CHAP 152: LÃNH ĐỊA CỦA NAM TƯỚC TALE (7)
****
- Như dự đoán, ngươi đã đến.
Roan đã bị sốc rất nhiều trong nội tâm.
Cuộc gặp gỡ giữa cậu và Pichio là một sự thật mà chỉ có mình Clay biết trong nhà của nam tước Tale.
- Làm sao anh biết tôi sẽ đến ?
Nghe câu hỏi lại, Pichio lắc đầu.
- Không. Không phải là ngươi, nhưng ta cảm thấy ai đó sẽ đến thăm tối nay. Có thể khó tin, nhưng ta chỉ mường tượng được loại cảm giác đó.
Một nụ cười cay đắng xuất hiện trên miệng anh ta.
Như thể chuyện này xảy ra khá thường xuyên, ánh sáng trong mắt anh ấy không phải là tia hy vọng được một ai đó tin.
Tuy nhiên, sự chân thành tràn ngập trong mắt của anh cho thấy những gì anh ta vừa nói không phải là lời nói dối.
- Đây có phải là bản nă....
Roan thầm gật đầu.
Đánh giá của Clay là chính xác.
Không giống như những người khác, giác quan thứ sáu của Pichio đã được phát triển một cách bất thường.
- Vậy, anh không biết tôi là ai ?
Trước câu hỏi bất ngờ, Pichio, người đang nở một nụ cười cay đắng, làm một khuôn mặt hơi ngạc nhiên.
Đó là bởi vì Roan là người đầu tiên đã không hỏi lại nhiều lần ngay cả khi nghe những lời khó tin của anh ấy.
- Anh ta tin những lời mình nói sao ?
Đó là một cảm giác khá mới mẻ.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Roan, anh thở dài.
- Tôi chỉ nhớ tên anh là Henry, người bốc vác của Charity Trust, tất nhiên đó chỉ là những lời nói dối.
Roan mĩm cười cay đắng khi nghe những lời đó.
- Vâng, đó là những lời nói dối. Bất đắc dĩ, tôi phả che giấu danh tính của mình.
Mặt khác, Roan đã hơi bị sốc.
- Anh ấy nhớ chuyện của bốn tháng trước.
Chỉ có hai lần họ gặp nhau.
Và trong những lần đó, họ chỉ nói chuyện một lần.
Tuy nhiên, Pichio nhớ rõ cậu ta.
Roan hít thật sâu, rồi chính thức giới thiệu bản thân.
- Danh tính thật sự của tôi là Roan Tale. Một nam tước của vương quốc Rinse.
Giọng cậu ấy bình thản.
Cậu nghĩ rằng Pichio sẽ bị sốc rất nhiều.
Tuy nhiên, Pichio thay vào đó lại thì thầm lặng lẽ với khuôn mặt bình thường.
- A...Như...ta đã nghĩ. Ngươi chính là Crimson Ghost.
Nghe những lời đó, Roan thể hiện một khuôn mặt ngạc nhiên.
- Anh có thể biết đó là loại người nào dù chỉ bằng trực giác thôi sao ?
- Không. Khoảng ba tháng trước, một lá thư được gửi từ thủ đô đến từng cửa khẩu. Đó là một mệnh lệnh để kiểm tra kỹ lưỡng vì nam tước Roan Tale của vương quốc Rinse có thể đi qua biên giới.
- À...
Roan gật đầu với một tiếng kêu.
Những việc cậu ta đã làm ở vương quốc Pershion chắc đã phải đến cung điện của vương quốc Istel.
Chỉ có hai cách là phải đi qua vương quốc Byron hoặc vương quốc Istel để đến vương quốc Pershion trở lại vương quốc Rinse.
Tong trường hợp Roan có thể có thể vượt qua biên giới. Vương quốc Istel đã gửi một lệnh chính thức để tăng cường kiểm tra ngay sau đó.
Nhưng họ đã không nghĩ rằng, Roan đã đi qua biên giới rồi.
- Mình đã nghĩ rằng....người có tên Henry trong đoàn lữ hành Charity Trust có thể là ngài.... Roan Tale.
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Pichio.
Bởi vì sự quấy râỳ từ những người canh gác bao gồm cả đội trưởng Dosen đã trở nên tồi tệ hơn kể từ khoảng ba tháng trước, anh ta không thể dám đưa ra một câu chuyện vô lý như vậy.
- Trên hết, chúng ta đã không còn thấy Charity Trust sau lúc đó....
Charity Trust, sau ngày hôm đó, đã sử dụng cổng biên giới trong lãnh thổ Tale thay vì cổng biên giới của lãnh thổ bá tước Lancephil.
- Có lẽ ngài đến để cắt đầu tôi?
Một án mạng lặng lẽ.
Đó là những gì anh ấy nghĩ đến trong lúc này.
Nhưng.
- Mình không hề cảm thấy lo lắng.
Trực giác của anh ta lúc này không hề mách bảo là có sự nguy hiểm.
Roan nhìn biểu cảm phức tạp của Pichio và cúi đầu thật thấp.
- Anh Pichio. Tôi thật sự xin lỗi.
- Ể....Cái....cái gì....?
Ngay cả Pichio cũng không thể tưởng tượng ra cảnh này. Một quý tộc của một vương quốc khác và là Crimson Ghost đang cúi đầu trước anh ta.
- Và một lời xin lỗi mà không rõ lý do....
Bên trong đầu anh ta trở nên rối bời.
Với giọng nói nhẹ nhàng, Roan giải thích mục tiêu chuyến thăm của mình.
- Thật ra, sau khi anh Pichio nghi ngờ danh tính của tôi....
Cậu ta tiết lộ đầy đủ về cách cậu ấy có hứng thú lớn với khả năng và tài năng của Pichio, và sử dụng những mưu mẹo vô lý để chiếm lấy anh ta.
- Nó là như thế. Dose và những người lính canh khác đã quấy rầy và hành hạ anh Pichio đều là do tôi thực hiện. Đó không phải là lỗi của anh Pichio.
- Hmm.
Pichio phát ra một tiếng than thở lặng lẽ cùng với một tiếng thở dài.
Trên thực tế, anh ta đã cảm thấy một cảm giác khó chịu từ Dose và các hành động của lính canh.
Nhưng.
- Chúng cũng không phải là loại người tử tế....
Sự quấy rối đã có ngay cả trước đó và cường độ của nó đã trở nên mạnh hơn một chút.
Bọn chúng có suy nghĩ khó chịu về bản năng sắc bén của Pichio.
Một sự không hài lòng của tất cả mọi người chỉ vì tính nghi ngờ của Pichio.
Trong mắt của Dose và những người lính canh, Pichio chỉ là một người bình thường.
- Tôi thật sự xin lỗi.
Roan cúi đầu của mình thêm một lần nữa.
- Ngài ta thậm chí đã vượt qua hiên giới chỉ vì lời xin lỗi này sao ?
Pichio đã rất ngạc nhiên.
Bởi vì anh ta chưa bao giờ nhận được điều như vậy trước đây, nó có thể là điều tuyệt vời hơn thế.
Roan gật đầu.
Đó là một tình huống mà cuộc sống của một người đàn ông có thể bị mất chỉ vì lòng tham của anh ta.
- Mình không thể hái một bông mà hoa thậm chí nó còn chưa nở.
Đối với Pichio, người đã rơi xuống hố sâu và đã trở nên tan vỡ, anh ấy muốn nói với cậu sự thật rằng, cậu ấy không có lỗi với anh ta.
- Ngài ta có thể là một người tuyệt vời theo nhiều cách.
Pichio thực sự ngạc nhiên.
Anh ấy cúi đầu thật thấp.
- Cảm ơn ngài đã thành thật nói với tôi.
- Anh sẽ tha thứ cho tôi chứ?
Pichio mĩm cười khi nghe những lời của Roan nói.
- Đây không phải chuyện tha thứ hay không. Ban đầu, mối quan hệ của tôi với bọn họ đã không được tốt.
Giọng nói và nụ cười của anh ta xen lẫn sự tự ti.
Roan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Pichio, rồi nói với giọng thận trọng.
- Đây là điều thật sự không biết xấu hổ sau khi tôi đã làm những việc này, nhưng....
Cậu dự định nói với anh ta mục tiêu thứ hai của chuyến thăm.
Lý do thứ hai khiến Roan đi ra khỏi biên giới, gặp một người nước khác và nói lời xin lỗi.
- Anh có muốn đi với tôi không?
Pichio là một tài năng đáng mơ ước.
- Hmp.
Đột nhiên, Pichio hơi run rẩy như bị sét đánh.
Đầu và tim anh ấy tê dại.
Trong cuộc đời anh ta cho đến bây giờ, đã có vài lần anh ấy cảm thấy như thế này.
- Khi mình đi đào thảo dược trên núi lúc còn trẻ, khi mình gần như chết ở chiến trường....
Lúc đó, anh ấy cảm thấy một nguồn điện như thể bị sét đánh và một cảm giác quan ngại.
Vì cảm giác sợ hãi và kinh hoàng thật khủng khiếp, cuối cùng anh ta đã từ bỏ việc đi đào thảo dược trên núi và di chuyển đến một chiến trường khác, khác với nơi anh ta định đến.
- Sau đó, mình nghe nói rằng những người đi đào thảo dược đã gặp một con hổ và nó đã trở thành một bi kịch. Và trong chiến trường ban đầu mình sẽ đi, quân địch đang ẩn nấp trong trận phục kích.
Đó là sự kích thích của một bản năng mạnh mẽ đã rất hiếm khi xảy ra.
Đó là một thứ gì đó cảm thấy mơ hồ, nhưng một bản năng mạnh mẽ sẽ làm rung chuyển toàn bộ tâm trí anh ta.
- Cảm ơn vì điều đó. Mình có thể giữ lại mạng sống. Nhưng....
Mặc dù nó không phải là một tình huống mà cuộc sống đến và đi nhưng cảm giác nguồn điện này như thể là bị sét đánh, giống như những lúc đó, nó quấn lấy toàn bộ cơ thể anh ta.
Tất nhiên, có một điều khác so với hồi đó.
- Cái sự hưng phấn này là gì ?
Thay vì khó chịu và sợ hãi, hạnh phúc và kỳ vọng quấn lấy anh ta.
Tim của anh đập mạnh và máu lưu thông nhanh hơn.
Khuôn mặt của anh trở nên ửng đỏ và đôi tai anh trở nên tê dại.
Đó là một cảm giác phấn chấn đủ để anh ta hét lên trong niềm vui.
- Đây là....
Không cần phải cố gắng làm bất cứ gì để hiểu lý do tại sao anh ấy cảm thấy như vậy.
Vì sự kích thích của bản năng mạnh mẽ là điều gì đó đã xảy ra bất kể ý chí của anh ta.
Pichio trong lòng nở một nụ cười cay đắng.
- Vậy là nó bảo mình phải đi theo ngài ấy.
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt Roan.
Chúng là đôi mắt trong veo mà không một chút dối trá.
- Vậy là có một người nào đó cũng có một bản năng như mình.
Một cảm giác khác của hài lòng và tự hào. Không giống như niềm hạnh phúc đang bao bộc lấy toàn bộ cơ thể anh ta, nó đã nảy sinh.
Chậm rãi, Pichio gật đầu.
- Tôi sẽ đi theo ngài, nam tước Tale.
- A....
Với một tiếng kêu lặng lẽ. Roan nắm lấy hai tay của Pichio.
Mặc dù bản năng của cậu ta không tuyệt vời như Pichio, cậu ta chắc chắn ít nhất một điều.
- Anh ấy sẽ trở thành người có ảnh hưởng lớn đến mình.
Suy nghĩ của cậu không sai.
Trong những ngày sau đó, Pichio sẽ gây ảnh hưởng lớn đến nhà nam tước Tale trên nhiều phương diện.
Mặc dù, liệu chúng có ảnh hưởng tốt hay không là thứ cần được theo dõi.
****
- Hmm. Có vẻ như điều đó không cần mình phải làm thêm bước nữa.
Clay nhìn một con bướm nhỏ đang ngồi trên đầu ngón tay và mỉm cười yếu ớt.
- Một giác quan thứ sáu. Nó là thứ được tô điểm để được gọi là như thế và đơn thuần nó chỉ là bản năng của một người. Một chàng trai có sự quyết định và hành động không phải dựa trên cái đầu nhưng là vì bản năng....
Anh ấy là một sự tồn tại đáng kể thú vị.
Một chàng trai đứng ở phía đối diện với anh ta, người đánh giá mọi thứ một cách logic.
- Nhưng dù sao, vì lãnh chúa đã giải quyết tốt, mình nên vứt bỏ kế hoạch mà mình đã chuẩn bị riêng.
Clay nhẹ nhàng vung ngón tay.
Đột nhiên, cánh cửa phòng văn phòng hơi mở ra và một con mèo xuất hiện.
- Đến đây nào.
Clay vuốt đầu con mèo khi anh ta lẩm bẩm những từ khó hiểu.
Đó là một câu thần chú của tộc Druid.
- Không cần phải lan truyền tin đồn rằng Pichio đang bí mật làm việc với vương quốc Rinse. Tất cả hãy trở về với lãnh địa.
Khi kết thúc câu thần chú, tin nhắn anh ta gửi đã được thêm vào.
Ban đầu, anh ấy đã chuẩn bị một kế hoạch dự phòng của riêng mình trong trường hợp Roan thất bại.
Anh ta đã lên kế hoạch tạo ra một tình huống mà Pichio chỉ có thể rời vương quốc Istel và đi đến vương quốc Rinse.
Clay gõ nhẹ con mèo lần nữa.
Meow.
Con mèo cúi đầu xuống, rồi sớm đi ra khỏi văn phòng.
Clay mỉm cười yếu ớt khi nhìn cảnh tượng đó.
- Lãnh chúa của tôi. Mặc dù công việc lần này đã được giải quyết khá tốt, nhưng giải quyết một cách nhẹ nhàng có thể sẽ làm tăng thêm nhiều sự việc khác.
Nụ cười nở trên miệng anh ta trở nên nguy hiểm hơn.
- Một ngày nào đó, ngài sẽ nhận ra rằng phương pháp của tôi là đúng.
Khuôn mặt anh ta đầy tự tin.
Mặc dù anh ấy đã rút lui khỏi vấn đề với Pichio do lệnh của Roan, anh ta đã không nghĩ rằng phương pháp của anh ta đã sai dù ngay cả như vậy.
- Bây giờ, việc tiếp theo bây giờ là....
Clay nhắm mắt và mỉm cười.
Anh ấy đã lên kế hoạch tiếp theo, không, một công việc khác.
****
- Chẳng phải nó quá tốt so với những gì chúng ta nghĩ sao?
- Nó thật sự tốt. Chúng ta đang sống trong một tòa nhà đổ nát bị mưa dột chỉ vài tháng trước, nhưng bây giờ chúng ta có hẳn một tòa nhà hội sáng bóng và mỗi chúng ta đều có một ngôi nhà.
- Không chỉ vậy, ngay cả quỹ hỗ trợ cũng rất hào phóng.
- Nhờ đó, số lượng lính đánh thuê trong hội của chúng ta đang tăng lên nhanh chóng.
Những chàng trai trẻ trông hoang dã trò chuyện bằng giọng nói nhỏ không phù hợp với phong cách của họ.
Một người đàn ông trung niên đầu trọc ngồi ở đầu bàn cau mày khi nhìn cảnh tượng đó.
- Nguy hiểm.
Với một nắm đấm lớn, anh ta đập mạnh xuống bàn
Rầm!
Ngay lập tức, những người đang trò chuyện, tất cả đều ngậm miệng lại.
Với khuôn mặt giật mình, họ nhìn người đàn ông trung niên đầu trọc.
- Ông chủ. Ông làm chúng tôi giật mình đó.
- Tại sao ông lại đột nhiên đập mạnh vào cái bàn ?
Những lời phàn nàn tuôn ra.
Người đàn ông trung niên đầu trọc, Powell, người được gọi là chủ nhân của hội, đã trả lời với khuôn mặt rất méo mó.
- Có vẻ như lũ khốn các ngươi đã mất lý trí trong giây lát vì lưng ấm và bụng đầy, vậy lý do gì khiến chúng ta chuyển căn cứ hội sang lãnh thổ Tale?
- À..ừm.
Nghe những lời đó, những tiếng ho vụng về xuất hiện từ đây đó.
Với ánh sáng cực kỳ giận dữ trong mắt, Powell tiếp tục lời nói của mình.
- Nghe rõ đây. Chúng ta xâm nhập vào lãnh thổ Tale theo lệnh của ngài vá tước Jonathan Chase. Khi mệnh lệnh của bá tước đến sau đó, chúng ta phải đặt mạng sống của mình lên trước và chiến đấu với nhà nam tước Tale. Hiểu chưa ?
- Khoảnh khắc lời nói của anh kết thúc, những người lính đánh thuê mím môi và gật đầu.
- Chúng tôi biết chứ.
- Chúng ta biết điều đó. Ai lại quên nó chứ?
- Tôi đã khắc điều đó trong tâm trí tôi mỗi ngày.
Mặc dù lời nói của họ là như thế, nhưng vẻ cay đắng của họ cũng xuất hiện ở một mặt khác.
Điều đó cũng tương tự đối với Powell, người đã hét lên.
- Làm thế nào mà chúng ta, hiệp hội lính đánh thuê miền nam Rinse, lại như thế này...
Có một thời, họ là một hội lính đánh thuê khổng lồ thống trị các chiến trường trong khi nhận được nhiều tiền.
Nhưng bây giờ, họ nhận được lệnh từ một quý tộc tham vọng và chơi trò gián điệp.
- Nếu chúng ta hoàn thành công việc tốt. Chúng ta có thể lấy lại danh tiếng của mình một lần nữa.
Họ sẽ không phải làm những công việc bẩn thỉu như thế này nữa.
Nhưng nghịch lý thay, hiệp hội còn thịnh vượng hơn nhiều so với trước đây.
Roan và cũng là nhà tài trợ, nam tước Tale ở bên cạnh là điều thật sự tuyệt vời.
- Chết tiệt. Nếu không có công việc này, nó sẽ trở thành một mối quan hệ khá tốt, nhưng...
Khóe miệng anh ta cảm thấy cay đắng.
Để loại bỏ những suy nghĩ mất tập trung trong đầu, Powell lấy ra một chủ đề khác.
- Nghĩ lại thì, chúng ta cần chọn người quản lý mới, phải không?
- Vâng. Bởi vì số lượng lính đánh thuê và hội lính đánh thuê gia nhập đã tăng lên rất nhiều, chúng ta cần phải chọn khoảng năm người mới.
Powell gật đầu trước những lời đó và hỏi ý kiến của họ.
- Có ai tốt không?
Ngay khi anh nói những lời đó, tất cả lính đánh thuê đều nói ra cùng một lúc.
- Nếu là người tốt. Đó là Griffith và Moffett.
- Tôi công nhận Griffith. Nhưng Bauls tốt hơn Griffith.
- Tôi đồng ý là Griffith. Nhưng tôi nghĩ Kwoles cũng tốt như vậy.
- Kwoles tốt. Sweeney và Coleman cũng tốt. Tất nhiên, Griffith là người giỏi nhất.
Powell, người đã lắng nghe, lặng lẽ gật đầu.
Đó không giống như là không có ai.
- Tốt, bây giờ lập một danh sách những người phù hợp. Sau đó, chúng ta sẽ chọn những người quản lý mới dựa trên đề nghị của những người quản lý hiện tại.
- Vâng. Đã rõ.
Họ đồng thanh trả lời.
Chúng là những câu trả lời sáng sủa và tràn đầy năng lượng như thể một tương lai tươi sáng đã mở ra trước mắt họ.
Nhưng họ không biết.
Sự thật là một cái bóng đã trở nên dày đặc trong hiệp hội.
****
Một căn phòng bí mật.
Một vài ngọn nến nhỏ hầu như không thể đẩy lùi bóng tối đang đè nặng.
- Còn bây giờ, nó đang đi theo kế hoạch.
- Vâng. trong danh sách đề cử người quản lý mới, năm người đã được đưa ra. Tất nhiên, Lepis, không, Griffith là ứng cử viên có khả năng nhất trong số họ.
Khi báo cáo tiếp tục, một thanh niên gật đầu với vẻ mặt hài lòng.
Trên thực tế, anh ta là Keep của đội quân Tenebra, cơ quan tình báo của nam tước Tale.
- Còn bây giờ, hãy bảo họ tiếp tục và kiếm được sự tin tưởng của chủ hội và những người quản lý.
- Vâng. Tôi đã hiểu.
Người lính lui vào bóng tối khi anh ta trả lời.
Tiếp tục nhìn xuống các tài liệu trải ra trên bàn, lông mày của anh ta hơi nhăn lại.
- Chắc chắn, nhiều việc đáng ngờ đang được phát hiện.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Họ đã phải tìm thêm bằng chứng để xác định.
- Những người lính xâm nhập, bao gồm cả Griffith, cần phải làm tốt.
Với một tiếng thở dài, Keep nhắm mắt lại.
Vô số nhiệm vụ tình báo đang diễn ra trên khắp vương quốc tràn ngập đầu anh ấy.
Hiện tại, anh ta là một trong những người bảo vệ bận rộn nhất trong nhà của nam tước Tale.
****
Mùa đông đã kết thúc.
Đã là tháng thứ hai kể từ khi mùa xuân đến.
Pichio, người đã trở thành người nhà của nam tước Tale ba tháng trước, nhìn chằm chằm vào Lâu đài Mediasis phát triển đáng kể mỗi ngày và mỉm cười.
- Một con đường rộng kéo dài từ bắc xuống nam và những con đường nhỏ nối liền với nhau. Và thậm chí các ngôi nhà và cửa hàng được đặt một cách có trật tự. Lâu đài Mediasis thực sự là một lâu đài tuyệt vời.
Đặc biệt là bức tường lâu đài, vừa mới hoàn thành ba ngày trước, đã cho thấy một sự huy hoàng đáng kinh ngạc mà dường như nó sẽ không bao giờ cho phép một cuộc xâm lược của quái vật và kẻ thù.
Ngay lúc đó.
Vvuuuuu!
Một tiếng kèn sừng được nghe thấy từ cổng bắc. Tuy nhiên, không có ai hoảng sợ.
- Có vẻ như ngài bá tước Io Lancephil và ngài nam tước Tale đã đến.
Khi mùa đông đã qua và lãnh địa Tale đã ít nhiều ổn định, hai người có mối quan hệ với Roan rất thân thiết, đã đến thăm lãnh thổ của nhau.
Thông qua nhiều thông báo, Roan đã thông báo cho cư dân lâu đài Mediasis về sự thật này.
Nhờ đó, các công dân lâu đài đã không hoảng loạn và trải qua một ngày yên bình như thường lệ.
- Mình tốt nhất nên sớm đi xuống đó.
Cấp bậc hiện tại của Pichio là đội trưởng của đội bảo vệ Mediasic, người giám sát trật tự công cộng của lâu đài Mediasic.
Những bước chân của anh, đến từ tháp đồng hồ vươn cao xuống đường, rất nhẹ nhàng và tự tin.
Trên khuôn mặt anh ấy, một nụ cười rạng rỡ cũng xuất hiện.
- Nếu cuộc gặp mặt này diễn ra tốt đẹp thì....
Bởi vì anh ta biết điều gì tiếp theo sẽ xảy ra sau đó.
Nụ cười của anh ấy trở nên vui hơn.
Bây giờ, nhà nam tước Tale sắp bắt đầu một cú đánh tuyệt vời hướng tới mục tiêu đầu tiên.
****HẾT****
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top