Chương 1: (Tiếp)

LẦN LỘ CỤC DUY NHẤT CỦA TỔ GIA

Người mới vào nghề sau khi học Lục tự chân ngôn thường xuyên cùng ngồi lại thảo luận, mọi người ai nấy đều hăm hở xắn tay áo, nóng lòng muốn thử sức.

Nhưng Tổ Gia lại nói: "Học được Lục tự chân ngôn, đồng nghĩa với việc càng gần cái chết hơn."

Lời nói ấy khiến mọi người sợ hãi, đứng ngây ra không nói được câu nào. Tổ Gia liền giải thích: "Kẻ bị chết chìm, đều là những kẻ biết bơi. Kẻ không có bản lĩnh, không bao giờ dám có tà tâm. Chỉ có kẻ có bản lĩnh mới dám liều lĩnh mạo hiểm. Bản lĩnh là phúc, nhưng cũng chính là họa. Do đó, học được những thứ này, khi hành nghề càng phải thận trọng hơn!"

Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ. Quả đúng như vậy, trước khi học những thứ này, ai nấy đều cảm thấy chơi vơi không nơi bấu víu. Khi học được rồi, dường như  tay nắm được chuôi dao, ai cũng muốn thử ngay xem thế nào. Một khi ý niệm tội ác sinh ra, nguy hiểm cũng theo đó mà đến.

Thế là những tay mới như chúng tôi bắt đầu suy đoán, ngoại trừ Lục tự chân ngôn này, liệu còn có mật quyết nào cao siêu hơn nữa không? Có thể dùng để xoay chuyển cục diện cuối cùng không?

"Có! Nhưng không phải ai cũng có thể học được." Tổ Gia nói: "Chiêu cuối cùng này là trực giác. Cũng chính là giác quan thứ sáu. Trực giác là thứ không thể nói rõ ra được, nhưng nó thực sự tồn tại. Bất kỳ sự việc nào sắp xảy ra, trong sâu thẳm đều có một dự cảm, chỉ một số người mới có thể cảm nhận được."

Tổ Gia là người có trực giác vô cùng nhạy bén. Cũng chính nhờ điều này mà ông đã nhặt lại được mạng sống của mình quay về. Đó là lần duy nhất Tổ Gia để "lộ cục".

Năm Dân quốc thứ 28 (1939), có một vị quan chức cấp cao của Cục Quân thống Quốc dân Đảng đến đô đốc công việc ở địa bàn của Tổ Gia, Khôi gia nói: "Đây có thể là một tên "nhất" to tướng. Chỉ cần Tổ Gia đích thân ra tay, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lớn."

Khôi gia là thủ lĩnh của xã hội đen, khi Quốc dân Đảng truy lùng Đảng Cộng sản, rất nhiều tin tức đều do ông ta cung cấp và cũng có rất nhiều việc đều do bàn tay ông ta nhúng vào.

Hiếm khi Tổ Gia đích thân ra tay. Chỉ khi gặp quan chức, hoặc quý bà giàu có, những ông chủ tài phiệt, ông mới tự mình làm "tướng".

Bài diện của Tổ Gia rất đẹp. Bài diện là tiếng bản địa, tức là tướng mạo. Hơn nữa phong cách ăn nói của ông cũng rất thanh cao tao nhã. Chỉ có tướng mạo và phong cách này của ông mới xứng với bàn tiệc lớn, xứng với dàn đại cục.

Tổ Gia đối ngoại với thân phận là truyền nhân của Thiết bản thần số, nhân vật mà có rất nhiều tờ báo xếp ngang hàng với Vĩ Thiên Lý. (1)

(1) Nhà tướng số nổi tiếng thời Dân Quốc, người Gia Hưng, Triết Giang.

Khôi gia có qua lại với người của Cục Quân thống, còn kết nghĩa anh em với một vị quan chức của Cục này. Con mồi lần này chính là anh em kết nghĩa của ông ta.

Khôi gia từ lâu đã đánh hơi thấy được  người anh em kết nghĩa này rất tin vào số mệnh, bèn tìm cơ hội nói với ông ta: "Ở đây có một vị đại sư tướng số, vô cùng lợi hại. Chỉ có điều rất khó có thể mời được ông ta đích thân ra tay."

Viên quan này lập tức nhờ vả Khôi gia hẹn gặp giúp, nhưng hẹn đến ba lần đều không thành. Đây gọi là vờ tha để bắt thật.

Cuối cùng, mấy tháng sau, ông ta cũng hẹn được, địa điểm gặp mặt ở một lầu trà. Trước đó thông qua sự mô tả và thông tin mà Khôi gia cung cấp, Tổ Gia có thể đã nắm rõ mọi chuyện về viên quan Cục Quân thống này như lòng bàn tay. 

Trước tiên Tổ Gia hỏi bát tự, trầm ngâm suy tính một lát rồi nói: "Năm 28 tuổi, ngài suýt chút nữa mất mạng vì một khẩu súng."

Vị quan này trả lời: "Đúng vậy."

"Năm 29 tuổi ngài được thăng chức."

Vị quan trả lời: "Đúng."

Tổ Gia lại nói: "Ngài có ba người vợ."

"Đúng." Vị quan trả lời.

Tổ Gia nói: " Sang năm ngài sẽ gặp kiếp nạn, sẽ mất chức."

Vị quan nửa tin nửa ngờ nói: "Ồ, vậy ư?"

Tổ Gia nói: "Ngài làm theo lời tôi, tôi giúp ngài điều chỉnh một chút phong thủy."

Tổ Gia giảng giải một cách tường tận cho ông ta làm thế nào để điều chỉnh lại phong thủy. Cuối cùng vị quan này nắm chặt tay Tổ Gia nói: "Tiên sinh quả là cao nhân!"

"Người đâu!" Viên quan đó kêu thuộc hạ mang đến một chiếc vali, bên trong là từng xấp từng xấp giấy bạc mới cứng: "Tiên sinh vất vả rồi. Một chút lòng thành, xin tiên sinh hãy nhận cho."

Tổ Gia mỉm cười nói: "Có thể bỏ chút công sức vì Cục trưởng đã là một niềm vinh hạnh cho bỉ nhân rồi. Làm sao lại có thể nhận tiền của ngài được?" Nói xong, ông liền quay đi.

Giác quan thứ sáu của Tổ Gia vô cùng nhạy bén, ông cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây, nên ngay lúc đó liền thay đổi kế hoạch, một xu cũng không lấy.

Trên đường về nhà, Tổ Gia còn phát hiện có người đang đi theo mình. Không hề quay đầu lại, ông bước nhanh về thẳng nhà.

Vừa về đến nhà, ông phát hiện trong nhà có bốn tên đặc vụ, chúng lập tức chĩa súng quay về phía ông nói: "Mời ông đi theo chúng tôi."

Tổ Gia hỏi: "Đi đâu?"

Một tên đặc vụ nói: " Đi gặp Cục trưởng của chúng tôi."

Tổ Gia bị áp giải về Cục. Vị Cục trưởng nói với vẻ rất kì quặc: "Cái trò trẻ con này mà cũng định lừa ông đây hay sao?"

Tổ Gia hỏi lại với vẻ khó hiểu: "Ngài nói vậy nghĩa là sao?"

Vị Cục trưởng nói: "Ta cố ý làm như vậy để các ngươi mắc câu."

Tổ Gia lập tức hiểu ra vấn đề, hóa ra ông ta là Táo, những điều ông ta tiết lộ cho Khôi gia đều là giả.

Tổ Gia nói: "Vậy là ý gì?"

Vị Cục trưởng trả lời: "Tên Khôi Nhị khốn kiếp! Từ hôm hắn giới thiệu ngươi cho ta, ta đã có ý nghi ngờ rồi. Ta biết hắn biết rất nhiều điều về ta, nên đã cố ý bịa ra chuyện suýt bị mất mạng năm 28 tuổi. Kết quả là ngươi cũng nói y như vậy, thử nói xem ngươi có đáng chết không?"

Tổ Gia cười nhạt: "Cục trưởng quả nhiên cao minh. Chính xác là như vậy!"

Vị Cục trưởng sững người. 

Tổ Gia nói tiếp: "Khôi Nhị nói với tôi là Cục trưởng muốn xem tướng số và bảo tôi muốn xem chuẩn một chút. Chúng tôi hành nghề xem tướng số không dám đảm bảo chính xác trăm phần trăm. Khôi Nhị nói ông ta tiết lộ cho tôi một vài thông tin, tiền kiếm được sẽ chia đều. Ông ta là người của giới Hắc đạo, những nhà tướng số nhỏ bé chúng tôi không dám không nghe theo, do đó chỉ có thể làm theo lời ông ta nói. Nhưng Cục trưởng à! Ngài cũng thấy đấy, một xu tôi cũng không dám lấy, vì chúng tôi xem tướng số luôn tin thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo."

Cục trưởng mỉm cười nói: "Được, bây giờ ngươi xem cho ta, xem chính xác, ta sẽ thả ngươi. Bằng không lập tức bắn bỏ!"

Tổ Gia quả không hổ danh là Tổ Gia, nếu không ông đã chết từ lâu rồi. Ông nhắm hai mắt lại, miệng lẩm nhẩm mấy câu, một lát sau định thần lại nói: "Cục trưởng ngài sinh ở nhà này, nhưng được nuôi ở nhà khác."

Cục trưởng sững người: "Nghĩa là sao?"

 Tổ Gia trả lời: "Nuôi ngài trưởng thành không phải là cha mẹ đẻ."

Cục trưởng nói: "Ngươi... Ngươi nói tiếp đi."

Tổ Gia nói: "Phía nam nhà ngài có một con sông, hoặc có một hồ nước, nếu không ngài không thể leo lên đến chức Cục trưởng."

Vị Cục trưởng trầm ngâm một lát: "Tiếp đi."

Tổ Gia nói: "Cục trưởng, ngài không nói đúng hay sai, tôi không dám nói nữa."

Vị Cục trưởng hỏa khí đã hạ, nói: "Đúng, đúng là có một cái hồ, nhưng sau này gặp hạn hán, nên cái hồ đó đã bị cạn khô."

Tổ  Gia nói: "Thế phong thủy có lợi cho con đường hoạn lộ của Cục trưởng, ngài lên chức nên tự nhiên nước sẽ cạn đi."

Vị Cục trưởng cười lớn.

Đây chính là chữ Long trong Lục tự chân ngôn, tức tâng bốc lấy lòng, nhưng tâng bốc cũng phải có độ, nếu không sẽ phản tác dụng. Tổ Gia dùng chiêu này thật vô cùng khéo léo.

Cuối cùng Tổ Gia cũng quay về một cách bình an. Về đến nhà, cả người ướt đẫm mồ hôi. Ông lập tức triệu tập Bá đầu, tuyên bố: "Lộ cục rồi. Khôi Nhị phen này chết chắc."

Một Bá đầu nói: "Không nghiêm trọng đến vậy chứ?"

Tổ Gia nói: "Lần này đắc tội với tên trùm đặc vụ, có thể sống quay về được là phúc bảy mươi đời nhà ta rồi. Khôi Nhị chắc chắn sẽ khai ra chúng ta, mau chóng thông báo cho các huynh đệ, lập tức giải tán Đường khẩu. Mọi người không được liên lạc với nhau, không có lệnh của ta, tuyệt đối không được hành nghề trở lại. Mọi người chia nhau cầm theo ít tiền, rồi trốn đi." Ngay đêm đó, Tổ Gia vội vàng lên đường về quê.

Lần đó giải tán Đường khẩu khoảng một năm, cho đến khi người Nhật đánh chiếm Trung Quốc, Quốc dân Đảng lùi về sau chiến trận.

Đến đây chắc hẳn ai cũng sẽ thắc mắc: vì sao vào thời điểm cấp bách cuối cùng đó Tổ Gia lại bói chuẩn? Phàm là Tổ Gia làm bất cứ việc gì đều để lại đường lui cho mình. Trước tiên theo những thông tin Khôi Nhị cung cấp, ông cử một vài tay chân lần theo đầu mối, đi gần trăm dặm, tìm đến tận quê quán của vị Cục trưởng đó, ghi chép lại toàn bộ địa hình địa mạo nơi đó. Mặt khác những tên tay chân này còn hóa trang thành người đi bán ớt, lân la hỏi chuyện hàng xóm, biết được một vài sự kiện thời thơ ấu của vị Cục trưởng.

Khôi Nhị có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến việc Tổ Gia lại để lại đường rút cho mình, vị Cục trưởng đó càng không thể ngờ rằng vì dàn cục mà Tổ Gia phải mất đến hai tháng để tìm ra quê quán mà ông ta rời xa đã hơn 20 năm.

Giác quan thứ sáu nhạy bén cộng thêm việc luôn để  đường lui cho mình là bí quyết không bao giờ thất bại trong mấy chục năm hành tẩu giang hồ của Tổ Gia.


THUẬT TRÁT PHI - GIẢ THẦN GIẢ QUỶ

Thời điểm khi mới vào nghề, tôi luôn suy nghĩ đến một vấn đề. Đó là vì sao Tổ Gia lại kết nạp tôi vào Đuờng khẩu? Tôi vừa xấu vừa đần. Với trí thông minh và con mắt tinh đời, ông không thể không biết điều đó. Rốt cuộc ông đang nghĩ gì đây?

Mới vào nghề có rất nhiều kiến thức cần học, không có nhiều thời gian để nghĩ đến những việc không liên quan đến nghề A Bảo. Do đó, mỗi lần tôi không tập trung, Nhị Bá đầu liền đập cho tôi một cái vào sau đầu.

"Ngươi nhắc lại một lượt những điều ta vừa nói xem." Nhị Bá đầu hằm hè gằn giọng quát tôi.

Tôi bừng tỉnh, tay xoa xoa đầu. Kỳ thực, hôm đó Nhị Bá đầu giảng về kiến thức liên quan đến thuật Trát phi. Trong Đường khẩu, Nhị Bá đầu là cao thủ Trát phi, rất được Tổ Gia yêu mến. Ông ta luôn tự hào về những vụ Trát phi mà mình đã thực hiện. Khi giảng bài, học trò không tập trung thì quả là một sự sỉ nhục lớn với ông ta.

Thực ra, những thứ đó tôi đã được nghe ông ta ba hoa rất nhiều lần, tôi không biết giả vờ nịnh nọt giống như những người khác, bọn họ luôn tròn mắt ngây thơ mỗi khi nghe Nhị Bá đầu kể đi kể lại những câu chuyện đó.

Trong trí nhớ của tôi, vụ dàn cục Trát phi hay nhất chính là vào năm thứ hai sau khi tôi vào nghề, Nhị Bá đầu theo sự sắp đặt của Tổ Gia dàn cục một ông chủ lớn.

Năm Dân quốc thứ 38, đêm trước giải phóng, nhà Tứ gia Lâm Trấn Trương xảy ra chuyện.

Con trai Trương Tứ gia mắc bệnh tương tư, không thiết ăn uống, người gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương. Trương Tứ gia là hậu duệ của Kỳ Nhân, sau Cách mạng Tân Hợi, thế lực dần suy bại, nhưng Lạc đà gầy trơ xương vẫn to hơn ngựa, vẫn là một miếng thịt béo.

Sự việc là thế này, con trai Trương Tứ gia đến hẻm Nam Liễu chơi gái, gặp một cô nương tên Xuân Đào, liền động lòng tình, nhưng nha đầu đó vô cùng lẳng lơ, tính toán,  lừa cho mấy quả rồi biến mất. Kết quả Trương công tử ngày đêm nhung nhớ, không ăn không uống, mới có mấy ngày mà hai hố mắt trũng sâu, mặt mũi vêu vao, hốc hác trơ trơ như cái đầu lâu.

Tổ Gia nhân cơ hội này tìm người dẫn một bắn tin đến Trương Tứ gia rằng thực chất là Trương công tử bị một con hồ ly quấy nhiễu, phải làm lễ cúng bái, trừ yêu, bệnh tương tư tự nhiên sẽ khỏi.

Ban đầu, Trương Tứ gia không tin, nhưng vài hôm sau, vào một buổi tối, Trương Tứ gia ăn cơm xong ra sân tản bộ, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen lướt qua trước mặt, chưa kịp phản ứng xem  là chuyện gì thì lại có một bóng đen nữa lướt qua, hai bóng đen một trước một sau nhảy phắt lên tường, rồi theo đó nhảy xuống hậu viện biến mất, cỏ cây trên tường bị hai bóng đen đó chạy qua phát ra âm thanh xào xạc, Trương Tứ gia nhìn thấy rất rõ, chính là hồ ly tinh. Mấy ngày sau đó, Trương Tứ gia và người nhà mỗi tối đều nhìn thấy hồ ly tinh thoắt ẩn thoắt hiện trong sân nhà, ông ta sợ hãi tim đập thình thịch, lại thêm có người xúi giục, cuối cùng phải đến gõ cửa Tổ Gia nhờ giúp đỡ. Vậy là, Tổ Gia điều Nhị Bá đầu đến lập đạo tràng.

Một đạo tràng lớn được dựng lên, một bàn hương án to, mười mấy A Bảo đóng giả làm đạo sĩ miệng niệm thần chú, chạy đi chạy lại quanh đạo tràng. Nhị Bá đầu dùng một miếng vải trắng trùm lên đầu, tay cầm kiếm gỗ múa may trong không trung như đang vẽ tranh. Nửa đêm giờ Tý, tiền giấy kèm theo khói bay mù trời, Nhị Bá đầu giống như lên cơn kinh phong, chạy đi chạy lại quanh sân, trong tay cầm bảo kiếm chém dọc chém ngang. Bỗng nhiên, trên trán ông ta có máu chảy, nhuộm đỏ cả miếng vải trắng, đồng thời chảy theo sống mũi nhỏ xuống đất. Mọi người chứng kiến đều bị dọa hoảng sợ 1 phen.

Sau khi Nhị Bá đầu thu chiêu lại, bộ dạng vô cùng mệt mỏi, Trương Tứ gia nét mặt vẫn còn hoảng sợ, bèn hỏi: "Sư phụ, sao ông lại bị chảy máu vậy?"

Nhị Bá đầu nói: "Con hồ ly tinh này quả thực lợi hại, vừa rồi khi ta đấu với nó một trận, nó nhảy lên đầu ta, cắn ta một miếng. Giờ thì tốt rồi, ta đã diệt trừ được nó, các ngươi đi tìm xác của nó đi."

Mọi người tỏa ra đi tìm quanh sân một hồi lâu, nhưng không tìm thấy. Nhị Bá đầu nói: "Không cần phải vội, nó chạy không xa được đâu." Sau đó, mọi người đều quay về.

Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, một tiếng kêu thất thanh từ phòng Trương công tử phát ra, Trương lão gia và mọi người vội vàng chạy lại xem chuyện gì, chỉ thấy trong chăn của Trương công tử có một con cáo mình đầy máu me nằm cuộn tròn. Trương Tứ gia hỏi làm sao mà kêu thế? Trương công tử run cầm cập, lắp ba lắp bắp nói: "Buổi sáng dậy đi tiểu tiện, cảm thấy trong chăn có vật gì đó, mở ra thì thấy..."

Trương Tứ gia ngẫm nghĩ một lát, rồi gật gật đầu mỉm cười. Trương công tử cũng nhờ lần sợ hãi này mà tỉnh táo hơn. Anh ta cảm thấy đói và bắt đầu ăn uống trở lại, mấy hôm sau sắc mặt tươi tỉnh, sức khỏe cũng hồi phục rất nhiều.

Sau đó, Trương Tứ gia đặc biệt chuẩn bị mấy chục đĩnh bạc, vài xấp tơ lụa thượng hạng, đem đến tạ ơn Tổ Gia và Nhị Bá đầu. Ông ta nói: "Các sư phụ quả là đạo pháp cao mình, cứu độ muôn dân."

Kỳ thực, từ đầu đến cuối đây đều là một màn lừa bịp không hơn không kém. Ban đầu, Trương Tứ gia không tin, Tổ Gia bèn sai Nhị Bá đầu dẫn theo mấy người lên núi bắt vài con cáo, cách một hôm thả một con vào nhà Trương Tứ gia, đợi đến khi đối phương tin là có "hồ ly tinh" thật, liền cử Nhị Bá đầu đến lập đàn làm phép. Còn về máu trên đầu, kỳ thực là máu chó. Nhị Bá đầu dùng môt tấm vải trắng được may nhiều lớp, ở giữa có đặt một túi tiết chó được làm từ bàng quang của lợn. Khi làm phép Nhị Bá đầu chùm tấm vải này lên đầu, nhân lúc không ai để ý, đập mạnh lên trán một cái, túi máu chó liền vỡ ra, máu sẽ chảy xuống. Trong lúc hỗn loạn, không ai đề phòng, sai một tên tay chân chạy nấp sẵn trong phòng Trương công tử, thổi một ít mê hồn tán, rồi đem con cáo đã chết nhét vào trong chăn của anh ta.

Thủ pháp này được gọi là Trát phi, cũng tức là chiêu giả thần giả quỷ.

Tổ Gia thường nói: "Phàm 'nhất' giai khả Trát phi, quân tử kính quỷ thần nhi viễn chi, tiểu nhân úy quỷ thần nhi phiêu chi, phi hữu sở cụ, tức hữu sở cầu, A Báo trát chi, thuận thiên thừa mệnh."

Ý rằng, người quân tử chân chính trong tâm không có quỷ, ngay thẳng bộc trực, không sợ quỷ thần. Còn những kẻ sợ quỷ hoặc cầu khấn quỷ thần, nếu không phải vì làm việc trái với lương tâm thì chắc chắn có điều muốn cầu xin quỷ thần, A Bảo có thể nhân cơ hội này mà thả thòng lọng. Thủ đoạn của thuật Trát phi rất đa dạng như chu sa họa quỷ, thần tiên gửi gắm... thực chất đều có tác dụng làm đạo cụ.

Trong Kinh Hoa nghiêm nói: "Ác nghiệp tạo ra trước kia, đều do tham, sân, si vô cùng tận." Nhược điểm trong bản tính con người chính là: tham, sân, si. Quan sát một cách tỉ mỉ thì dường như tất cả tai họa đều bắt nguồn từ ba nhược điểm này.

Tham là tham lam. Tức tham tài, tham sắc, tham danh, tham tiếng, tham địa vị... để thỏa mãn sự tham lam đến điên rồ cuồng dại, táng tận lương tâm, không việc gì không dám làm. Bọn tham quan, cường đạo, trộm cướp, cờ bạc, háo sắc, gian thương, đạo văn, bao gồm cả A Bảo đều như nhau. Kết cục cuối cùng của những người này đều rất thê thảm.

Sân nghĩa là phẫn nộ, tức giận. Khi tức giận về căn ản không thể khống chế được bản thân mình, những kẻ tử tù vì tức giận nhất thời mà giết người, chẳng tên nào không cảm thấy hối hận cả. Hàm nghĩa khác của sân là sự đố kỵ, một khi sinh ra tâm đố kỵ, dù là bạn bè bằng hữu tốt đến mấy chăng nữa đều sẽ ngáng chân lẫn nhau.

Si là si tình. Kẻ rơi vào lưới tình, nhất là kẻ bị làm cho mê mẩn tâm thần, mất đi hồn phách, bị tình cảm chi phối, cuối cùng kẻ buồn rầu mà chết, kẻ vì yêu mà sinh lòng thù hận hoặc giết chết đối phương, hoặc cả hai tự tử vì tình.

Một khi con người để lộ ra ba nhược điểm này, A Bảo tất sẽ có cơ hội ra tay.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top