hay sao."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top