Chương 3: (Tiếp)
THUỐC PHIỆN TRONG TỬ THI
Nhị Bá đầu là cao thủ thuật Trát phi, Tổ Gia rất yên tâm khi giao cho ông ta dàn cục vụ này. Hiếm khi Tổ Gia yên tâm vào một người nào đó, riêng Nhị Bá đầu vốn đã được rèn giũa, tôi luyện đến mức được Tổ Gia hoàn toàn tin cẩn. Đặc biệt là vụ "Đuổi xác" ông ta phối hợp dàn cục với Tổ Gia. Toàn bộ quá trình diễn ra sự việc có thể nói ngay cả đến Tổ Gia cũng phải một phen hú vía thoát chết trong gang tấc. Cũng chính nhờ có lần đó, Tổ Gia mới hoàn toàn trị được Nhị Bá đầu.
Năm 1932, Hải quân Lục chiến Nhật Bản tấn công Thượng Hải, Thập cửu lộ quân(1) kháng cự quyết liệt, cuộc chiến diễn ra vô cùng thảm khốc, người chết vô số.
Tổ Gia không ngờ việc này mang đến cơ hội kiếm tiền cho mình.
Sau khi Thập cửu lộ quân rút lui không lâu, một tên đặc thương đã tìm đến Tổ Gia. Đặc thương là tiếng lóng, chỉ tên buôn lậu thuốc phiện. Mặc dù sau khi Chính phủ lâm thời Nam Kinh được thành lập đã ban bố lệnh cấm hút thuốc phiện, nhưng nạn buôn bán thuốc phiện vẫn hoành hành ngang ngược. Vì buôn bán mặt hàng này thực sự hái ra tiền, thậm chí về sau, tiền của chính phủ Quốc dân bị mất giá, một viên quan cấp cao tên là Cự Giả đã tàng trữ thuốc phiện để đối phó lại với tình trạng lạm phát.
(1) Là một nhánh của quân Cách mạng Quốc dân, Trung Hoa Dân Quốc.
Tay đặc thương đó họ Giả, người ta gọi là Giả Tứ gia, hắn vốn có qua lại với bọn quân phiệt và băng nhóm xã hội đen, cũng là bạn cũ lâu năm của Tổ Gia.
Giả Tứ gia to nhỏ riêng với Tổ Gia rằng có một phi vụ lớn, hỏi ông ấy có muốn làm hay không.
Tổ Gia hỏi xem là phi vụ gì, Giả Tứ đáp: "Gọi hồn người chết."
Tổ Gia sững người. Gọi hồn người chết là tập tục của vài vùng ở Trung Nguyên, thông qua thuật chiêu hồn (gọi hồn), đưa tử thi của những người chết ở nơi đất khách quê người, đặc biệt là những người chết trên chiến trường trở về quê hương bản quán, để người đó không bị biến thành cô hồn dã quỷ, ở vùng phía tây Hồ Nam còn gọi việc này là đuổi xác, cõng xác.
Tổ Gia biết rất rõ trò mèo của việc gọi hồn này, tất cả đều là do lũ người đang sống sờ sờ dựng lên. Thông thường, đầu tiên, chúng tắm rửa sạch sẽ cho xác chết, lấy dao mổ bụng ra, móc hết lục phủ ngũ tạng bỏ đi, rồi ngâm nước thuốc, để xác chết khỏi bị thối rữa. Sau đó, một người cõng xác chết trên lưng, trùm lên xác chết và người mình một tấm áo liệm to rồi đội mũ cỏ, dán thêm một miếng bùa, giả làm xác chết. Một người khác đi đằng trước vừa lắc chuông nhiếp hồn, vừa tung tiền giấy, hai người kẻ xướng người họa, cõng xác chết đó đi thẳng về đến quê nhà mới thôi.
Nếu có quá nhiều xác chết thì chúng sẽ dùng dây thép xiên qua xương quai xanh xác chết, xâu thành chuỗi, sau đó buộc vào chiếc gậy, lục phủ ngũ tạng được bỏ đi hết, trong bụng rỗng tuếch. Như vậy sẽ không còn nặng lắm. Chỉ cần tìm hai người khỏe mạnh, mỗi người một đầu khiêng đi.
Đuổi xác là một công việc nặng nhọc, đã vậy lại phải là loại gan lỳ mới dám, người bình thường không làm được. Đặc biệt vào buổi tối, dưới ánh trăng thanh, cõng người chết trên lưng bước thấp bước cao, tấp tểnh đi trên con đường núi hun hút, tiếng gió núi ù ù, tiếng quạ kêu thê lương từng hồi, tiền vàng mã bay liệng khắp xung quanh. Dù biết rõ mười mươi sau lưng mình là một người chết, nhưng kẻ đi trước vẫn luôn cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Tổ Gia lên tiếng: "Việc này vừa mệt người lại chẳng béo bở gì, sao Tứ gia lại quan tâm đến nó vậy?"
Giả Tứ gia ghé sát tai Tổ Gia thì thầm vài câu bí mật. Tổ Gia nghe xong, sắc mặt từ từ giãn ra.
Giả Tứ gia nói tiếp: "Chỉ có cách này, quan chẳng hỏi dân chẳng màng, lũ chó mèo cũng cụp đuôi chạy mất. Bọn thủ hạ của ông giỏi trò Trát phi, có thể giả dạng thầy gọi hồn, đúng là trời giúp chúng ta."
Tổ Gia thấy Giả Tứ gia đã có sẵn dự tính trong lòng liền hỏi: "Người phía quân đội có trông cậy được không?"
Giả Tứ gia nói: "Tôi đã từng gặp Diêu phó quan rồi, đều là chỗ thân tình qua lại đã lâu cả."
Tổ Gia nghĩ ngợi một lát: "Được."
Tổ Gia vạch sẵn kế hoạch rất tỉ mỉ và cẩn thận, rồi giao cho Nhị Bá đầu. Trước lúc chuẩn bị đi, Tổ Gia căn dặn: "Phải thật cẩn thận, tuyệt đối không được xảy ra sơ xuất."
Nhị Bá đầu vỗ ngực: "Sư phụ cứ yên tâm. Con chơi với người chán rồi, nay thử chuyển sang chơi với ma xem sao."
Thì ra Giả Tứ gia muốn vận chuyển thuốc phiện xuống miền Nam. Ngặt vì ở thời điểm đó, mọi thứ đều bị kiểm soát quá nghiêm ngặt, lại chiến tranh hoạn lạc, hắn không dám ngang nhiên chuyển hàng đi, sợ sẽ sinh biến, liền bàn bạc với một tay thư ký trưởng của Quốc dân Đảng, dùng cách gọi hồn người chết hòng giấu trên lừa dưới, trên danh nghĩa là đưa linh hồn của các chiến sĩ đã hy sinh oanh liệt trong cuộc kháng chiến ở Tùng Hộ trở về quê nhà. Nhưng thực tế là mượn những thi thể này để vận chuyển thuốc phiện. Vì tiền, người ta có thể táng tận lương tâm, con người thật đáng sợ còn hơn ma quỷ.
Sau khi nhận mệnh lệnh, Nhị Bá đầu dẫn theo năm tên tay chân xuất phát. Sau khi tìm được người tiếp tay, đầu tiên bọn chúng moi rỗng năm tử thi có đeo quân hàm ra, dùng giấy dầu bọc thuốc phiện lại, rồi bọc thêm một lớp da bò bên ngoài, rồi nhét vào bụng thi thể. Sau khi nhét đầy, chúng lấy chỉ khâu kín da bụng lại, thịt người phân thành từng lớp, phải khâu từng lớp từng lớp một, nếu không sẽ bị lộ ra ngoài.
Xong xuôi, chúng cõng xác chết bắt đầu lên đường. Nhị Bá đầu đi đằng trước đóng giả thầy gọi hồn, tay trái cầm chuông đồng, tay phải rải tiền vàng mã. Bọn chúng đi qua nơi nào, nơi ấy tất cả mọi người đều tránh xa.
Mới đi được một ngày đường, bọn chân tay đã bắt đầu kêu mệt. Lưng cõng một xác chết, đã vậy lại là xác chết nhét đầy thuốc phiện trong bụng, ngót nghét cũng phải bốn năm chục cân. Mùi xác chết để lâu cùng mùi nước thuốc và mùi mồ hôi rịn ra trên người sống hòa quyện vào nhau, dậy lên thứ mùi ghê tởm đến phát nôn phát mửa.
Nhị Bá đầu nóng lòng muốn lập công, quát tháo: "Đi nhanh lên, đi nhanh lên!"
Bọn tay chân sợ sệt nói: "Nhị gia! Nặng quá! Chúng con không thể đi nổi nữa."
Nhị Bá đầu tức đến phì cả hơi mũi: "Một lũ ăn hại!"
Nhị Bá đầu luôn mồm quát tháo, chửi rủa, nhưng đám người đó càng đi càng chậm. Ông ta bắt đầu nghĩ cách: "Tao có một cách, có thể cho chúng mày được nhẹ gánh..."
Bọn tay chân ngơ ngác nhìn nhau rồi hỏi: "Nhị gia!... Cách gì vậy?"
Nhị Bá đầu mỉm cười, nói ra cách làm.
Nghe xong, chúng nhìn nhau: "Cách đó quả thật rất hay, nhưng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Tổ Gia truy hỏi..."
Nhị Bá đầu quát to: "Xảy ra chuyện gì, tao khắc gánh chịu."
Thế là chúng cứ theo kế hoạch mà làm, hai ngày sau thảnh thơi đi tới đích. Sau khi Nhị Bá đầu giao thuốc phiện cho kẻ đón hàng xong, liền đến nhà trọ, Tổ Gia và Giả Tứ gia đã đợi ở đó từ lâu.
"Không có chuyện gì chứ?" Tổ Gia hỏi.
Nhị Bá đầu đáp: "Tất thảy đều thuận lợi."
Tổ Gia đưa mắt nhìn Giả Tứ gia, ông ta cười rất hài lòng. Tổ Gia cũng cười phụ họa theo.
Ngày hôm sau, lúc nhận thân nhân, người nhà người chết và Diêu phó quan cũng đều có mặt. Nhị Bá đầu khoác chiếc áo choàng của bọn đạo sĩ, dẫn theo mấy tên chân tay, đứng vây quanh quan tài mấy vòng, vừa ném vàng mã vừa lầm rầm khấn. Cuối cùng, chúng nhét tiền đồng vào miệng của người chết. Nghe nói làm như vậy để xua đuổi bọn ma quỷ bắt nạt linh hồn người đã chết trên đường xuống suối vàng. Sau khi mọi việc được thu xếp xong, Nhị Bá đầu nói: "Đến nhận mặt người thân đi."
Thân nhân những người đã khuất kìm nén nỗi đau thương mất mát, đi vòng quanh những chiếc quan tài, ngần ngận nước mắt nhìn mặt người thân của mình lần cuối, nhưng chẳng ai ngờ rằng, người thân của họ giờ chỉ còn mỗi cái đầu.
Sau khi đi quanh những chiếc quan tài nhìn mặt người thân lần cuối xong, chúng bắt đầu tiến hành việc chôn cất. Lúc này lại xảy ra chuyện bất ngờ.
Một người mẹ già không chịu đựng nổi nỗi đau đớn trong lòng, liền lao về phía chiếc quan tài, sờ khắp thân thể đứa con mình, nắm lấy người đứa con, suýt chút nữa thì kéo tụt bộ áo liệm xuống. Nhị Bá đầu vội vàng kéo bà ta lại nói: "Phu nhân! XIn đừng làm vậy!"
Nhưng đã quá muộn, "cái chân" của tử thi đó bị lộ ra, nó chỉ là một cái chạc cây. Bà kinh ngạc kêu lên: "Chân con tôi đâu?"
Tiếng kêu của bà khiến cho tất cả những người ở đó đều giật mình kinh hãi. Đây đều là những xác chết do chính tay Diêu phó quan xác nhận, họ chỉ bị trúng vài phát đạn, còn vẫn giữ được toàn thây. Diêu phó quan vội bước đến, định kiểm tra nhưng Tổ Gia vội vàng kéo ông ta lại, trừng mắt nhìn. Qua ánh nhìn của Tổ Gia, Diêu phó quan nhận ra như thể ông ấy có điều gì muốn nói nên đứng sững lại.
Bầu không khí ở đó như đặc quánh. Lúc này, chỉ thấy Tổ Gia lớn giọng: "Chinh chiến nơi sa trường dưới mưa bom bão đạn, mấy vị quân nhân này đã xả thân vì nước, người thì mất đi đôi chân, người thì bị vỡ bụng. Trước khi nhập quan, mấy đồ đệ của tôi đã chỉnh trang lại cho họ, vì không muốn người thân phải quá đau lòng."
Diêu phó quan trợn trừng mắt nhìn Tổ Gia: "Hừm!" Nhưng cũng không dám làm gì, vì bản thân ông ta cũng có dính líu tới việc này.
Tổ Gia nói tiếp: "Nguyên tắc khi gọi hồn mọi người đều biết rồi đấy. Nếu các vị cứ khóc lóc thảm thiết, sẽ khiến người chết không thể yên nghỉ, linh hồn sẽ bay ra khỏi các khướu trên thi thể, biến thành cô hồn dã quỷ, làm vậy sẽ uổng phí nỗi đau mọi người đã phải chịu đựng."
Người mẹ già kia nghe thấy những lời này mới dần bình tĩnh trở lại, không khóc nữa.
Nhị Bá đầu vội vàng bảo bọn chân tay: "Chôn đi!"
Sau khi nhập thổ quan tài, Nhị Bá đầu vẽ một vòng tròn trước phần mộ, đốt từng xấp từng xấp tiền vàng mã trong cái vòng đó, miệng khấn niệm: "Lúc chào đời hai bàn tay trắng, khi lìa trần trắng hai bàn tay, kiếp trước chẳng biết chuyện kiếp này, cha sinh mẹ dưỡng uổng công ngày tháng; nay đừng nên oán trách gì nữa. Xin hãy yên nghỉ dưới suối vàng. Phát...tang..."
Đám thợ kèn bắt đầu thổi lên những giai điệu ai oán, người thân ai nấy đều nghẹn ngào khóc. Diêu phó quan không kìm nén nổi cũng chảy nước mắt. Dù gì đây cũng là anh em đã cũng sát cánh với ông ta trên sa trường đẫm máu trong cuộc chiến chống Nhật. Con người, dù có bị lòng tham vật chất làm mờ hai con mắt, nhưng trong sâu thẳm vẫn còn đôi chút ít ỏi lương tri, nên cũng không kiềm chế được mà rớt nước mắt.
Sau khi mai táng xong, Tổ Gia, Diêu phó quan, còn có cả Giả Tứ gia cùng trở về quán trọ.
"Nhị Bá đầu!" Tổ Gia gọi Nhị Bá đầu vào "Chuyện là sao?"
Nhị Bá đầu đưa mắt nhìn Diêu phó quan và Giả Tứ gia, rồi cúi đầu, một lúc lâu sau mới phát ra một tiếng: "Hừ."
"Nói!" Tổ Gia quát, tiếng quát ầm vang cả căn phòng.
Nhị Bá đầu vội vàng khai hết đầu đuôi.
Việc gọi hồn người chết có quy tắc của nó, tử thi được gọi hồn, khi đưa về đến quê nhà, đầu tiên không cho người thân gặp, phải đợi khi thầy đuổi xác làm phép xong. Sau khi thi thể được chỉnh trang lại đâu vào đấy và cho vào quan tài xong thì người nhà mới được đến nhận người thân. Hơn nữa, người thân tuyệt đối không được có chuyện khóc lóc, càng không được phép chạm vào tử thi. Nếu không sẽ khiến oan hồn bị đánh động, thoát ra qua lỗ khướu, chỉ sau khi được chôn cất xong xuôi thì mới được khóc. Nhị Bá đầu đã nắm lấy quy tắc này, dám cả gan chặt lấy mỗi đầu của người chết, vứt hết thân thể người chết đi, sau đó làm mấy cái gùi đeo sau lưng, bỏ hết thuốc phiện vào trong gùi, để cái đầu phủ lên trên, rồi lại chùm áo liệm táng lên như cũ, bắt chước dáng đi cứng đơ của người chết mà đi tiếp. Như vậy sẽ làm giảm nhiều gánh nặng cho bọn chân tay, cả bọn sẽ đi nhanh hơn nhiều.
Khi đến nơi, Nhị Bá đầu sai bọn chân tay làm năm cái cọc bằng gỗ ngay trong đêm đó, rồi choàng những áo liệm mới tinh lên những chiếc cọc, nhét đầy bông vào, tạo thành hình người, chỗ tay áo và ống quần dùng cành cây chống thành khung y như tay chân người, cuối cùng chúng dùng loại dây thép cứng cắm phần đầu lên trên đỉnh chiếc cọc gỗ, chỗ nối ở cổ thì dùng vải quấn quanh liền với áo liệm, hoàn hảo không chê vào đâu được. Đúng là áo tiên không thấy vết chỉ khâu. Hơn nữa, người thân chỉ cần nhìn thấy mặt người chết là được, không ai được kiểm tra thân thể của người chết. Đây chính là nguyên tắc của tục đuổi xác.
Sau khi nghe hết câu chuyện, Tổ Gia lạnh lùng: "Ngươi tự xử hay để ta giúp?"
Nhị Bá đầu nhìn Tổ Gia, rồi lại nhìn khuôn mặt không chút biến sắc của Diêu phó quan và Giả Tứ gia, ông ta khẽ nói: "Để con tự làm!"
Vừa dứt lời, ông ta đặt ngón tay út trái của mình lên mép bàn, tay phải giơ dao lên. Phập! Không một chút do dự chặt đứt ngay ngón út của mình. Máu chảy ra rớt xuống nền nhà, Nhị Bá đầu đau đến mồ hôi vã ra trên trán, nhưng không hề kêu một tiếng nào.
Từ đó, Nhị Bá đầu chỉ còn chín ngón tay. Tổ Gia buộc phải làm vậy cũng bởi không còn cách nào khác. Một là để dễ ăn nói với Giả Tứ gia và Diêu phó quan. Hai là muốn cắt ngay lá gan của Nhị Bá đầu. Nếu không về sau khó mà khiến hắn ta phục tùng mệnh lệnh.
Bao nhiêu năm sau, khi nhắc lại việc này, Tổ Gia vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nếu chiêu trò lần đó của Nhị Bá đầu bị lật tẩy, chắc chắn sẽ khiến bọn Quốc dân Đảng nổi cơn thịnh nộ, lúc đó thì Tổ Gia, Diêu phó quan, Giả Tứ gia, còn cả Nhị Bá đầu và đám chân tay kia đều sẽ chết chắc.
ÂM HÔN (CƯỚI MA)
Cả ngày Nhị Bá đầu chỉ ngồi nghiên cứu thuật Trát phi, thỉnh thoảng lại đến bàn luận với Tổ Gia. Về điểm này, Tổ Gia rất thích ông ta. Có lần, còn khen ngợi Nhị Bá đầu trước mặt những người khác. Nhị Bá đầu luôn làm bạn với xác chết, tiền vàng mã, hương khói và chu sa, đến nỗi chúng tôi thường ngửi thấy mùi tử khí phát ra từ trên người ông ta, dường như không thể gột sạch được. Vì thế khi tới kỹ viện, các cô gái thường không thích đến gần ông ta.
Nhị Bá đầu chuyên chơi Trát phi, có một lần lại "trát" trúng mình. Nói đến việc này, đúng là vô cùng kỳ lạ...
Năm Dân quốc thứ 25, con gái của một ông chủ cửa hàng bán vải qua đời vì tình. Cô đem lòng yêu một cậu thanh niên có tư tưởng tiến bộ vào hồi ấy. Đó là một chàng thanh niên trí thức hàng ngày thường phát truyền đơn và diễn thuyết trên phố. Ông chủ quầy vải sợ người này sẽ gây tai họa, lại nghèo rớt mùng tơi, cho nên kiên quyết không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Cô gái van nài cầu xin cha, nhưng ông bố nhất quyết không đồng ý. Cô gái bèn bàn với chàng trai, muốn chàng trai đích thân đến thưa chuyện với cha mình. Nếu vẫn không được thì hai người sẽ cùng quỳ xuống cầu xin, quỳ cho đến khi nào cha cô đồng ý mới thôi. Nhưng chàng trai tính cách quật cường bướng bỉnh nói: "Hai đầu gối người đàn ông có dát vàng, chỉ lạy trời lạy đất,lạy cha lạy mẹ, chứ không quỳ trước người khác."
Cô gái khóc sướt mướt nói: "Sau này, cha cũng sẽ là cha vợ anh mà."
Chàng trai nói: "Bây giờ vẫn chưa phải, ông ấy khinh thường anh, coi khinh tình yêu trong sáng của chúng mình. Ông ấy thuộc giai cấp tư sản mại bản."
Cô gái nói: "Vậy chúng mình cùng trốn đi. Đến một nơi thật xa, đến nơi chân trời góc biển, nơi không ai có thể tìm thấy chúng mình nữa."
Chàng trai nói: "Sao phải đi? Đại trượng phu làm việc gì cũng quang minh chính đại. Việc không đàng hoàng như vậy, làm sao có thể làm được?"
Cô gái nói: "Các người muốn ép tôi phải chết sao?"
Chàng trai nói: "Nếu em chết, anh cũng sẽ chết theo ngay, sống không thể thành vợ chồng, thì sẽ chết để được ở bên nhau.
Khi nói những lời này, chàng trai không ngờ rằng cô gái sẽ làm vậy thật. Tối hôm đó, cô gái để lại một bức thư tuyệt mệnh, rồi nửa đêm gieo mình xuống giếng tự vẫn. Khi thi thể được vớt lên thì toàn bộ khuôn mặt đã phù nước.
Ông chủ quầy vải đau đớn khóc ngất đi. Thương con gái, ông quyết định cử hành tang lễ thật lớn cho con. Mọi người xung quanh xì xào bàn tán: "Người chết trẻ thế này không nên làm tang lớn. Tổ nhất nên hợp âm hôn, làm như vậy cũng coi như tạ lỗi với đứa con gái đã chết."
Thời đó, việc hợp âm hôn rất phổ biến. Nghĩa là nếu người còn trẻ chưa lấy vợ lấy chồng mà bị chết, họ sẽ rất cô đơn, không có người bầu bạn dưới cõi âm, sẽ trở thành cô hồn dã quỷ. Vì thế, cần phải tìm một người cũng bị chết trẻ, đem hợp táng hai người, như vậy người chết mới có thể yên nghỉ nơi suối vàng. Đương nhiên, cơ hội để hợp táng được không phải lúc nào cũng có. Có người phải đợi đến mấy năm sau mới có một người khác giới có tuổi tác tương đồng chết trẻ.
Nhị Bá đầu đánh hơi được tin này, biết rằng đây là cơ hội hái ra tiền, liền xin ý kiến của Tổ Gia. Sau khi đã phân tích kĩ càng, Tổ Gia đã cho phép Nhị Bá đầu cầm đầu vụ này.
Thế là người mối lái bắt đầu lân la tới chỗ ông chủ quầy vải, xui rằng có một vị đạo trưởng có thể gọi hồn. Cô con gái bị chết oan nên hồn còn lang thang vất vưởng ở cõi trần, cần phải làm phép gọi hồn, để linh hồn được yên nghỉ, làm lễ hợp âm hôn mới được viên mãn.
Ông chủ quầy vải luôn cắn rứt, áy náy trong lòng, nên đã làm theo ngay. Đây thực chất chỉ là một chiêu, chứ nếu trực tiếp đến gõ cửa xin làm lễ hợp âm hôn, tất người ta sẽ sinh nghi ngay. Nhị Bá đầu xuất hiện với thân phận là một vị đạo trưởng sẽ khiến người ta tin tưởng.
Nhị Bá đầu nói với ông chủ quầy vải: "Trước khi ta xuất gia, gia cảnh cũng khá giả, nhà còn có một tiểu đệ, về sau bị bệnh mà chết khi mới 18 tuổi, tiểu đệ phải chịu cảnh cô độc dưới mộ phần đã mấy năm nay, nếu lão không chê, có thể làm lễ hợp âm hôn."
Ông chủ quầy vải trông thấy tia hy vọng, liền hỏi Nhị Bá đầu: "Nhà đạo trưởng còn có những ai nữa? Ý phụ mẫu thế nào?"
Nhị Bá đầu nói: "Phụ mẫu đều lần lượt qua đời vì nỗi u uất trong lòng. Nay nhà chỉ còn một mình ta, nên ta mới rũ bỏ bụi trần, quyên góp toàn bộ gia sản xuất gia, một lòng thụ đạo."
Ông chủ quầy thấy cũng môn đăng hộ đối, bèn nói: "Có cơ duyên với đạo trưởng, đúng là đã cứu vớt lão đây."
Sự thật, Nhị Bá đầu chẳng lấy đâu ra tiểu đệ nào cả. Ông ta sai đám chân tay đến vùng núi hoang vắng tìm lấy một ngôi mộ vô chủ đã lâu không có người thăm nom, cúng bái, rồi đào người ta lên đem về. Cũng không biết đó là mộ phần của nam hay nữ, già hay trẻ, chúng đổi một chiếc quan tài khác, rồi khênh đến nhà của ông chủ quầy vải. Đúng là phường lừa đảo, đem cả thây ma xác quỷ ra làm trò bịp bợm.
Thường thì các đạo sĩ đều không dám nhận làm đạo tràng cho người chết bất đắc kỳ tử thế này. Đặc biệt là làm đạo tràng cho một cô gái đã chết vào giữa đêm hôm khuya khoắt. Nghe nói họ thường biến thành ác quỷ, nhưng đám A Bảo thì có sợ gì chứ.
Vào cái đêm làm lễ hợp âm hôn, Nhị Bá đầu đem theo mười mấy tên tay chân đến cúng bái hành lễ. Trong sân đặt một chiếc quan tài lớn màu đỏ, bên trong đặt tất cả những thứ gọi là di cốt của "em trai" ông ta. Thi thể cô gái được choàng áo liệm đặt nằm trên một tấm gỗ, đợi sau khi làm lễ xong sẽ được liệm táng cùng nhau.
Nhị Bá đầu đốt hương, cầm lá bùa đã được làm sẵn dán lên người cô gái. Sau đó lúc lắc người đi đi lại lại, tóc tai bù xù cả lên, miệng lầm rầm niệm chú.
Đúng lúc ánh trăng trên bầu trời chiếu thẳng xuống, đột nhiên một bóng đen nhảy vù một cái từ từ dưới sân lên cây. Mọi người đều giật mình, thoạt trông thì thấy đó là một con mèo hoang không biết từ đâu chạy tới, trèo lên tận ngọn, nằm bò trên một cành cây, đôi mắt xanh lè nhìn xuống dưới.
Nhị Bá đầu vẫn tiếp tục làm lễ. Lúc này, con chó mà cô gái nuôi khi còn sống, nhảy ra khỏi chuồng, lặng lẽ đi tới gầm giường đặt xác cô gái, nó đứng lại rồi nằm xuống.
Nhị Bá đầu từng bàn luận với Tổ Gia về cuốn Trát phi mật bản, trong đó có một câu: "Vân già nguyệt, miêu cẩu thi tâm đồng nhất tuyến, thi tất trá." Nghĩa là, khi các A Bảo làm lễ cúng, cần phải hết sức chú ý tình huống này. Đó là khi mây che kín mặt trăng, nếu lúc này mà tim của mèo, chó và người chết nằm cùng một đường thẳng, thì sẽ xảy ra hiện tượng xác chết vùng dậy. Xác chết vùng dậy tức là thi thể đột nhiên sống lại, nhảy dựng lên, đuổi theo và nhe răng cắn xé như một ác quỷ. Điều này vô cùng đáng sợ.
Việc làm phép vẫn đang được tiến hành, một tên tay chân đi vòng quanh thi thể bỗng phát hiện ra con chó dưới gầm giường, một dự cảm không lành xâm chiếm khắp người. Hắn nhìn lên con mèo trên ngọn cây, đôi mắt xanh lè, u ám dõi theo mọi việc đang diễn ra bên dưới, ba trái tim dường như đang nằm trên đúng một đường thẳng. Anh ta vừa vỗ vào vai Nhị Bá đầu thì thấy một đám mây đen bay đến, ánh trăng lập tức bị chìm khuất sau tầng mây.
Nhị Bá đầu còn chưa kịp phản ứng gì, xác cô gái đã bật dậy, đôi mắt mở trừng trừng, miệng há ra, nhảy bổ về phía Nhị Bá đầu. Nhị Bá đầu còn đang ngơ ngác bỗng giật mình, sợ đến nỗi quẳng cả thanh kiếm gỗ đào mà chạy. Xác chết kia như thể nhận ra được kẻ xấu cứ kêu lên "A a...", hai tay duỗi thẳng ngang ngực đuổi theo Nhị Bá đầu.
Mấy tên tay chân vội vàng cầm gậy đuổi theo sau, đánh thật mạnh vào sau lưng xác cô gái, bị đánh liên tiếp mấy gậy, xác cô gái phát ra một tiếng "khự". Thân người duỗi thẳng rồi đổ sang một bên, khí dương tiêu tan hết thì chết hẳn, nhưng chết không nhắm mắt, ánh mắt vẫn trân trân nhìn Nhị Bá đầu.
Sau khi Tổ Gia biết việc này, liền bảo Nhị Bá đầu: "Đừng làm vụ này nữa! Ông trời nổi giận rồi! Chúng ta chỉ đấu được với con người, chứ không đấu lại ma qủy!"
Y học thời đó vẫn chưa phát triển như bây giờ. Người ta đều không biết rằng có trường hợp con người chỉ là chết lâm sàng, đến một lúc nào đó có thể tỉnh lại. Vì vậy nên Tổ Gia nghĩ rằng đó là do ông trời nổi giận.
Sau khi xảy ra chuyện, bọn chân tay khiêng quan tài chứa thi thể vô chủ kia về, ông chủ quầy vải cũng không yêu cầu hợp táng nữa, chỉ chôn cất một mình cô gái.
Tổ Gia ra lệnh cho bọn chân tay khiêng cả chiếc quan tài đó ra sau núi, đào một cái hố khác rồi chôn xuống, đốt rất nhiều tiền vàng mã, còn mang cả thủ lợn, rượu... đặt tế lễ trước mộ. Khi Tổ Gia cùng các anh em vái vái lạy lạy, gió lạnh nổi lên từng cơn, vàng mã và tro bị cuốn tung lên từng hồi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top