Chương 38: Hồi hộp của nhịp tim và máu

Không gian bắt đầu sụp đổ. Tường, sàn, trần — tất cả xoay tròn, méo mó, như thể từng phân tử đang tranh giành vị trí. Máu, sương, dịch nhầy trộn lẫn trong không khí, đọng lại trên da tôi, từng hạt nặng trịch, lạnh lẽo, dính vào từng sợi tóc.

Tôi cảm nhận rõ ràng: từng dây thần kinh, từng sợi cơ, từng tế bào trong cơ thể bị giật, bị kéo căng như dây đàn. Không chỉ là cảm giác — mà là thực tế, tôi bị giấc mộng thao túng, nhưng cùng lúc, tôi vẫn nắm quyền. Mỗi bước chân, mỗi nhịp thở, tôi đặt ra luật chơi, dù cả cơ thể như muốn phản bội tôi.

Bóng phía sau tôi nhích lại gần hơn, cao lớn, da thịt méo mó, lởm chởm, ánh mắt sâu hoắm như hút tôi vào một hố đen. Nó thở đều, nhưng từng hơi thở là một nhịp rung cơ thể tôi, từng sợi cơ phản ứng không phải theo ý tôi.

> “Em… em mạnh… nhưng không thể mãi tỉnh,” giọng nó rít lên, xen lẫn âm thanh gãy vụn, vang vào da thịt tôi, vào xương tôi, làm tôi rùng mình.

Tôi cắn môi, cảm giác từng thớ thịt co giật, máu nóng rỉ ra nơi cổ tay. Tôi vẫn bước tiếp, nhưng mỗi bước là một trận chiến, không chỉ với thực thể phía sau, mà với chính cơ thể mình.

Sương quấn quanh chân, lạnh, dày đặc, và mỗi giọt nước khi rơi trúng da là một cú kích thích thần kinh, làm mạch máu sôi lên, làm da ớn lạnh, làm tinh thần căng như dây cung. Tôi biết nếu chần chừ, chỉ một nhịp thôi, thực thể kia sẽ chiếm quyền, nuốt sống tôi cả về thể xác lẫn tâm trí.

> “Đừng… ngăn ta… em sẽ trả giá,” giọng nó thì thầm, vừa dịu dàng vừa bệnh hoạn, mỗi chữ là một cú đẩy vào não tôi.

Nhưng tôi cười, một nụ cười đen, tàn nhẫn:

“Ngươi chỉ là công cụ. Và tao biết cách sử dụng ngươi.”

Tôi giơ tay, chiếc khóa rỉ máu trong tay bắt đầu tỏa ánh sáng đỏ, lan ra từng sợi dây thần kinh của thực thể phía sau. Nó run rẩy, lưng uốn cong, nhưng vẫn cố giữ khoảng cách. Mỗi nhịp rung từ cơ thể nó lại là một nhịp điệu tôi kết hợp với nhịp tim mình, biến thành một bản nhạc bệnh hoạn, vừa điều khiển vừa cầm chừng.

Không gian méo mó bắt đầu tăng tốc, từng mảng sàn, trần, tường biến thành những hình khối lộn xộn, nhọn hoắt, màu sắc chói mắt xen lẫn đỏ thẫm của máu và xám đen của sương. Mỗi bước đi là một cơn bão giác quan, cơ thể tôi căng ra, nhưng tôi vẫn bước tiếp.

> “Em… em giỏi quá…” giọng nó vang lên, nhưng lần này có cả sợ hãi xen lẫn thích thú. “Nhưng anh có thể kéo em xuống bất cứ lúc nào.”

Tôi đáp khẽ, môi rách, tay dính máu:

Krulydria : “Vậy thì thử xem. Tao đã học cách chơi trò này.”

Từng mảnh ký ức tôi ném ra trở thành mồi nhử, làm nó “no” nhưng cồng kềnh, chậm chạp, và tôi cảm nhận quyền lực lan dần từ tay, qua cơ thể, vào toàn bộ giấc mộng méo mó. Không gian có thể sụp đổ, cơ thể có thể bị chiếm, nhưng tâm trí tôi vẫn giữ cương vị người dẫn đường, và từng nhịp tim, từng cơn đau, từng rung động là vũ khí chiến lược.


Những mảnh ký ức vỡ tan, nhưng thay vì biến mất, chúng bay quanh tôi như bụi thủy tinh, phản chiếu hình tôi méo mó trong hàng trăm phiên bản — đứa trẻ, kẻ phản bội, thực thể, bóng đen — tất cả xoay vòng quanh nhau, cười, khóc, thở, gào. Mỗi bản thể là một âm thanh, một cảm giác, một nỗi đau găm thẳng vào thần kinh.

Không gian như một cơ thể đang thở, từng hơi hít vào khiến tường co lại, từng hơi thở ra khiến mặt đất rung lên, phập phồng như da thịt. Tôi đi giữa lòng của thứ gì đó sống — không, thứ gì đó đang tỉnh.

Thực thể phía sau tiến lại gần. Tôi cảm nhận rõ mùi của nó — thứ mùi pha giữa kim loại, máu và sương lạnh, tan trên đầu lưỡi như vị của sắt rỉ. Một bàn tay trượt lên vai tôi, nhẹ đến mức gần như dịu dàng, nhưng bên dưới lớp da đó, tôi nghe thấy âm thanh của xương trượt, mạch máu đập, và tiếng rít khe khẽ như động cơ chưa tắt hẳn.

> “Em đang tan vào trong anh đấy,” nó nói, giọng trầm xuống, lan thẳng vào hộp sọ. “Cảm giác thế nào?”

Tôi cười khẽ, nhưng tiếng cười méo mó, hòa lẫn trong tiếng tim đập dồn:

Krulydria : “Nhột thôi. Vì tao vẫn còn biết mình là ai.”

Ánh sáng quanh tôi chuyển màu — đỏ lẫn trắng, như máu loãng trong nước muối. Từng bước, cơ thể tôi bắt đầu phản chiếu lại hình dạng của thực thể kia, vai co giật, cổ kéo căng, những mạch máu hiện rõ, da chuyển sắc. Tôi cảm giác lưng mình mọc gai, xương sườn nở ra, nhưng tâm trí thì tỉnh hơn bao giờ hết.

Không gian phía trên nứt ra như mặt kính, và trong khe nứt đó, tôi thấy cặp mắt của chính mình — trống rỗng, không cảm xúc, nhưng đang nhìn xuống tôi với vẻ thương hại.

> “Đừng nghĩ tao yếu hơn mày,” tôi nói, giọng khàn đi vì máu. “Nếu đã phải cùng tồn tại, thì tao sẽ là phần điều khiển.”

Thực thể kia không trả lời. Nó cúi xuống, sát đến mức hơi thở của nó chạm vào gáy tôi — lạnh, khô, và nghe như tiếng rắn trườn qua lớp da kim loại.

Rồi nó thì thầm, từng chữ một, như rót vào não:

> “Vậy thì giữ chặt. Vì nếu mày trượt tay, chỉ một lần thôi… tao sẽ nuốt cả linh hồn mày.”

Tôi nhắm mắt. Hơi thở đứt đoạn. Toàn thân căng như dây đàn. Nhưng ngay khi thế giới quanh tôi bắt đầu tan chảy, tôi nghe thấy một âm thanh nhỏ — “click.”
Chiếc khóa trong tay tôi tự động khóa lại, sáng bừng, và dòng máu chảy ngược khắp người.

Giấc mơ rú lên.
Không gian rách toạc, kéo tôi và nó cùng nhau rơi xuống —
xuống một nơi khác, sâu hơn, thật hơn, nơi không còn phân biệt đâu là tôi, đâu là nó.

---

Mưa nặng hạt tạt vào mặt, sương quấn chân, nhưng tôi bước tiếp. Tôi không còn là con mồi. Tôi là người dẫn đường, là kẻ chiến thắng, và thực thể kia, dù cao hơn nửa mét, bệnh hoạn và ghê rợn, giờ phải bước theo nhịp của tôi.

> “Ta vẫn thích em,” giọng nó thì thầm, vừa mê hoặc, vừa rít, vừa bệnh hoạn. “Nhưng… em giỏi đấy. Em biết cách chơi.”

Tôi không trả lời. Tôi chỉ mỉm cười đen — nụ cười của kẻ sống sót, của kẻ biết biến quái vật thành công cụ, của kẻ điều khiển trò chơi trong thế giới méo mó, nơi máu, da, xương và ký ức lẫn lộn, nhưng tôi vẫn đứng vững, vẫn nắm quyền.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top