40 41 42

Hamster?

Bạch Ngọc ngẩn ra.

Nàng ta từng có rất nhiều Hamster, nhưng cô ta đều chỉ làm một chuyện đối với những con Hamster đó...

Lisa nhìn chằm chằm mắt cô ta, từng bước ép sát: "Một con Hamster cực kỳ thông minh, cũng thông minh hiếm thấy như Chaeng, đuôi rất lớn, đôi mắt như biết nói."

Con ngươi Bạch Ngọc co rụt lại.

Là con đó!

Có một con nghĩ rằng tâm trạng cô ta không tốt, con Hamster đó dùng hai chân trước để dỗ dành cô ta.

Nàng ta nhớ tới con Hamster đó, hơn nữa từ sau con đó, cô ta tạm thời con chưa mua thêm con Hamster khác, bây giờ tới đây quay chương trình, dù có phiền chết, cô ta cũng không dám "ph4t tiết" trong chương trình.

Chính vì vậy, đó là con Hamster bị cô ta "trút giận" gần đây nhất.

Nếu hôm đó cô ta không cực kỳ tức giận, chắc là... con Hamster đó sẽ sống thêm được mấy ngày.

Con đó đúng là thông minh nhanh nhạy hiếm thấy, nhưng lúc đó cô ta nghĩ, thông minh thì có tác dụng gì? Dù sao cũng chỉ là súc sinh mà thôi.

Sao đột nhiên Lisa lại nhắc tới con Hamster đó?

Hơn nữa, sao cô biết con Hamster kia?

Lẽ nào cô ta biết chuyện mình từng làm...

Tuy không biết sao Lisa lại muốn hỏi đến con Hamster đó, nhưng Bạch Ngọc biết... nếu như cô biết được mình ngược đãi con Hamster đó, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt!

Mới chỉ nhắm vào Chaeng, Lisa đã tàn nhẫn như thế, nếu như cô ta biết nàng ngược đãi con Hamster cô ta hỏi thăm...

Trong lòng cô ta căng thẳng, cô ta dùng kỹ năng diễn xuất đỉnh nhất mà cô ta chưa từng thể hiện được...

"La tổng, có phải cô nói tới còn Hamster mà trợ lý Lâm An của em đã mang trên đường tới câu lạc bộ rồi tình cờ gặp cô đúng không?"

Nàng ta có chút tiếc nuối: "Đó là một con Hamster vô cùng thông minh, là của trợ lý của em, em cũng rất thích nó. Nhưng sau khi nàng ấy mang về nhà một hai ngày, nghe nói con Hamster đó đã lén lút chạy mất. Nó thật sự rất thông minh, còn có thể tự mở l*иg sắt, không biết đã đi đâu rồi?"

Lisa nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta, không nói lời nào.

Bạch Ngọc không thể nhìn ra mất cứ biểu hiện gì từ trong mắt của cô ta, cô ta giật giật khóe miệng, tiếp tục nói: "Em rất hi vọng con Hamster đó còn khỏe mạnh... Nếu không thì em đã dẫn nó tới chương trình rồi."

Lúc nói lời này, trong lòng cô ta cực kỳ tiếc nuối.

Nàng thật sự ngàn lần không nghĩ tới... khán giả cũng thích mấy con súc sinh thông minh, đó không phải lý do mà Chaeng được yêu thích hay sao?

Nếu như cô ta không gi3t ch3t con Hamster kia, giữ lại nó mang tới chương trình, không chừng có thể thu hút độ nổi tiếng giống như Chaeng vậy, Hamster dù sao cũng chỉ là súc sinh, độ nổi tiếng của nó, đương nhiên sẽ thuộc về cô ta.

Nghĩ đến đây, sự tiếc nuối trên mặt Bạch Ngọc càng rõ, hơn nữa còn phát ra từ tận đáy lòng.

Lisa nhìn cô ta rất sâu, giọng nói bình tĩnh, nghe không ra tâm trạng: "Tốt nhất nàng đừng lừa tôi."

Hô hấp của Bạch Ngọc hơi ngừng lại, cả người rét lạnh.

-

Bị "đuổi đi", Chaeyoung cực kỳ khổ sở, "tóc tóc tóc" không ít nước mắt rơi xuống.

Khoảng cách từ tầng ba xuống tầng một, nàng đi vô cùng chậm chạp và tuyệt vọng.

Trong đầu cũng đã tưởng tượng ra vô số hình ảnh Lisa dẫn Bạch Ngọc về nhà...

Thậm chí còn có cả hình ảnh Bạch Ngọc đuổi mình ra khỏi nhà người nhận nuôi!

Người nhận nuôi thật sự tồi tệ!

Có mình rồi còn chưa đủ sao?

Chớp chớp mắt, nước mắt oan ức không thể khống chế được, liên tục chảy ra khỏi viền mắt.

Mãi đến khi nghe thấy âm thanh ở lầu hai, nàng mới giơ chân trước lên lau sạch nước mắt, nhỏ giọng thút thít hai lần.
Chaeyoung đừng khóc.

Mày là gấu trúc quốc bảo, dù cho không có người nhận nuôi, mày cũng có thể sống tốt trong xã hội loài người.

Không ai tổn thương mày, hơn nữa bây giờ mày cũng có "fan", có rất nhiều người yêu thích mày, đừng khóc, phải cười tươi mà rời khỏi người nhận nuôi.

Phải giữ thể diện của quốc bảo.

Nàng đặt mông ngồi ở góc tường cửa phòng, dựa vào cửa, dang rộng cái bụng trắng nõn ra, vừa lau nước mắt, vừa khóc thút thít tự cổ vũ bản thân mình.

Sau một phút, tai nàng hơi giật.

Phòng bên có tiếng động, có chút quen tai.

"Trương Tụng Hạo, con lại mím môi không nói lời nào, động một chút lại như vậy, vừa rồi ba nói cho con, rốt cuộc con có nghe hay không? Không nói lời nào, rốt cuộc là con có ý gì?!" Giọng nói của Trương Dương Triết rất hung dữ, nhìn con trai vẫn đang yên lặng mà mắng.
Trương Tụng Hạo không nói lời nào, vẫn cúi đầu.

"Cuối cùng thì vì sao con không tình nguyện? Ba muốn con thể hiện bản thân, bảo con nói nhiều một chút, không phải vì muốn tốt cho con sao? Ba nhọc lòng suy nghĩ cho tương lai của con, nhưng con cả ngày đều không vui vẻ, không nói lời nào, con lên TV như vậy, ai sẽ thích con đây?" Trương Dương Triết tiếp tục quát.

Giọng nói non nớt của Trương Tụng Hạo đột nhiên vang lên: "Con không muốn người khác yêu thích mình..."

Nếu như Trương Dương Triết chú ý nghe, sẽ nhận ra trong giọng nói của cậu bé có sự kiên định và cố chấp.

Nhưng mà cô ta cũng không cẩn thận lắng nghe, cô ta bị sự tức giận che mờ đầu óc.

"Không muốn người khác yêu thích?!" Trương Dương Triết giận tím mặt: "Vậy con muốn làm cái gì? Con không cố gắng học tập, không thích nói chuyện, cả ngày miệng kín như bưng, nếu ba không kéo con vào giới giải trí, vậy sau này con sẽ làm cái gì?!"
Không có âm thanh phát ra.

Trương Dương Triết tức giận vỗ bàn: "Con mới sáu tuổi, nghe lời ba là được rồi, sao phải đối nghịch lại với ba?! Ba nuôi con lớn bằng này, phí hết tâm tư lót đường cho con, còn con lại thể hiện thái độ như vậy?!"

Cậu bé vân vê vạt áo, bặm môi không nói gì.

"Có phải mẹ con lại nói cái gì không?" Trương Dương Triết cau mày: "Ba nói rồi, không cho con gặp cô ta, cô ta lại nghĩ trăm phương ngàn kế chạy tới tước mặt con? Mẹ con là người như nào, con còn không hiểu rõ sao?"

Trương Tụng Hạo vẫn là không nói lời nào.

Trương Dương Triết vốn cũng không phải người dễ tính, hoàn toàn không khống chế được, nắm lấy cậu, làm cậu ngẩng đầu lên, quát lớn nói: "Trương Tụng Hạo con ngẩng đầu lên cho ba! Nói chuyện! Rốt cuộc con đang nghĩ cái gì, nói cho ra cho ba!"
Trương Tụng Hạo đột nhiên tránh thoát, sải chân chạy ra ngoài.

"Trương Tụng Hạo!"

Trương Tụng Hạo kéo cửa chuẩn bị ra ngoài lại liếc mắt nhìn thấy chó con quen thuộc, bước chân của cậu cũng vì vậy mà dừng lại một chút, nhưng Chaeyoung đột nhiên vung chân lên, chạy như gió ra ngoài.

Trương Tụng Hạo lập tức đuổi theo.

-

Trên lầu cãi nhau, nhân viên ở đây đều nghe thấy.

Đặc biệt là mấy người quay phim quay Trương Dương Triết và Trương Tụng Hạo, tất cả đều bỏ máy quay xuống, tập trung hết ở gian phòng của ê-kíp ở tầng một.

Điều này mọi người đều nhìn ra được.

Có điều bọn họ đều không nghĩ tới, Trương Tụng Hạo sẽ chạy ra ngoài.

Nhân viên ở tầng một đều ngẩn người, theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng lại nghe thấy tiếng Trương Dương Triết hét lên.

"Đừng có đuổi theo nó!! Động một chút là chạy ra ngoài, cho rằng như vậy có thể áp chế tôi sao?!"
"Lần này ba phải sửa cái tính tình này của con!"

"Không được đuổi theo!"

Các nhân viên nghe Ảnh Đế hét lên thì chần chờ một lát.

Đạo diễn Chương lập tức sốt ruột quát lên: "Mau đuổi theo đi!"

Ảnh Đế cãi nhau với con trai nói lời vô nghĩa, nhưng nếu như người trong chương trình của họ xảy ra chuyện gì, bọn họ thật sự xong đời.

Hơn nữa Ảnh Đế sao có thể mong con trai của mình có chuyện gì.

Nếu con trai của cô ta xảy ra chuyện gì, cô ta có thể sẽ cắn chết ê-kíp.

Chỉ là trong giây lát bọn họ do dự, đến khi ra ngoài đã không thấy bóng dáng Trương Tụng Hạo đâu.

"Tụng Hạo! Tụng Hạo!" Có người bắt đầu hô lớn.

Đạo diễn Chương cũng thay đổi sắc mặt: "Nhanh lên, tra CCTV!"

Từ trong CCTV chỉ có thể nhìn thấy... Trương Tụng Hạo chạy theo một con đường nhỏ bên ngoài biệt thự, chạy thẳng về phía bên trái.
Chạy đến bụi cây xanh, CCTV không soi thấy được.

Nhưng không thể nghi ngờ rằng, cậu đã chạy dọc theo con đường kia, chạy đến chỗ xa hơn.

Lúc chọn căn biệt thự này, họ nghĩ rằng khách mời đều là người lớn, không cần trang bị CCTV quá xa làm gì.

Không nghĩ tới sau đó Ảnh Đế lại dẫn theo con trai, lại càng không ngờ con trai cô ta sẽ liên tục chạy ra ngoài hai lần.

Trương Tụng Hạo chạy ra khỏi phạm vi của CCTV, cả biệt thự bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Không có ai nhìn thấy trên CCTV, một cục trắng đen cũng chạy theo ra, biến mất khỏi phạm vi của CCTV rồi lại trở về.

Trương Dương Triết hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Con trai vẫn không mở miệng, biểu hiện không muốn nói chuyện, sự giận dữ lại bốc lên.

Con trai lại chạy ra ngoài, làm cho cô ta tức giận mới nói như vậy, không hề ngờ rằng, cô ta thật sự để con trai chạy ra ngoài mà không có người theo dõi!
Đây là ven biển!

Trương Dương Triết cuống lên, làm gì còn nhớ được vừa rồi còn nói mấy lời vô ích, lập tức sốt ruột hoảng loạn chạy ra ngoài tìm.

Đạo diễn Chương thầm mắng trong lòng.

Đúng là tự dưng rước thêm việc, quan hệ cha con không tốt thì đừng mang tới chương trình, chỗ này cũng không phải chương trình hòa giải quan hệ gia đình!

Đây không phải là rước thêm phiền phức cho họ sao?!

Ông ta vừa thầm mắng trong lòng, vừa la lớn: "Nhanh lên, mau chóng chia nhau ra tìm, một mình cậu bé chạy ra ngoài, không đi xa được đâu!"

Các nhân viên đều rời khỏi phòng của ê-kíp, đồng loạt chạy ra ngoài tìm người.

Bọn họ đều không chú ý tới, sau khi bọn họ rời đi, trên CCTV có một cục trắng đen chạy về... miệng ngậm một cái cặp sách, đi phía sau bọn họ, chạy nhanh ra ngoài.

Tất cả mọi người đều ra ngoài tìm, cũng chạy về phía Trương Tụng Hạo đã chạy để tìm, càng không tìm thấy họ càng sốt ruột, càng nhanh chóng chạy về hướng xa hơn!
Đặc biệt là bờ biển, lượng lớn nhân viên đều chạy ra đó.

Trong biệt thự gần như không còn bao nhiêu người.

Chỉ có cục trắng đen ở phía sau bọn họ vẫn chưa đi xa, ngậm cặp sách, đi thẳng tới một góc nhỏ ngoài biệt thự.

Đó là phạm vi ngoài CCTV, Trương Tụng Hạo cũng biến mất ở chỗ này.

Cục trắng đen dừng lại ở đúng ranh giới của CCTV chỗ bụi cậy xanh, sau khi nàng dừng lại, có một đứa bé chui ra từ trong bụi cỏ.

Mạc Linh Chỉ thả cặp sách xuống, vỗ vỗ cặp sách.

Trương Tụng Hạo lập tức kéo khóa cặp sách nhỏ, đeo cặp lên chuẩn bị ôm chó con đi.

Nhưng chó con né tránh, tự đi theo bên cạnh cậu nhóc.

Cặp sách này là của Trương Tụng Hạo, sau khi Trương Dương Triết rời khỏi, nàng mang nó ra khỏi phòng, nhưng trong đó cũng có đồ của nàng, là đồ mà cỗ đã cất trong phòng của người nhận nuôi.
Thuốc nhuộm để nàng vẽ "vành mắt đen", khăn mặt của nàng và một cái gương...

Đây chính là toàn bộ tài sản của nàng.

Những thứ khác người nhận nuôi chuẩn bị cho nàng đều không tiện mang theo, cho nên không lấy đi.

À, không đúng, sau này, cô không phải người nhận nuôi của nàng nữa rồi.

Nàng phải đi lang bạt cùng đứa trẻ loài người này!

Trương Tụng Hạo chưa bao giờ nghĩ tới trên đường trốn khỏi nhà còn có một chú chó mình thích cùng bầu bạn. Thực ra, lúc mới đầu bé cũng không biết đi đâu, thậm chí muốn đi ra biển.

Nhưng khi Chaeng ngậm cặp sách đi ra, bé cảm thấy cả thế giới cũng sáng lên.

Lisa đối xử tốt với nàng như vậy, nàng còn nguyện ý rời đi với bé.

Trương Tụng Hạo vô cùng cảm động.

Rời đi cùng với Chaeng, đi đâu cũng được.

"Chaeng, để cô ôm em." Giọng nói non nớt của bé vang lên.

Chaeyoung ngẩng đầu liếc mắt nhìn bé, vóc người nhỏ nhắn, tay nhỏ chân nhỏ, có thể ôm được nàng bao lâu?

Đừng làm vướng chân nàng đi lang bạt.

Nếu như không phải nhìn bé còn nhỏ lại là một loài người, có thể nói chuyện được với người khác, lại bị ba mắng hung hăng như vậy, thì nàng còn lâu mới chọn đi lang bạt với đứa trẻ loài người này.

Sau đó, nàng lắc lắc đầu.

Trương Tụng Hạo càng cảm động hơn, nàng sợ bé mệt... nên không nỡ để bé ôm đó.

Đứa bé loài người giơ tay, lau giọt nước mắt chảy ra vì đau thương và cảm động, bước nhanh hơn.

Có thể bỏ nhà ra đi cùng với Chaeng, tương lai cũng trở nên đáng chờ mong.

Mặc dù Trương Tụng Hạo là đứa bé loài người, nhưng mà bé rất thông minh, hơn nữa đã lên kế hoạch "bỏ nhà ra đi" từ rất lâu.

Mặc dù Chaeyoung là "gấu trúc quốc bảo", không hiểu rõ xã hội loài người, nhưng nàng được cái sống lâu hơn Trương Tụng Hạo, cũng thông minh hơn nhiều.

Cái tổ hợp này, trong lúc người làm còn đang tìm kiếm xung quanh biệt thự, bọn họ một người một thú đã nhảy lên xe du lịch, "lang bạt" tới một nơi rất xa.

Trong cặp sách của Trương Tụng Hạo có tiền, người trên xe du lịch cũng không nói là không được mang theo thú cưng theo, hơn nữa Chaeyoung còn có một tuyệt chiêu.

Nàng vùi người vào l0ng nguc của Trương Tụng Hạo, không nhúc nhích, cực kỳ giống một con gấu trúc nhồi bông.

Hết cách rồi, ai bảo hầu như toàn bộ gấu trúc đều sinh sản trong căn cứ đây?

Căn bản không thể nhìn thấy gấu trúc ở bên ngoài!

Chaeyoung có thể phát hiện ra điều này cũng vì Lisa. Trước đây, lần đầu cô đưa nàng tới bệnh viện thú y, nàng có chút sợ sệt nên không hề nhúc nhích.

Bác sĩ thú y phát hiện nàng là thật còn giật mình.

Nghĩ đến Lisa, Chaeyoung bi thương cúi đầu xuống, viền mắt lại hơi ửng hồng.

Trương Tụng Hạo: "Chaeng, ăn kem."

Màu đỏ trong mắt Chaeyoung nhanh chóng nhạt đi, gặm một cái lên cây kem.

Đứa bé loài người tốt hơn một tí so với người nhận nuôi của nàng, đại khái không hạn chế nàng ăn cái gì.

Hai đứa trẻ đang trên con đường "lang bạt", bọn họ không biết lúc này biệt thự ven biển đang trải qua sóng to gió lớn vì bọn họ.

-

Đa số mọi người đều ra ngoài tìm, trong biệt thự chỉ còn vài người canh giữ.

Đạo diễn Chương ở lại bên trong biệt thự, đám người Trương Dương Triết đi ra ngoài tìm, nhưng mà dọc đường đi, không thể tìm thấy người.

Những nhân viên làm việc khác còn đang tìm, bảo vệ cảnh khu và công nhân viên cũng được điều động tới.

Trương Dương Triết gấp đến điên lên bị đám người Trần Dương và Cam Vũ Quyên dẫn về, Cam Vũ Quyên và Trương Dương Triết vẫn luôn không hợp nhau, nhưng lúc này cũng không nhịn được an ủi.

"Sốt ruột cũng không có tác dụng, tìm người mới là quan trọng nhất, trẻ con lạc đường có thể nhanh chóng báo công an, bây giờ việc chúng ta nên làm là báo công an, để những người khác đi ra ngoài tìm, chúng ta đợi ở đây chờ tin và theo dõi CCTV."

Tay Trương Dương Triết đang run rẩy.
Cô vạn lần không ngờ, chỉ vì bản thân mình nhất thời tức giận lại lạc mất Trương Tụng Hạo!

Sớm biết như vậy, cô nhất định không kích động, nhất định cố gắng nói chuyện...

Cô ngồi trên ghế sofa, vò đầu bứt tai.

Trần Dương và Cam Vũ Quyên ngồi bên cạnh, khuôn mặt cũng đầy âu lo thở dài.

Tô Ức tìm bên ngoài, còn Bạch Ngọc không biết đi đâu, đạo diễn Chương cầm ống nghe điện thoại, không ngừng hô lên.

"Này, Phương Hải, cậu cứ canh ở bờ biển đi, những biệt thự khác ở cạnh biển đều có bảo vệ, chỉ có bên kia có khả năng nhất, cậu nói với bảo vệ đừng rời đi."

"Này, Lưu Dân Quốc, cậu tiếp tục kiểm tra CCTV cùng với nhân viên cảnh khu, một chút xíu cũng không được bỏ qua, chủ yếu kiểm tra biệt thự phía đông, Trương Tụng Hạo đã đi về hướng đó."

...
Đạo diễn Chương vừa sắp xếp vừa dặn dò.

Lisa đã tìm một lần từ lầu trên đến lầu dưới, lúc này đang đứng ở đầu cầu thang, cau mày trầm giọng nói: "Chaeng đâu?"

Cô vừa xuống lầu không tìm được Chaeng, thấy bọn họ loạn thành một đoàn, nên tự mình xuống lầu dưới tìm một lần, nhưng vẫn không có.

Lẽ nào nàng cũng hỗ trợ đi tìm?

Đạo diễn Chương sững sờ.

Chaeng?

"Không nhìn thấy... đang mải tìm Tụng Hạo..." Đạo diễn Chương gãi đầu một cái.

Trương Dương Triết vò tóc một trận, sự phẫn nộ lóe lên trong mắt.

Bây giờ là lúc nào rồi, Lisa còn nghĩ đến việc tìm một con chó sao?!

Giờ phút này trong lòng cô ta vô cùng sốt ruột, cũng vô cùng cáu kỉnh, vẫn luôn ở trạng thái này.

Lisa căn bản cũng không nhìn cô ta, nhíu mày: "Tôi đi xem CCTV."

Đạo diễn Chương cũng muốn cùng đi xem, nhưng nghĩ tới Trương Tụng Hạo, vẫn đứng bất động, tiếp tục cầm ống nghe điện thoại nói chuyện.
Bây giờ phòng bố trí màn hình không có ai, những nhân viên làm việc khác cũng đã đi ra ngoài tìm người, Lisa hút một hơi thật sâu, kìm hãm sự cáu kỉnh trong lòng, bĩnh tĩnh mở CCTV ra.

Xế chiều hôm nay cô cũng đã sắp xếp trợ lý Cao đi đưa văn kiện, sau khi Trương Tụng Hạo biến mất, những người khác chắc chắn sẽ không quan tâm tới một con chó, cho nên không ai biết Chaeng đi đâu.

Cô vừa bình tĩnh kiểm tra CCTV, vừa tự nói với bản thân mình...

Sẽ không có chuyện gì đâu.

Chaeng rất thông minh, nếu như có người cưỡng chế bắt nhóc đi, nhóc nhất định sẽ gọi, cũng nhất định sẽ tránh thoát được.

Hơn nữa nhóc sẽ không tự đi ra ngoài một mình, người làm trong biệt thự sẽ không làm tổn thương đến nhóc, người duy nhất có địch ý với nhóc là Bạch Ngọc, bây giờ căn bản cũng không dám làm cái gì.
Cho nên, nhóc nhất định sẽ không có chuyện gì.

Khả năng hỗ trợ đi tìm Trương Tụng Hạo...

Lisa vừa tự an ủi mình như thế, vừa tỉnh táo kiểm tra CCTV, từ hôm nay bắt đầu kết thúc rèn luyện, nhanh chóng vào kiểm tra tỉ mỉ.

Tra ra lúc Trương Tụng Hạo chạy ra biệt thự, Lisa dừng lại, tầm mắt đăm đăm nhìn màn hình.

Cô nhìn thấy nàng nhóc kia!

-

Trời gần tối.

Sự thiếu thốn của hai đứa bé càng rõ ràng hơn, không biết bọn họ ở chỗ nào.

Bỏ nhà ra đi đối với họ chỉ dừng lại ở "bỏ nhà", còn sau khi bỏ đi thì ở chỗ nào, sinh hoạt ra sao...

Ôi, nên hỏi một Linh chưa bao giờ xuống núi, bây giờ nhập vào con chó Chow Chow?

Hay hỏi một đứa trẻ loài người?

Bọn họ đã đến điểm cuối của xe buýt du lịch, bây giờ sẽ dọc theo bờ biển đi về phía trước.

Phía trước là chỗ nào, bọn họ cũng không biết.
"Ục ục ục..." Bụng của Chaeyoung đang kêu.

Trương Tụng Hạo dừng bước lại, cúi đầu nhìn về phía chó con.

"Chaeng, chúng ta đi mua ít đồ, thầy giáo đã nói, một đứa trẻ ở bên ngoài phải chú ý bọn buôn người, trên thế giới này có rất nhiều người xấu, cho nên cô không thể dẫn em đi ăn cơm, chung ta chỉ có thể tới cửa hàng mua đồ, mua xong thì đi."

Chaeyoung nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, gật gù.

Ừ, loài người là có chút xấu.

Nàng là quốc bảo rất an toàn, nhưng đứa bé loài người không phải.

Có điều, loài người thật là đáng sợ, ngay cả đứa trẻ loài người cũng muốn bán.

Trương Tụng Hạo dẫn chó con đi mua chút đồ ăn vặt. Trong ví bé có rất nhiều tiền, chó con muốn ăn gì bé sẽ mua cái đó, ông chủ quán thấy khách hàng là hai đứa bé đáng yêu, còn đưa thêm hai cái kẹo que.
Nhưng bị Trương Tụng Hạo từ chối.

Rất nhanh, một người một chó ngồi ở trên bờ cát "ăn cơm".

Đồ ăn vặt rất ngon, đặc biệt là đối với người bị hạn chế đồ ăn vặt như Chaeyoung.

Nhưng mọi người đều biết, ăn đồ ăn vặt như ăn cơm thì không vui vẻ như vậy.

Chí ít là Chaeyoung.

Lisa không cho nàng ăn nhiều khoai tây chiên, nhưng nghĩ đến bữa tối đầu bếp chuẩn bị cho nàng...

Nàng không chỉ thích ăn bánh quy nhỏ và bò bít tết, thịt cừu nướng, còn thích ăn bánh ngọt, gần đây còn được ăn cả hải sản.

Ăn tôm hùm thật sự rất ngon, cua hoàng đế nàng chỉ có thể ăn một chút gạch cua và nửa non thịt cua, nhưng đủ để thỏa mãn cơn thèm, mùi vị cực kỳ ngon.

Đầu bếp sẽ chế biến tôm hùm và cua, còn mấy thứ hải sản ăn ngon khác sẽ được bọc lại trong đĩa nhỏ, đặt trước mặt nàng, để nàng có thể thò đầu ra trực tiếp ăn.
Lúc trước chưa được người nhận nuôi thu nhận, nàng tìm đồ ăn trong thùng rác không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng sau khi được người thu dưỡng nhận về, nàng mập ra một vòng, chưa từng nếm trải khổ cực.

"Ư au..." Chaeyoung nhớ người nhận nuôi.

Trương Tụng Hạo cũng ăn không ra tư vị gì, bé không phải là bạn nhỏ thích ăn đồ ăn vặt, bây giờ ăn đồ ăn vặt như ăn cơm, đương nhiên sẽ miễn cưỡng ăn.

Nghe thấy âm thanh rầm rì của Chaeyoung, bé lập tức nhìn về phía nàng: "Chaeng, em sao vậy?"

Chaeyoung lắc đầu một cái, chớp chớp ửng đỏ con mắt.

Hoàng hôn bên cạnh biển gió hơi lớn, cũng không có ánh nắng ấm áp ban ngày, thổi đến mức lông mao nàng cũng dựng lên.

"Xin lỗi, để em phải bỏ nhà ra đi cùng cô..." Trương Tụng Hạo chẹp miệng, cũng đỏ cả mắt.

Chaeyoung lắc đầu một cái, ngả người xuống sát bên cạnh bé.
Không phải, sớm muộn nàng cũng phải đi.

Bạch Ngọc vào ở trong nhà của người nhận nuôi, người nhận nuôi sẽ không phải là người nhận nuôi của nàng nữa.

Nàng có thể sống hòa bình cùng bất kỳ người nào, nhưng không thể là Bạch Ngọc.

Cũng không biết người nhận nuôi đang làm gì?

Nàng đi rồi, sau này cô có nhớ tới nàng không?

Chó con ép sát vào người như vậy, Trương Tụng Hạo cũng nghiêng người ôm lấy nàng, xoa nhẹ lông nhỏ trên đầu nàng: "Chaeng, sau này cô sẽ cố gắng nuôi em."

Chaeyoung giãy dụa mấy lần.

C4u nhỏ như vậy, làm sao nuôi được tôi?

Nàng sẽ lang bạt một quãng thời gian cùng đứa bé loài người này trong xã hội con người, đến khi nàng thỏa mãn, sẽ trở về núi.

Chó con giãy dụa, Trương Tụng Hạo chớp mắt một cái, nước mắt đã chảy ra, tay nhỏ nắm thật chặt, bé ôm chó con không buông tay, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
"Chaeng, cô không muốn ở bên cạnh ba, nhưng cô nhớ ông ấy."

Chaeyoung bất động.

Hốc mắt của nàng bắt đầu ướŧ áŧ, nàng cũng vậy.

Nàng không thể ở bên cạnh người nhận nuôi, nhưng nàng... nhớ cô.

Trương Tụng Hạo vốn chỉ là đứa trẻ, ôm Chaeng khóc lóc nói mình uất ức.

Những nỗi uất ức này, xưa nay bé đều không nói cho Trương Dương Triết, cũng không nói cho người khác.

Mặc dù Trương Tụng Hạo mới sáu tuổi, nhưng bé đã biết rất nhiều chuyện.

Bà nội nói cho bé.

Nhưng bé không thích bà nội mình, bà nội cũng không thích bé, bởi vì từ sau khi có bé, Trương Dương Triết đã "thắt ống dẫn tinh", đồng thời sau này sẽ không kết hôn nữa.

Trương Tụng Hạo không biết cái gì là thắt ống dẫn tinh, nhưng bé biết, bà nội không thích bé.

Bà nội nói, mẹ của bé vì muốn tiền của ba nên mới đòi gả cho ba, lén lút sinh bé ra, sau đó ôm bé tới tìm ba, đòi kết hôn, đòi rất nhiều tiền.
Trương Dương Triết không đáp ứng, tiểu minh tinh tuyến mười tám dọa sẽ tiết lộ bé ra trước ánh sáng.

Đó là quãng thời gian ông ấy sứt đầu mẻ trán, nhưng sau đó ông ấy thuyết phục được minh tinh tuyến mười tám kia, cho một khoản tiền rất lớn, đồng thời những năm qua không ngừng cho bà ấy tiền.

Nữ minh tinh tuyến mười tám kia, cũng chính là mẹ của Trương Tụng Hạo, cầm tiền xong thì đi luôn.

Những năm này, Trương Tụng Hạo ở cùng với Trương Dương Triết.

Nhưng mấy năm qua, Trương Dương Triết quá bận, người ngoài gần như không biết cô có con trai, phóng viên cũng không biết phong thanh gì, vì không muốn để bé lộ ra ngoài ánh sáng, một năm nay cũng ít gặp mặt con trai.

Đại đa số đều gọi video trên điện thoại.

Cô mời một bảo mẫu chăm sóc Trương Dương Triết, bảo bà nội thường xuyên tới thăm.
Nhưng bà nội không thích bé, không muốn đến thăm bé.

Lúc bé còn nhỏ, bảo mẫu tùy tiện cho bé ăn một chút, vứt bé ở nhà, bé tiểu bậy ở đâu cũng mặc kệ.

Mãi đến khi chơi bài xong, bảo mẫu mới quay lại xem bé, thấy bé tiểu khắp nơi thì lại đánh bé.

Bà ta còn thường xuyên nói...

"Dì tự tay nuôi con lớn lên, lại đối xử với con như con ruột, dì đánh con, mắng con cũng vì thương con, muốn tốt cho con, quan tâm tới con thôi!"

Nhưng bé luôn luôn bị để bụng đói, cũng thường xuyên mặc quần dính đầy nướ© ŧıểυ cả ngày.

Trương Tụng Hạo không biết dì bảo mẫu nói có đúng hay không, nhưng bà nội và ba đều nói dì bảo mẫu đối xử với bé rất thật tâm, chăm sóc bé nhiều năm như vậy, rất yên tâm cũng rất cảm tạ.

Bé nghĩ, coi như đó là thật tâm vậy.

Sau đó, Trương Dương Triết cũng thường hay nói: "Ba là ba của con, mọi chuyện ba làm đều muốn tốt cho con."
Trương Tụng La vô cùng khó chịu, cực kỳ cực kỳ khó chịu.

Nhưng dì bảo mẫu đã nói, lúc bà ấy nói như vậy, bà ấy không thích bé mở miệng, nếu không sẽ chửi càng hung hãn hơn.

Sau đó, bé cũng không mở miệng nữa, lúc dì bảo mẫu và ba nói như vậy, bé cũng không biết mở miệng nói gì.

Lúc bọn họ tức giận, bé đã quen rồi, khi chất vấn chỉ giữ im lặng, nếu bé nói dì bảo mẫu sẽ không vui, ba cũng không vui, bé không biết mở miệng như thế nào, cho nên cũng không nói gì.

Nhưng mà ba lại càng không vui vì bé không nói gì.

Bé mới sáu tuổi, còn có rất nhiều thứ bé không hiểu, cho nên bé rất muốn mau chóng lớn lên, đến khi bé lớn lên rồi thì sẽ biết phải làm gì, nói gì, đúng không?

Bé nghĩ, đến khi bé lớn lên rồi thì sẽ không phải khó chịu như vậy nữa.

Thực ra trong lòng Trương Tụng Hạo còn có một bí mật không nói cho ai nữa.

Tuy ba và dì bảo mẫu đều nói với bé "Họ là vì muốn tốt cho bé", nhưng Trương Tụng Hạo lại thích ba hơn.

Bé có thể cảm giác được, ba thật sự yêu thương bé.

Chỉ là vì bé quá tệ, nên làm cho ba thất vọng, lần nào cũng làm cho ba tức giận.

Dì bảo mẫu cũng hay nói "Dì muốn tốt cho con", nhưng bà ấy sẽ không nói nhiều với bé, cũng không quan tâm bé có lạnh hay không, có đói bụng không, chỉ khi nào gọi điện thoại cho ba thì sẽ đột nhiên ôm bé, mặt bất đắc dĩ nói.

"Tụng Hạo rất ngoan, chỉ là không thể nói chuyện, tôi nói cái gì cũng chỉ... Haiz."

Sau đó ba sẽ đau đầu, có thể còn răn dạy bé vài câu.

Bé rất yêu ba, cũng rất sợ ba.

Về chuyện liên quan với mẹ.

Trương Tụng Hạo cũng không quá ghét mẹ, dù cho bà nội luôn nói mẹ không tốt, dù cho ba đối với mẹ luôn cau mày không vui, không cho mẹ "lại gần", "dạy xấu", "lợi dụng" bé.

Nhưng mà cứ cách ba tháng mẹ lại gặp bé một lần, có lúc tháng nào cũng gặp, số lần gặp mẹ còn nhiều hơn cả ba.

Mẹ cũng sẽ nói với bé.

"Tuy rằng sinh con ra vì lợi dụng con, nhưng giống như sinh con ra vẫn còn có chút tình mẫu tử, mẹ luôn luôn nhớ con. Ba con là Ảnh Đế, có tiền có địa vị, con cố gắng ở với ba, bây giờ mẹ dùng tiền của ba con, sẽ tích góp một chút, tranh thủ sau này không cần lợi dụng con nữa. Nếu như sau này con có tiền đồ, cũng cho mẹ một chút."

"Trước đây mẹ rất yêu ba con, sinh con ra muốn gả cho ông ấy, nhưng ông ấy không đồng ý, hết cách rồi, cũng không thể phá huỷ ông ấy? Nếu không thì ai cho chúng ta ăn cơm? Cho nên mẹ đành ném con cho ông ấy."

"Con đừng nhớ mẹ, cố gắng ở với ba, trên căn bản mẹ đã bán con cho ba để lấy không ít tiền. Ba con là Ảnh Đế, rất lợi hại, ai bắt nạt con, làm con không vui, cứ nói cho ba con biết."

"Lại đây, để mẹ xem gần đây con có mập không? Sao còn không cao lên nữa? Có phải ba đối xử với con không tốt? Không phải, mỗi tháng đều đưa thù lao cho mẹ, cho nên vẫn rất coi trọng con mà."

"Sau này con có thể chẳng cần tiền đồ gì cũng được, tiền của ba con cũng đủ nuôi con cả đời. Nhưng con phải hiếu thảo không nên làm ông ấy không vui, bằng không đến lúc ba đá con ra khỏi cửa, với chút tiền này của mẹ thì không nuôi nổi con đâu."

...

Lúc đầu, khi bé nói mấy lời này cho ba, ba bé rất tức giận, giận đến mức gọi điện thoại mắng mẹ vì mẹ nói cho bé mấy điều không hay, bảo bé không được nói chuyện với mẹ.

Nhưng bé thật sự không ghét mẹ...

Bởi vì có một năm ở vườn trẻ, dì bảo mấu không đón bé đúng giờ làm bé bị đám bạn học bắt nạt.

Ngày đó mẹ vừa vặn đến thăm bé, một cô gái trẻ lôi mấy bạn nhỏ đánh cho một trận, mắng nàng giáo, còn lôi dì bảo mẫu tới đánh cho mấy bạt tai.

Cho tới lúc mẹ bị dẫn vào đồn công an, ba rất bận bịu lại phải đội mũ, đeo khẩu trang đến bảo lãnh.

Chỉ là sau đó...

Dì bảo mẫu nói cho ba, mẹ lại đến tìm bé, còn bắt nạt đám bạn học và nàng giáo của bé, đánh mắng không cho dì tới gần.

Ba rất tức giận, Trương Tụng Hạo định nói lại bị dì bảo mẫu ngăn lại.
Ba vội vã rời đi, đi tìm mẹ "tính sổ", dì bảo mẫu ôm bé khóc, nói cho bé "Dì muốn tốt cho con."

Trương Tụng Hạo thật sự không ghét mẹ, nhưng trong lòng cũng không có "yêu mến" cho lắm.

Đại khái bởi vì câu nói kia.

Mẹ đã bán con cho ba.

Trương Tụng Hạo không thích từ "bán", như giáo viên đã nói, bán người thì chính là buôn người, bọn buôn người không phải người tốt.

Bé có rất nhiều điều không hiểu, nhưng bé một mực chờ đợi lớn lên, lớn lên thì có thể lý giải mọi việc.

Mãi đến khi ba dẫn bé tới chương trình này.

Bé biết, ba muốn dẫn bé "bước vào thế giới giải trí", làm công việc giống như ba.

Đây là lần đầu tiên Trương Tụng Hạo biểu thị phản đối và chống cự, bé không muốn vào giới giải trí, cũng không muốn "được người ta yêu thích", càng không muốn "làm công việc như ba".
Công việc của ba cả ngày bị người ta nhìn chằm chằm, làm cho ba không thể đến gặp bé, bé không thể lộ ra ánh sáng, không thể đưa bé tới trường học, không thể cùng bé tới công viên trò chơi, thậm chí không cho bé nói với mọi người... Trương Dương Triết là ba của bé.

Bé rất không thích công việc này.

Cực kỳ cực kỳ không thích.

Vào hôm nay, bé kích động bỏ đi lang bạt cùng với Chaeng, bé rất vui vẻ.

Bé phải lớn lên, lớn rồi lại trở về tìm ba.

Thế nhưng, bé cũng rất nhớ ba.

-

Đứa bé nhân loại khóc đến khản cổ, lông của Chaeyoung cũng bị bé làm cho ướt nhẹp.

Thực ra, có rất nhiều câu phía sau nàng không hiểu, hơn nữa nàng cũng không rõ ràng lắm, dù sao... nàng không có ba cũng chẳng có mẹ.

Nàng chỉ có cây tùng già và người nhận nuôi, nhưng bây giờ người nhận nuôi cũng không phải là người nhận nuôi của nàng nữa.
Chaeyoung thở dài, duỗi móng vuốt đen nhỏ vỗ vỗ sau lưng bé động viên.

Vỗ vỗ...

Đứa bé loài người này lại ngủ.

Chaeyoung: "..."

Quên đi, vậy mình cũng ngủ một chút, đúng là chạy trốn có chút mệt mỏi.

Đứa bé loài người: "Khò khò khò!"

Gấu trúc Chow Chow: "Khò khò khò. "

-

Biệt thự.

Lisa nhìn màn ảnh, lúc Trương Tụng Hạo đi ra ngoài, có một cục trắng đen đi cùng.

Sau đó cục trắng đen kia lại trở về, rồi ngậm cặp sách đi ra.

Vậy là bỏ nhà ra đi.

Một người một chó đi cùng nhau.

Nàng nhóc kia không phải đi tìm Trương Tụng Hạo, mà là đi theo Trương Tụng Hạo rời nhà trốn đi!

Sao nhóc lại muốn bỏ nhà ra đi?

Lisa có chút mệt mỏi nghi hoặc.

Ngay sau đó, cô đột nhiên nghĩ đến việc cô và Bạch Ngọc nói chuyện ngày hôm nay, cô bảo chó con rời đi trước, cô không muốn chó con nhìn thấy dáng vẻ độc ác lạnh lùng của mình.
Lúc đó chó con rất buồn rầu, khó chịu xoay người rời đi, bóng lưng có cảm giác bi thương không nói nên lời.

Cô nghĩ, sau khi cô nói xong với Bạch Ngọc sẽ xuống tìm chó con, dỗ dành nhóc một chút.

Không nghĩ tới...

Nhóc lại không thích Bạch Ngọc đến mức độ như thế này.

Cô chỉ nói mấy câu với Bạch Ngọc, rốt cuộc nàng nghĩ cái gì mà lại bỏ nhà ra đi với Trương Tụng Hạo?

Lisa cắn răng, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.

Cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Đạo diễn Chương nhìn thấy sắc mặt của cô, vội hỏi.

"Có phát hiện gì sao? Chaeng đi đâu?"

Lisa trầm giọng nói: "Nhóc đi cùng với Trương Tụng Hạo rời khỏi biệt thự, còn mang theo cặp sách của Trương Tụng Hạo, bọn họ có tiền, đừng tìm mấy nơi xung quanh biệt thự nữa, khả năng đã đi xa rồi, hai đứa nhóc này vô cùng thông minh."
Bốn chữ cuối cùng, hơi có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Những người khác đầy kinh ngạc.

Trò chơi gì đây?

Con chó kia và Trương Tụng Hạo bỏ nhà ra đi cùng nhau? Còn mang đi cặp sách và tiền, ngồi xe đi xa?!

Đạo diễn Chương: "La tổng... Tôi không nghe lầm chứ? Chaeng đi cùng với Tụng Hạo?! Nhưng mà hướng Trương Tụng Hạo rời đi..."

Lisa cắt lời cô ta: "Trương Tụng Hạo đi với Chaeng ra ngoài, sau đó, Chaeng trở về ngậm theo cặp sách, nói lên rằng Trương Tụng Hạo chưa đi xa. Thời điểm mấy người ra ngoài tìm, nó mới đi ra từ chỗ đang trốn. Hơn nữa, rất có khả năng bọn họ đi về phía ngược lại."

Đạo diễn Chương: "..."

Đùa.

Thực sự là mở mang tầm mắt...

Ông ta bị đứa bé sáu tuổi và một con chó qua mắt?

Trương Dương Triết đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lisa, trong mắt b4n ra ánh sáng hy vọng.
Cô đứng lên, tiến lên hai bước, giọng nói chưa bao giờ thấp thỏm và khiêm tốn như thế: "La tổng... Cô, cô có biện pháp có đúng hay không? Cô có thể tìm được bọn họ có đúng hay không?"

Mà giờ khắc này, Lisa không để ý đến cô ta, cô nhanh chân đi ra ngoài, vừa đi vừa cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.

"Tôi là Lisa..."

Lisa vừa ra tay đã có manh mối, công tác tìm kiếm của bọn họ trở nên dễ dàng hơn.

Hơn nữa nàng nhóc thông minh kia chính là "chủ mưu", đương nhiên là an toàn, sẽ không có chuyện lạc trên biển hay mất mạng.

Trương Dương Triết cũng không vì chuyện Lisa bơ cô ta mà tức giận, ngược lại, trong lòng cô ta tràn ngập vui mừng.

Nhấc chân lên, kích động đi theo sau Lisa.

-

Mấy chiếc xe của ê-kíp nhanh chóng chạy về một hướng.
Lisa trầm mặt ngồi phía sau, trên tay cô cầm máy tính bảng truyền phát đoạn CCTV, trên CCTV, một đứa bé trai sáu tuổi cùng một cục trắng đen xuống khỏi xe buýt du lịch, trên tay vẫn còn cầm cây kem vừa ăn xong.

Thật là thông minh...

Biết thú cưng không thể lên xe công cộng, cho nên lại lên xe buýt du lịch!

Hơn nữa, đừng tưởng rằng cô không chú ý tới, từ lúc chó con kia được Trương Tụng Hạo ôm lên xe thì không hề nhúc nhích, đương nhiên là đang giả bộ... gấu nhồi bông.

Sau đó, bọn họ đi về một hướng.

Đứa bé trai sáu tuổi khoác cặp sách, chó con đi theo bên cạnh cùng đi tới.

Sau đó, trên CCTV là cửa hàng bên cạnh biển, một bạn nhỏ sáu tuổi dẫn theo chó con đi mua một đống đồ ăn vặt.

Trong lòng Lisa có chút không thoải mái.

Buổi tối nhóc phải ăn cái này sao?

Kể cả đã ăn đồ ăn vặt no rồi, nhưng tiểu tử đã ăn quen mấy món ăn làm riêng rồi, thật sự có thể ăn đồ ăn vặt đến no sao?
Bây giờ đã bảy giờ rưỡi.

Bình thường nhóc đều ăn cơm lúc sáu giờ, bây giờ có đói bụng không?

Hơn nữa, xế chiều nay mới rèn luyện chạy bộ, sau đó lại "bỏ nhà ra đi" đến nơi xa như vậy, nhóc... chắc là mệt rồi.

Vừa đói vừa mệt, bây giờ bên ngoài còn rất lạnh.

Trong mắt Lisa loé lên một tia đau lòng, tay nắm chặt, tầm mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, phán đoán vị trí của bọn họ.

Trương Dương Triết ngồi ghế phụ cũng xem qua CCTV, biểu hiện của cô ta hoàn toàn khác, sốt ruột tới mức không ngừng giục: "Nhanh một chút, nhanh một chút... nơi Tụng Hạo biến mất là cạnh biển!"

Trời đã tối, bờ biển đầy rẫy nguy hiểm.

Một đứa bé sáu tuổi, bên cạnh chỉ có một con chó, chẳng may...

Cô ta quả thực không dám nghĩ tới!

Rất nhanh, mấy chiếc xe đã đến được chỗ cần đến.
Xe vừa dừng lại Trương Dương Triết vội mở cửa xe ra, giọng nói gấp gáp: "Nhanh, mọi người tìm hai bên, Tụng Hạo ở cạnh biển, nhanh một chút!"

Tầm mắt Lisa đảo xung quanh, sau đó đi về phía trước.

Trương Dương Triết đuổi theo sát: "La tổng, ngài có phát hiện sao?"

Lisa gật gù: "Ừm, bọn họ có khả năng sẽ tới bờ cát phía trước, tôi không biết Trương Tụng Hạo thế nào, nhưng Chaeng sẽ chọn nghỉ ngơi ở nơi có phong cảnh đẹp, nàng ấy mệt mỏi, sẽ không đi xa."

Trương Dương Triết lập tức bước vội.

Lisa đi cũng rất nhanh, thấy Trương Dương Triết gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói: "Chaeng ở cạnh Trương Tụng Hạo, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện."

Trương Dương Triết nghe vậy bèn nhìn về phía cô, thấy ánh mắt cô kiên định, nỗi niềm không tên trong lòng cũng buông xuống.
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Thằng nhãi con này lại dám bỏ nhà ra đi, còn đi xa như vậy, lần này tôi phải trừng trị nó một trận, chỉ vì tôi chiều nó quá, mới làm cho nó..."

Lisa cắt lời cô ta: "Nó mới sáu tuổi, nói lên chắc chắn có vấn đề, có thể người lớn dạy dỗ không đúng cách. Cô không nên nghĩ tới cách trừng trị nó bỏ nhà ra đi, mà nên suy nghĩ một chút, tại sao nó rời nhà trốn đi."

Trương Dương Triết sững sờ.

Lisa liếc mắt nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng: "Còn có, không phải chỉ cung cấp một con t1nh trùng thì cô có quyền điều khiển nó, người mẹ tốt xấu gì cũng hoài thai mười tháng, đau đớn sinh ra đứa trẻ, thân phận và trách nhiệm của người cha thể hiện trong việc giáo dục con cái trưởng thành, còn chỉ cung cấp t1nh trùng, thì đó không phải cha."
Bước chân của Trương Dương Triết dừng lại, một lát sau, cô ta đuổi tới, khàn khàn giọng: "Tôi đã cố gắng hết sức... Tôi thật sự đã dùng hết khả năng để đối xử với nó..."

Cô ta quá bận, khi Trương Tụng Hạo chưa lộ ra ngoài ánh sáng, cô ta không dám đi gặp bé.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, Trương Tụng Hạo lớn lên bắt đầu trầm mặc, ít nói, không thích nói chuyện, không thích biểu hiện ra ngoài, có vấn đề gì đều không chịu nói ra, thái độ không đáp lại.

Trương Dương Triết vô cùng thống khổ.

Lúc này, Lisa dừng bước.

Trương Dương Triết đi phía sau cô hai bước, cũng dừng lại theo, tầm mắt nhìn về phía trước.

Nương theo ánh sáng của đèn đường có thể nhìn thấy, bên bờ cát tối tăm, một đứa bé và một cục trắng đen đang nằm ôm nhau, quanh thân là cát vàng óng ánh, phía trước bọn họ là biển rộng mênh mông.
Hai người bọn họ ngủ say như chết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top