Chap 3


"Chưa hỏng, vẫn mặc được mà."

Park Nari dường như đã hiểu ra: "Có phải bây giờ cuộc sống của cậu khó khăn không? Nói ra đi, bạn học cũ giúp cậu."

Cô rút ra một tấm thẻ.

"Cầm lấy đi, không cần trả lại đâu."

"Cám ơn, nhưng không cần."

Tôi nhìn cô ấy, lại nhìn Taehyung, lẳng lặng cười.

"Tôi sắp kết hôn rồi, đến lúc đó nhớ tới nhé."

Tiếng nói vừa dứt, Taehyung cả người đều kinh ngạc.

Bồi bàn chỉ là công việc bán thời gian của tôi, ban ngày tôi còn phải đi làm.

Thứ hai, công ty có khách hàng.

Các đồng nghiệp bàn tán: "Nghe nói khách hàng này là thiên tài, ban đầu anh ta sáng lập hệ thống này, là để tìm người đó."

"Vậy sao? Tìm ai?"

"Bạn gái cũ."

Mí mắt tôi giật giật, có dự cảm không tốt.

"Vậy hắn tìm được chưa?"

"Không biết, trước mắt hệ thống còn chưa làm xong, các doanh nghiệp đều đầu tư không ít tiền, tiền đồ sáng lạn. Ông chủ của chúng ta cũng muốn hợp tác."

Tôi sắp xếp tài liệu.

Cửa phòng khách, giọng Kim Taehyung truyền đến.

"Về hợp tác, tôi muốn suy nghĩ lại."

Tôi đẩy cửa vào, đặt tài liệu lên bàn.

Ánh mắt anh ta sáng quắc: "Sao em lại ở đây?"

"Đi làm, Đây là công việc chính của tôi."

Lãnh đạo tò mò: "Min Young, cô quen Kim tổng à?"

Tôi cân nhắc một chút, trả lời: "Đã gặp qua ạ."

"Chỉ là gặp qua thôi sao?" Taehyung lại tức giận.

Không biết anh tức giận cái gì, ngày chia tay người không thèm quay đầu lại, chẳng lẽ không phải anh sao?

Hắn chỉ vào tôi: "Jeon  tổng, tôi có thể ký hợp đồng ngay, điều kiện là cho Min Young đến làm trợ lí tôi."

Lãnh đạo lập tức đồng ý, ngay cả cơ hội phản bác cũng không cho tôi.

Họ nói chuyện vui vẻ cả ngày.

Chiều tối, tôi xách túi tan làm đúng giờ.

Anh lập tức ngăn tôi lại: "Đi đâu? Tôi còn chưa cho em đi."

"Kim tổng, tôi không thể tăng ca, tôi còn có việc."

"Việc gì?"

"Tôi còn phải đi giao thức ăn bên ngoài."

Taehyung không thể tưởng tượng nổi nhìn tôi.

Trước đây tôi là người kén chọn đến mức hoàn toàn không chạm vào đồ ăn bên ngoài.

Bốn năm đại học, Taehyung cứ tan học là ship cơm hộp.

Cơm tối của anh, thường là một phần cơm hộp công ty giao hàng cho.

Có một lần tôi đi tìm anh.

Trong căn phòng chật hẹp, anh ở cùng với một nhóm người giao hàng và đang chen nhau lấy cơm.

Tôi nói: "Taehyung, sao anh ăn cái này? Cái này không sạch sẽ đâu."

Vẻ mặt anh không được tự nhiên: "Sạch hay không sạch có quan trọng sao?"

"Đi, theo em đi ăn thịt bò bít tết."

Tôi kéo anh đến một nhà hàng Tây mới mở, mỗi lần tiêu phí hơn năm trăm.

Anh đứng trước cửa khách sạn một lúc lâu, trầm mặc cởi quần áo bên ngoài ra.

Sau khi gia cảnh sa sút, tôi rốt cục cũng hiểu được tâm tình ngày đó của anh.

Như hôm nay tuyết rơi kín đường. Mặt đất trơn quá, tôi bị ngã và thức ăn cũng bị đổ.

Gọi điện thoại cho khách hàng giải thích, lại bị mắng một trận. Khách hàng nói, tôi không cần viện cớ, đến muộn chính là đến muộn.

Bàn tay bị trầy xước ở trong trời đông giá rét đau thấu xương, tôi lại không để ý tới, luôn miệng nói xin lỗi.

Taehyung bỗng nhiên xuất hiện, nâng xe của tôi lên.

Anh không biết đã đến từ lúc nào, nhìn bao lâu. Tôi vô thức giấu tay ra sau lưng.

"Đừng giấu nữa." Giọng anh khàn khàn, hốc mắt rất đỏ. "Mau đi tắm đã."

"Tôi muốn đi đưa cơm trước."

"Lên xe, tôi đưa em đi."

Khách hàng ở lầu một, khi tôi đem thức ăn đến, đối phương lầm bầm một tiếng: "Vãi, đi Porsche cũng ship đồ ăn nhanh sao?"

"Tôi còn phải nhận đơn hàng tiếp theo."

"Đừng nhận nữa." Anh nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Không được, đêm nay kiếm được quá ít."

"Vậy tôi mua."

Cái gì?

Leng keng một tiếng, hệ thống tự động nhận đơn đặt hàng anh chỉ định.

"Anh mua thời gian tối nay của em."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top