Chương 37
《 Triều Dã 》hot, tất cả mọi người ở đây đều có lợi.
Vậy nên buổi tiệc ăn mừng tối hôm nay ai cũng vui vẻ, cũng không có truyền thông và người ngoài, người tham dự chỉ có nghệ sĩ nên đều phóng túng.
Tiêu Nhiên cầm ly rượu lại đây, anh cúi người xuống không biết nói nhỏ với Bạch Lộc cái gì, cô liền cười hì hì. Thần sắc biến ảo, phảng phất như người vừa rồi nghiêm trang nói với anh rằng "Anh không có tư cách quản" không phải cùng một người.
Thái Từ Khôn nhìn cô và Tiêu Nhiên rời đi, thần sắc khó nói.
"Thái tổng, mọi người mời ngài cùng uống một ly." Nhân viên công tác ở đoàn làm phim đi tới.
Khoé miệng Thái Từ Khôn cười cực nhẹ, lễ phép mà tiếp ly này của mọi người, nhưng người khác nhiệt tình cũng không lây nhiễm được đến anh, một ly xuống, đáy mắt anh vẫn lạnh như cũ không có chút ý cười nào.
Không có tư cách quản...... Anh không có tư cách quản......
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô nói như thế với anh.
Thật là, phản sao.
Bạch Lộc cùng Tiêu Nhiên, Triệu Trà Trà đều uống nhiều, ba người ngồi ở trên thềm đá của trang viên, vừa nói chuyện đóng phim, vừa chê bai đối phương uống rượu không tốt.
"À đúng rồi, mọi người có nhớ lần trước Thái tổng tới thăm ban không, ý nghĩ đầu tiên của tôi lúc đó là, ông chủ này cũng đẹp trai quá đi!" Triệu Trà Trà tiếp tục lôi kéo mọi người nói chuyện đóng phim lúc trước.
Tiêu Nhiên cười ha ha: "Đẹp trai? Cái kiểu đẹp trai như vậy còn lâu cô mới tóm được!"
Triệu Trà Trà: "Cái cậu này! Tôi chỉ nói thế thôi! Hơn nữa, hơn nữa Thái tổng cũng đã có Tiểu Bạch Lộc rồi, không được nói lung tung!"
Bạch Lộc vốn là đang cười ngây ngô theo hai người, đang vui sướng lại nghe thấy tên Thái Từ Khôn. Trong chớp mắt, trái tim bị rượu làm tê mỏi dùng sức mà nhoi nhói, đau muốn chết.
Cô lắc lắc đầu, mặt khổ: "Chị Trà Trà đừng nói bậy, em không phải, không phải Tiểu -- Bạch Lộc của anh ấy."
"Ha ha ha ha, không phải Tiểu Bạch Lộc, thì đó là gì...... Bạn gái sao?"
Bạch Lộc lung tung lắc đầu: "Cái, cái gì cũng không phải."
"Sao có thể!"
"Thật đó." Bạch Lộc cầm ly rượu cụng ly với chị ấy, "Em với ai cũng có khả năng! Chỉ là với anh ấy thì! Không thể nào!"
Triệu Trà Trà cười hắc hắc: "Phải không? Vậy em và Tiêu Nhiên có khả năng không!"
Bạch Lộc đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, liếc Tiêu Nhiên nói: "À...... Tiêu lão sư đúng thật cũng rất tuấn tú."
Tiêu Nhiên gật gù: "Anh cũng cảm thấy anh rất tuấn tú, Bạch Lộc à, anh hỏi em nhé, tên kia không thú vị đối với em. Cho nên anh cảm thấy, em ở bên anh là được rồi."
Bạch Lộc suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Tiêu Nhiên bị cô cự tuyệt dứt khoát thì bi thương: "Sao lại vậy! Anh kém Thái Từ Khôn ở chỗ nào chứ!"
Bạch Lộc nghiêm túc nói: "Tiêu lão sư, anh không thể yêu đương, người đại diện của anh không nói cho anh sao, với lượng fans của anh, yêu đương chẳng khác nào, tương đương với......"
"Tương đương với thất nghiệp." Triệu Trà Trà bổ sung nói.
"Đúng đúng đúng, tương đương với thất nghiệp!"
"Vậy ý em chính là anh phải ế cả đời sao?"
"Có thể nha, anh là giấc mơ của nhiều thiếu nữ như vậy cơ mà, vậy nên cũng đối mặt với việc ế cả đời đi thôi."
"Ha ha ha ha ha --"
......
Ba người lại cười lại nháo, ở bên ngoài uống không ít.
Sắc trời dần tối, người cũng dần dần tan, có vài người uống vui đến nỗi trực tiếp phải tới phòng nghỉ ngơi, có tốp năm tốp ba, tiếp tục trò chuyện ở trong không gian đầy mùi rượu.
Tiêu Nhiên sau đó bị Lý Huyền gọi đi nói chuyện, mà Triệu Trà Trà cùng Bạch Lộc bên người đầy chai rượu rỗng, hai người liền nghiêng ngả lảo đảo đứng lên.
"Đỡ chị đỡ chị, Bạch Lộc có phải em đứng không vững đúng không."
Bạch Lộc lắc đầu: "Không! Em vẫn ổn mà!"
Hai người nghiêng ngả mà vào nhà.
Trợ lý của Triệu Trà Trà phát hiện ra hai người đầu tiên, vội vàng đi tới: "Chị Trà Trà, để em đỡ chị tới phòng nghỉ ngơi nhé."
Triệu Trà Trà gật gật đầu: "Em đỡ cả Bạch Lộc theo đi."
"Dạ vâng."
Tuy nói như vậy, nhưng trợ lý cũng là nữ, cũng không đỡ nổi hai người, ngay lúc cô đang định đi gọi Mao Mao, đột nhiên thấy có người đỡ Bạch Lộc.
Trợ lý sửng sốt: "Thái tổng."
"Cô ấy để tôi, cô đưa Triệu tiểu thư đi nghỉ ngơi trước đi."
Trợ lý nhìn Bạch Lộc một cái: "Ách...... Được, được."
Bạch Lộc ôm cánh tay Triệu Trà Trà, lại bị người khác kéo ra, liền không vui: "Nè, chị Trà Trà, chị Trà Trà đi đâu đó......"
Triệu Trà Trà ngây ngô cười rồi vẫy tay với cô, bị trợ lý mang đi xa.
Bạch Lộc nhìn, còn định đi theo chị ấy, kết quả vừa đi một bước đã bị kéo lại, cô bất mãn mà nhìn về phía người kéo mình: "Anh làm gì vậy...... Em muốn đi tìm chị ấy......"
"Anh không để ý tới em, em liền uống thành như vậy sao." Thái Từ Khôn nắm cánh tay cô, sắc mặt có chút đen.
Bạch Lộc híp mắt đánh giá một hồi, tựa như nhìn không rõ, lại dùng sức xoa xoa mắt: "Nhưng em không có say, em còn có thể uống......"
Khoé mắt Thái Từ Khôn hơi nâng: "Không biết tự lượng sức mình."
"Anh --"
"Đi lên." Thái Từ Khôn cũng không đợi cô nói gì, khom người xuống, một chút sức liền đem cô cõng lên trên vai.
Đầu Bạch Lộc vốn dĩ đang mê man, bị xóc nảy như vậy, liền có cảm giác hồn sắp lìa khỏi xác. Cô ghé vào trên vai anh, nhìn mặt đất chợt rời xa rồi nỉ non: "A...... Cao thật, chóng mặt quá."
"Hiện tại biết chóng mặt rồi sao?"
"Anh thả em xuống đi, cao quá, em bị đau đầu."
Thái Từ Khôn căn bản liền không để ý tới cô, cõng cô đi qua hành lang dài, trực tiếp dừng chân ở chỗ nghỉ ngơi.
Hiện tại người nên nghỉ ngơi thì cũng đã nghỉ ngơi, không nghỉ ngơi cũng ở đại sảnh bên kia chơi, lúc này con đường lên lầu không có người khác, liền bị Bạch Lộc ríu rít làm ầm ĩ.
"Thả em xuống, thả em xuống đi...... Nè...... Anh thả em xuống đi."
Thái Từ Khôn bị cô kéo cổ, chỉ có thể ngả người về sau: "Lại nháo, lại nháo nữa thì anh đem em ném từ trên cầu thang này xuống đó!"
"Hả?" Bạch Lộc mơ mơ màng màng mà nhìn ra ngoài lan can, cầu thang xoắn ốc, có thể nhìn thấy cả dưới tầng một, cô sợ tới mức rụt về, "Không cần, cao quá......"
Thái Từ Khôn không nghĩ tới lời nói doạ trẻ con đang uống say cũng có hiệu quả, anh bất đắc dĩ mà cười một chút: "Vậy đừng ầm ĩ nữa, ngoan."
"Vâng......"
Người sau lưng khẽ buông lỏng tay, an phận bất động.
Thái Từ Khôn nhẹ nhàng thở ra, khi anh vừa cảm thấy chính mình cuối cùng cũng có thể đi bình thường, sau cổ đột nhiên ấm áp.
Một cái gì đó ấm ấm, mềm như bông dán ở sau cổ anh.
Bước chân Thái Từ Khôn cứng lại: "Tiểu Ngũ --"
"Dạ?"
"Đừng lộn xộn!"
Mà người phía sau người cũng không có dừng lại, môi nhẹ nhàng xẹt qua sau cổ xong, lại dùng chóp mũi cọ, hướng tới trên da thịt anh.
Âm thanh hơi thở hỗn loạn chui vào cổ áo, làm dấy lên từng gợn sóng.
Sắc mặt Thái Từ Khôn đột biến, giọng phát trầm: "Em mà lộn xộn nữa thì anh sẽ ném em xuống thật đấy."
"Thơm thơm...... "
"......"
"Em ngửi thấy mùi....." Bạch Lộc ôm sát cổ anh, tựa như chơi đùa mà ngửi.
Thái Từ Khôn cắn chặt răng, ngăn cản không được liền dứt khoát đi nhanh hơn.
Rốt cuộc cũng tới phòng trên lầu, anh đẩy cửa đi vào, đem Bạch Lộc để tới trên giường.
"Buông tay."
Bạch Lộc ngồi vào mép giường, nhưng tay vẫn ôm lấy cổ anh: "Anh đừng ném em xuống lầu, em ngoan mà......"
Thái Từ Khôn không dám dùng sức với cô, vì thế xoay người đối mặt với cô, lại giơ tay gỡ những ngón tay đang bám chặt của cô ra. Nhưng đối mặt như vậy, liền có thể nhìn thấy rõ rằng cô say đến nỗi mặt đỏ bừng, màu hồng này kéo dài tới lỗ tai, cổ, thậm chí...... Càng xuống dưới, biến mất ở chỗ cổ áo.
Thái Từ Khôn chỉ cảm thấy tim run lên thật mạnh, lập tức chuyển tầm mắt. Mà cũng không biết cô lấy đâu ra sức, hai tay gắt gao nắm mạnh, anh không thể gỡ ngay được.
"Đau, đừng kéo em......" Bạch Lộc lẩm bẩm, đáy mắt thất thần, cả người mềm yếu không xương mà lại gần.
Thái Từ Khôn cứng đờ, tiến lùi cũng không được.
"Em vẫn còn ổn......"
Thái Từ Khôn nhẹ hít một hơi, thấp giọng nói: "Ổn thì buông tay, ngoan ngoãn nằm ngủ một giấc, được không?"
"Anh sẽ không ném em sao?"
"Sẽ không."
"Nói thì giữ lời đó." Cô ngửa đầu, nghiêm túc hỏi.
Thái Từ Khôn rũ mắt nhìn cô: "Nói lời giữ lời, không ném em."
"Vậy là tốt rồi......" Bạch Lộc cười một chút, vui vẻ buông lỏng tay. Thái Từ Khôn thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đem cô kéo ra, thì hai tay cô đột nhiên giữ lấy mặt anh.
"Anh có biết không, anh như vậy thực khiến người ta chán ghét đó......" Cô thấp giọng nói.
Lời nói không có đầu không có cuối, Thái Từ Khôn không rõ nên cũng không thèm để ý, chỉ nghĩ cô uống nhiều quá: "Ừm anh biết, rồi, nằm trên đó đi."
"Anh không biết, một chút cũng không biết, em nói với anh nhé, anh thật sự chán ghét chán ghét! Cũng là cái loại này......mua!" Nói còn chưa dứt lời, Bạch Lộc đột nhiên tiến lên, dùng sức mà mổ ở trên môi của người trước mắt một chút.
Cũng chính là cái loại này, rất thích đến nỗi chán ghét.
Thái Từ Khôn ngây dại.
Anh cong eo nhìn cô gái mơ mơ màng màng trước mắt, cảm xúc tức khắc bị dâng tới cổ họng, phát ra một sự chấn động nói không nên lời, nháy mắt liền làm anh tê dại cả người.
Ma ý thẩm thấu khắp người, chợt làm anh nuốt hầu táo.
"Hôn khá tốt nha, rất mềm mại...... À, thì ra là như thế này." Bạch Lộc ngây ngốc cười một chút, vươn ngón trỏ ấn lên môi anh, "Có thể hôn lại một chút hay không?"
"......"
"Có thể......"
Căn bản không có người trả lời cô, nhưng người trước mắt lại tự hỏi tự trả lời, lại vươn người về phía trước. Nhưng lần này cô không có dùng sức, chỉ là dán lên, chậm rãi trằn trọc một chút.
Tiếp theo, tay cũng ôm qua, nhưng không phải ôm gắt gao như vừa rồi, mà là để ở trên cổ anh.
Tuy là để, nhưng lòng bàn tay xẹt qua, lại tựa trêu chọc.
"Sẽ không động...... Khá tốt...... Ưm!" Vừa dứt lời, cả người đột nhiên bị ấn đổ.
Gáy của Bạch Lộc nện trên chăn bông mềm như nhung, sửng sốt hai giây, ngốc ngốc mà nhìn trần nhà, "Không phải không ném em sao......"
Hai tay Thái Từ Khôn chống ở bên cạnh người cô, nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống.
Điên rồi.
Như là dã thú đáng sợ ở trong sơn động đen tối, như là dung nham cuồn cuộn chờ ngày phun trào, những áp lực, cấm kỵ, lý trí chưa bao giờ nghĩ tới...... Hết thảy hết thảy cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ mà bị câu ra.
"Em biết em đang làm cái gì không."
Tầm mắt Bạch Lộc từ trần nhà một lần nữa quay lại trên mặt anh, cô nghiêng nghiêng đầu, nhếch môi cười: "Biết nha."
Giọng nói Thái Từ Khôn khản đặc, "Vậy em biết anh là ai không."
Ý cười của Bạch Lộc thu lại, tính tình đột nhiên tới thực nhanh. Cô trầm mặt túm chặt cổ áo anh, kéo xuống thật mạnh.
"Là hỗn đản......"
Cô cắn anh.
Thái Từ Khôn đã cố gắng dồn nén mọi thứ lại, nhưng giờ khắc này, dã thú đã ra khỏi động, dung nham đã phun trào. Ngực phảng phất giống như bị nổ tung, hết thảy rốt cuộc không kìm được.
Đầu sỏ gây tội là rượu, hay vẫn là nội tâm của anh?
Anh không rõ.
Chỉ biết rằng anh khó có thể kìm nén nó lại, chỉ có thể cùng cô quấn quýt tìm lấy hương thơm, sự dung túng và che giấu sâu đậm như mạch nước ngầm cũng đã qua.
Hôn càng thêm mãnh liệt, Bạch Lộc bắt đầu thì ngây ngốc sau đó lại biến thành giãy giụa.
Thở không nổi......
Cô chống tay trên ngực của người bên trên, trong mắt một mảnh mơ hồ: "A...... Đau......"
"......"
Chợt dừng lại.
Cô giãy giụa làm Thái Từ Khôn đột nhiên thanh tỉnh lại, anh cầm tay cô đang lôi kéo áo anh, hơi thở hỗn loạn, ánh mắt thâm thuý như vực sâu.
Mà lúc này người dưới thân tóc tai hỗn loạn, đáy mắt rưng rưng, đáng thương như bị khi dễ vậy.
Hô hấp Thái Từ Khôn cứng lại: "Đau chỗ nào......"
Bạch Lộc duỗi tay che kín môi, ủy khuất như sắp khóc tới nơi: "Đau ở đầu lưỡi......"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top