Phần 3

Tôi trải qua một buổi đêm dài đằng đẵng để tới được thành phố này. Giống như tôi nghĩ, thành phố thật đẹp thật mộng mơ, khiến bao người đến đây đều muốn ở lại lập nghiệp và sinh sống. Bước xuống xe , việc đầu tiên là tìm nhà trọ. Tôi đi loanh quanh khắp khu phố, vì không biết đường nên cứ loay hoay mãi. Đến gần trưa, bụng kêu lên tôi đành mở túi ra mua tạm ổ bánh mì lót dạ. Các bạn vẫn thắc mắc là tại sao tôi bỏ nhà ra đi, không được chu cấp từ gia đình mà vẫn có tiền đi xe, ăn uống rồi tìm nhà trọ??  Bởi vì tôi đã dành dụm được kha khá tiền từ việc nhận tiền lì xì vài năm và số tiền các cô bác từ thành phố về thăm . Rồi tiền tôi nhận những công việc về nhà như bóc sen, thêu tranh chữ...do con Hương với thiệu. Vì thế mà tôi tích góp khá nhiều để vào ống lợn tiết kiệm, những chuyện này không ai biết kể cả mẹ tôi. Và bây giờ tôi đang đứng tại ngã tư của một con hẻm, tôi đứng thở dốc trước tiết trời nóng nực này. Tôi ngồi xuống  tại một cái cây cổ thụ to, tỏa lá xum xuê một vùng, ngồi đó đón nhận từng đợt gió thổi qua làm dịu đi tiết trời khô hanh này. Sau đó tôi mở ví ra đếm lại số tiền của mình "20 triệu đồng", một số tiền đủ để tôi thuê nhà trọ và đóng 2 tháng học phí, tôi đếm chắt chiu từng đồng một. Đột nhiên, có ai đó chạy vút qua tôi, chụp lấy cái ví đựng tiền rồi chạy mất. Có vẻ như người này đã theo dõi tôi từ lâu và khi hắn chờ đợi tôi mở ví ra là chuổm đi. Tôi la hét, gào rát cả cổ họng nhưng không một ai giúp. Thành phố này thật kì lạ. Tại sao, tại sao tôi hét to đến vậy mà chẳng ai nhìn tôi một cái, chẵng nhẽ tôi là ruồi muỗi ư, là thứ gì đó không ai để mắt tới. Thành phố này thật đẹp thật huyền ảo nhưng trái ngược với khung cảnh này là sự vô cảm lạnh một cách đáng sợ. Tôi bắt đầu thấy sợ rồi, sợ cái cảm giác này, cái cảm giác không ai quan tâm, không ai để ý. Tôi vừa chạy, nước mắt cứ tuôn trào ra. Tôi hét, hét thật lớn.

Ông trời dường như nghe được lời cầu cứu từ tôi, từ đâu một chàng thanh niên đi về phía đối diện với tôi và tên cướp, anh ta dùng xe máy chắn ngang đường tên cướp kia khiến hắn ngã nhào ra bên đường, chiếc ví bay ra khỏi tay hắn. Anh thanh niên vội vàng chụp lấy chiếc ví và nhanh chóng phi tới tên cướp bẻ tay hắn ra sau lưng. Tôi nge tiếng gãy răng rắc của xương. Sau đó anh chàng hướng mắt về phía tôi giọng gấp gáp:

- Cô gái..nhanh gọi cảnh sát đi.

- À..vâng..vâng!!!_ Tôi run rẫy nhấc máy, gọi.

Thế rồi tên kia được giải lên đồn và chàng trai tiến về phía tôi

- Đây..ví của cô..

- Vâng!! Cảm ơn anh..

Tôi đón nhận chiếc ví từ tay anh mà tim bỗng nhiên đập liên hồi. Tôi bây giờ mới nhìn rõ anh.

Thật đẹp!!

Một chàng trai cao ráo, da bánh mật với đôi mắt có hồn khiến người ta si mê..
Tôi biết từ phút giây đó, từ phút giây anh giúp tôi bắt trộm, từ phút giây anh dịu dàng trả đồ lại cho tôi..
Tôi đã yêu anh mất rồi........
Nhưng tôi không ngờ rằng từ cuộc gặp gỡ định mệnh này lại khiến cuộc đời tôi bước sang một trang hoàn toàn mới, trái ngược với dự định của tôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

5 năm sau...

" Chát..chát..."

- Cái con đĩ này.... Mày làm gì vậy hả?? Sao lại dám bỏ thuốc rồi cướp tiền của ông hả???

Một người đàn ông thân hình to béo, ục ịch đưa bàn tay thô bạo đánh liên lục vào một người phụ nữ. Không những thế hắn còn đá vào phần bụng dưới của cô khiến người đó phải ôm bụng mà van xin.

- Tôi..tôi xin lỗi.. Tôi cầu xin ông đừng đá nữa..tôi cầu xin ông..

Không nge những lời than đó ,ông ta liên tục đánh sau đó lấy roi da quất lien tục vào làn da trắng trẻo mơn mởn lộ ra nhiều vết thương chằng chịt.

- Trần Tiểu Niệm, ai bảo cô tham tiền thế làm gì, đến tiền của ông cũng dám cướp, con đĩ như cô chỉ làm đồ dùng cho người ta thỏa mãn thôi, là vật thể làm ấm giường cho bọn đàn ông chúng tao thôi. Không biết thằng Lý Chương này làm ăn kiểu gì mà lại chọn loại phụ nữ này. Tao phải đi nói chuyện cho ra nhẽ.

- Tôi..tôi xin ông....đừng...nói với...anh ấy. Ông làm gì tôi cũng được nhưng đừng nói.....
Xin ông...

- Cút!!!

Ông ta đá người phụ nữ đó thêm một cú chí mạng rồi mang áo quần đi ra ngoài.

Trần Tiểu Niệm_ vâng đó chính là tôi. Cái đứa sống chết bỏ nhà ra đi rồi chắc chắn rằng sẽ làm nên nghiệp lớn. bây giờ đang trần truồng nằm trên giường cho người ta chà đạp.

Tôi co rúm người lại, ,tự ôm lấy cơ thể mình, cơ thể run rẩy. Tôi không ngờ rằng mình lại đến bước đường ngày hôm nay, tôi thật hối hận khi đã gặp người đàn ông đó, thật hối hận khi đã yêu hắn ta. Nhưng tại sao càng hận hắn tôi lại càng yêu, yêu sâu sắc, yêu đau đớn, yêu đến mất lý trí lẫn linh hồn.
Trái tim tôi, linh hồn tôi, cảm xúc của tôi đã, đang và sẽ vỡ tan tành như thế này và thêm nhiều lần nữa.

Khi mở mắt ra cũng là gần tối, tôi chập choạng đứng dậy lấy bộ đồ rách tả tơi bị người đàn ông lúc nãy xé, mặc lên người. Thật may là nó vẫn che được những chổ cần che, nhưng lại hở  thịt ra rất nhiều. Sau đó tôi bắt tắc xi về khu trọ tôi đang sống, và người đàn ông đó tôi sẽ đối diện.  Tôi bước vào. Trong phòng sặc mùi thuốc lá và rượu. Người đàn ông nằm trên chiếc ghế sô pha đặt góc phòng hít hà những điếu thuốc, khuôn mặt hắn si mê. Tôi đã chịu đựng người đàn ông này  suốt 5 năm. Bộ dáng hắn bây giờ không còn là chàng trai Lý Chương lịch lãm và ấm áp kia nữa mà chính là một con ác quỷ đội lốt người. Khi tôi bước vào hắn chẳng thèm để ý đến tôi mà chỉ đưa bàn tay bẩn thỉu đó ra rồi bắn một câu:

- Tiền!!

- Không có.....hôm nay...tôi... có chuyện muốn..nói....
Không để tôi nói hết lời, hắn nhào tới  tôi như một con quỷ dữ hút máu người. Lúc nào cũng vậy, đêm nào tôi cũng phải chịu dày vò từ hắn, từng chút từng chút một. Lý Chương chạy tới đưa tay nắm lấy tóc tôi đẩy một lực, thân thể vì bị mất đà mà đập đầu vào bức tường thô cứng, trên đầu xuất hiện một dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Tôi đứng đó không phản kháng lại như chỉ chờ cho những hành động cuồng nộ này đi qua. Thấy hành động của tôi thản nhiên của tôi hắn càng mạnh bạo hơn. Hắn nắm đầu tôi đập vào tủ gương gần đó, lúc này những mãnh vỡ thủy tinh văng ra dưới nền đất, rồi cư nhiên đâm vào lòng bàn tay tôi đau nhói.

- Đồ đê tiện!! Khốn kiếp!!!

Hắn chửi thề một câu rồi sau đó bàn tay to lớn siết lấy cằm tôi, đôi mắt hắn gằn lên những tia máu đỏ rực.  Theo lý thì tôi phải cầm lấy tay hắn xô ra nhưng đằng này tôi lại chăm chăm ôm bụng của mình. Bởi vì trong bụng tôi đã có thiên thần, là con của người đàn ông này. Hôm nay tôi định nói cho hắn biết là tôi có thai 3 tháng rồi nhưng chưa kịp nói hết câu hắn đã kéo tôi xuống hành hạ.

- Buông...tôi..ra.._ Miệng cô bị bóp chặt nên nói không rõ.

- Buông??? Đừng hòng!!

Sau đó hắn đè tôi lên giường và mây mưa với tôi suốt một đêm. Hắn thô bạo, thúc vào tôi, không quan tâm đến lời kêu cứu, hắn đè lên tôi. Điều tôi sợ cũng đã xảy đến, hắn lấy roi da quất vào người tôi như một con chó, đây là thói quen của hắn khi làm tình. Tôi cắn môi đến bật máu, vừa đau đớn vừa tủi nhục cảm thấy khinh bỉ chính bản thân mình. Thân dưới đau đớn đến cùng cực, cơ thể tôi nóng bừng rồi trở nên lạnh toát, đột nhiên máu chảy không ngừng ở phần hạ dưới. Tôi kinh hãi, tột cùng, run rẩy....

- Con...con..của...tôi..

Sau đó tôi ngất đi, những giọt nước mắt trào ra đau đớn.

"Con của tôi ra đi thật rồi!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #socola