Chap 16: Nỗi đau

Đó là Bảo!

Nó tiến lại rồi núp sau bụi cây, cả hai người đều có vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

- Cậu tìm tôi có việc gì? – Thái hỏi

- Có việc mới tìm chứ! cậu đừng lại gần Lam của tôi nữa! - Bảo nói với vẻ khó chịu

- Vì sao chứ?

- Đó là bạn gái của tôi!

- Tất cả đều do cậu tự dựng lên chứ tôi có thấy Lam đồng ý đâu?

- Nhưng cậu ấy cũng không từ chối!

- Đó là vì Lam muốn giữ thể diện cho cậu thôi!

- Tôi không quan tâm, cậu nghe nói cũng đã có người yêu rồi, vì thế đừng đụng chạm đến Lam nữa!

- Ai bảo cậu thế! Mà nếu có thì cũng không quan trọng, giữa chuyện có người yêu với việc quen Lam chẳng liên quan gì đến nhau cả!

- Đồ tồi! Cậu muốn bắt cá hai tay sao?

- Tôi có nói yêu Lam khi nào đâu mà cậu bảo tôi bắt cá hai tay chứ? Buồn cười.

- Đừng ngụy biện nữa, dù cậu có tình cảm với Lam hay không thì Quý Bảo này cũng không chấp nhận, Lam là bạn gái của tôi, và cậu không thể cướp đi khỏi tay tôi được! Nếu không thì đừng trách! Quý Bảo này đã nói là làm!

- Cậu định dùng vũ lực với tôi sao? Tôi biết cậu quen với băng đảng nhưng nếu muốn giành giật theo cách đó thì không xứng tầm với tôi chút nào!

- Cậu....thôi được! Cậu cứ chờ đó!

Thế là Bảo bỏ đi, Thái nhìn theo rồi bỏ hai tay vào túi quần đủng đỉnh trở về lớp, nó nhìn hai người con trai cũng được gọi là "khá quan trọng" với cuộc đời nó mà nó thấy đau lòng... một sự tủi hờn len lỏi trong trái tim, Thái không thích nó, cho dù chưa bao giờ nó nghe Thái bày tỏ tình cảm với mình nhưng tận sâu trong đáy lòng nó vẫn nghĩ rằng Thái có dành tình cảm cho nó nhưng bây giờ... nó chợt cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi đã nghĩ như thế... cậu ta đã có người mình thích...người đó không phải là nó...

Còn Bảo, sau cuộc nói chuyện với Thái vừa rồi nó chợt nhận ra một sự thật, nó không còn thích Bảo nữa, đúng hơn là chưa bao giờ nó thực sự thích Bảo, những tình cảm mà bấy lâu nay nó ngỡ rằng là tình yêu đều là sự ngộ nhận. Nó nghĩ rằng nên đi nói thẳng với Bảo sẽ tốt hơn... ít ra để lòng nó bớt ray rứT khi lừa dối tình cảm của Bảo.

Cuối cùng, không có tình yêu nào là dành cho nó cả...

Nó trở về lớp, nhìn thấy Bảo mỉm cười với mình mà lòng nặng trĩu, nó tiến lại chỗ ngồi lấy chiếc móc di động bỏ vào trong hộp quà rồi đóng lại, như thể nó đóng lại cái tình cảm nửa hư nửa thực đối với Bảo, cuối giờ nó sẽ trả lại... nó muốn kết thúc một cách thật nghiêm túc.

Tuyết lại nhìn sang, vẻ mặt cô bé như ánh lên một nụ cười, nó không nhìn thấy được điều đó!

Nó nghe điện thoại reo lên, là số của Thái, nó chạy ra cửa sổ rồi mới bật lên:

- A lô!

- Chiều nay tôi có việc bận nên không thể đưa cậu về nhà được, tôi đã nhờ chú tài xế lên đón cậu rồi!

- Nhưng đi bằng ô tô????

- Yên tâm! Tôi đã dặn là chở cậu bằng xe máy, về một mình nhé! Chào!

Nó hạ tay xuống, không biết chuyện gì quan trọng khiến Thái phải bỏ lại nó... nhưng nó cũng không là gì của Thái cả... nó lăc đầu rồi về chỗ ngồi.

Đôi khi ngẫm nghĩ lại nó cũng thấy lạ ... nó biết rằng Thái có bạn gái nhưng từ khi ở chung một nhà đến giờ nó thấy cậu nhóc hiếm khi ra ngoài... Vậy thì thời gian đâu đi gặp bạn gái cơ chứ??? Nó suy nghĩ lung tung như thế rồi lại thôi... đó là chuyện của Thái, không phải chuyện của nó...

Ra về.

Nó gọi Bảo ra ghế đá nói chuyện cậu nhóc hơi khó hiểu nhưng cũng mỉm cười đi theo.

- Có chuyện gì thế?

- Cậu thực sự thích mình chứ? – nó hỏi một cách cực kì thẳng thắn khiến Bảo ngạc nhiên

- Ừ! - cậu nhóc hơi bối rối

- Nhưng mình không thích cậu, đúng hơn là chỉ quý cậu thôi! – mặt nó lạnh tanh

- Cậu...cậu đang nói gì thế? - Bảo ngỡ ngàng

- Mình xin lỗi, nhưng mình không thể, mình không thể lừa dối bản thân được nữa, mình không thích cậu, đó là sự thật mà chính bản thân mình cũng muốn phủ nhận, nhưng... - nó nói một hơi rồi ngập ngừng, mắt đã cay cay.

- Đừng đùa chuyện này! Cậu không thể đối xử với mình như vậy được! - Bảo nhìn nó với ánh mắt trách cứ.

- Cậu đừng ép mình, đừng khiến mình khó chịu hơn nữa. Cậu quá tốt với mình nhưng thực sự mình không thể làm gì để đền đáp tấm lòng của cậu, hãy chấm dứt tất cả để mọi chuyện trở lại như binh thường! – nó nói mà họng nghẹn lại

- Mình không cam tâm! Không thể nhanh chóng đến mức này được! - Bảo mất bình tĩnh

- Mình không thể nói thêm gì được nữa! Trả lại cậu! Giữa chúng ta thật sự chỉ có thể là tình bạn mà thôi! – nó đặt hộp quà nhỏ vào tay Bảo rồi bỏ chạy, nó thật sự đã quá tàn nhẫn nhưng phải thế thì mới kết thúc được ...nó khóc... những giọt nước mắt hối lỗi... nó có lỗi với Bảo rất nhiều.

Còn về phần Bảo, cậu nhóc vẫn ngồi trên ghế đá, hộp quà trên tay dưới ánh nắng hoàng hôn ánh lên những gam màu lung linh càng khiến đôi mắt của Bảo ướt hơn. Hộp quà sau đó đã bị ném đi....ném bằng tất cả sự tức giận và đau khổ.

Nó thẫn thờ đi ra cổng, đôi mắt vẫn chưa khô. Bỗng nó nghe có tiếng người nói chuyện ở hành lang sau vườn, nó cũng định bước đi không để ý, nhưng giọng nói đó khiến nó dừng bước, nó tiến tới hành lang, sau bức tường vàng nó chứng kiến một cảnh tượng chưa bao giờ nó nghĩ rằng có thể xảy ra, nó bấu chặt vào thành tường, gương mặt biến sắc... lòng nó tưởng như tan vỡ...

Nó nhìn thấy Tuyết và Thái đang ôm nhau. Không thể không thể như thế được! Nó chạy đi thật nhanh... Tuyết là Kim sao? Nhưng tại sao Tuyết lại là Kim của Thái được chứ??? Tất cả là một mớ hỗn độn... nó không hiểu và cũng không muốn hiểu....

Nó chạy ra cổng, ông tài xế đã chờ nó từ nãy đến giờ, nó bảo ông ấy về để nó đi một mình, quá bất ngờ cho tất cả. Nó vừa chạy trên vỉa hè vừa khóc như mưa...nó lấy điện thoại gọi cho Len

- A lô! Mày đang ở đâu đấy, lên trường đón tao về với! Tao sắp không chịu nổi nữa rồi!- Mày đang nói cái gì thế??? Đừng làm tao sợ!

- Lên ngay đi! – nó hét lớn rồi tắt máy

Len đến... cô bé nhìn thấy nó ngồi bệt trên vỉa hè, mặt bạc nhợt, đôi mắt mọng nước, chưa bao giờ Len thấy nó như vậy.

- Mày...mày sao thế???

- Tao ...hu hu....tao đã sai rồi mày ơi! Hu hu

- Mày đang nói cái gì thế?

- Tao thích người ta... nhưng lại không đủ tự tin để khẳng định điều đó... tao còn quay lưng với người thích tao nữa... tại sao lại thế chứ??? Tao không hiểu....

- Mày ... thôi ...từ từ rồi nói cho tao nghe cũng được...

Len nhìn nó xót xa, cô bé chở nó về nhà mình, nó không chịu về nhà Thái.

- Mày, tao muốn ở nhà mày một vài hôm được không? – nó buồn bã hỏi Len

- Ờ...cũng được....ba mẹ tao cũng không có ở nhà....nhưng tại sao???

- Tao không muốn gặp Thái.... tao không muốn! – nó hét lên

- Ok ok! Mày cứ bình tĩnh!

Nó bước lên phòng Len như người mất hồn...cô bé nhìn theo nó rồi thở dài...chắc hẳn đó phải là một cú sốc lớn mới khiến nó đau khổ như vậy....

Nó nằm trên giường, trùm chăn lại....nước mắt vẫn tuôn ra...nó tự nhủ đây sẽ là lần cuối cùng trong đời này nó khóc vì những điều vô lý như thế.

Thái về nhà.

- Con về rồi đó à? – bác Nhu từ trong bếp đi ra

- Vâng! Lam vẫn trên phòng hả mẹ?

- Không! Nó không nói với con sao?

- Sao là sao???

- Nó đến nhà bạn ở vài ngày, hồi chiều nó gọi điện cho mẹ nói vậy, nhưng sao nghe giọng nó giống như đang khóc ấy, hai đứa có chuyện gì nữa à???

- Dạ không! Con và cậu ấy không xảy ra chuyện gì cả! – Thái tỏ vẻ ngạc nhiên

- Cậu chủ ơi! Khi hồi tài xế về cũng nói là nhìn mặt cô chủ trông thảm lắm! - chị osin chen vào

- Sao lại thế nhỉ? – Thái lo lắng

Cậu nhóc lên phòng lấy điện thoại gọi liên tục cho nó nhưng không có tín hiệu, nó đã tắt máy...

Nó ngồi và kể lại cho Len nghe hết mọi chuyện, cô nhóc cứ há mồm nuốt từng lời nó kể, nói ra được hết trong lòng nó cũng cảm thấy nhẹ đi vài phần, Len không nói thêm gì, chỉ ôm nó, tình bạn bấy lâu giữa hai đứa đều như thế, luôn được san sẻ bằng những cái ôm, đôi khi không cần nói với nhau mà cũng hiểu được lòng nhau, nó ngủ trên giường với Len mắt vẫn ươn ướt, có lẽ nó đã thích Thái thực sự, nhưng điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, nó sẽ quên đi cái tình cảm không đáng có này...

Sáng tỉnh giấc tâm trạng nó đã khá lên chút ít, có lẽ tại chiều qua nó vừa chia tay Bảo vừa phải chứng kiến cảnh tượng đầy bất ngờ đó nên cảm xúc nó mới vỡ tan ra như thế, sau một đêm khóc sưng cả mắt nó đã lấy lại được tâm trạng, Len nấu mì cho nó ăn, con nhỏ là tiêu biểu cho thế hệ phụ nữ Việt Nam nên rất đảm đang trong việc nội trợ +_+

- Mày định ở nhà tao mấy ngày thế?

- Sao? Mày không thích tao ở với mày à?

- Không phải thế! nhưng sách vở đâu mày học, còn áo quần nữa chứ???

- Ừ nhỉ! Tao quên mất chuyện này! để chiều tao qua nhà Thái lấy!

- Nhìn mày hình như đã bình tĩnh trở lại rồi nhỉ? Hôm qua mày làm tao khiếp vía!

- Ừ... tao cũng không hiểu vì sao tao lại thế nữa! – nó lắc đầu

- Có mày tới ở cùng tao cũng đỡ buồn, ba mẹ tao đi công tác cả rồi! – Len rầu rỉ

- Tao đúng là cứu tinh cô đơn cho mày chứ gì? – nó cười, nó đang lấy lại sự cân bằng của cuộc sống.

- Con nhỏ này!

Len chỏ nó đến trường rồi đi học, nó học tốt hơn Len, nhưng không vì thế mà tình bạn giữa chúng nó kém sâu sắc, đó là con bạn thân nhất của nó, nó không cần có nhiều bạn, nó chỉ cần mình Len cũng đủ rồi.

Trước khi bước vào lớp, nó thu hết bình tĩnh để đối mặt với Bảo, nó sẽ cố gắng tự nhiên, dù sao nó cũng đủ mạnh mẽ để làm được điều đó.

Bảo không nhìn nó, sự thật đã nằm trong dự đoán của nó, vẫn còn may mắn chán so với việc Bảo trách nó là đồ vô tình, thà cứ im lặng để thời gian xóa nhòa tất cả.

Tuyết hôm nay hớn hở khác thường, nó nhìn và hiểu lý do của sự khác thường ấy, cô nhóc cười với nó bằng một câu xã giao:

- Chào cậu! hôm nay cậu đi sớm nhỉ?

- Ừ! –nó không cười nổi, nó đã biết được Kim là ai, nhưng tại sao Tuyết lại có tên là Kim vẫn là một mối nghi vấn trong lòng nó, hay chăng Tuyết và Kim là hai người khác nhau, nó nhức đầu rồi không muốn nghĩ tiếp nữa, dù sao thì cũng thế cả thôi, nó tự nhủ sẽ không quan tâm đến Thái nữa.

Nó vùi đầu vào học để quên đi tất cả, cuộc thi Thiên Vương đã bị dời lại vào tuần sau mà lý do vì sao thì nó không biết và cũng không quan tâm, nó đã lựa lúc Thái không có nhà để về lấy đồ đạc, nó đã xin phép bác gái ở lại nhà Len đến tuần sau, chưa đủ bình tĩnh để gặp "hôn phu ảo" của mình.

...............

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top