53
"Hyeonjoonie" Lee Minhyeong cúi đầu hôn khẽ lên trán Moon Hyeonjoon, hứa với cậu, "Em muốn xử lý thế nào cứ nói cho anh, anh sẽ làm, em đừng buồn nữa được không?"
Khả năng đồng cảm của Lee Minhyeong rất kém cỏi, có cố gắng cũng không thể hiểu nổi. Dù cho nhìn thấy người khác đau lòng thống khổ hắn chỉ có thể làm như không thấy đi ra chỗ khác, Chỉ là khi thấy nước mắt của Moon Hyeonjoon chảy xuống, ngực hắn ngộp đi. lòng rối như tơ vò.
Moon Hyeonjoon không nói gì, cậu ôm Lee Minhyeong thật chặt, nước mắt theo gò má chảy xuống.
Lee Minhyeong không biết tại sao lúc này cha cậu lại chủ động tiếp xúc với Kim Taemin, nhưng cậu biết.
Món nợ lãi suất cao của Moon Junseok không trả nổi, lại không nỡ bán nhà và SKT, vậy ông ta định làm gì? Đương nhiên là nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy được khoản tiền bồi thường bảo hiểm của cậu rồi.
Đời trước khi Moon Junseok đứng bên giường nói về số tiền bảo hiểm, cậu nên phát hiện ra rồi chứ.
Cơ thể Moon Hyeonjoon không khống chế được co quắp lại, cha cậu không phải không thực hiện được, bởi ông ta đã giết cậu một lần rồi.
Đời trước khi bị nhốt vào trong căn phòng kia bảy ngày, cho dù đã qua nhiều thời gian nhưng cậu sẽ mãi không thể nào quên được cảm xúc lúc đó. Oán hận, thống khổ, sợ hãi... Muốn sống không được, cầu chết cũng không xong.
Mà đời này, trước khi yêu Lee Minhyeong cậu đã sống trong những chuỗi ngày đau khổ, tuyệt vọng.
Trong một tối, toàn bộ thế giới của cậu đều sụp đổ. Không vì mình không bị bệnh mà thấy sung sướng, lòng Moon Hyeonjoon lúc này chỉ còn nỗi hận cùng phẫn nộ.
"Minhyeong" Moon Hyeonjoon ngẩng đầu, bởi vì khóc quá lâu, giọng nghẹn ngào, "Em muốn ông ta phải đền mạng."
Mẹ cậu kiếp trước chắc cũng giống cậu, cứ ngỡ mình bị bệnh mới chết. Bởi lẽ, ai có thể ngờ được bản thân vì người mình yêu mà trao đi tất cả cuối cùng nhận lại là cái chết, vì người bà yêu vốn dĩ là một con người vô ơn, bạc nghĩa.
Nhưng không sao cả, mặc dù người phụ nữ ngốc kia đã mất, nhưng con trai bà ấy vẫn còn sống.
"Được," Lee Minhyeong lau đi nước mắt cho Moon Hyeonjoon, thấp giọng nói, "Anh sẽ làm, em đừng khóc nữa."
"Không cần đâu, " Moon Hyeonjoon từ chối, cậu rũ mi còn ướt, trầm mặc rất lâu. Khi ngước mặt, tâm tình đã ổn định không ít, "Em sẽ tự xử lý."
Cậu muốn tự tay đưa cái con người không bằng cầm thú kia vào trong ngục giam.
"Được," Lee Minhyeong vuốt lại lọn tóc dính sát vào mặt Moon Hyeonjoon, nhìn cậu. Giọng bình tĩnh, tốc độ nói cũng rất chậm, như đang cố tìm từ ngữ, "Chiều nay anh đã liên lạc với một luật sư am hiểu án hình sự, y giờ đang ở thủ đô. Anh đã thuyết phục người đó mau đến đây, có lẽ ngày mai sẽ tới."
Hắn dừng một chút, trưng cầu ý kiến Moon Hyeonjoon: "Em có muốn gặp y một lần không?"
Lần này, Moon Hyeonjoon không cự tuyệt ý tốt của Lee Minhyeong nữa.
Cậu gật đầu, nói: "Được."
Moon Hyeonjoon dựa vào trên ghế sôpha để chỉnh lại tâm tình, chờ đến lúc triệt để bình tĩnh lại, mới hỏi Lee Minhyeong: "Sao anh lại đột nhiên đi điều tra về ghi chép chẩn đoán của mẹ em thế?"
"Cơ thể của em rất khỏe mạnh," Lee Minhyeong sưởi ấm cho bàn tay lạnh lẽo của cậu, nói, "Nhưng em lại kiên trì mình sẽ bị nhiễm bệnh, cho nên anh mới hỏi bác sĩ."
"Ừm."
"Bác sĩ nói rất có thể bởi vì cái chết của mẹ em đã tạo cho em một bóng ma tâm lý," Lee Minhyeong nói tiếp, "Anh muốn tìm hiểu thử cái chết của mẹ em có gì bất thường."
Kết quả hắn vô tình phát hiện ra vụ án giết vợ đã được bưng bít hơn 20 năm qua này.
Moon Hyeonjoon nhìn Lee Minhyeong, viền mắt vừa khống chế lại bắt đầu đỏ lên.
"Xin lỗi em," Lee Minhyeong cho rằng cậu mất hứng, lập tức áy náy nói, "Anh không nên nhắc lại khiến em đau lòng."
Moon Hyeonjoon dựa trán vào bả vai hắn, nhắm hai mắt lại: "Nếu không có anh em biết phải làm sao đây."
Cậu chỉ nhất thời nổi lòng tốt giúp Lee Chanwoon một lần, Lee Minhyeong lại cứu mạng của cậu. Nếu như không nhờ có Lee Minhyeong, cho dù cậu có trọng sinh một lần nữa, cuối cùng kết cục cũng không thể chạy thoát được vận mệnh bị đầu độc.
Lee Minhyeong sửng sốt, mới từ từ ôm lấy Moon Hyeonjoon: "Em sẽ luôn có anh."
"Ừm."
Cha Moon không hề biết chuyện mình làm sắp bị bại lộ, sau khi cầm được đồ từ tay Kim Taemin. Luôn chờ đợi cơ hội để ra tay, cũng vội vàng thế chấp đi căn nhà.
Có được khoản bồi thường cao làm hậu thuẫn, ông ta không sợ nhà sẽ bị ngân hàng lấy đi.
Khi ông ta nhận được tiền từ thế chấp nhà, khoản nợ gốc hơn 20 triệu lúc này đã cán mốc 30 triệu. Lúc trả hết nợ, Cha Moon gần như không còn gì trong tay.
Nhà dột còn gặp mưa, vốn tưởng dùng Al thay đổi mặt nam chính Lim Yongjoon là có thể phát sóng «Con đường thăng cấp của sủng phi». Ai ngờ nữ chính liền gây náo động trên SNS vì lập trường chính trị không đúng của mình.
Chuyện này so với chơi ma túy còn ác liệt hơn, chưa đến mấy ngày, vai nữ chính đã bị phong sát. Mà «Con đường thăng cấp của sủng phi» cũng triệt để không còn cách nào phát sóng, SKT đầu tư mất hết cả vốn lẫn liếng.
Biết được tin tức này, cha Moon dù có đập phá đồ như thế nào, cũng không đủ sức để tức giận được nữa, trong tuyệt vọng, không còn lựa chọn nào khác ngoài phải bán những thỏi vàng trong két sắt, lúc này mới khiến cho SKT đang bấp bênh miễn cưỡng chống đỡ nổi.
May mà ba ngày sau, cha Moon rốt cục cũng tìm được thời cơ tốt.
Lee Minhyeong bị người qua đường chụp được đăng lên SNS khi đang trên đường đi công tác nước ngoài bằng máy bay riêng. Rất nhanh, chuyện Lee Minhyeong xuất ngoại một tháng đã trở thành hot search.
Nếu Moon Hyeonjoon và Lee Minhyeong quan hệ thân mật, cha Moon tất nhiên sẽ không dám động tới cậu.
Nhưng cha Moon hiểu rõ nhất chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ. Lúc SKT sắp phá sản do đứt nguồn vốn, Lee Minhyeong, một người không liên quan gì đến Moon Hyeonjoon, bất ngờ ra tay giúp đỡ.
Đều là đàn ông với nhau, ai mà không biết chứ, cái thứ gọi là hôn nhân ấy chỉ là vỏ bọc bề ngoài mà thôi, bao nuôi mới là chính.
Gương mặt của Moon Hyeonjoon quả thật không tệ, trước nay cha Moon vẫn luôn lo lắng Lee Minhyeong sẽ bị nó mê hoặc, quay lại để đối phó SKT. Cũng may Moon Hyeonjoon cùng mẹ nó giống nhau, đều không bắt được lòng của đàn ông.
Theo Lee Minhyeong lâu như vậy, chỉ chụp chung cùng một khung hình đúng một lần, ở trong xe vì một nụ hôn. Rõ ràng đó được xem như một thứ không thể thiếu.
Dù vậy, cha Moon vẫn không dám đánh cược. Lỡ như Lee Minhyeong thích xen vào chuyện của người khác, lúc đó kiên quyết cử bác sĩ đến khám cho Moon Hyeonjoon thì biết phải làm sao? Chỉ có thể tìm thời gian hắn không ở đây mới ra tay được thôi.
Cho nên vừa nhìn thấy hot search, cha Moon đã ngay lập tức đổi sim gọi tới cho Moon Hyeonjoon.
Lúc nhận được điện thoại của cha Moon, Moon Hyeonjoon đang ngồi đảm bảo với Lee Minhyeong.
Đây là lần đầu tiên từ khi hai người quen nhau đến giờ Lee Minhyeong đen mặt nhìn cậu.
Chuyến đi công tác không phải sự thật, mà là Moon Hyeonjoon đã dùng nó để câu cá. Theo ý định của Lee Minhyeong, hoàn toàn có thể nhờ phía cảnh sát giải quyết, nhưng Moon Hyeonjoon lại không muốn.
Chuyện giết vợ, con đúng là rất chấn động. Cậu muốn khiến cho ông ta phải chịu tiếng xấu muôn đời, dù có chết rồi vẫn sẽ bị người đời hắt hủi, phỉ nhổ.
Lee Minhyeong ban đầu kiên quyết không đồng ý, vì lo lắng Moon Hyeonjoon sẽ gặp phải nguy hiểm. Nhưng hắn xưa nay không ép buộc Moon Hyeonjoon, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là phối hợp diễn tiết mục xuất ngoại công tác này.
"Không sao đâu," Moon Hyeonjoon mềm giọng nói, "Không phải đã thương lượng xong với cảnh sát rồi sao, bọn họ chờ em ở bên ngoài. Một khi em nhận thấy nguy hiểm, sẽ lập tức gọi người."
Lee Minhyeong không nói gì, nghiêm mặt, dáng vẻ không vui chút nào.
"Anh Minhyeong ơi," Moon Hyeonjoon ngửa đầu nhìn hắn lấy lòng, cười híp mắt nói, "Được không anh?"
Lee Minhyeong nghiêng mặt không cảm xúc.
"Anh Minhyeong ơi," Moon Hyeonjoon thấy hắn nghiêng đầu cũng nghiêng theo, ôm lấy eo hắn, "Anh ơi, vậy được không anh? Được không anh? Được không anh? Anh ơi—— "
Chưa tới mười giây,Lee Minhyeong đã phải thỏa hiệp.
"Chỉ một lần này thôi đó." Lee Minhyeong cố nhấn mạnh giọng, trong thực tế chẳng khác gì với ngày thường cả.
Moon Hyeonjoon hôn lên khóe miệng hắn một cái, nói: "Dạ."
Tiếng ong ong vang lên bên tai, Moon Hyeonjoon nhận, nụ cười trên mặt trong khoảnh khắc biến mất không còn một mống.
"Hyeonjoonie, mấy ngày nay ở nhà có rất nhiều việc, nên không có thời gian liên lạc với con," Giọng cha Moon nghe qua điện thoại rất thành khẩn, "Cha đã ngẫm lại rồi, quả thực trước kia cha có lỗi với con. Tết xuân sắp tới rồi, cha biết năm nay con chắc chắn sẽ không muốn về. "
Ông ta thở dài, uể oải nói: "Em con còn đang ở trong tù, con có thể về nhà một chuyến để nói chuyện với cha được không?" Dừng một chút, còn bỏ thêm một câu, "Chỉ lần này thôi, cha bảo đảm từ nay về sau sẽ không bao giờ liên lạc với con nữa."
Ngực Moon Hyeonjoon kịch liệt chập trùng, cậu cắn răng, cố nhịn xuống, mới miễn cưỡng giữ được bình tĩnh cho mình: "Thật không?"
Cha Moon vội vàng gật đầu: "Là thật."
"Được thôi," Moon Hyeonjoon nói, "Vậy giờ tôi chạy qua."
Sợ mình không khống chế được nữa, Moon Hyeonjoon nói xong câu này liền lập tức ngắt máy.
Moon Hyeonjoon điều chỉnh lại hô hấp, lướt dãy số của cảnh sát đã lưu trước đó, gọi qua. Cầm lấy chìa khóa xe, nhìn Lee Minhyeong nói: "Em đi đây."
Lee Minhyeong nói: "Anh cũng đi."
Lo lắng cha Moon nhìn ra đầu mối, Moon Hyeonjoon suy nghĩ một chút nói: "Anh đi cùng hai cảnh sát kia đi."
Lee Minhyeong trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Được."
Cha Moon thực sự biết cách giả vờ, khi Moon Hyeonjoon nhìn thấy bộ dạng hiền lành đó của ông ta căn bản không có cách nào liên tưởng được những gì ông ta sẽ làm tiếp theo. Ngay cả cảnh sát đi theo cũng lặng lẽ nói thầm.
Cái gì mà muốn giết con trai chứ, đều do Moon Hyeonjoon bịa đặt nhỉ. Thường nghe nói tâm lý của người giàu đặc biệt phiền phức, chẳng lẽ bọn họ tình cờ gặp được rồi?
Bên trong cục còn một đống vụ án đây này, hai cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều bất đắc dĩ, ai mà có thời gian rảnh rỗi ở đây để bồi tên công tử này phát bệnh cơ chứ?
Đáng tiếc Khoa Học Kỹ Thuật JooonHyeong lại là người đóng thuế lớn trong toàn tỉnh, kim chủ ba ba có yêu cầu, lại đúng trong phạm vi chức trách, bọn họ dù không tình nguyện vẫn chỉ có thể đi theo chuyến này.
"Gầy đi rồi," Cha Moon vừa thấy Moon Hyeonjoon, đã cảm thán một câu. Dừng một chút, ra vẻ thản nhiên nói, "Minhyeong đối xử với con không tốt sao?"
Moon Hyeonjoon cụp mắt che giấu đi cảm xúc trong mắt, lặng lẽ chừa một khe nhỏ cho cửa chống trộm, lạnh lùng nói: "Có gì thì nói."
Đối mặt với cha Moon, Moon Hyeonjoon rất khó giữ được lòng bình thường. Cũng may cha Moon lầm tưởng tâm tình cậu xấu đi vì Lee Minhyeong, mừng thầm trong lòng một phen, đẩy một ly nước lên trước mặt Moon Hyeonjoon, "Uống nước trước đi, rồi hai chúng ta từ từ nói chuyện."
Trong ánh mắt mong chờ của cha Moon, Moon Hyeonjoon cầm ly nước lên: "Nói cái gì?"
"Em trai con đúng là một đứa vô dụng, của cải của nhà chúng ta đều bị nó phá hết sạch rồi," Cha Moon lắc đầu, "Ngay cả căn hộ mà cha cho nó, nó cũng đã đem bán..."
"Chờ đã," Moon Hyeonjoon để ly nước xuống, cười nhạo một tiếng, "Tiền và căn hộ đều cho nó, vậy tôi thì sao? Tôi không được chia cái gì hết à?"
Cha Moon không ngờ cậu lại chú ý đến chuyện này, nghẹn nửa ngày mới nói: "SKT là của con mà."
"Sao lại biến thành của tôi rồi, không phải tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi sao?" Moon Hyeonjoon đưa ly nước tới bên môi.
Hầu kết cha Moon nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm cậu.
Nhưng phải để ông ta thất vọng tập hai rồi, Moon Hyeonjoon vừa định uống, lại như nhớ tới cái gì đó, để ly xuống mở miệng nói: "Nói miệng thì có ích lợi gì chứ? Lập di chúc đi."
Cha Moon trừng mắt lên: "Mày, mày đang mong tao sớm chết hả?"
"Là tự ông nói đó." Moon Hyeonjoon rũ mắt châm chọc nở nụ cười.
Cha Moon cau mày, vừa định thuyết giáo cậu một phen, chỉ thấy Moon Hyeonjoon đứng lên: "Nói nữa cũng không hợp, tôi đi trước đây."
Vất vả lắm mới lừa Moon Hyeonjoon tới đây, nếu cứ để nó đi như thế, khi nào mới có cơ hội để ra tay đây?
"Chờ đã," Cha Moon căng thẳng trong lòng, vội vã gọi cậu lại, "Con đấy, bệnh đa nghi cũng nặng quá rồi, giờ cha viết cho con không được sao?"
"Thật ư?" Moon Hyeonjoon nhíu mày, quay đầu lại.
"Sao có thể giả chứ." Cha Moon đi vào thư phòng cầm giấy bút, đặt lên bàn trà, thật sự bắt đầu viết từng chữ một.
Ngoài mặt thì hiền lành thuận theo, trong lòng lại đang cười lạnh. Không phải muốn di chúc sao? Ông ta viết cho! Dù sao cũng chỉ là một người sắp chết, cầm cũng vô dụng thôi.
Để tỏ lòng thành ý của chính mình, cha Moon không chỉ ký vào bản di chúc mà còn đóng dấu: "Lúc này đã hài lòng chưa?"
Moon Hyeonjoon vừa viết xong di chúc lúc trước, cho nên cậu đương nhiên biết được hình thức của di chúc. Sau khi kiểm tra kỹ càng, không phát hiện ra vấn đề gì, cậu mới gấp gọn gàng bỏ vào túi, rồi nở ra nụ cười đầu tiên từ khi vào cửa đến giờ: "Hài lòng rồi."
Cha Moon để bút xuống, liếc ly nước trong tay cậu, giả bộ tự nhiên nói: "Uống nước đi, xem miệng con bị khô rồi kìa."
Mục đích đã đạt được, Moon Hyeonjoon lười cùng ông ta đọ sức, cầm ly nước lùi về sau một bước. Trong ánh mắt khiếp sợ của cha Moon, kêu một câu: "Anh Minhyeong ơi!"
Cha Moon còn chưa phản ứng kịp, Lee Minhyeong đã mang theo hai cảnh sát đẩy cửa đi vào, trực tiếp khống chế ông ta.
"Moon Hyeonjoon, mày, mày làm gì thế?" tim đập loạn cha Moon, mặt mũi trắng bệch.
Moon Hyeonjoon không để ý tới ông ta, nhìn hai cảnh sát nói: "Ly nước này có độc, các anh mang về đo lường thử đi."
Cảnh sát mặc dù mang thái độ hoài nghi, nhưng thấy Moon Hyeonjoon nói như vậy, cũng chỉ có thể nghe theo.
"Moon Hyeonjoon! Moon Hyeonjoon!" Cha Moon điên cuồng gọi tên Moon Hyeonjoon, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, "Mày muốn làm gì? Mày muốn vu oan hãm hại tao!"
"Để tôi nói với ông ta mấy câu," Moon Hyeonjoon ra hiệu cho cảnh sát thả cha Moon ra , túm lão qua một bên, "Tôi biết chuyện ông làm với mẹ tôi rồi."
Đồng tử cha Moon co rút, bắp thịt trên mặt không tự chủ được căng lên. Hết một phút, mới miễn cưỡng chỉnh lại vẻ mặt của mình: "Mày nói cái gì, tao nghe không hiểu."
Đã qua lâu như vậy, người đàn bà kia đã hóa thành tro rồi, căn bản tìm không tìm được bất kỳ chứng cứ gì.
Moon Hyeonjoon cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào mắt cha Moon: "Ông cho rằng qua hơn hai mươi năm là tôi không tìm được cách ư?"
Cha Moon không nói gì, tâm đã từ từ hạ xuống.
"Mẹ tôi đã đi bệnh viện trước khi chết." Moon Hyeonjoon nói.
Cơ thể cha Moon cứng đờ, chuyện này ông ta có nhớ.
Lúc đó cơ thể người đàn bà kia không thoải mái, sợ ông ta lo lắng nên vẫn chưa nói với ông ta. Ông ta cứ tưởng mình bỏ thuốc quá ít, ai ngờ chờ mình làm, bà ta quay đầu đã đi bệnh viện. Đánh một đòn khiến ông ta trở tay không kịp, may thay đến bệnh viện không tra ra được cái gì.
Hô hấp cha Moon dồn dập, Moon Hyeonjoon có phải...đã phát hiện cái gì rồi không?
"Ông cứ chờ đi, nợ mới nợ cũ của chúng ta sẽ tính cùng một lượt." Moon Hyeonjoon nhìn vẻ mặt biến đổi của ông ta, gằn từng chữ, "Tôi muốn khiến ông vĩnh viễn sẽ bị cái mác không biết xấu hổ gắn chặt vào người, bị người dân cả nước thóa mạ mỗi khi nhắc đến."
Đầu cha Moon vang lên tiếng ong ong, hai chân nháy mắt mềm nhũn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top