29
"Tôi không phải là kẻ trộm trứng." Park Noah nghiến răng nghiến lợi nói.
"...."
"Tôi đã nghĩ đó chỉ là một quả trứng bình thường. Nó được vứt ở góc chợ, và tôi nghĩ nó chỉ đơn giản là một quả trứng đà điểu lớn. Tôi thậm chí còn ngạc nhiên. Nhưng khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, chuẩn bị nấu món trứng tráng của mình, một con rồng nhỏ xuất hiện. Và có vẻ như quá trình khắc ấn đã bắt đầu từ đó... "
"Cô có biết chủ nhân của loài rồng có những trách nhiệm gì không? Tôi không nghĩ đó chỉ đơn thuần là vấn đề chia sẻ năng lượng."
"Tôi biết..." Park Noah lầm bầm, cảm thấy bất lực. Cô vẫn còn khó chịu với Kyle Leonard vì đột nhiên xông vào nhà và chĩa súng vào mặt cô mà không chút do dự hay thương xót nào. Cô đã biến thành Eleonora, và tình cờ bắt gặp quả trứng rồng mà Kyle Leonard đang tìm kiếm. Giờ đây, sự hỗn loạn đang xảy ra bên trong ngôi nhà từng yên bình của cô.
Kyle Leonard và Park Noah nheo mắt nhìn nhau và nói cùng một lúc.
"Làm sao cô biết? Cô không đến từ thế giới này. "
"Anh có biết không? Việc Mu là rồng? "
Ngay sau đó, họ rời mắt khỏi nhau.
Chết tiệt. Tại sao anh ta không bao giờ để người khác dễ dàng nói chuyện chứ? Mình có nên nói với anh ta rằng đây là thế giới từ cuốn sách mình đọc, lý do mà mình biết hầu hết mọi thứ là do câu chuyện gốc? Hay nói rằng mình biết tất cả về anh ta, thậm chí người bạn đời tương lai của anh ta là ai mình cũng rõ luôn?
Không không không, đây chưa phải lúc mình cần tiết lộ mọi thứ với anh ta ngay lập tức. Rốt cuộc, mình không còn là nghi phạm nữa. Hãy lạc quan lên, Noah.
"Đã khoảng hai năm kể từ khi tôi chuyển đến đây.... Tất nhiên, tôi biết mọi thứ kể từ đó. Nhưng anh biết Mu là rồng từ khi nào? Tôi nghĩ anh đã biết rằng việc tạo dấu ấn sẽ chia sẻ mana giữa chủ nhân và thú cưng của họ... "
"...."
"Đừng nói với tôi rằng anh đã biết từ đầu. Và anh đã không nói với tôi rằng việc khắc ấn sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn sao?"
Kyle Leonard liếc nhìn Muell đang ngồi bên cạnh Park Noah, đứa bé đồng thời cũng đảo mắt nhìn người điều tra viên.
"Cái quái... Đừng nói là hai người..." Park Noah ngạc nhiên khi thấy cả hai người họ tương tác với nhau theo cách như vậy. Hai người này đang giấu chuyện gì vậy?
"Chú ấy nói rằng sẽ giúp em khắc ấn với Noah nếu em không gây ra bất kỳ rắc rối nào." Mu lầm bầm, bĩu môi.
"Nhưng nhóc sẽ cố giết ta nếu ta không làm vậy." Kyle Leonard đáp trả.
"Con đâu muốn giết chú."
"Chẳng phải nhóc đã nói bằng chính miệng của mình, 'Tất cả những gì con phải làm là không được giết người' sao?"
Đứa trẻ ba tuổi và vị điều tra viên trưởng thành trao nhau những cái nhìn gay gắt. Trong khi đó, Park Noah chết lặng. "Ồ, vậy là anh đã lên kế hoạch để phục hồi thể lực của tôi để bé con không in dấu ấn?" cô đối mặt với Kyle Leonard, lông mày nhướn lên.
Câu trả lời của Kyle Leonard đến trễ một nhịp. "... Dù sao thì cô cũng không phàn nàn. Trong khoảng thời gian..."
"Điều đó có nghĩa là anh đã biết."
"Cô cũng biết đó thôi."
Câu trả lời của anh khiến Park Noah không nói nên lời. "Cô đã nói rằng cô không biết bất cứ điều gì, nhưng cô biết tên tôi, khuôn mặt của tôi, sự tồn tại của con rồng và mọi thứ về dấu ấn của rồng."
Đó là vì anh là nam chính của cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc và Mu là con rồng cưng của nữ chính!
Không thoải mái với cuộc đối đầu, Park Noah cố gắng thay đổi chủ đề. "Thế là đủ rồi. Vậy giờ, anh sẽ làm gì? Định bắt tôi à? "
"Bây giờ..." Kyle cắt ngang. "Tôi sẽ phải thay đổi quá trình điều tra. Nhưng trước đó, tôi muốn kiểm tra một số thứ. "
"Nó là gì?"
"Xin thứ lỗi cho tôi." Đột nhiên, người điều tra viên lướt qua cô. Một bàn tay lớn chạm vào bụng của Park Noah. Kyle Leonard nhắm mắt lại như thể anh đang cảm nhận điều gì đó.
"Ưm..."
Cái chạm từ lòng bàn tay anh, Park Noah cảm thấy một cảm giác giống như khi bác sĩ già khám cho cô. Cô cảm nhận được dòng chảy của mana trong cơ thể mình một cách sống động, một luồng gió như đang lắc lư của một vùng biển bão tố.
Kyle Leonard cau mày, mở mắt. "Dòng chảy của mana vẫn chưa ổn định. Nhịp tim của cô quá nhanh. Tôi nghĩ cô đang bị sốt."
"Vâng vâng."
"Cô có sợ không?"
Hả? Park Noah nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, sững sờ trước câu hỏi đột ngột của anh ta. Cái gì, anh ta thay đổi thái độ nhanh như chong chóng vậy???? Nhưng, cô nhận ra ngay rằng đó không phải vì lo lắng hay hối hận khi anh ta đã chĩa súng vào mình. Đúng hơn, nó dành cho cuộc điều tra, như anh ấy vẫn luôn nói.
"Anh vẫn đối xử với tôi như một kẻ tình nghi sao? Anh không nghe thấy những gì tôi vừa nói à? Tôi đã nói với anh tôi là một nhân viên văn phòng bình thường! Wow, "cô có sợ không?" Ha, một người vô tội bị buộc tội trộm cắp và bị đe dọa bằng súng, sợ thật . Nó vẫn không có ý nghĩa đối với anh à?"
"Ý tôi là, cô đã rất sợ hãi ?"
Park Noah không nói nên lời.
Lạy chúa, đã có ai từng gặp phải một con người vô liêm sỉ như thế này chưa vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top