61 62 63


Vợ ông ngẫm nghĩ, sau đó sửng sốt: "La tổng...có đồng ý không?"

Đạo diễn Chương: "Bây giờ La tổng vừa là khách quý, vừa là ông chủ đầu tư cho chương trình. Nếu cậu ấy nói lời không giữ lời thì sẽ có ảnh hưởng không tốt tới chương trình. Hơn nữa, La tổng cũng không phải loại người lật lọng đâu."

Mà ngược lại, Lisa rất lý trí mới đúng.

Cô biết cái gì tốt cho chương trình, chỉ sợ là ông yêu cầu thêm thì cô cũng sẽ không từ chối.

Vợ ông vẫn chưa rõ: "Nếu vậy thì đừng cắt nối gì hết, nhỡ đâu gây ra hiểu nhầm thì không hay."

"Có gì mà hiểu nhầm chứ, La tổng luôn độc lai độc vãng, đời tư sạch sẽ, nếu có thì chỉ có mình Chaeng thôi. Haha, nhưng không sao, Chaeng thông minh như vậy thì không cần cắt nối hay lo lắng gì hết. Sẽ càng nhiều người biết tới chuyện nhóc đấy không phải gấu trúc mà thôi, đây đâu phải giả mạo hay chuyện gì đáng trách, vậy nên không cần lo lắng." Đạo diễn Chương sớm đã hiểu thấu.

Ông vui vẻ xem lại hot search rồi nghĩ thầm....

Sau khi một người một cún kia biết được chuyện "khen thưởng" thì sẽ có phản ứng gì đây?

Lúc này, hai đối tượng được đạo diễn Chương "nhớ thương" đang ngồi trên xe. Chaeyoung còn đang rất phấn khích vì sự "cô dũng" của mình hồi nãy, nàng ngồi trên ghế ăn cơm hộp, vẫy đuôi không ngừng.

Lisa đau đầu tới mức phải xoa huyệt thái dương, cô thở dài một hơi.

Lại lên hot search.

Tên nhóc này đúng là, chỗ nào cũng có thể thu hút được sự chú ý của người khác cả.

"Chiều nay còn muốn đi dạo nữa không?", Lisa hỏi nàng.

Chaeyoung: "Au!" Đi.

Lisa: "Vẫn đi trung tâm thương mại này?"

Chaeyoung: "Au!" Tất nhiên rồi, chỗ này chơi vui như vậy cơ mà!

Lisa: "Thôi được rồi, mong là lát nữa nhóc sẽ không hối hận."

Chaeyoung hoài nghi nhìn cô, không rõ vì sao người nhận nuôi lại nói vậy. Chỗ này chơi vui thế thì có gì mà phải hối hận chứ?

Nhưng mà....

Một tiếng sau.

Chaeyoung nằm trong lòng Lisa, hai người được bảo vệ hộ tống rời khỏi trung tâm.

Lisa và Chaeyoung đi dạo trung tâm thương mại.

Đi, đi xem Chaeng!

Vậy là, nàng như một con khỉ trong vườn bách thú, bị mọi người vây xem.

Nàng rất hưởng thụ cảm giác được mọi người yên thích và quan tâm, thế nhưng lại không thích cảm giác bị vô số người vây xem như này.

Những người đó vây quanh khiến cho hai người không thể đi được.

Nàng còn thi thoảng bị người ta đột nhiên vươn tay ra sờ mó.

Sau khi bị người sờ mũi vài lần, thậm chí còn có người rất mạnh tay khiến nàng rất không thoải mái. Thấy đau nên nàng quay qua, úp mặt vào l0ng nguc của Lisa luôn.

Lisa thì càng không chịu nổi việc nàng bị người lạ xoa đầu nên đã báo cho bảo vệ của trung tâm tới, đưa hai người rời khỏi đây.

Sau khi lên xe.

Chaeyoung trợn tròn mắt, vẻ mặt như chết lặng.

Lisa nhẹ giọng nói: "Sao rồi, còn muốn đi chơi nữa không?"

Chaeyoung lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ "không thèm", kèm theo đó là biểu cảm "tôi không vào trong nữa".

Nàng cúi đầu, ủ rũ cụp đuôi.

Aizz, hôm nay không thể chơi ở đây được rồi.

Lisa xoa đầu nàng, an ủi: "Không sao, chiều nay cô ở nhà chơi với nhóc, chúng ta cùng nhau xem TV nhé. Tết đến nên có nhiều chương trình để xem lắm."

Chaeyoung nghiêng đầu: "Ô?", thật sao?

Khóe miệng Lisa cong lên: "Thật."

Một tiếng sau.

Trên TV, có hai người già giả đóng thành một nam một nữ.

"Xin chào mọi người, mình là Hắc Thổ."
"Mình là Bạch Vân."

Cún con nằm trên sô pha, xem mà cười ngả ngửa.

Lisa ngồi cạnh, nhìn nàng cười thì khóe môi cũng cong lên.

Đứa nhóc này luôn có bộ dáng vui vẻ như vậy...

Xem TV, đi dạo phố, khi ăn, tất cả mọi chuyện khi ở trước mặt nàng đều trở thành việc rất đáng giá để vui vẻ.

"Au", Chaeng xem tới đoạn hay thì nâng chân lên, vỗ vào người Lisa như muốn nói "mau xem kìa, hahaha, cười chết mất!"

Lisa cũng theo đó mà nhìn qua.

Nhiều năm rồi cô không xem TV, nhưng nhớ lại năm mười tuổi đấy, ông ngoại cô rất thích xem mấy chương trình này. Những gương mặt quen thuộc trên màn ảnh nhỏ, nhưng lại nhìn không mấy rõ ràng... Cô ngồi cạnh ông, vui sướиɠ cười lớn.

Dù là xem bao nhiêu lần thì bọn họ vẫn có thể cười thành tiếng được.

Bây giờ, ông ngoại đi rồi, những diễn viên tham gia đóng các chương trình ngày xưa mà ông thích xem có người mất, có người không còn tham gia Xuân Vãn nữa... dần dần hình ảnh của họ cũng bị phai nLat trong trí nhớ của cô.
Lisa xem chương trình này lại đột nhiên nhớ tới, ông ngoại mình thích nhất là nhân vật "Hắc Thổ", còn bà ngoại thì lại thích "Bạch Vân" hơn.

Họ cưng chiều xoa đầu, nghe cô hùng hổ nói.

"Đợi sau khi lớn rồi, cháu sẽ bảo bọn họ ký tên cho ông bà ngoại nhé!"

Hai người già cười vui vẻ: "Được, vậy chúng ta sẽ chờ Trù Trù lớn nhé!"

Nhưng cô còn chưa kịp lớn thì họ đã rời đi rồi.

Cô lâm vào cơn ác mộng, không dám nhớ lại khoảng thời thơ ấu ngọt ngào, vui sướиɠ đấy.

Bây giờ, cô có thể mời tất cả những diễn viên mà ông bà thích về để diễn trực tiếp cho họ xem, cô cũng có thể giúp họ có được chữ ký hay ảnh chụp của những diễn viên mà họ yêu thích...

Nhưng cô không làm những điều đó, thậm chí cô còn cố ý để bản thân quên đi thời gian được ở cùng ông bà ngoại. Dường như cô bây giờ và cô của thời thơ ấu đó là hai người khác nhau hoàn toàn vậy.
Có điều, giờ cô đột nhiên nhận ra...

Người ở thời thơ ấu kia chính là cô chứ chẳng có gì khác biệt cả.

Cô chưa bao giờ quên đi những ký ức đó, chỉ là không có đủ dũng cảm để nhìn lại mà thôi.

Lisa vươn tay, ôm cún con vào lòng, khẽ nói.

"Cô ôm nhóc rồi cùng xem nhé."

Đây là nguồn dũng khí của cô.

Chaeyoung cảm thấy không có gì hết, nàng vẫn phấn khích đập chân, dù bị nhắc nhở nhưng hai mắt vẫn dán lên TV không rời.

Lisa ôm nàng rồi cùng xem, cũng theo cảnh diễn trên TV mà nở nụ cười.

Chaeng đúng là rất vui vẻ, làm cô không nhịn được cũng vui theo.

Chaeyoung nghe không hiểu hay không rõ chỗ nào, Lisa sẽ nhẹ giọng giải thích cho nàng. Tiếng TV hòa cùng một người một cún, trải qua hết buổi chiều.

Chaeng không biết là đón Tết sẽ có chương trình hay như vậy luôn!
Tối đó, Chaeyoung chỉ hận là sao không thể không đi ngủ để xem tiếp, xem cái này có khi còn mê hơn cả khi xem Hầu ca nữa (trong phim Tây Du Ký mà Chaeng thích mê).

Lisa đi tới, tắt TV rồi nhấc nàng lên.

Nàng ủ rũ cụp đuôi, chôn đầu vào chân rồi thở dài.

Lisa bật cười.

- --

Hôm 30 Tết.

Ăn sáng xong, Chaeyoung lập tức nhảy lên sô pha nằm, bây giờ nàng đã trầm mê trong các chương trình trên TV rồi.

"Au!" Mau, bật TV lên đi.

Lisa cười khẽ: "Nhóc có chắc là muốn xem TV chứ không muốn đi mua đồ Tết với cô không? Mua đèn l*иg rất đẹp, còn có cả nguyên liệu cho bữa lẩu tối nay nữa. À, còn có... pháo hoa."

Chaeyoung: "..." Khó xử quá!

Lisa: "TV ở đây sẵn, lúc nào cũng xem được mà..."

"Auu!" Đi sắm đồ Tết!

Lisa ôm nàng lên, mặc áo khoác, quấn khăn rồi đeo bao tay vào.
Chaeyoung vươn chân: "Auu!" Xông lên!

Lisa bật cười, một người một cún cùng nhau ra cửa, đi sắm đồ Tết.

Bốn giờ chiều.

Lisa đang đi treo đèn l*иg trong sân, hành lang và cửa lớn. Lúc trước cô cảm thấy, không đón Tết cũng không sao cả, nhưng bây giờ muốn đón Tết rồi mới biết, chỉ treo đèn l*иg và dán câu đối thôi đã ngốn mất hơn một tiếng đồng hồ của cô

Nhưng cô không nhờ người khác làm mà là tự mình ra tay.

Đây là năm mới của cô và Chaeng.

Cúi đầu nhìn về phía cún con đang ngồi trong đống đèn l*иg kia, Chaeng đang ngửa đầu, hâm mộ nhìn cô. Lisa thấy vậy thì nở nụ cười.

Hồi nhỏ, cô luôn mong mình nhanh nhanh lớn lên, như vậy thì sẽ có thể giúp ông ngoại treo đèn l*иg và dán câu đối rồi.

Thế nhưng không ngờ tới, từ khi trưởng thành tới giờ đây là lần đầu tiên cô làm việc này.
Như nhìn nhiều thành quen, khắc sâu vào ký ức nên dù là lần đầu tiên làm nhưng cô cũng không cảm thấy khó khăn chút nào.

Ừm... cảm giác còn khá tốt.

Treo xong đèn l*иg và câu đối, cô và Chaeng còn đắp hai con người tuyết nữa rồi mới vào nhà. Người tuyết có một lớn một nhỏ, rất giống Lisa và Chaeng.

5 giờ chiều, giữa không khí náo nhiệt ở ngoài, Lisa lại đang nấu lẩu.

Một số nguyên liệu rườm rà, phức tạp đã được đầu bếp nấu sẵn, Lisa cho họ về nghỉ Tết nên mấy ngày nay, cô sẽ là người phụ trách cho các bữa ăn.

Không thì chẳng nhẽ lại nhờ vào Chaeng sao?

Nồi lẩu chia làm bốn ngăn, một ngăn là nước lẩu cay, một ngăn là nước lẩu cà chua, một ngăn là nước lẩu nLat và một ngăn nữa là nước trong.

Trong nồi truyền tới mùi thơm nức mũi, khiến cho cún con chưa được ăn lẩu bao giờ ngửi tới mê say.
Trời ơi, sao lại thơm thế chứ!!

Chaeyoung biết lẩu là đồ ăn rất ngon, nhưng không ngờ là nó cũng thơm tới vậy!

Nàng tròn mắt, bỗng chốc chương trình trên TV không còn hấp dẫn được "gấu trúc nhỏ" như thường ngày nữa.

Nàng ghé mắt, nhìn vào nồi. Hai mắt sáng trưng lên, còn không ngừng nuốt nước miếng rồi nhìn về phía nhà bếp: "Auu!!" Nhanh lên nào!!

Nàng định vào nhà bếp giúp đỡ, thế nhưng lại bị Lisa coi như thứ vướng tay vướng chân mà đuổi ra ngoài.

Hết cách nên cún con chỉ đành ghé vào bàn ăn, trông mong nhìn nồi lẩu. Cái mũi nho nhỏ khẽ hít vào, lại nuốt nước miếng tiếp.

Nàng vẫy đuôi liên tục, biểu cảm phấn khích.

Lisa quay đầu lại nhìn nàng, cong mắt cười.

Bảy rưỡi tối.

Hôm nay bọn họ dùng bữa chiều khá muộn, vì đêm 30 nên bọn họ cũng sẽ đi ngủ muộn một hôm.
Cún con nhìn thấy cô đem đồ ăn ra thì phấn khích nhảy lên, kêu như thúc giục: "Auu!!" Đói quá!

Lisa cười cười, thả nguyên liệu vào trong bốn ngăn nước lẩu, trông có vẻ thơm ngon nhất thì tất nhiên là ngăn nước lẩu đỏ rực kia rồi, so với nó thì hai ngăn nLat màu thật sự không hấp dẫn cho lắm.

Cá đã chín, Lisa, vớt cá trong ngăn lẩu cay ra, đặt vào... chén của mình.

Chaeyoung nóng lòng đẩy đĩa của mình, vẻ mặt mong chờ.

Nhanh nào, tôi cũng muốn ăn!

Nàng nhìn chằm chằm vào ngăn lẩu cay.

Khóe miệng Lisa giật giật, cầm đĩa của nàng rồi đặt vào đó miếng cá được nấu bên ngăn nước lẩu trong.

Chaeyoung: "???"

Nàng bối rối.

Vậy là Lisa lại múc thêm cho nàng một thìa canh suông và một miếng cà chua nữa.

Chaeyoung: "???"

Nàng đập chân, giận dữ: "Áuuu!"
Đợi lâu như vậy, đã để bụng ra chờ rồi mà cô cho tôi ăn cái này sao?

Lisa: "Khụ, nhóc không ăn lẩu cay được.", không hề cảm thấy tội lỗi hay chột dạ.

Chaeyoung: "Au...", cô ăn được thì sao tôi lại không chứ! Người nhận nuôi bị sao ấy!

Lisa còn định nói thêm gì đó nhưng lại nghe tiếng chuông cửa.

Cô đứng lên, nhấn nhấn vào đầu cún con: "Chờ cô chút, lát nữa quay lại sẽ cho nhóc nếm thử vị cay." Nói xong thì vội ra mở cửa.

Chaeng: "..."

Nàng nhìn theo bóng lưng cô rời đi, sau đó nhảy lên bàn, vươn chân kéo chén của cô tới trước chỗ mình.

Người nhận nuôi không có tình người, có đồ ngon mà chỉ giữ lại cho mình mình ăn.

Nàng không chịu ngồi chờ đâu!

Lisa nhớ tới biểu cảm hồi nãy của cún con nhà mình, không nhịn được nở nụ cười. Cô nhanh chóng quay lại, muốn về để tiếp tục "bàn luận" với nàng. Vậy nên cô mới không để ý tới người theo dõi ở ngoài mà cứ thế mở cửa ra.
Cửa lớn mở.

Nụ cười của cô cứng lại, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt còn mang theo sự u ám.

"Tới đây làm gì?"

Giọng nói khàn đi vì ẩn chứa tức giận và hận ý.

Có hai người đang đứng ngoài cửa, đứng ở sau là ông quản gia mặc tây trang, gương mặt hòa nhã dễ gần, khi ông ta nhìn thấy Lisa thì còn nở nụ cười ôn hòa. Còn đứng trước ông ta là một người con gái trung niên trạc bốn, năm mươi tuổi. Tuy không phải là tuổi cao nhưng trên đầu đã phủ đầy tóc bạc, vẻ mặt nghiêm túc. Ông ấy chống gậy đứng đó, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lisa.

La Chấn Đình.

Ông chủ của La thị, xét về mặt sinh học thì chính là... ba ruột của Lisa.

La Chấn Đình nghe được giọng điệu chán ghét của cô thì hơi nhíu mày.

Nhưng quản gia phía sau lại nhanh chóng lên tiếng trước: "Thiếu gia, hôm nay tiên sinh vừa xuất viện, vì nhớ cậu nên mới tới xem sao..."

Lisa vô cảm, dùng ánh mắt lạnh nLat nhìn người con gái kia: "La Chấn Đình, tôi đã nói rồi, rằng ông đừng tới gây sự với tôi."

La Chấn Đình gõ một cái thật mạnh xuống đất, thể hiện rõ sự tức giận, đem tới cảm giác áp bức vô hình.

Thế nhưng Lisa vẫn như cũ, hai người cứ thế một trong một ngoài mà trừng nhau.

"Ba là ba con!", La Chấn Đình nói.

Lisa cười lạnh: "Ông nói câu này bao nhiêu lần rồi? Tôi chỉ đáp như này thôi, Lisa này, không có ba!"

Cô duỗi tay, định đóng cửa lại.

Quản gia nhanh chóng tiến tới ngăn cản, vẻ mặt gấp gáp, giọng điệu có phần nài nỉ: "Thiếu gia, bệnh tình của tiên sinh lại nặng hơn rồi, đáng lẽ ra phải về nhà nghỉ ngơi nhưng vì nhớ cậu nên mới đội tuyết lội sương để tới đây tìm cậu...."

Thân mình La Chấn Đình hơi run rẩy, không hề lên tiếng đính chính.

Quản gia tiếp tục: "Tình trạng sức khỏe của tiên sinh thật sự không tốt chút nào.Tuy tiên sinh không nói ra nhưng chúng tôi vẫn có thể nhận ra được ông ấy để ý tới thiếu gia như nào. Dù sao thì hai người cũng là ba con, sao không thể bỏ qua những ân oán lúc trước đi được chứ."

Lisa ngừng tay, cô rũ mắt, đôi mắt nhiễm đỏ, giọng nói khàn khàn: "Bỏ qua? Nhẹ nhàng nhỉ? Vậy còn ông bà ngoại, còn mẹ của tôi thì sao?"

La Chấn Đình nghe vậy thì ngây ra, cánh môi run run khẽ nói: "Chuyện đó... ba thật sự, thật sự rất xin lỗi con, xin lỗi An An..."

Lúc nói xong câu đó, sắc mặt ông trở nên trắng bệch, thân mình càng thêm run rẩy.

Lisa nhìn ông một cách châm biếm. Xin lỗi?

Nhưng xin lỗi thì có ích lợi gì chứ?

Vết thương đã tạo ra, người mất không thể quay về nữa. Vậy mà muốn dùng hai chữ kia để xóa bỏ?

La Chấn Đình nắm chặt gậy trong tay, giọng nói yếu ớt vô lực:

"Lisa, ba biết con có thể vĩnh viễn sẽ không tha thứ, bản thân ba cũng không thể tha thứ cho chính mình. Nhưng ba chỉ là muốn tốt cho con, sức khỏe của ba ngày càng xấu đi, La gia, trong tương lai La gia sẽ là của con. Ba biết con rất giỏi, có thể quản lý tốt La Thị như vậy thì sau này La gia có con..."

Lisa hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ông: "La Chấn Đình, nếu không phải vì di ngôn của mẹ thì mục tiêu cả đời này của tôi chính là phá nát La gia, để ông... mất đi tất cả, hai bàn tay trắng!"

Đồng tử của La Chấn Đình co lại, thân mình nghiêng nghiêng, thiếu chút nữa là đứng không vững nổi.

Quản gia nhanh chóng tới đỡ: "Tiên sinh!"

La Chấn Đình được quản gia đỡ, ông như già đi cả chục tuổi, thân mình còng xuống. Ông nhìn chằm chằm về phía La Vân Đình: "Con... hận ba tới vậy sao?"

Lisa cười lạnh.

"Lisa, nhiều năm nay ba vẫn luôn cố gắng chống đỡ, vì muốn để lại một La gia thật sạch sẽ cho con mà đã xóa bỏ hết tất cả chướng ngại vật cho con rồi.", giọng nói của La Chấn Đình có chút run rẩy.

Lisa vẫn lạnh mặt nhìn ông ta.
La Chấn Đình vươn tay ra, muốn nắm lấy tay cô, đôi mắt ông hơi phiếm hồng: "Con về La gia cùng ba được không, ba chỉ còn có con..."

Lisa: "Đây là nhà tôi, ngoại trừ Hoài thành thì đây là ngôi nhà duy nhất của tôi! Tôi mang họ La vì đây là cái tên mà mẹ tôi đặt chứ không có liên quan gì tới La gia cả!"

Cô nhìn chằm chằm vào La Chấn Đình, nói rõ từng câu từng chữ: "Người thừa kế của La gia mấy người là La Vân Cẩn! Tôi đây không có quan hệ gì với mấy người hết."

Những lời này như từng lưỡi dao nhọn, tưởng chừng có thể làm cho người ta mình đầy thương tích.

Ánh mắt của La Chấn Đình tối lại, ông nhờ vào quản gia mới có thể đứng vững được, sau đó cắn răng nói với Lisa: "Con, con... quả thật rất nhẫn tâm..."

Lisa: "Ông không nên xuất hiện trước mắt tôi nữa. La Chấn Đình, mong sau này đừng gặp lại."
Vất vả lắm cô mới có thể hòa nhập lại một lần nữa với cuộc sống sinh hoạt mới, cuối cùng cũng thoát được khỏi cảnh ác mộng trước kia. Thế nhưng La Chấn Đình cứ cố chấp tới đây kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, vậy thì cô cũng phải tàn nhẫn mà đáp trả lại mới được.

Nói xong, cô đóng cửa lại.

Ngay trước khi cửa khép lại hoàn toàn, cô thấy được La Chấn Đình rơi nước mắt, giọng nói khàn khàn cất lên.

"Lisa, trên đời này chỉ còn lại hai chúng ta mà thôi!"

Lisa đóng chặt cửa.

Cô đi vào trong, cảm nhận được từng làn gió lạnh ngắt cứa trên da thịt mình. Cô dừng lại, không nhúc nhích, tựa như không cảm nhận được sự lạnh lẽo và đau đớn kia nữa.

Tuyết dưới đất còn chưa kịp tan, trên trời đã La xuống thêm những bông tuyết lớn hơn nữa.

Từng bông, từng bông đáp lên đầu, lên vai như muốn chôn vùi cô trong cơn gió lạnh này.
Cô vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.

"Au!", trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Chaeng.

Tiếng động này đã khiến Lisa tỉnh táo lại, nhanh chân đi vào trong.

Chỉ là so với bước chân nhẹ nhàng lúc đi ra, bây giờ mỗi bước của cô lại có cảm giác nặng nề và máy móc hơn.

- --

Lisa vào phòng thì thấy, cún con đang ôm chân mình kêu ngao ngao.

Nàng ngồi trên bàn, lông bị ướt, mặt đẫm nước mắt. Thấy cô vào thì bắt đầu kêu lên.

"Auu..." Đau quá!!

Nhiệt độ ấm áp trong phòng đột nhiên bao lấy, xua tan đi cái lạnh hồi nãy. Lisa nhanh chân bước tới, lo lắng hỏi: "Nhóc làm gì vậy? Có chỗ nào không ổn? Hay là bị thương ở đâu rồi?

Thấy nàng đang ôm chân mình, cô nhanh chóng kéo móng vuốt của nàng ra xem.

Sau đó, khóe miệng khẽ giật.

Trên móng vuốt của Chaeng, toàn là dầu mỡ của nồi nước lẩu cay!
Quay sang nhìn cái đĩa của mình hồi nãy, đã trống không. Ngay cả nước lẩu trên đó cũng được liếʍ sạch, chỉ để b4n ra bàn vài giọt trên bàn.

Nháy mắt, Lisa đã đoán ra được toàn bộ sự việc...

Hẳn là sau khi cô ra ngoài, Chaeng đã ăn miếng cá kia, bị cay nên mới rót nước ra uống nhưng không may lại làm đổ lên người mình. Rồi mãi mà thấy cô chưa về nên nhịn không được mà tự nhúng lấy, không cẩn thận khiến móng chân bị bỏng.

Lisa: "Nhóc không biết nóng là gì à? Không thấy nước lẩu còn sôi ùng ục hả?!" Cô đúng là hết chỗ nói với nó rồi.

Lisa vươn tay ra, xoa xoa đầu nàng.

Chaeyoung: "Au u~"

Nàng biết, nhưng mà cái lẩu đó thật sự rất thơm....

Sợ là sau khi Lisa quay về sẽ không cho nàng ăn cay nên nàng đã trực tiếp thò móng qua, muốn nhân cơ hội này mà ăn cho thật đã. Ai ngờ đâu... nóng như vậy!
Sớm biết thế thì nàng đã hóa thành hình người rồi duỗi tay lấy cho lẹ, dù sao thì lúc "linh" đó thì nàng không có sợ bỏng nữa!

Còn việc dùng đôi đũa kia để gắp? Xin lỗi chứ dù là ở hình dáng nào thì nàng cũng sẽ không dùng tới nó.

Chaeyoung tủi thân nhìn cô.

Mũi nàng hơi giật giật, lại ngửi được mùi thơm của món lẩu kia nữa rồi.

Nghĩ ngợi...

Nàng vươn đầu lưỡi, li3m lap móng vuốt bị bỏng của mình.

Lisa đang định phê bình nữa: "...." Lúc này rồi mà còn không quên ăn nhỉ!

Cô vươn tay, cốc đầu nàng một cái.

Nhưng khóe miệng lại không kiềm được mà nhếch lên, sự lạnh lẽo trên người hồi nãy dần tản ra, đáy mắt toàn là ý cười.

"Thích ăn cay vậy sao? Nhưng ăn cay không tốt cho nhóc đâu.", Lisa bất đắc dĩ nói.

Cô mong Chaeng có thể khỏe mạnh để luôn ở cạnh cô.
Chaeyoung: "Au u!" Không đâu, không có gì không tốt cho sức khỏe cả!

Nàng dậm dậm chân, nhìn về phía nồi lẩu cay: "Auu!!"

Lisa: "Ăn ít chút đi."

Cô thật sự rất khó từ chối nàng, đặc biệt là khi nghĩ tới việc nàng vì ăn mà chịu bỏng thì cô không nhịn được mà nghe theo nàng, cho nàng tất cả mọi thứ.

Chaeyoung vẫy đuôi liên tục, nàng đứng dậy, vươn đầu lưỡi còn dính dầu liếʍ lên mặt cô.

Mùi lẩu cay nồng...

Lisa tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn không nhịn được mà nở nụ cười.

- --

Trước mặt Chaeyoung đặt một cái đĩa, hồi nãy nàng đã được Lisa đưa đi rửa móng sạch sẽ. Lúc này, Lisa đã cởϊ áσ khoác, cầm chai rượu cạnh đó lên.

Chaeyoung: "Au!" Nhanh nào!

Nàng thúc giục.

Lisa bắt đầu nhúng cá vào ba ngăn lẩu khác, sau đó cho vào đĩa của nàng.
Chaeyoung phản đối: "Auu!!"

Lisa: "Ăn trước mấy cái này đã, rồi cô sẽ cho nhóc ăn cay."

Phải có gì đó để lấp bụng đã rồi mới ăn cay được.

Vì Chaeng mà cô đã dùng hết tâm tư.

Chaeyoung bĩu môi, ngó đầu qua để ăn. Tất cả đều được nhúng chín nên rất mềm, không quá nóng nên chỉ cần thò đầu lưỡi ra là ăn được.

Nàng ăn xong một miếng thì lại dùng ánh mắt trông mong nhìn Lisa.

Lisa thở dài, bắt đầu gắp đồ ăn trong ngăn lẩu cay ra, cô hỏi: "Nhóc có chắc là ăn vào sẽ không sao không?"

Cô vẫn cứ luôn cảm thấy Chaeng rất khác thường.

Nhưng thứ đồ mà cún không thể ăn thì nàng đều ăn được mà còn không sao. Dù là đột nhiên gầy đi nhiều thì sức khỏe vẫn rất tốt thì hẳn là cũng có thể ăn được lẩu cay nhỉ?

Chaeyoung gật đầu thật mạnh, không chờ đợi được mà đẩy chiếc đĩa cạnh đó, tỏ ý thúc giục.
Lisa chỉ đành lấy thêm đồ cay cho vào đĩa của nàng.

Sau đó, cô thấy được nàng dùng vẻ mặt rất hưởng thụ mà nhấm nháp, bộ dáng kia thật khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Mười phút sau.

Lisa vừa ăn, vừa nhìn sang phía cún con bên cạnh mình.

Biết sao được, một con cún có thể ăn được đồ cay, đúng là chuyện rất kỳ lạ!

Mặt nàng đỏ bừng, hai mắt ngập nước, miệng còn hà ra hơi nóng, đây hẳn là vì bị cay quá rồi.

Nhưng dù vậy thì nàng vẫn cứ liều mạng ăn những thứ trước mặt mình, không thèm ngẩng đầu lên một cái. Vẻ mặt còn rất nghiêm túc, dường như thế giới của nàng bây giờ chỉ có bàn đồ ăn này thôi vậy.

Cay quá! Quá là ngon!!

Nàng thích mùi vị này!

Lisa: "Tàm tạm thế là được rồi!"

Bộ lông của Chaeyoung đã ướt đẫm, đôi mắt ngập nước, da mặt dưới lớp lông đỏ rực. Nàng nhìn về phía cô, khó khăn phát ra tiếng kêu: "Au...", không đâu, muốn ăn nữa!
Lisa không nhịn được cảnh này, cô lấy di động ra, chụp lại mấy tấm liền.

Trong ảnh, vẻ mặt cún con như chết lặng.

Cô không phải người có sở thích ghi chép lại cuộc sống thường nhật, nhưng hết cách rồi, vì dáng vẻ cún con lúc ăn quá là thú vị, khó mà không ghi lại!

Lisa chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho cún con, bản thân thì không ăn được mấy.

La Chấn Đình tới đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cô không ăn nhiều mà chủ yếu toàn uống rượu, hết chén này tới chén khác.

Bình thường cô không hay uống rượu, chỉ có thời La Thị còn non trẻ cô mới uống nhiều. Sau đó La Thị có được chỗ đứng vững chắc, cô không xã giao theo kiểu đó nữa, nhất là khi Chaeng tới đây, cô lại càng không đυ.ng tới rượu.

Vốn dĩ định hôm nay cũng sẽ không uống, chỉ đón Tết thật vui vẻ với Chaeng thôi. Nhưng đáng tiếc, có người lại không muốn cho cô được yên.
La Chấn Đình đến, gợi lên hồi ức bi thương của cô.

- --

Hòa cùng tiếng náo nhiệt của chương trình Xuân Vãn trong TV, Chaeyoung thi thoảng lại ăn một miếng, hai người cứ thế mà ăn từ lúc 8 giờ tới tận 10 giờ tối. Đến khi bụng Chaeyoung no căng, không ăn nổi nữa mới thôi.

Trong nồi vẫn còn nhiều đồ ăn, nguyên liệu nấu cũng dư nhiều, còn đĩa sủi cảo chỉ mới ăn được phân nửa.

No quá đi!

Chaeyoung sờ lên cái bụng tròn xoe của mình, nhìn về phía Lisa.

Nãy giờ nàng chỉ lo ăn phần của mình mà không để ý xem người nhận nuôi ăn như nào, thế nhưng người nhận nuôi uống rượu liên tục thì nàng vẫn có thấy.

Cái chai bên cạnh đã rỗng luôn rồi.

Lisa uống nhiều rượu nhưng không lộ rõ trên mặt, chỉ thấy được đuôi mắt hơi phiếm hồng của cô. Tuy trông cô càng có sức hút hơn nhưng lại có một loại không khí khiến nàng thấy không thích cho lắm.
Cô không có say, tửu lượng mà thời trẻ rèn ra đâu thể gục trước một, hai chai rượu được.

Chaeyoung tò mò: "Au?" Đó là gì thế? Nước hả? Sao trông không giống cái chai mà nàng uống nhỉ?

Lisa nhìn nàng, khẽ lắc đầu: "Đây là rượu, không phải thứ gì tốt nên nhóc không được uống.'

Cô càng nói vậy thì Chaeyoung lại càng muốn nếm thử.

Như lẩu với hải sản đấy, người nhận nuôi bảo không tốt cho nàng nhưng ăn lại rất ngon. Chắc cái này cũng ngon không kém ha?

Nàng dậm chân: "Auu..." Tôi muốn uống!

Ánh mắt rất kiên định.

Lisa không cho, nàng hết gào rồi nũng nịu, suýt chút nữa đã lăn lộn trên đất để đòi luôn rồi.

Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể lắc đầu rồi dùng đầu đũa chấm một ít, đưa tới: "Nào, nếm thử đi, thật sự không phải thứ ngon lành gì đâu."
Chaeyoung vội vàng vươn đầu lưỡi.

Sau đó...

"Auu!!" Nàng kêu lên, điên cuồng húp nước lọc ở bên cạnh, dáng vẻ vội vã cứ như bị trúng độc tới nơi.

Một lúc lâu sau nàng mới lấy lại được tinh thần.

Chaeyoung khϊếp sợ nhìn người nhận nuôi, sau đó nhìn về phía chiếc đũa kia với ánh mắt thảng thốt.

Trời ạ, sao trên đời lại có thứ khó uống tới vậy!

Người nhận nuôi điên rồi à? Sao lại đi uống cái này.

Nàng vươn chân ra, vỗ lên mu bàn tay cô, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi: "Au..." cái này ghê quá, cô đừng uống nữa, dọa chết người ta.

Nàng bị bóng ma tâm lý luôn rồi đây này!

Lisa nhìn nàng, giọng nói còn mang ý cười: "Sao nào? Nhóc không thích đúng không?"

Chaeyoung lắc đầu, sau đó rụt cổ.

Nàng tin rồi.

Lisa hơi ngây người nhìn chiếc đũa kia.

Một lúc sau, cô đặt đũa xuống, cụp mắt rồi nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên cô nếm thử rượu là do ông ngoại dùng đũa đút cho, lúc đó cô còn nói, cả đời mình sẽ không đυ.ng vào rượu nữa."
Khi còn nhỏ, cô thấy ông ngoại uống rượu thì cũng như Chaeng bây giờ, nhất định đòi nếm thử. Ông ngoại chiều ý, dùng đũa chấm một chút cho cô nếm.

Phản ứng của cô lúc đó cũng giống Chaeng, không ngờ là ông lại thích thứ khó uống như vậy.

Thậm chí còn có cảm giác, đó là thứ mà mình sẽ không bao giờ thích, nhưng bây giờ, mãi lại biến thành thói quen của cô.

Tương lai luôn thay đổi như vậy đó, cô bây giờ và cô lúc nhỏ, thật sự là hoàn toàn trái ngược nhau.

Chaeyoung dùng ánh mắt tò mò nhìn cô: "Ngao?" Ông ngoại?

Lisa duỗi tay, khẽ sờ đầu nàng rồi nói: "Ông ngoại là ba của mẹ cô, ông ngoại, bà ngoại và mẹ là những người yêu thương cô nhất trên đời."

Yêu thương?

Giống như người nhận nuôi đối xử với nàng sao?

Chaeyoung nghiêng đầu: "Au?" vậy họ đâu rồi?
Khóe miệng Lisa hơi La xuống: "Họ mất cả rồi." Tuy giọng điệu rất bình tĩnh, thế nhưng lại có cảm giác rất ngột ngạt.

Ánh mắt của Chaeyoung hơi mơ màng.

"Mất, tức là sẽ không bao giờ gặp lại được nữa...." Giọng của Lisa khàn khàn.

Trên TV, chương trình Xuân Vãn vẫn đang rất sôi động, diễn viên xa lạ đang ra sức trên sân khấu kia, cô chưa từng thấy bao giờ.

Dưới ánh đèn, khóe mắt của Lisa càng đỏ hồng hơn.

Giọng nói cô khàn đi, thì thầm kể lại chuyện xưa mà cô luôn giấu trong lòng như đang để lộ ra vết thương đang mưng mủ của mình.

- --

Mẹ của Lisa tên Trình An, ông ngoại cô là một thầy giáo cấp hai, còn bà ngoại thì là quản đốc của công xưởng. Gia đình không tính là giàu có nhưng cũng không tới nỗi thiếu thốn.

Thành tích của Trình An rất cao, thi đậu vào một trường đại học rất tốt ở Kinh Thành.
Năm vào đại học, bà gặp được một người con gái, là La Chấn Đình.

Hai người từ quen biết, tới yêu nhau, trở thành đôi trai tài gái sắc trong trường, trông rất xứng đôi vừa lứa.

Những năm chín mấy đó, việc kết hôn xảy ra rất sớm, sau khi tốt nghiệp, La Chấn Đình đã cầu hôn Trình An. Trong tiếng chúc phúc của bạn học mà định nên chuyện chung thân đại sự.

Nhưng sự việc sau đó vừa máu chó lại có phần bất đắc dĩ.

Người La gia tìm được Trình An, bọn họ nói với bà rằng....

La Chấn Đình đã có vị hôn thê môn đăng hộ đối, hôn sự đã được định ra từ nhỏ nhưng mấy năm nay người kia luôn ở nước ngoài.

Bọn họ không uy hϊếp hai người chia tay, không buông lời chỉ trích Trình An, cũng không đập tiền trước mặt mà yêu cầu bà rời đi. Thái độ của bọn họ rất bình tĩnh, từ tốn nói ra chuyện kia cho bà biết.
Kết quả không khó tưởng tượng, Trình An nói lời chia tay.

La Chấn Đình không muốn, luôn kiên quyết chối bỏ hôn ước mà ba mẹ đặt ra. Nhưng vì để Trình An yên tâm, ông muốn Trình An cho mình ba ngày để cắt đứt mối quan hệ kia.

Trình An đồng ý, không chỉ là ba ngày, mà là cả mười tháng.

Bà ở trong phòng trọ chờ đợi suốt mười tháng, tới La gia vô số lần nhưng chưa bao giờ gặp được La Chấn Đình.

Trình An lo lắng cho an toàn của La Chấn Đình, bà từng nghe ông ta nói, La gia là đại gia tộc, nội đấu tranh giành kịch liệt. Vì vậy bà sợ, sợ ông ta xảy ra chuyện nên vẫn luôn ở lại Kinh thị.

Mười tháng sau, La Chấn Đình lại xuất hiện một lần nữa. Bà vui mừng khi gặp lại, thế nhưng chưa đợi bà mở lời thì ông ta đã nói với bà, chia tay đi.

Trình An lúc đó không biết phải nói gì, bà chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hai người xem như là chia tay trong hòa bình, La Chấn Đình ở lại Kinh thị, Trình An quay về quê cũ.

Đưa theo Lisa mới sinh được ba tháng cùng về.

Đúng vậy, chính là lúc La Chấn Đình biến mất đó, Trình An đã phát hiện ra mình mang thai được ba tháng. Thế nhưng vì khó xử nên bà không nói với La Chân Đình mình còn hôn ước kia, bà kiên nhẫn đợi ông ta quay lại.

Từ ba ngày trở thành một tháng rồi ba tháng.

Cứ kéo dài mãi, đứa bé cũng không thể bỏ đi được nữa.

Nhìn bụng mình ngày càng lớn dần lên, tình cảm bà dành cho đứa trẻ cũng ngày càng sâu đậm. Trình An luyến tiếc, luyến tiếc sinh mệnh nhỏ bé mình đang mang.

Sau khi La Chấn Đình cầu hôn Trình An, bọn họ nắm tay nhau dưới bầu trời sao, kỳ vọng nói...

"Trù điệp thiên vạn phong. Tương liên nhập vân khứ."

Con của bọn họ sẽ tên Lisa, là Lisa.
Trình An trong hoàn cảnh đó đã sinh ra Lisa, nhưng bà không định nói cho La Chấn Đình biết.

Lúc mang thai đứa nhỏ là lúc hai người định kết hôn với nhau, nhưng sau đó La Chấn Đình lại biến mất, còn bà, vì chờ đợi quá lâu nên cái thai đã không thể bỏ, chỉ đành sinh ra.

Mới đầu là bất đắc dĩ, nhưng là cốt nhục của mình nên bà cũng rất yêu thương đứa nhỏ này.

Bà không biết vì sao lâu như vậy rồi La Chấn Đình mới quay lại, cũng không biết mười tháng đó ông ta đi đâu, nhưng bà biết, lời chia tay kia là nghiêm túc.

Vậy nên, bà không cần cho ông ta biết tới sự tồn tại của đứa trẻ này, đây là con của bà.

Con đã sinh, mọi chuyện không thể thay đổi, bà sợ rằng ngay cả đứa trẻ này bà cũng không thể giữ lại cho riêng mình được.

Tuy nó tên Lisa, nhưng sẽ chỉ là con của một mình Trình Cô thôi.
Vì chưa kết hôn mà đã có con, quê cũ lại không phải nơi phát triển gì nên luôn có người chỉ trỏ bà.

Ba mẹ Trình vừa tức giận lại vừa thấy bất đắc dĩ, nhưng hai người đều thương con gái mình, biết được sau này Trình An không có dự định kết hôn, vậy thì đứa trẻ này chính là nơi mà tương lai Trình An có thể dựa vào.

Dù gì thì bọn họ sẽ phải ra đi trước Trình An, có một đứa trẻ ở cạnh bà là chuyện tốt.

Sau một khoảng thời gian dằn vặt, cuối cùng thì hai người cũng tiếp nhận chuyện này.

Hoài thành cách Kinh thị rất xa, lúc đó cả giao thông và thiết bị liên lạc không có được hiện đại như ngày nay nên họ cho rằng, sau này sẽ không bao giờ đυ.ng phải người La gia nữa.

Trình An có cuộc sống riêng của bà, không liên quan gì tới người tên La Chấn Đình kia, mỗi người đã có cho mình con đường riêng để đi.
Hai người đều mạnh khỏe, không quấy rầy lẫn nhau. Dù là Trình An có con, vậy thì nó chỉ là đứa trẻ của nhà họ Trình mà thôi.

Lisa, là bảo bối của Trình gia bọn họ.

Khi cô còn nhỏ, cuộc sống của cả nhà rất vất vả. Dường như ông trời luôn trêu đùa với số phận của họ vậy, công việc cũ của ông và bà không còn nữa, sau đó cũng không tìm được công việc ổn định.

Còn Trình An, dù là bất cứ công việc gì thì dù làm tốt đến đâu, nhiều nhất là được ba tháng thì sẽ bị sa thải. Có đôi khi có lý do, còn lại thì đa số là không.

Lúc đó, họ chỉ nghĩ là số mình không được may mà thôi.

Tuy vậy, cuộc sống của bọn họ vẫn rất vui vẻ, trong cái khổ cũng tìm ra được niềm vui, một nhà sống hòa thuận, Lanh phúc.

Ông ngoại từng dạy học, giờ cũng đã làm công nhân, kế toán, hay đi nhặt rác và làm thợ mộc; bà ngoại từng làm quản đốc thì giờ làm bảo mẫu, dọn vệ sinh...
Trình An thì đi làm bảo mẫu, dọn vệ sinh hay phục vụ gì đó...

Cuộc sống vất vả và khó khăn như thế, nhưng họ chưa từng có ý định từ bỏ.

Đó là mười năm Lisa sống Lanh phúc nhất.

Cô từng hỏi mẹ, ba cô là ai. Trình An có trả lời, bà còn nói.

"Con có ba, lúc ba mẹ có con thì hai bên đều là xuất phát từ chân tình. Ba đã từng cầu hôn, từng đeo nhẫn cho mẹ, tên của con là do hai người chúng ta đặt nên, vậy nên, con chính là kết tinh tình yêu của ba mẹ."

"Thế nhưng sau đó, vì cuộc sống ba mẹ không phù hợp nên đã chia tay. Giờ con là con của mình mẹ thôi, ba có cuộc sống riêng của ông ấy, chúng ta không nên quấy rầy, cũng không nhận lại ông ấy, được không con?"

Lisa gật đầu.

Cô nghĩ, dù ba không cần mình thì mình vẫn có ông bà ngoại và mẹ rất yêu thương mình.
Vậy nên, dù là có hơi hâm mộ những bạn học được ba bế tới trường, nhưng cô cũng không thấy mình đáng thương chút nào. Ông bà ngoại và mẹ từng bế cô tới trường, đã dành hết tình thương cho cô rồi.

Thời thơ ấu tuy nghèo khổ, nhưng cô có được cuộc sống Lanh phúc như mơ.

Cô từng cho mèo hoang đi lạc ăn, mẹ từng để dành cho cô những đồ quý giá, còn làm những món rất ngon cho cô ăn. Ông ngoại dùng giấy lộn, dùng vụn gỗ để làm nên những món đồ chơi tinh xảo cho cô. Còn bà ngoại sẽ ôm cô vào lòng, hát những bài đồng dao thân thuộc và kể chuyện xưa cho cô nghe.

Cô nỗ lực học tập, mỗi ngày đều mong mình sẽ mau lớn.

Cô muốn trở thành trụ cột trong nhà, muốn dỡ xuống gánh nặng trên vai ông bà ngoại, muốn cho mẹ cô, một người phụ nữ luôn lạc quan và phóng khoáng một cuộc sống thật Lanh phúc.
Năm sinh nhật tròn mười tuổi đó, dưới sự chúc mừng của mọi người, cô ước nguyện mình sẽ nhanh chóng trưởng thành.

Cuộc sống vui vẻ kéo dài cho tới khi, cô sắp được mười một tuổi.

Người đàn bà đó xuất hiện.

Bà ta là vợ của La Chấn Đình, người từng là vị hôn thê kia. Một "phu nhân" xuất thân hào môn, Phòng Mộng Nhàn.

Bà ta biết tới sự tồn tại của Trình An, cũng biết được người mà La Chấn Đình luôn yêu là Trình An.

Bà ta không hận Trình An, bởi Trình An không làm sai gì cả. Ngoại trừ sinh ra Lisa, bà chưa từng làm ra chuyện sai trái gì, cũng chưa từng có hành động tổn thương tới Phòng Mộng Nhàn.

Nhưng việc sinh ra Lisa, lúc đó cũng là do bà bất đắc dĩ mà thôi.

Sau khi nhận được lời chia tay của La Chấn Đình, bà đã dứt áo ra đi, đưa Lisa rời xa Kinh thị.
Bà ta, quả thật không có tư cách gì để hận Trình An.

Nhưng nhiều năm nay, tất cả những điều không may của Trình gia đều là do một tay bà ta gây ra.

Phòng Mộng Nhàn không phải vì tình yêu sâu đậm của La Chấn Đình dành cho Trình An mà làm khó Trình gia.

Bà ta làm vậy là vì con trai của bà ta, La Vân Cẩn.

Nếu không có La Vân Cẩn, hoặc là không có Lisa, vậy thì bà ta cũng sẽ không gây ra nhiều phiền phức cho Trình An như vậy.

Phòng Mộng Nhàn đã nói: "Tôi sẽ không vì La Chấn Đình mà gây sự với nàng, thế nhưng tôi có thể vì con tôi mà để đôi tay này nhiễm máu tươi cũng không nề hà. Nhiều năm nay tôi luôn đợi cho mấy người không thể kiên trì được nữa, chờ cho nàng phải hối hận khi sinh ra đứa trẻ này, chờ tới khi... Lisa chết. Nhưng bây giờ, tôi không chờ được nữa rồi."
Bà ta dùng mọi cách để ép Trình gia tới đường cùng, chỉ là không ngờ tới, một nhà đã rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như vậy nhưng vẫn có thể kiên trì sống tiếp. Lisa vẫn có thể lớn lên mạnh khỏe trong hoàn cảnh đó.

Bây giờ, bà ta không đợi nổi nữa.

La Vân Cẩn có bệnh tim bẩm sinh, thằng bé cần tới tim của Lisa!

Không phải là chưa từng nghĩ đến việc tìm ở một nơi khác, cũng không phải chưa từng nghĩ cách khác, nhưng tình trạng sức khỏe của La Vân Cẩn không tốt, tỷ lệ sống sót khi thay tim của cậu bé cũng không cao.

Trong tình huống đó, nếu phải thay tim, nhất định phải là trái tim phù hợp nhất.

Lisa chỉ hơn La Vân Cẩn một tuổi rưỡi, chính là người có trái tim phù hợp nhất.

Trong những năm này, Phòng Mộng Nhàn vẫn không ra tay với Lisa, mà chỉ chèn ép Trình gia, vẫn là đang tìm xem còn cách nào khác không, nếu bệnh tim của La Vân Cẩn có thể điều trị được, nếu như có thể tìm cho La Vân Cẩn trái tim gần giống với tim của Lisa...

Phòng Mộng Nhàn cũng sẽ ngừng gây áp lực với Trình gia.

Nhưng mà, không có.

Một năm này, trái tim của Lisa vẫn là thích hợp nhất.

Tuổi của La Vân Cẩn quá nhỏ, trái tim của một đứa bé vốn dĩ đã rất khó tìm, chưa kể đến còn phải xem có hợp hay không, phẫu thuật có thành công không.

Đến một ngày, bệnh tim của La Vân Cẩn bộc phát, tình huống nguy cấp.

Phòng Mộng Nhàn không thể đợi được nữa, bà ta mang theo người đến Trình gia, muốn trái tim của Lisa.

Bà ta nói: "Tôi kết hôn với La Chấn Đình là do người nhà ép buộc, ông ta không yêu tôi, tôi cũng không yêu ông ta, nhưng con trai là tất cả đối với tôi, là mạng sống của tôi."

Bà ta còn nói: "Vì đứa con thông minh và đáng yêu như vậy, tôi có thể làm ra bất cứ việc điên rồ mất trí gì."

Đó là lần đầu tiên Lisa biết đến việc nhà họ La, cũng là lần đầu tiên biết được tin tức của "ba" mình, không thể ngờ tới lại là trong tình huống này.

Phòng Mộng Nhàn gầy sọm, gương mặt hốc hác cùng với ánh mắt điên cuồng.

Những gì xảy ra sau đó chính là ác mộng của Lisa, ông ngoại ôm ngực gục xuống, nằm bất động, cô được bà ngoại và mẹ bảo vệ, dưới đất đều là máu.

Cô gào khóc: "Tôi cho cậu ta trái tim, tôi cho cậu ta! Đừng làm Lai mẹ tôi, đừng làm Lai ông bà ngoại tôi!"

Nhưng bà và mẹ chắc chắn không thể bỏ được cô, vẫn luôn kéo cô xuống, bảo vệ cô.

Lisa không còn nhớ rõ nữa, bởi vì lúc đó, trong đầu cô là một mảnh trống rỗng, bây giờ nhớ lại vẫn chỉ có dưới đất đều là máu, một màu đỏ máu, những ký ức khác lại có chút mơ hồ.

Sau đó, La Chấn Đình đến, ông ta cứu được Lisa.

Từ trước tới giờ ông ta không hề biết đến sự tồn tại của Lisa, cũng không dám để ý đến Trình An, nhưng khi La Vân Cẩn xảy ra chuyện, Phòng Mộng Nhàn lại không ở Bắc Kinh mà cLay đến thành phố Hoài khiến ông ta nghi ngờ.

Rất nhiều năm sau này, La Chấn Đình luôn nói: "Ba rất hối hận tại sao lại không sớm phát hiện ra! Tại sao lại không sớm biết đến sự tồn tại của con! Tại sao lại không ngăn cản bà ấy!"

Ông ta đau khổ ôm đầu: "Tôi có lỗi với An An, là tôi Lai An An, tôi Lai An An rồi!"

Không ai nghi ngờ nỗi thống khổ và hối hận của ông ta.

Thế nhưng không có tại sao, cũng không có thuốc hối hận, thời gian không thể quay trở lại.

Những chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, người đã đi không thể quay lại được nữa.

Lisa không thể nhớ chính xác những gì đã xảy ra đêm đó, cô chỉ nhớ trước mắt đầy máu, cùng với hình ảnh bản thân run rẩy gào khóc gọi mẹ và ông bà ngoại.

La Chấn Đình và đám người quản gia, tài xế bảo vệ cô. Ôm chặt cô, không cho cô xuống, Phòng Mộng Nhàn đang điên cuồng gào khóc...
"Tôi phải cứu con tôi, nó là người thừa kế của La gia, ông bỏ ra, ông đưa Lisa cho tôi!"

"Ông không có tình cảm với đứa con hoang này, hãy nghĩ đến đứa con trai mà ông nuôi dưỡng gần mười năm trời, đưa nó cho tôi đi mà!"

"Tôi phải cứu Vân Cẩn, La Chấn Đình ông không phải người, ông muốn nhìn La Vân Cẩn cứ vậy mà chết hay sao!!"

"Ông không xứng làm cha! Ông không phải là người!"

Một mảnh hỗn loạn.

Ông ngoại đã chết tại chỗ, bà ngoại tuổi già sức yếu, đưa đến bệnh viện thì không còn tin tức gì nữa, mẹ vẫn đang chống đỡ, nhưng cũng chỉ kịp nắm tay cô nói...

"Đừng... hận, đừng hận La Chấn Đình, đừng... báo thù, lớn lên thật tốt, sống... sống thật tốt, thật vui vẻ lạc quan, là... do mẹ sai, mẹ không nên... không nên quen biết ông ta..."

Trình An chỉ kịp nói mấy câu như vậy, sau đó liền nhắm mắt, lúc chết trong mắt đều là hối hận.
Bà ấy vô cùng hối hận, nhưng lại nói cô đừng hận.

Lisa biết, không phải bà ấy không hận La Chấn Đình và Phòng Mộng Nhàn, bà ấy không muốn đứa con trai mà mình cẩn thận bảo bọc phải sống trong thù hận, giống như mười năm bị chèn ép, bọn họ cũng luôn cẩn thận từng li từng tí giữ cho cô có một tuổi thơ vui vẻ và đơn thuần.

Bà đã không thể ở bên cạnh cô nữa, vì vậy chỉ hy vọng cô bình an trưởng thành, sống một cuộc sống bình thường vui vẻ.

Lisa biết, Trình An không hối hận khi sinh mình ra, bởi vì bà thật sự rất yêu thương cô.

Trong người cô không chỉ chảy dòng máu của La Chấn Đình, còn có dòng máu của Trình An, cô chính là đứa con trai mà Trình An quan tâm chăm sóc từng chút một trong mười năm trời.

Nhưng cô hối hận, cô không nên được sinh ra.

Nếu như năm đó Trình An không mang bầu cô, sẽ không có tình cảm sâu nặng gì với cô, không cần phải bỏ mạng vì bảo vệ cô, cũng không cần vì cô mà chịu chèn ép đến mười năm.
Sự ra đời của cô chính là sai lầm, cô không nên tồn tại.

La Chấn Đình cũng đến, ông ấy đến thăm Trình An với đôi mắt sưng đỏ, bị cô đuổi đi không cho ông ấy đến gần mẹ.

Lisa chìm vào nỗi bi thương và thống khổ, còn phải cùng với họ hàng thân thích của Trình gia lo hậu sự cho ba người nhà Trình An.

Nhưng cô cũng biết được sự việc sau đó.

Sau này, Phòng Mộng Nhàn bị phán tử hình.

La Vân Cẩn chết rồi.

Bởi vì lúc La Chấn Đình và người nhà họ Phòng cãi nhau cậu ta cũng nghe thấy.

Đứa trẻ chưa tới mười tuổi biết rằng có ba người bị mẹ nó Lai chết vì nó, mẹ muốn trái tim của "cô trai" có cùng huyết thống với nó, vì muốn đổi cho nó.

Lúc này, mẹ của cậu ta bị phán tử hình, Phòng gia đang tìm cách cứu bà ta.

La Vân Cẩn ôm ngực gục xuống, nhắm chặt mắt, làm thế nào cũng không cứu được.
Phòng gia còn đang nghĩ cách cứu con gái, con gái họ đã có vấn đề về tinh thần rồi, nếu dùng chút thủ đoạn, trong lúc này vẫn có thể cứu được.

Trong lúc Phòng gia đang gấp rút cứu người, còn La Chấn Đình thì đau thương không thiết sống, Phòng Mộng Nhàn hay tin con trai chết, cũng đau đớn mà tự sát.

Bởi vì kết giao với một người con gái không nên kết giao, bởi vì không nhẫn tâm đánh mất con trai, mà Trình An đã Lai cả gia đình mất mạng, Lai cả bản thân bà ấy.

Phòng Mộng Nhàn phát điên vì con trai, cả bà ta và con trai cũng chết rồi.

Sau khi trải qua bi thương, Lisa đã nhận được khoản tiền bồi thường do tòa tuyên án.

Cô nhất định phải nhận, nếu không nhận, cô sẽ không thể sống tiếp được, cô sẽ phải dựa vào sự nuôi dưỡng của La Chấn Đình.

Cô cũng không muốn sống, nhưng cô nhất định phải sống tiếp.
Cái mạng này của cô là do mẹ cùng ông bà ngoại dùng mạng để đổi lấy.

Lisa cười khổ: "Ngoại trừ hận La Chấn Đình, tôi cũng không biết phải hận người đang sống nào nữa."

Bởi vì, chẳng còn ai đang sống nữa.

Phòng Mộng Nhàn chết rồi, mấy tên động thủ gϊếŧ người mà bà ta mang theo đều bị phán tử hình, La Vân Cẩn cũng chết rồi, lúc cô chưa trưởng thành thì Phòng gia đã bị La Chấn Đình hủy hoại, những người nhà họ La năm đó ép ông chia tay, dùng Trình An để uy hϊếp ông ta cũng đều nhận phải báo ứng rồi...

Cô hận La Chấn Đình, mà cô cũng chỉ có thể hận mỗi ông ta.

Nếu năm đó La Chấn Đình có một chút trách nhiệm, nếu ông ta biết không có năng lực phản kháng La gia thì đừng đi trêu chọc người phụ nữ khác, vậy cũng sẽ không dẫn đến bi kịch sau này.
Nhưng cho dù là ai chết, đều không liên quan gì tới La Chấn Đình, ông ta không gϊếŧ người, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Lisa.

Năm đó lúc qua lại cùng Trình An, ông ta là thật lòng, cầu hôn cũng là thật dạ.

Những năm chín mươi, La gia và Phòng gia đều có thế lực đáng gờm, có thể nắm giữ được sự sống chết của Trình An, cũng có thể bóp chặt mạch máu của La Chấn Đình. Liên hôn giữa ông ta và Phòng Mộng Nhàn, cho dù đều là không nguyện ý, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo, hơn nữa còn sinh ra một người thừa kế.

Người sinh Lisa là Trình An, muốn lấy tim của cô là Phòng Mộng Nhàn, La Chấn Đình chính là cội nguồn bi kịch, nhưng lại gần như không liên quan gì đến ông ta.

Ngoại trừ hận ông ta, cả đời này không muốn có bất cứ quan hệ gì với ông ta, thì cô cũng không có lý do gì để báo thù.
Không còn mục tiêu báo thù, người mà cô hận cũng không thể báo thù, những năm này, Lisa sống như một cái xác không hồn, không còn cảm xúc.

La Chấn Đình chính là nguyên nhân, nhưng cô là lại sai lầm, là một sai lầm không nên tồn tại.

Cô cúi đầu xuống, đôi mắt khô ráo dần dần ngập tràn nước mắt.

...

Lúc này, một cái chân nhỏ nhẹ nhàng đặt lên tay cô, ấm áp, xúc cảm đều là thịt, khiến bàn tay lạnh lẽo cô ấm dần lên.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, chó con đang nhìn cô với dáng vẻ quan tâm.

Thấy cô ngẩng đầu, nàng chầm chậm tới gần, kiểng nhẹ chân, li3m lên má cô.

Người nhận nuôi, còn có Chaeng mà.

Đừng buồn nữa, Chaeng luôn ở bên cạnh cô.

Nếu thực sự đau buồn, Chaeng sẽ đau buồn cùng cô.

Mắt nàng nhanh chóng đỏ lên, một đôi mắt đen tròn, nước mắt từ từ tuôn ra, giống như chớp mắt sẽ khóc lên.
Chaeyoung sắp khóc rồi, ngược lại mắt Lisa đã khô ráo, không còn nước mắt như vừa rồi nữa.

Cô khẽ nhếch miệng, đưa tay lau sạch nước mắt cho nàng: "Hôm nay là giao thừa, phải vui vẻ mới đúng, đừng khóc nữa, ngoan."

Chaeyoung nhìn cô: "Chít." Vậy người nhận nuôi cũng đừng buồn nữa có được không?

Nàng thấy cô buồn, thì nàng có chút khó chịu.

Lisa ôm nàng vào lòng, chó con ăn nhiều quá, lại nặng hơn bình thường một chút, dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng, cho dù gầy đi "hai vòng", vẫn có chút mũm mĩm, cũng hơi nặng một chút.

Nhưng mà chính vì cân nặng như vậy, mới nhanh chóng làm cho cô bình tĩnh, ổn định lại, trái tim trống rỗng dường như lại có sức mạnh, không còn lơ lửng bất an nữa.

"Chaeng, đừng bao giờ rời xa cô, được không?"

"Chít." Được.

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, làm ổ trong lòng cô, chân nhỏ ôm chặt cô, ló đầu ra li3m tay cô, vô cùng ấm áp.
Nàng là một nàng nhóc hoạt bát, vừa nghịch ngợm vừa thích gây sự, thậm chí có lúc còn khóc lóc ăn vạ, nhưng luôn lạc quan vô tư.

Mà một nàng nhóc như vậy cũng biết nhẹ nhàng an ủi cô, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, ở bên cạnh cô, trông chừng cho cô.

Lòng Lisa mềm mại.

Nàng có thể khiến cô quên đi bi thương, khiến cô cảm nhận được ấm áp.

Cô ôm nàng đứng lên, giọng nói dịu dàng: "Đi, chúng ta đi bắn pháo hoa, đêm giao thừa phải chơi thật vui vẻ, chơi từ năm cũ qua năm mới!"

Chaeyoung: "Áu"

Gương mặt mừng rỡ, hào hứng.

Vì thế, mười một giờ, Lisa lái xe chở theo chó con ra ngoài chơi các loại pháo hoa nhỏ cầm tay, gậy Tiên Nữ.

...

Chó con hiếm lắm mới có dịp được mặc áo ấm, đội mũ, cả chân cũng được mang giày.

Vì là được đặt may riêng nên vô cùng phù hợp, vô cùng tự nhiên, trên người lại nhiều thêm một tầng, nàng hơi không quen một chút, lúc cLay nhảy cũng phải cúi đầu liếc nhìn chân một cái, cứ cảm thấy kỳ lạ sao đó.
Nhưng không thể phủ nhận rằng như vậy rất ấm áp!!

Nàng cLay nóng hết cả người, nhưng mà đồ có thể thấm hút mồ hôi nên lông vẫn khô ráo.

"Áu~" Nàng nhảy qua nhảy lại trong làn pháo hoa đang phun ra, vô cùng phấn khích.

Đẹp quá đi, còn đẹp hơn trong ảnh nữa!

Nàng rất muốn biến thành người để có thể tự chơi, chân của chó không thuận tiện lắm!!

Lisa rút ra một ống pháo hoa dài, cuộc sống lúc nhỏ bị chèn ép rất khó khăn, nhưng chính vì vậy nên cho dù Trình An phải đi nhặt phế liệu, cũng sẽ để dành hai đồng tiền mua cho cô một ống pháo hoa giống vậy.

Cả nhà bọn họ đứng bên ngoài, họ nhìn cô cưng chiều, cô cầm lấy ống pháo hoa đó, cảm nhận được nó b4n ra hết lần này đến lần khác, cô của khi đó luôn nở nụ cười rạng rỡ.

Cô đã có một tuổi thơ vui vẻ.

"Chaeng! Nhìn đây nè!" Lisa lớn tiếng gọi.
Chaeyoung quay đầu nhìn, thấy Lisa đang cầm một thứ trong tay b4n ra pháo hoa, tuy là không nổ ra nhưng lại bay rất rất cao.

Nàng trừng lớn mắt.

Tiếp đó, nhanh chóng lao qua: "Áu!!"

Giống như gậy Như Ý! Mà còn có thể b4n ra pháo hoa!!

Nàng muốn chơi!

Lisa ôm nàng lên, cầm lấy chân nàng, cùng nàng bắn pháo hoa.

Cầm chân nàng, châm lửa gậy Tiên Nữ, b4n ra Thoán Thiên Hầu... những gì trẻ con có thể chơi, cô đều chơi cùng nàng.

...

Cổ họng chó con kêu muốn rách ra luôn rồi.

"Áu áu áu!" Nàng vô cùng hưng phấn, không nhịn được mà phát ra âm thanh kích động.

Chơi vui quá!!

Lisa chơi cùng nàng, vui cùng nàng.

Tuyết vẫn nhiều như lúc nàng đứng trong sân, nhưng bọn họ vẫn chơi đùa rất vui vẻ. Những bông hoa tuyết trên bầu trời đã không còn buốt giá nữa, mà giống như những cánh hoa đang bay lượn.
Phản chiếu trong những tia lửa được b4n ra, là hai gương mặt tươi cười rạng rỡ của một người một chó.

"Chaeng, nhóc biết đó là gì không?" Lisa chỉ từng cái "thùng" cách đó không xa.

Chaeyoung bước qua, dựa vào ánh lửa híp mắt nhìn.

Nàng chưa từng nhìn thấy những cái "thùng" này, nhưng mùi của những chiếc "thùng" này hơi quen thuộc, hơn nữa... bên trên còn vẽ hình pháo hoa nở rộ, giống y đúc với cái mà Lisa cho nàng xem.

"Áu" Chó nhỏ kêu lên đầy hưng phấn.

Là pháo hoa sao?!

Pháo hoa càng lớn càng đẹp phải không?!

Lisa gật đầu.

"Áu áu!!" Nàng kích động quay người lao về phía Lisa.

"Lạch bạch!" Một bên giày bị trượt, nàng ngã vào đống tuyết bên đường, toàn bộ cục bông nhỏ ngay lập tức bị vùi trong lớp tuyết dày.

Cún con ló đầu ra, mờ mịt.
Lisa: "...Phụt!"

Cô cười lên, cười một cách thoải mái, đây là nụ cười rạng rỡ đầu tiên của cô tối nay, giống như chớp mắt một cái tuyết tan, xuân về hoa nở, trong ánh lửa chiếu sáng, cô vô cùng đẹp trai.

Chaeyoung ngơ ngác.

Nàng là một "linh" không có học thức, không biết dùng câu từ hoa mỹ để hình dung Lisa giờ khắc này, nàng chỉ biết ngơ ngác nhìn cô, trong đầu nàng lóe lên ba chữ...

Đẹp trai quá.

Cô cười đạp lên tuyết bước tới, sau đó...

Úp lên đầu nàng một nắm tuyết.

Chaeyoung đang bị sắc đẹp mê hoặc: "???"

Người nhận nuôi cô còn là người sao!!

Nàng tức giận, hai móng vuốt bắt lấy tuyết ném cô, nhưng mà hai chân bé xíu của nàng chỉ có thể bắt được chút xíu tuyết.

Chaeyoung tức đến há miệng, cắn một miệng đầy tuyết, chui ra khỏi đống tuyết, tuyết phủ cả người, giống như một viên pháo, lao qua một cách căm phẫn.
"Ha ha ha!" Lisa cười lớn, cũng không trốn.

Vậy nên Chaeyoung "có thù tất báo", vô cùng hài lòng.

Lisa ôm nàng lại, rủ hết tuyết trên người nàng, để nàng há miệng xem thử, bất đắc dĩ nói: "Nhóc coi chừng bị bỏng lạnh đó, cái gì cũng nhét vào miệng được..."

Âm thanh ngưng bặt, bởi vì nàng phun nắm tuyết trong miệng lên mặt cô.

Lisa sững sờ.

"Áu áu áu!" Lần này đổi lại là Chaeyoung đắc ý.

Lisa bất đắc dĩ, sau khi phủi hết tuyết, cô đưa tay cốc vào đầu nàng một cái.

"Không còn sớm nữa, đi thôi, chúng ta đi đốt pháo hoa." cô nhìn thời gian, thanh âm vui vẻ.

Chaeyoung: "Áu!" Nàng giơ một chân, làm tư thế "tiến lên".

Lisa ôm nàng đi qua, cầm lấy chân nàng châm dây dẫn lửa, đốt cháy toàn bộ dây dẫn lửa của chuỗi pháo hoa, mười mấy thùng pháo hoa bao quanh họ thành một vòng lớn, trong nháy mắt đã được đốt lên.
"Bùm, bùm, bùm..."

Đúng mười hai giờ, cả không trung đều là pháo hoa.

Ngoại trừ bọn họ, còn có pháo hoa ở những chỗ khác, chiếu sáng cả một bầu trời.

Muôn màu muôn vẻ, màu sắc rực rỡ, giống như từng đóa hoa nở rộ trong đêm, còn hiện lên cả chữ... Chúc Mừng Năm Mới.

Chaeyoung ngơ ngác nhìn.

Lisa: "Chaeng, năm mới vui vẻ."

Cô mỉm cười, ôm chặt cục bông đen trắng trong lòng.

Chaeyoung bị cả bầu trời pháo hoa làm mù mắt chó rồi, hưng phấn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt to tròn lấp lánh, trong mắt ánh lên hình bóng cô, cũng ánh lên cả hình ảnh phản chiếu của pháo hoa.

"Áu" Chúc mừng năm mới, người nhận nuôi!

Một người cúi đầu, một chó ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt trong sáng rạng rỡ đó của nàng, dưới hình ảnh phản chiếu của pháo hoa trở nên cực kỳ tỏa sáng, giống như viên ngọc đen vậy.
Nhưng mà Lisa nhìn nàng...

Mắt đen trùng khớp với đôi mắt đen của cô gái mà cô nhìn thấy tối hôm đó.

Lisa: "..."

"Bùm"

Cô kinh ngạc buông lỏng tay, chó nhỏ rớt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top