Chap 2
NGHIÊM CẤM KHÔNG ĐƯỢC ĐỌC CHÙA
_______________________________________________
Hôm sau, cô Lee đổi chỗ cho cậu xuống dưới ngồi. Điều quan trọng ở đây là không phải là được chuyển chỗ theo ý muốn mà chỗ cậu đang ngồi là ... kế bên cậu chủ nhà họ Jeon - Jeon Jungkook.
- Đây là ý của mày sao?
-Dạ? Dạ không phải đâu ạ! Em nói thật đấy! - Cậu lo sợ, thật sự lo sợ anh sẽ ghét cậu thêm lần nữa.
- Thôi bỏ đi! Lấy vở ra chép bài cho tao! - Anh phẩy tay rồi úp mặt xuống bàn ngủ.
- Vâng!" Thật may là anh ấy không mắng mình. Nhưng mà được ngồi gần anh ấy thế này mình thật là may mắn. Cám ơn cô Lee nhiều lắm!" - Cậu trìu mến nhìn người ngôi bên cạnh. " Giá như anh ấy đừng ghét mình thì tốt quá!"
- Jimin này! - Seok Jin khiều cậu từ bàn dưới.
- Gì thế Seok Jin? - Cậu vui mừng vì Jin không bị chuyển đi đâu cả, người bạn đầu tiên của cậu.- Lát nghỉ trưa đi ăn với tớ nha! Căn tin trường mình có món này ngon lắm đó! Đôi mắt Jin lấp lánh.
Quay qua nhìn anh rồi lưỡng lự gật đầu. Dù gì thì anh cũng không muốn ăn cơm với cậu đâu nên đi cùng với Jin là tốt nhất.. . .
Ở bên Jin cậu cảm thấy mình như một đứa em trai được cị chăm sóc và bảo bọc vậy.
SeokJin lớn hơn cậu 1 tuổi và là tiểu thư của tập toàn Park thị, một trong những tập đoàn có tầm ảnh hưởng lớn đến nền kinh tế của Đại Hàn dân quốc và cũng ít nhiều có tiếng trên thị trường Châu Á.
Tuy SeokJin là một tiểu thư thực sự nhưng Jimin không bao giờ cảm thấy tự ti trước cô, cậu luôn cảm thấy ấm áp.
SeokJin là người đầu tiên biết Jimin không phải em ruột của Jungkook nhưng cô không tỏ ra khinh ghét, bài trừ cậu chỉ vì cậu không có cha mẹ. Jimin thích SeokJin hơn một người bạn . . . ưm . . . Là một người thân chẳng hạn như . . . là chị vậy, vì Jin hơn cậu 1 tuổi.
Nói Jimin ở trường quý tộc này yên ổn mà nối dối. Jimin là một trong những học sinh bị liệt vào danh sách trêu ghẹo của đám công tử, tiểu thư quyền thế ở trường. Việc cậu ngồi chung xe với Jungkook đến trường và cậu chỉ là con nuôi nhà họ kim mọi người đều biết hết cả rồi, đó cũng là nguyên nhân chính dẫn đến việc cậu bị bắt nạt như bây giờ:
- Yah! Jimin!
Trong khi cậu dọn dẹp phòng thể dục thì một nhóm học sinh tiến về phía cậu, gồm 5 nữ và 2 nam, tất nhiên họ đều là cô cậu ấm của gia đình thế lực nào đó.
Chuyện này cậu gặp thường xuyên rồi nên không mấy lạ khi những học sinh lại đến kiếm cậu vào những lúc như thế này. Vậy nên cậu vẫn tiếp tục làm công việc đang dang dở của mình.
- Này! Jimin! Tụi tao gọi mày đấy! - Một đứa con gái tóc ngắn, có vẻ như cầm đầu nhóm này tức tối quát lên khi thấy cậu không trả lời.
- Xin lỗi nhưng tôi đang dọn dẹp, cảm phiền mọi người tránh ra cho tôi làm việc - không ngước lên, cậu vẫn cặm cụi làm công việc của mình.
- Mày...Mày dám nói vậy với tụi tao như vậy sao? ĐỒ CON HOANG! - Đứa con gái lúc nãy lại hét lên.
- Cô vừa nói gì? - Cậu khựng lại từ từ ngước lên nhìn đứa con gái đó.
Trên đời này cậu ghét nhất là ai nói cậu là đồ con hoang. Cậu được người nhà họ Jeon nuôi nhận không có nghĩa là cậu không có cha mẹ, điều đó cũng không có nghĩa cậu là con hoang của ai hết. Cậu tin chắc rằng mình từng có cha mẹ, có gia đình như bao người khác... Nhưng chỉ là từ lúc cậu tỉnh dậy trong bệnh viện năm cậu 5 tuổi thì cậu đã không còn nhớ gì nữa
***
- Mười mấy năm về trước.
Tiếng nói chuyện, tiếng máy móc chạy rè rè, tiếng bước chân vội vã... và nhiều âm thanh khác nữa đang quấy phá giấc ngủ của cậu. Khó nhọc mở mắt ra và cậu thấy mọi thứ lạ lẫm.
" Đây là đâu? "
- A cháu tỉnh rồi sao? Bác sĩ! Bác sĩ! Cậu bé tỉnh rồi.
Cô gái mặc bộ đồ trắng trên đầu có đội một chiếc mũ vãi vui mừng chạy đi. Cậu ngước đôi mắt đỏ hoe vì ngủ nhiều ngơ ngác nhìn theo cho đến thi bóng cô ấy khuất hẳn sau cánh cửa.
Cậu cứ nhìn cánh cửa ấy mãi cho đến khi cô ấy trở lại cùng một chú áo trắng nữa. Chú ấy dùng cái đèn pin nhỏ rọi vào mắt cậu - chói, dùng cái ống nghe áp vào ngực cậu - lạnh, vừa làm vừa không ngớt hỏi chuyện cậu.
- Cháu có thấy đau ở đâu không?
Cậu không trả lời mà chỉ khẽ lắc cái đầu nhỏ.
- Nào, cháu đưa tay lên cho chú xem nào! Tốt ! Bây giờ là chân nào! Ừm, cháu ngoan lắm
Cậu làm theo lời của chú áo trắng ấy một cách máy móc. nhưng khi nghe chú ấy nói " Cháu ngoan lắm" thì cậu thấy vui lạ. Chỉ là một câu khen bình thường thôi nhưng sao nghe ấm áp thế.
Cậu muốn nghe nữa.
Níu chặt tay áo của chú áo trắng, cậu khẽ cất giọng yếu ớt nhưng tha thiết:
- Chú nói lại đi!
Chú áo trắng hơi sững sờ vì hành động của cậu bé nhưng chú ấy đã nhanh chóng mỉm cười với cậu. Ngồi xuống mép giường của cậu bé, chú áo trắng khẽ nói:
- Cháu muốn nghe câu nào?
Cậu không trả lời mà chỉ ngước đôi mắt híp lên nhìn chú áo trắng ấy với sự chờ đợi và hi vọng.
Hơi bối rối vì không nhận được câu tra lời từ cậu bé, chú áo trắng nhẹ nhành mỉm cười rồi hỏi cậu bé thêm một câu nữa.
- Cháu biết chú là ai không?- lần này không chỉ là đôi mắt chờ đợi của cậu nữa mà còn có cả đôi mắt của người đàn ông này.
Không biết tại sao mỗi khi nhìn thấy cậu bé này, cái suy nghĩ muốn được nói chuyện với cậu bé này đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí của người đàn ông này rồi.
Là bác sĩ! - Cậu không nhanh không chậm nói khẽ.
- Ừ đúng rồi đấy! Cháu thật ngon và giỏi nữa!
Nghe đến đây cậu bật cười. Dù là cười không thành tiếng nhưng nụ cười này khiến người chúng kiến cảm thấy hạnh phúc.
- Chú tên là JiHyun, Cháu tên gì?
Cậu đang cười. Nụ cười tắt hẳn.
Tên?
" Mình tên gì ?"
Đôi mắt cậu bắt đầu ngấn nước. Một cậu bé không có tên, ba mẹ cậu là ai? Tại sao cậu lại ở đây?
Cậu hoảng loạn và nước mắt bắt đầu rơi xuống trên gò má của cậu.
Bác sĩ Jihyun vội ôm lấy cậu bé, vuốt ve tấm lưng và nhẹ nhàng dỗ dành.
- Không sao! Không sao hết! Chú biết tên của cháu rồi, Chú sẽ không hỏi cháu nữa đâu. Nào nín nào!
Cậu ngước lên nhìn bác sĩ Jihyun với đôi mắt đỏ hoe, rụt rè hỏi:
- Cháu tên gì vậy ạ?
- Tên của cháu đẹp lắm! Là Jimin, Jimin! - Bác sĩ khẽ lau đi gọt nước mắt trên má Jimin.
. . .
Khi Jimin được đưa vào bệnh viện trong trạnh thái hôn mê sâu, toàn thân ướt đẫm máu, đầu do bị va đập mạnh nên máu tuôn ra không ngừng. Nhìn Jimin lúc này người ta không khỏi thương xót cho cậu bé.
Nhưng trong tay cậu vẫn giữ chặt chiếc gương hình mèo kitty. Đằng sa có khắc dòng chữ cẩn thận và tỉ mỉ...
" 13/10 Chúa trời gửi thiên thần JIMIN đáng yêu đến cho mọi người - YÊU CON "
Jimin ôm chặt chiếc gương bắc sĩ đưa cho cậu với một niềm hạnh phúc. Jimin có cha, có mẹ. Jimin không phải là bị ba mẹ ghét bỏ mà đem vứt đi. Chỉ là ba mẹ Jimin bị tai nạn mà qua đời thôi. Jimin không thể nhớ gì về gia đình của mình cả.
Nhà cậu có mấy người? Nhà cậu có đẹp không? Có mấy căn phòng? Bố mẹ trông như thế nào?...
Rất nhiều câu hỏi trong đầu Jimin nhưng cậu không thể hỏi vì chẳng ai biết cả.
Hoặc có người biết nhưng không ai muốn nhắc đến chuyện đau lòng này với một đứa bé cả. Nó đủ đáng thương rồi.
. . .
Vài ngày sau, có một người phụ nữ xinh đẹp đến nói với Jimin là muốn nhận cậu làm con nuôi.
Với người phụ nữ này câu không hề có ý nghĩ ghét bỏ hay sợ hãi, với lại bác sĩ Jihyun nói cô ấy là người tốt nên không lưỡng lự gì. Cậu gật đầu.
Jimin muốn có gia đình. . . Jimin muốn được yêu thương. . .
Người phụ nữa ấy là phu hân nhà họ Jeon - mẹ của Jeon Jungkook, người mà Jimin yêu một tình yêu đơn phương đầy đau khổ và tuyệt vọng. . .
* * * * * * * * *
- Cô vừa nói gì? - Cậu nhìn chằm chằm vào đứa con gái vừa nói cậu là "con hoang" đó.
- T...tao...tao nói m...mày là CON HOANG đó! Sao nào?- giọng nói có vẻ run run nhưng vẫn tỏ ra không có gì phải sợ cả.
Cậu căm phẫn bóp mạnh quả bóng trong tay khiến nó trở nên méo mó, dị dạng so với ban đầu. Nhưng quả bóng đó, nó chính là quả bóng rổ đấy! Vừa to lại vừa cứng.
Cả bọn xanh mặt nhìn quả bóng tội nghiệp đó và thầm nuốt nước bọt khi thầm nghĩ quả bóng đó là đầu mình thì chết chắc. Đặc biệt, đứa con gái lỡ miệng gọi cậu 3 tiếng " ĐỒ CON HOANG " thì mặt chuyển sang trắng bệch như người chết ấy.
- Nghe tôi nói đây! Tôi sẽ không tha thứ cho bất kì ai nói tôi là '' con hoang " dù chỉ lỡ lời! NGHE CHƯA! - giọng nói không nhanh không chậm nhưng cứ như là lời từ địa ngục truyền lên khiến cho người nghe không lạnh mà run.
Đối với những người ỷ lại gia đình có chút tiền mà đi bắt nạt người khác này, Jimin khinh! Cậu không muốn dính vào thì đừng có ngu mà đụng vào cậu. Đó là tự chuốc họa vào thân đấy!
- Mày...mày dám?
/ Còn mạnh miệng sao? /
- Cứ thử xem!
Không quan tâm đến mấy người kia, Jimin quay lại với phần việc đang dang dở của mình. Nhanh chóng làm xong còn về nữa, vì Jungkook chỉ mặc đồ do mẹ hay cậu xếp cho mà thôi.
Thói quen duy nhất của anh khiến cậu cảm thấy mình là người có ích cho anh. . . dù chỉ là như thế cậu cũng cam lòng.
Không thể đả kích được gì nữa, bọn học sinh đó bực tức bỏ ra về mà không quên bỏ lại một câu sặc mùi đe dọa " Mày cứ đợi đấy Jimin! Bọn tao sẽ không quên chuyện này đâu! "
- Kệ mấy người!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mew xin đc nhắc lại lần nữa NGHIÊM CẤM KHÔNG ĐƯỢC ĐỌC CHÙA vì thế hãy vote cho Mew điii
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top