25 26 27
"Phụt..." Tô Ức bật cười, nhìn Bạch Ngọc, rồi mỉm cười: "Bạch Ngọc, nhóc con bé bằng chừng này thôi, nàng có cần sợ hãi vậy không?"
Bất kể góc độ của Chow Chow hay góc độ của gấu trúc, Chaeng cũng chỉ là... một bé nhóc.
Quá lắm chỉ lớn mấy tháng tuổi thôi.
Một bé thú nhỏ đến vậy, dù cắn người thì cơ bản người ta cũng có thể đá văng nó chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Vả lại, từ ngày đầu tiên Chaeyoung xuất hiện trước ống kính đến bây giờ, nàng chưa bao giờ có hành động muốn cắn ai.
Nàng là một con chó thông minh được chuẩn bị cho lên hot search. Lisa dám đưa nàng ra ngoài, tất nhiên cô 100% yên tâm về nàng.
Dẫu cho hiện giờ nàng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc nhưng cũng chỉ là trừng, không hề nhe răng định cắn mà.
Trái lại có vẻ như là...
Nàng không thích Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc quá giả tạo.
Ý tứ trong mắt Tô Ức vô cùng rõ ràng, Bạch Ngọc hơi khựng lại, đáy mắt ánh lên sự không hài lòng, nhưng suy nghĩ lại cực kì tỉnh táo. Cô ta lập tức đáp: "Là do em, em hơi sợ chó ạ..."
"Áu..." Chaeyoung lại gào rú, vẫn nhìn Bạch Ngọc đăm đăm.
Ghét!
Người này đáng ghét quá đi!
Lúc nàng là hamster thì ức hϊếp nàng. Bây giờ nàng là quốc bảo thì nói nàng là chó!
Chẳng lẽ cô ta không thừa nhận thân phận quốc bảo của nàng thì lại có thể ức hϊếp nàng sao?
Chaeyoung tức đỏ mắt.
"Mọi người nhìn đi, mắt nó đỏ lên luôn rồi kìa! Nó đang muốn cắn em đấy, em sợ..." Bạch Ngọc co rúm lùi lại, tỏ vẻ đáng thương và run rẩy vì "bị hù dọa".
Hay, chiêu này quá hay.
Dù không thích Bạch Ngọc, Cam Vũ Quyên cũng không khỏi thầm giơ ngón cái với cô ta.
Dẫu cho con chó này có muốn cắn Bạch Ngọc hay không, nhưng phản ứng và biểu hiện của nó cũng đặt Bạch Ngọc vào thế "yếu", không ai có thể chỉ trích cô ta được.
Sợ chó là chuyện thường tình, khán giả sẽ đau lòng và thông cảm cho cô ta, rồi sau đó sẽ trách cứ chó con.
Còn Lisa...
Chó của cô hù doạ người ta. Về tình về lý, cô phải có lời giải thích hợp lý với Bạch Ngọc.
Cho dù là thái độ gì, chỉ cần Lisa có tương tác với Bạch Ngọc, không còn lơ cô ta nữa thì cô ta sẽ có cơ hội tận dụng. Đúng là một nước đi tuyệt vời.
Chỉ có điều, không cần biết thật hay giả thì chó con cũng bị chụp cái mũ "hung dữ" lên rồi.
Nhưng tiếc thay, Chaeng không thể nói được. Dù cho không định cắn Bạch Ngọc nhưng nó cũng không tài nào biện minh cho mình.
Cam Vũ Quyên thật sự thấy thương con chó này...
Ngay khi nàng ấy cảm thấy mọi chuyện đã không thể điều đình thì con chó vốn đang đỏ mắt kia đột nhiên quay đi và vùi đầu vào l0ng nguc Lisa.
"Hức hức..."
Nước mắt rơi xuống lỏng tỏng.
Mắt nó đỏ bừng đâu phải vì muốn cắn người, rõ ràng là... tủi thân.
Mọi người kinh ngạc.
Cam Vũ Quyên trố mắt.
Hơi thở quanh chó con đang chôn trong l0ng nguc Lisa dần trở nên suy sụp, nó tủi thân rúc vào một chỗ.
Tai cụp xuống sát đầu, miệng méo xệch, đuôi cũng buông thõng vô lực dán vào người. Hai bàn chân co lại, vùi đầu vào ngực, nó buồn tủi rơi nước mắt không chịu ngẩng đầu lên.
So sánh hình ảnh này với con chó vừa ngẩng đầu ưỡn ngực vắt vẻo trên cánh tay Lisa, mọi người lập tức mềm lòng.
Nước mắt "tóc tóc" chảy xuống, như thể mỗi một giọt đang bắn vào lòng những người chứng kiến.
Tô Ức vô thức bước lên, cảm thấy vô cùng xót xa.
Nếu không phải đang băn khoăn về việc ghi hình, đạo diễn Chương cũng muốn tiến lên ôm Chaeng an ủi rồi. Sau đó, ông ta sẽ tiện thể chửi con ngốc Bạch Ngọc kia một trận.
Một con cún đáng yêu và biết điều như thế, sao có thể cắn ai được chứ?!
Nhìn đi, hoài nghi và chối bỏ của loài người làm nó đau lòng rơi nước mắt rồi kìa.
Đạo diễn Chương "xùy xùy xùy" ném dao cho Bạch Ngọc.
Đằng sau ông ta, Tôn Mai Ngọc thì thầm: "Thật là, ức hϊếp một con thú cưng làm gì chứ?"
Phương Hải: "Cũng hơi vô lý, Chaeng đáng yêu và ngoan ngoãn thế này, sao cắn người được chứ?"
Tôn Mai Ngọc lườm Bạch Ngọc: "Nghe nói chó... gấu trúc có thể ngửi được mùi mà con người không ngửi được đó. Nó bài xích cô ta, e là người nào đó có mùi xấu xa chăng."
Phương Hải gật đầu: "Cũng kỳ lạ, trước đây Chaeng luôn rất thân thiện với mọi người mà!" Cũng không hẳn.
Nhưng quá lắm nó chỉ ghét bỏ, chứ không ghét cay ghét đắng thế này.
Tuy cả hai đang "thầm thì to nhỏ" nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh nhường này thì vẫn khá rõ ràng, đủ để mọi người nghe thấy.
Nhưng không một ai ngăn cản họ.
Dù gì đến lúc biên tập lại, sẽ không xuất hiện cuộc trò chuyện của hai người đó.
Tuy nhiên vào giờ phút này, họ nói rất nhiều.
Bạch Ngọc: "???"
Đến nỗi cô ta chưa kịp giả làm "tiểu bạch hoa" tiếp nữa. Cô ta trợn mắt, ra chiều không thể tin.
Mẹ kiếp.
Bông sen trắng đỉnh cao này từ đâu tới thế hả?!
Đoá sen nhỏ của cô ta lại không bằng một con chó biết giả vờ đáng thương!
Hô hấp của Bạch Ngọc cũng trở nên dồn dập. Ánh nhìn khinh bỉ và tiếng bàn tán khó nghe của những người xung quanh khiến cô ta giận dữ đến run bần bật.
Lúc này, cô ta run rẩy thật, chứ không phải giả vờ.
Bạch Ngọc nhìn lại cái thứ tròn tròn pha lẫn đen trắng đang tủi thân vùi trong lòng Lisa, mắt như muốn phun ra lửa.
Cam Vũ Quyên lặng lẽ chuyển ngón tay cái sang Chaeyoung.
Ban nãy nàng ấy còn chắc chắn cục diện này sẽ không thể xoay chuyển nổi, nhưng nó lập tức đảo ngược. Chó con thắng lợi, đứng vững ở vị trí cao. Còn Bạch Ngọc... thật chẳng ra gì.
Họ thấy tội nghiệp con chó này hơn.
-
Chaeyoung không mảy may cảm thấy mình "thắng". Nàng thật sự buồn tủi và khó chịu.
Kể từ khi được người nhận nuôi thu nhận, nàng chưa từng phải uất ức thế này. Loài người kia thật sự quá đáng ghét. Cô ta không chỉ đổ oan rằng nàng muốn cắn người, mà còn không thừa nhận thân phận quốc bảo của nàng!
Nghĩ vậy, mắt Chaeyoung càng đỏ hơn. Từng giọt nước mắt to tướng rơi xuống.
Người bên cạnh thấy cảnh này cũng cực kì đau lòng, huống hồ là Lisa đang bế Chaeyoung?
Cô cảm thấy ngực mình, nơi bị thấm ướt bởi nước mắt, đang nóng lên, đến độ trái tim cũng nóng theo.
Là đau lòng và tức giận.
Cô cứng nhắc đưa tay lên, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho chó con, rồi cất giọng dịu dàng: "Chaeng, đừng buồn, nhóc là gấu trúc dễ thương nhất, được mọi người yêu mến nhất. Nhóc quên có bao nhiêu người thích mình rồi sao? Đừng khóc, ngoan nào."
"Hic hic..." Có thật không?
Chaeyoung ngước nhìn cô bằng đôi mắt ướt đẫm.
Mọi người thật sự thích nàng ư?
"Thật, tất cả mọi người đều thích nhóc." Lisa chắc nịch.
"Đúng, Chaeng à, cô thích nhóc lắm!" Tô Ức lập tức bày tỏ, chìa tay, muốn xoa đầu nàng một cách thương yêu.
Lisa ôm nàng tránh đi.
Tô Ức không giận, chỉ đứng bên cạnh và cúi xuống nhìn thẳng nàng: "Chaeng, nhóc chính là gấu trúc dễ thương nhất nhất nhất!"
"Đúng!" Cam Vũ Quyên gật đầu.
Trương Dương Triết buông tay đang che chở Trương Tụng Hạo ra, rồi cười nói: "Đúng, chú mày là gấu trúc được mọi người chú ý và yêu thích."
Một con chó biết buồn bã vì người ta nói nó cắn người, nói nó là chó, thì sao phải lo lắng nó cắn người thật chứ?
Không hề có sức uy hϊếp, được không?
"Đúng! Chaeng đáng yêu nhất!" Tôn Mai Ngọc nói lớn.
Phương Hải và đạo diễn Chương gật đầu.
Mắt đạo diễn Chương sắp dính lại rồi, gương mặt đầy vẻ đau lòng.
Chaeyoung lướt qua mọi người, rồi khịt mũi.
Gấu trúc quốc bảo là ai gặp cũng thích!
Nàng cũng ai gặp cũng thích, nàng chính là gấu trúc quốc bảo!
Thế nhưng, loài người không phải ai cũng tốt. Bạch Ngọc chính là một trong số những người không tốt đó.
Chaeyoung lại ngẩng đầu, cuối cùng nàng không khóc nữa, chỉ vùi đầu trong lòng Lisa, không thèm nhìn Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc: "..."
Đến tận bây giờ, chỉ có cô ta giả vờ yếu đuối, giả vờ làm sen trắng, không ngờ hôm nay lại bị một con chó vượt mặt!
Cô ta cảm thấy con chó này đang đóng kịch.
Nếu không, sao có thể hở chút là khóc được?
Oscar không trao thưởng cho con chó này, má nó, thật đáng tiếc!
Bạch Ngọc muốn chửi rủa, muốn báo thù.
Nhưng lý trí nhắc nhở cô ta phải nghĩ cách để giải quyết tình cảnh rắc rối... hiện giờ của mình.
Cô ta hít sâu một hơi, cố nhướng môi: "Chaeng, chị xin lỗi nhé, vừa nãy..." Cô ta chợt im bặt.
Lisa, đang an ủi Chaeng, nhìn cô ta bằng đôi ngươi sắc bén, ánh mắt như dao.
Bị cô ngó chừng, Bạch Ngọc đột nhiên phát rét, như thể bị cái gì để mắt tới, khiến từ chân đến da đầu đều sởn lông măng.
Lisa: "Nếu nàng đã sợ Chaeng, vậy tôi đành đưa Chaeng ra ngoài."
Giọng cô rất bình tĩnh, không mắng, không đe doạ và càng không cảnh cáo cô ta.
Nhưng vì thái độ như thế nên mới làm Bạch Ngọc run sợ.
Cô càng bình tĩnh thì mới càng có vấn đề!
Đây chắc hẳn chờ ghi hình xong sẽ về tính sổ đây mà!
Một ngôi sao đang nổi chống lại một trong ba ông chủ khổng lồ của mảng điện ảnh truyền hình?
Cô ta sợ sẽ bị người ta nghiền thành bã mất!
Bạch Ngọc há miệng.
Trương Tụng Hạo sáu tuổi bỗng dưng mở lời: "Con không muốn Chaeng bị đưa đi đâu!"
Lời của trẻ con sáu tuổi là bộc trực nhất, nhưng cũng khiến mặt Bạch Ngọc tái hơn.
Cô ta vội xua tay: "Không không, không phải vậy! Em thật sự không ghét... Chaeng đâu. Ban nãy em chỉ hiểu lầm Chaeng thôi, bây giờ em đã chắc chắn nó sẽ không cắn ai nên em không sợ nữa rồi, thật đấy ạ."
Chaeyoung mím môi, không khỏi lại trừng cô ta.
Cô ta đang nói bậy.
Nàng căng thẳng níu áo Lisa.
Lisa xoa đầu nàng và cất giọng bình tĩnh: "Tôi cảm thấy nàng Bạch không thích hợp sống cùng với thú nuôi. Vì sự an toàn của nàng Bạch và vì Chaeng, tôi sẽ đưa nó vào biệt thự kế bên ở."
Dứt lời, cô ẵm Chaeng đi thẳng lên lầu.
Cách đó không xa, trợ lý Cao - đã quá ư tức giận - đang đuổi theo sát nút. Lúc đi ngang qua Bạch Ngọc, cô ta lạnh lùng nhìn cô ta, rồi sau đó lên lầu giúp dọn dẹp hành lý.
Tô Ức liếc Bạch Ngọc, mắt hoa đào tỏ ý cực kì không vui. Kế đến, cô ta nhìn đạo diễn Chương và mỉm cười: "Đạo diễn, tôi thật sự rất thích Chaeng, điều tôi mong đợi nhất tập này chính là Chaeng. Vì vậy, tôi muốn chuyển theo vào biệt thự kế bên được không ạ?"
Trương Tụng Hạo: "Muốn Chaeng!"
Trương Dương Triết liếc nhìn con trai, rồi nhìn sang Bạch Ngọc và nói: "Hiện giờ nhiều người ở cùng nhau hơi bí, trẻ con lại thích chó, vậy tôi cũng đưa thằng bé đến biệt thự kế bên nhé."
Cam Vũ Quyên bước lên: "Ầy... tôi cũng rất thích chó, nhưng không có thời gian nuôi. Đây không phải là ngày thường mà đang nghỉ phép, sao tôi không phấn khởi cho được. Đạo diễn, tôi cũng muốn ở cùng biệt thự với Chaeng được không?"
Nói xong, nàng ấy cười nhìn Bạch Ngọc: "Tiểu Ngọc, mọi người chỉ muốn tốt cho em thôi. Em sợ chó thì đừng bắt ép bản thân nhé! Ai cũng tới để nghỉ dưỡng thôi, em cứ ở bên đây, nếu có hoạt động chung nào thì chúng ta sẽ tụ tập. Em sẽ không để bụng chứ?"
Sẽ không để bụng chứ...
Bạch Ngọc: "..."
Cô ta cảm nhận được vị gỉ sắt trong miệng, răng cắn nát môi.
Bạch Ngọc tức nghiến răng nghiến lợi, thậm chí cắn nát môi.
Nhưng cô ta có thể nói gì được?
Chẳng lẽ cô ta phải nói thật ra mình không sợ chó, những gì cô ta nói vừa nãy toàn là nói bừa à?
Do cô ta tự biên nên bây giờ cô ta hoàn toàn không thể tự vả vào mặt mình để phủ nhận những gì mình vừa nói được!
Tuy cô ta không thông minh nhưng chắc chắn không ngu ngốc.
Về phần trở mặt?
Cô ta chưa biết Lisa có trả thù mình không, và càng không thể trở mặt với những khách mời khác được.
Vì vậy, Bạch Ngọc hít sâu một hơi rồi cố mỉm cười: "Thành thật xin lỗi... Là vấn đề của em, Chaeng giật mình vì em, em sẽ xin nó tha thứ. Em sẽ tự dọn ra ngoài, đợi đến khi Chaeng đón nhận em thì em sẽ dọn về lại."
Hay cho ý định khéo hiểu lòng người, hay cho mong muốn cầu xin được tha thứ, hay cho việc tự dọn ra ngoài!
Cam Vũ Quyên nhếch môi, nở nụ cười giả dối, nhưng trong lòng đang thầm trợn trắng mắt, không đáp lại.
Dạo này, mấy người trẻ tuổi của giới giải trí quả nhiên không tầm thường chút nào.
Cô ta chủ động dọn đi, hạ mình xuống, chẳng những sẽ được fan thương xót mà không chừng có thể làm Lisa mềm lòng và mở lòng khoan dung.
Còn "cầu được tha thứ" tương đương với mượn cớ sẽ tới đây lượn lờ mỗi ngày để chứng minh sự tồn tại. Chuyện đó có khác gì với không dọn ra ngoài đâu?
Quả là không đơn giản.
Cam Vũ Quyên lại cảm thán.
-
Lisa ôm chó lên lầu. Trợ lý Cao vừa đi theo phía sau, vừa tắt máy quay.
Đây là chương trình của La Thị, bởi vậy dù không tắt máy cũng không sao. Tuy nhiên, là trợ lý, cô ta lại là người cẩn thận nên sẽ không để lại bất kì điểm yếu nào.
Đợi đến khi tắt hết máy quay, cô ta mới phẫn nộ nói: "Bạch Ngọc đó thật sự quá đáng! Ai không nhìn ra cô ta đang cố ý chứ? Tính lợi dụng Chaeng à, không phải cô ta ỷ Chaeng không biết nói sao? Đúng là chán sống rồi!"
Chaeyoung thò đầu ra, thở dài thườn thượt.
Cũng đúng, cô ta ỷ nàng không nói được nên mới bắt nạt nàng!
Ban nãy lúc nổi xung, nàng chỉ muốn biến thành người cãi tay đôi với cô ta, nhưng nàng luôn nhớ lời dặn của cây tùng già...
Rằng không bao giờ được biến hình trước mặt con người.
Cho dù là người tốt thế nào thì bài trừ và phân biệt luôn là thiên tính của họ. Nếu nàng biến hình trước mặt con người, vậy nàng chắc chắn sẽ chịu một số mệnh bi thảm.
Chaeyoung luôn luôn ghi nhớ.
Chỉ có điều...
Nàng nhìn Lisa với ánh mắt chần chừ.
Nàng cũng không thể yên tâm dù người nhận nuôi tốt nhường này sao?
Thấy ban nãy nàng còn than thở, bây giờ lại nhìn mình, Lisa nhướng môi, tay khẽ khàng xoa đầu nàng và cất giọng nhẹ nhàng, nhưng sự sắc bén trong mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng:
"Nhóc yên tâm, không ai dám ức hϊếp nhóc đâu."
Cô đặt nàng lên giường, hỏi nhỏ: "Nhóc ở trong phòng chơi một lát nhé, lát nữa cô mang đồ ăn sáng tới cho nhóc, được không?"
Chaeyoung ngoan ngoãn gật đầu.
Lisa ra ngoài. Trợ lý Cao hiểu ý theo sát đằng sau.
Khép cửa lại, hai người đứng ngoài hành lang.
Chaeng có thể hiểu tiếng người nên cô không muốn nói những điều không hay trước mặt nàng.
Mắt Lisa ánh lên vẻ lạnh giá, có lẽ gần đây cô tỏ ra lương thiện quá nên họ mới nghĩ... cô rất dễ nói chuyện nhỉ.
"Báo cho tất cả bộ phận hỗ trợ nghệ sĩ La Thị cắt hết tài nguyên của Bạch Ngọc."
Lisa nhìn trợ lý Cao: "Thông báo cho Trương Diệu Vi rằng tôi sẽ cho cô ta cơ hội làm việc lại, bảo cô ta chuẩn bị tham gia show 'Ngôi sao nổi tiếng' số thứ năm, cọ độ hot của Chaeng. Cái giá là... không cho Bạch Ngọc đường sống."
Đến nay cô chưa bao giờ là người tốt, thậm chí có thể nói cô là một người lòng dạ độc ác.
Ngực Trợ lý Cao căng thẳng: "Dạ!"
Sau khi đồng ý, cô ta không kịp giúp thu dọn đồ đạc, mà vội vã đi sắp xếp.
Lúc cô ta xuống lầu, vừa khéo gặp Bạch Ngọc đang xách hộp đồ ăn đi lên.
Trợ lý Cao không nhìn cô ta, mà bỏ đi ngay.
Ngón tay Bạch Ngọc căng cứng.
Hít sâu một hơi, cô ta tiếp tục cất bước lên lầu.
-
Lúc này, Lisa vừa kéo cửa ra chuẩn bị về phòng.
"La tổng ~ đây là đồ ăn sáng của ngài và Chaeng. Em thấy đầu bếp định đưa lên nên đã vội lấy giúp ạ." Cô ta vươn tay vén tóc ra sau tai để lộ gò má xinh đẹp.
Lisa lạnh lùng nhìn cô ta.
Bạch Ngọc: "..." Người con gái này thật không biết đong đưa mà!
Cô ta khẽ cắn môi, trong phút chốc mắt đỏ lên: "La tổng, em xin lỗi, thật sự em không cố ý đâu, trợ lý của em đã thu dọn đồ đạc rồi, em sẽ lập tức dời đến biệt thự kế bên. Em cũng sẽ xin Chaeng tha thứ, hôm nay chỉ vì quá sợ nên em mới..."
"Bạch Ngọc." Giọng Lisa lạnh lùng cực hạn.
Bạch Ngọc bị cô nhìn đăm đăm, chợt thấy tim như thắt lại. Cảm giác lạnh lẽo sởn tóc gáy đó lại ập tới.
Lisa đang định nói tiếp...
"Áu!" Trong phòng, một quả cầu tròn với hai màu đen trắng vọt ra kèm theo đôi mắt hung hãn.
Cô sửng sốt.
Chaeyoung tức chết mất.
Nàng mới xa người nhận nuôi một lát thôi, mà nàng này lại xuất hiện rồi, còn đứng gần người nhận nuôi nữa.
Nàng bỗng chốc nhớ lại những gì Trương Diệu Vi nói, đừng bao giờ cho nàng này cơ hội, không thì cô ta sẽ sống chung với người nhận nuôi mất.
Sau này, cô ta sẽ vào nhà của người nhận nuôi, ngủ trên giường của người nhận nuôi và đánh cả gấu trúc của người nhận nuôi nữa.
Quốc bảo sẽ không cho cô ta cơ hội đó đâu!
Tiếng gào rú đầy tức giận của nàng thu hút được sự chú ý của hai người kia.
Nuốt lại những gì mình vừa định nói, Lisa cúi xuống nhìn nàng.
Bé thú tròn trịa trừng to mắt, cắn ống quần Lisa và cố hết sức kéo cô vào phòng, trên gương mặt thể hiện rõ... cô mau về cho tôi!
Lisa: "..."
Những cảm xúc tiêu cực lại được nàng xoa dịu.
Cô nhướng môi, rồi vào phòng nương theo lực kéo của nàng, vừa cười xem nàng định làm gì.
Ngay khi Lisa vào phòng, Chaeyoung lại chạy ra ngoài, nhìn Bạch Ngọc và rú lên: "Áu..."
Bạch Ngọc: "???" Chẳng hiểu mô tê gì cả.
Súc sinh này muốn gì?
Chaeyoung thấy cô ta không hiểu, bèn nhìn chằm chằm cô ta, rồi giơ bàn chân đen ngòm ra khều nhẹ hộp đồ ăn.
Bạch Ngọc: "..." Theo bản năng, cô ta đặt hộp đồ ăn xuống đất.
Chaeyoung bước lên vài bước, chống hai chân trước lên hộp đồ ăn, rồi đi bằng hai chân sau đẩy hộp đồ ăn vào phòng.
"Rầm!" Nàng dùng đầu vịn cửa rồi đóng cửa phòng lại.
Bị nhốt ở ngoài, Bạch Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong phòng, Chaeyoung đăm đăm nhìn Lisa, mắt hơi hung dữ.
"Áu..." Cô không được ở cùng với cô ta!
Lisa: "..."
Cô nhướng môi, nắm tay thành quyền và giơ lên che miệng: "Ghét cô ta vậy à?"
"Áu!" Rất rất rất ghét!
Lisa ngồi xổm xuống, giơ tay xoa đầu nàng, không khỏi cảm thán:
"Đôi khi cô thật sự cảm thấy nhóc giống như một con người, có thể hiểu được cô đang nói gì, có đủ mọi loại cảm xúc phức tạp và có thể biểu đạt suy nghĩ của mình... biết tủi thân khóc lóc như con người và cũng biết ghét người khác."
Những hành động lạ thường này của nàng không phải là lần đầu tiên.
Lúc vừa được cô đưa về nhà, nàng từng khóc một lần, lúc ấy cô không hiểu, sau này quan tâm hơn đến nàng cô mới biết "tủi thân bật khóc" không có ở loài chó.
Mỗi tuần bác sĩ thú ý sẽ đến kiểm tra cơ thể cho nàng một lần, dù có rất nhiều biểu hiện lạ thường nhưng nàng biết khóc, biết quậy, biết ăn vặt, biết ăn cay mặn...
Nhưng quả thật nàng rất khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì về cơ thể.
Tất cả những điều dị thường này chỉ có thể do... nàng quá thông minh.
Thỉnh thoảng, cô cứ nghĩ mình đang đối diện với người chứ không phải là chó. Một con người đơn giản luôn dựa dẫm và tin tưởng cô.
Nếu nàng là người...
Lisa thầm nghĩ, đăm chiêu nhìn vào đôi mắt đen láy của nàng.
"Áu!" Trong đôi mắt đen ấy không có bất cứ phản ứng khác lạ nào.
Lisa thở dài một hơi, không rõ là thất vọng hay thả lỏng.
"Á áu ~" Nàng đói bụng rồi.
Chaeyoung đẩy hộp đồ ăn tới hòng nhắc nhở cô.
Lisa xách hộp đồ ăn lên, dẫn theo nàng tới bàn làm việc.
Chaeyoung không hề chột dạ.
Dĩ nhiên nàng không phải là người.
Nàng là linh.
Linh có hình dáng con người.
-
Ăn sáng xong, chương trình vẫn đang được ghi hình.
Nếu đã ra ngoài chơi, Lisa cũng không muốn chuyện xấu ảnh hưởng đến tâm trạng của Chaeng.
Thế nhưng, nàng nhóc này khá mau quên, vừa mới tức giận nhưng lúc này ăn no lại thoải mái nằm trên tatami ở ban công phơi nắng, thậm chí rên "ư ử" thành tiếng.
Lisa bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi: "Chaeng, có muốn ra biển chơi không?"
"Áu!" Chó con đang nằm tư thế con cá, chợt nhảy cẫng lên một cách linh hoạt vượt khỏi sức tưởng tượng của Lisa. Vẻ mặt nàng hưng phấn, tai dựng lên, đuôi điên cuồng ngoe nguẩy.
Lisa duỗi tay bế thốc nàng lên.
Nàng lại vắt vẻo trên cánh tay cô, ngẩng đầu ưỡn ngực với nét mặt phấn khởi.
Lúc một người một thú xuống lầu, lầu một đã không còn ai nữa.
Cam Vũ Quyên và bạn trai trẻ của nàng ấy đưa theo camera man đi "tình tứ". Trương Dương Triết cũng dẫn con trai ra ngoài. Tô Ức thì không biết đã đi đâu.
Lầu một chỉ còn lại Bạch Ngọc đang kéo vali.
Giờ phút này, người đại diện của Bạch Ngọc đang nài nỉ đạo diễn Chương: "Đạo diễn Chương... chúng ta cũng hợp tác chân thành với nhau, xin ông hãy giơ cao đánh khẽ, nương tay với Bạch Ngọc đi ạ. Nàng ấy không hiểu chuyện, ông đừng so đo với nàng ấy, xóa đoạn buổi sáng đi nhé."
Cô Trương nhận được tin thì ngựa không ngừng vó chạy tới. Sau khi hỏi thăm tình hình, cô ta lập tức đưa ra quyết định... nhờ đạo diễn Chương xoá bỏ.
Bạch Ngọc một mực nghĩ mình rất tủi thân vì bị chèn ép, nhưng cô Trương lại biết nếu vài đoạn thành phẩm được công chiếu sẽ chỉ khiến Bạch Ngọc càng bị khán giả ghét thêm mà thôi!
Hơn nữa, chính cô ta đã quên mất rằng trong một chương trình thực tế rất lâu trước đây cô ta từng nói mình rất thích những con thú nhỏ. Và rằng cô ta từng nuôi một chú chó khi còn bé, sau này con chó đó chết thì cô ta đã khóc rất lâu.
Mấy câu đó nhằm để thiết lập hình tượng cá nhân, thông thường những gì các ngôi sao nói chẳng có bao nhiêu là thật. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy thôi. Vì nói quá nhiều nên chính cô ta cũng quên khuấy mất.
Văn đó do cô Trương nghĩ cho Bạch Ngọc, bởi vậy cô ta nói xong là quên ngay, nhưng cô Trương thì chưa đâu!
Đây là lật xe nghiêm trọng đấy!
Đạo diễn Chương hơi mất kiên nhẫn: "Đây là show thực tế, nghĩa là quay sinh hoạt thường nhật thôi. Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ không biên tập ác ý phần Bạch Ngọc đâu."
Cô Trương nghẹn họng.
Cần biên tập ác ý cơ à, chỉ cần phát sóng là có vấn đề rồi đấy!
Cô Trương định nói thêm, nhưng đạo diễn Chương thấy một người một chó thì mắt sáng rỡ: "La tổng, Chaeng, hai người chuẩn bị ra ngoài hả!"
"Ừ." Lisa gật đầu.
"La tổng..." Bạch Ngọc nũng nịu gọi.
Lisa không đoái hoài đến cô ta, đưa chó con đang vắt vẻo trên cánh tay ra ngoài.
Đang sửa soạn chào hỏi, cô Trương thấy vậy thì mặt tái mét.
Đạo diễn Chương ngoắc tay với Phương Hải và Tôn Mai Ngọc: "Đi, chúng ta đi quay Chaeng nào."
Vừa dứt lời, ông ta hào hứng theo sau.
Trong phòng còn lại Bạch Ngọc đang rầu rĩ vì lại bị ngó lơ và... người đại diện đang không thể kiềm nén cơn thịnh nộ.
-
Trời xanh mây trắng.
Rõ là ở thành phố Bắc Kinh còn tuyết, nhưng ở đây chỉ cần mặc áo tay ngắn thì khá ấm áp.
Được phơi nắng, Chaeyoung thoải mái duỗi lưng.
Lisa nhìn nàng đầy yêu chiều, tay khác giơ lên véo lỗ tai đen của nàng.
"Chaeng!" Tô Ức đột nhiên xông ra.
Cô ta đưa theo người quay phim của mình bước tới: "La tổng, Chaeng, hai người cũng định đi dạo biển hả?"
"Ừ." Lisa hờ hững đáp lại.
Chaeyoung tò mò nhìn cô ta.
Tô Ức cầm rất nhiều đồ, vừa có phao vừa có trang bị dưới nước.
Thấy nàng nhìn những thứ này, Tô Ức cười nói: "Chaeng thích hả? Chỗ cô còn một con vịt nhỏ, vừa lúc thích hợp cho nhóc. Lát nữa nhóc cứ ngồi lên đây trôi bồng bềnh trên nước nè nha."
Mắt Chaeyoung sáng rực: "Áu?" Thật hả?
Tô Ức nhướng mắt hoa đào, mỉm cười: "Tin cô đi, cô rất biết nghịch nước nhé, lát nữa cô sẽ dẫn nhóc đi chơi nha!"
"Áu..." Chaeyoung đồng ý.
"Vậy nhóc có thể cho cô xoa đầu không nè?" Tô Ức dè dặt hỏi.
Chaeyoung không do dự, thò đầu ra.
Nè xoa đi.
Loài người này không tồi, trước đây cô ta từng nói đỡ cho nàng, vả lại ngoại hình cũng đẹp. Cô cũng không ghét mùi hương toả ra từ nàng, huống hồ còn muốn tặng quà cho nàng nữa!
Tô Ức tháo tất cả trang sức trên tay xuống, bàn tay đẹp đẽ chầm chậm đặt lên đầu nàng rồi nhẹ nhàng xoa.
Ưʍ...
Đúng là xúc cảm hệt như trong tưởng tượng.
Lisa lạnh lùng quan sát. Chẳng hiểu sao khi nhìn cái tay kia, cô đột nhiên thấy cực kì gai mắt.
Trong lúc không chú ý, sắc mặt cô bỗng chốc sa sầm.
Là một loài vật lông xù, Chaeyoung đã quen với việc bị người khác xoa đầu.
Không chỉ người nhận nuôi mà hầu như ai gặp nàng cũng đều muốn sờ nàng, đương nhiên là nàng không cho cho rồi, trừ phi nàng thấy người đó thuận mắt.
Người trước mặt đây cũng coi như là thuận mắt nàng.
Vốn dĩ Tô Ức chỉ muốn sờ một chút, nhưng mà một chút, một chút, lại thêm một chút.
Cô ta cảm thấy tay mình như bị dính chặt luôn rồi, không chỉ muốn sờ tiếp mà còn muốn ôm vào lòng nựng cho đã...
Đây là con vật lông xù mềm mại nhất mà cô ta từng thấy.
Hơn nữa còn rất giống gấu trúc.
Cái thú vui x0a n4n bộ lông xù như bông của gấu trúc này, những người chưa từng thử làm sao mà hiểu được chứ!
Cách đó không xa, Tôn Mai Ngọc nhìn thấy một màn này lại nhịn không được mà cảm thán: "Thật là bổ mắt nha, hai cực phẩm soái ca với hai phong cách khác biệt lại xuất hiện cùng lúc!"
Đạo diễn Chương lại rất bình tĩnh, ông ta không có hứng thú với trai đẹp, ông ta chỉ muốn sờ bộ lông xù kia.
Mà bộ lông xù kia ông ta lại không sờ được.
Thật ngứa tay mà.
Vì vậy, Đạo diễn Chương thở dài hỏi Phương Hải: "Bên phía bờ biển đã sắp xếp xong hết chưa?"
"Xong hết rồi, vừa nãy lúc mà mấy người Cam Vũ Quyên đi qua đó, bảo vệ cũng đến rồi. Bây giờ bên đó đã xong xuôi hết rồi, La tổng và Tô Ức lúc nào cũng có thể qua đó." Phương Hải trả lời.
Đạo diễn Chương gật đầu.
Phía trước, Lisa rốt cuộc nhịn không được mà chậm rãi lên tiếng: "Sờ đủ chưa?"
Giọng nói lãnh đạm vô cảm, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Tô Ức lúc này giống như sực tỉnh, thu tay lại, có chút xấu hổ mỉm cười, ngón tay hơi cuộn lại.
Lisa lại không nhịn được mà đưa tay ra nhẹ nhàng kéo tai Chaeyoung.
Chaeyoung nghiêng đầu: "Áu!" Người nhận nuôi làm sao vậy?
Sao lại kéo tai Chaeng?
Nàng là đang hỏi cô.
Cô thở mạnh ra một hơi rồi nói: "Không sao, lát nữa cứ chơi thoải mái." Có thể nói gì với một cục bông đen trắng cơ chứ.
Nói xong, cô ôm nàng tiếp tục đi về phía bờ biển, Tô Ức nhanh chóng theo sau.
Một đám người phía sau cũng ùn ùn đuổi theo.
Vì đang quay trương trình giải trí, lại thêm phong cảnh bờ biển như vậy nên khách du lịch vô cùng nhiều, ê-kip đã xin một khu riêng, họ bao quanh khu vực này, những ngày này, khách mời có thể dạo chơi trong đây.
Nhưng mà làm vậy bọn họ cũng sẽ bị giới hạn ở trong này.
Nếu họ đổi một chỗ khác, thì sẽ bị nhấn chìm trong vô số người vây xem, như vậy ê-kip vừa khó ghi hình mà các khách mời cũng sẽ cảm thấy bị quấy nhiễu.
Cũng vì vậy mà khi Lisa mang theo Chaeyoung đến đã nhìn thấy trên bãi cát...
Cam Vũ Quyên và bạn trai trẻ đang ngọt ngọt ngào ngào show ân ái. Tình chàng ý thϊếp.
Trương Dương Triết cũng đang chơi đùa cùng Trương Tụng Hạo.
Tiếc là hình như Trương Tụng Hạo lại không thích thú lắm, môi mím lại, hầu như chỉ làm theo những gì mà Trương Dương Triết phân phó.
Tô Ức: "Chi Chì à, cô nói trợ lý đi lấy phao bơi vịt vàng nhỏ rồi!"
Chaeyoung nhìn cô ta: "Áu!" Vậy cô nhanh chút.
Cô ta giống như nghe hiểu được, gương mặt rạng rỡ, vui vẻ đáp: "Nhanh lắm!".
Chaeyoung nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ tò mò.
Áu, loài người này hình như giống như người nhận nuôi, đều có thể nghe hiểu ý của nàng nha!
Thấy nàng nhìn chằm chằm Tô Ức, Lisa hít một hơi thật sâu rồi đặt nàng xuống đất.
Sau đó, cô chỉ về phía sạp hàng cách đó không xa nói: "Ở đó có rất nhiều loại phao bơi, nhóc thích cái nào thì tới chọn đi."
Cô lấy mấy tờ tiền màu đỏ ở trong ví ra.
"Gấu trúc" mà cô nuôi, không cần phải dùng đồ của người khác.
"Áu" mắt Chaeyoung sáng lên.
Chứng tỏ rằng so với "vịt vàng nhỏ", thì nàng lại càng thích tự mình chọn lựa hơn.
Xuống núi lâu như vậy rồi, nên nàng biết muốn mua đồ thì phải có "tiền", mà "tiền" chính là mấy tờ màu đỏ người nhận nuôi đưa cho nàng lúc này.
Nàng há miệng, muốn ngậm lấy tờ màu đỏ.
Lisa thu tay lại, bất lực nói: Đừng có cái gì cũng dùng miệng chạm vào, rất bẩn.
Vì vậy, cô cầm tiền, cùng nàng đi mua phao bơi.
Sạp hàng nhỏ này cũng thuộc phạm vi mà bọn họ khoanh vùng, nhưng hơi sát phía ngoài, vì vậy lúc này có rất nhiều fan và du khách tập trung bên ngoài, la hét
"Tô Ức!!"
"Tô Ức!!"
Uy lực của đỉnh lưu là vô tận.
Cũng có rất nhiều người nhận ra Lisa, nhưng cô lại không phải người trong giới, hơn nữa còn là ông chủ lớn, lại trưng ra bộ dáng lạnh lùng, những người vây xung quanh đều không dám hô tên cô.
Đương nhiên cũng không ít người nhận ra Chaeng, nhưng dù sao đó cũng là "thú cưng", mọi người cũng sẽ không hò hét lung tung.
Đi đến trước sạp hàng, hiển nhiên ông chủ rất vui vẻ khi họ đến mua đồ, liền nhiệt tình hỏi: "Muốn mua gì sao?"
Lisa nhìn Chaeyoung: "Nhóc tự chọn đi."
Chaeyoung bước lên trước, đôi mắt lấp lánh nhìn mấy phao bơi trước mặt, hiển nhiên là đang lựa chọn.
Chó còn có thể tự chọn đồ sao?
Đám fan vốn dĩ đang chụp hình Tô Ức, không biết từ lúc nào đã hướng ống kính về phía chú chó nhỏ.
Nàng thực sự là có ma lực thu hút mọi ánh nhìn.
Mà lúc này Chaeyoung đang ngắm nghía mấy cái phao bơi, cũng đã chọn được cái mà nàng thích.
Đó là một cái có màu sắc lấp lánh như một bầu trời sao, nàng vừa thấy đã thích, giơ móng vuốt nhỏ lên chỉ vào cái đó rồi kêu: "Áu!"
Ông chủ hết sức kinh ngạc: "Chú nhóc này thực sự có thể tự chọn này?"
"Ừm" Lisa không nhiều lời, đưa tiền cho ông chủ, "Lấy cái này đi."
Ông chủ liền lấy xuống.
Lúc này, trong sạp hàng không chỉ có một mình ông chủ, còn có con của ông chủ là một bé gái mới lớn.
Nàng bé vừa mới lấy một cây kem trong tủ lạnh ra, cắn một cái, vừa ăn kem vừa nhìn bọn họ.
Khoảnh khắc mà ánh mắt của Chaeyoung va vào cây kem, nàng bất động...
Tuy nàng chưa từng được ăn món đồ này, nhưng nàng có thể ngửi thấy, là một mùi vị rất ngon!
Vì thế
"Áuu" Chaeyoung chỉ cây kem trong tay nàng bé, nhìn Lisa.
Lisa: "...Nhóc không ăn được." Khóe miệng giật giật.
"Ư ư". Nàng đi qua, ôm lấy chân cô làm nũng.
"A" trong đám người vây xem có người kinh ngạc kêu lên.
Rõ ràng là họ không hề nghĩ tới chú chó lại có phản ứng như vậy.
Biết đòi đồ ăn lại còn biết làm nũng.
Chú chó nhỏ này còn có linh tính hơn những gì thấy trên mạng.
Lisa bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, tiếp tục từ chối: "Nhóc thực sự không thể ăn kem, đây là đồ lạnh, không tốt cho dạ dày của gấu trúc."
"Ư ư ư..." Nàng ôm chân cô, làm nũng.
Ăn được mà, ăn được mà!
Nhân loại ăn được, nàng cũng ăn được.
Giống như đứa bé đòi đồ chơi, nhưng nàng không khóc lóc ăn vạ mà lại làm ra hành động so với khóc lóc ăn vạ càng khiến người ta mềm lòng không thể từ chối hơn.
Cái dáng vẻ ngồi trên giày da, ôm lấy chân, ánh mắt trông mong mà nhìn như vậy, ai mà từ chối được chứ?
Chí ít thì những người vây xem đã không thể từ chối rồi.
"La tổng, mua cho Chaeng đi mà!!" Có fan trong đám đông hét lên.
"Mua đi mà!!"
"Chaeng, mẹ mua cho con!!"
"Ôi ôi ôi, mua đi, nhanh mua đi."
"Ai có thể từ chối chứ?"
...
Ngay cả ông chủ cũng mỉm cười cầm kem đưa cho Lisa: "Cứ cho nó thử một miếng đi, lạnh như vậy, nó ngửi rồi có thể sẽ không ăn đâu."
Lisa khóe miệng giật giật.
Không, cô biết, nếu nàng nhóc này đã muốn thử, vậy thì chắc chắn sẽ ăn, thậm chí còn rất thích.
Nàng không giống với những chú chó bình thường khác.
"Ngao~" Ánh mắt càng thêm khao khát, mắt long lanh nước, trông mong mà nhìn cô, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
Lisa thở dài, chuẩn bị cầm lấy kem dự định chỉ cho nàng ăn một chút.
Một cái tay khác giơ lên cầm lấy kem trước cô, Tô Ức xuất hiện trước mắt với gương mặt tươi cười
"Tô Ức~". Cách đó không xa, các fan bắt đầu gào thét.
Tạo ra một làn sóng âm thanh.
Tô Ức mỉm cười vẫy vẫy tay, gương mặt đẹp trai dưới ánh mặt trời tỏa sáng rạng rỡ, lại dẫn đến thêm một trận la hét chói tai nữa.
Tô Ức lập tức thu hồi mắt, bóc kem, ngồi xuống, đưa đến trước mặt Chaeyoung, giọng điệu cưng chiều: "Chaeng, đến đây, thử một miếng nào."
Tầm mắt nhìn về phía Lisa: "La tổng, cho nó ăn một miếng đi, lạnh như vậy nó ăn một miếng chắc là sẽ không ăn nữa đâu."
Chaeyoung nhìn nhìn cây kem và Tô Ức, không nhúc nhích, lại nhìn Lisa.
Vẫn là nên hỏi ý kiến người nhận nuôi thôi, đây là người nuôi nàng, tờ đỏ đỏ cũng là cô cho!
Hành động này của nàng đã khiến cho tâm trạng đang u ám của Lisa khá lên không ít, khóe miệng nhếch lên, bất lực nói: "Vậy nhóc chỉ có thể ăn một miếng thôi, biết chưa?"
Chaeyoung mạnh mẽ gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn.
Ừm, chỉ ăn một miếng thôi.
Sau đó há miệng thật lớn, một ngụm cắn hết hơn nửa cây kem.
Thật sự là một miếng mà.
Lisa:"..."
Tô Ức:"..."
Đám đông choáng váng.
Ngay sau đó là một trận cười vang, tất cả mọi người đều cười thành tiếng.
"Ha ha ha!! Đáng yêu quá!"
"Ôi mẹ ơi, mau mau chụp lại!"
"Cún con ơiii, quá đáng yêu rồi ha ha ha!"
"Buồn cười quá, ăn một miếng muốn hết luôn."
...
Chaeyoung giờ khắc này không quan tâm tới tiếng cười của người khác, nàng chỉ lo ngốn một ngụm hết hơn nửa cây kem, nhưng lại không biết kem vừa được lấy từ tủ lạnh thật sự rất rất lạnh!
Mà miếng kem vẫn còn đang ở trong miệng nàng, lấp đầy cả miệng.
Mặt nàng lập tức đổi sang biểu tình đau đớn.
Há to miệng hà hơi, muốn nhổ ra ngoài
Ơ, nhưng mà ngon thật nha!
Nàng lại ngậm miệng lại, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục giữa "hưởng thụ" và "đau đớn", chân nhỏ che miệng, chỉ sợ rằng bản thân sẽ nhả mất miếng kem mà khó khăn lắm mới có được.
Có chút sống động quá rồi.
Lisa: "..."
Tô Ức: "...Phụt!"
Đạo diễn Chương sắp xếp người quay phim, cố hết sức quay lại hết mọi biểu cảm của nàng.
Kem trong miệng từ từ tan ra, từ từ được nàng làm ấm, gương mặt đau đớn của nàng cuối cùng cũng biến thành hưởng thụ, sau khi ăn hết kem, ánh mắt nàng lại hướng về phía... nửa nhỏ miếng kem còn sót lại trên tay Tô Ức.
Lisa vươn tay ra nhấc nàng lên.
"Áu" Bị nhấc lên mạnh mẽ nhưng ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi cây kem, kháng nghị.
Lisa vô cảm nói: "Còn ăn nữa sẽ bị cắt đồ ăn vặt."
Thứ đồ lạnh như vậy, một ngụm hết hơn nửa cái, đâu dám cho nàng ăn nữa chứ.
Chaeyoung: "..."
Ngoan ngoãn bị cô mang đi, chân nhỏ co lại, tuy là mắt vẫn nhìn cây kem, nhưng miệng mím lại, ủy khuất mà không dám đòi hỏi.
Haizz
Thở dài một hơi, tai cụp lại, đuôi thì buông thõng, mắt và khóe miệng rủ xuống.
Tâm tình và thái độ của nàng đều được thể hiện bằng ngôn ngữ cơ thể.
Mà đám đông xung quanh...
"Ha ha ha ha!!" Vẫn tiếp tục cười vang, vừa cười vừa chụp, người càng ngày càng đông.
Chaeyoung nhìn bọn họ, lại thở dài một hơi oán hận.
Buồn vui của nhân loại và gấu trúc, vốn dĩ chẳng hề tương đồng.
Sự đau buồn của nàng, lại chính là cội nguồn niềm vui của bọn họ.
Nàng quay người, chui vào trong lòng Lisa, không muốn nhìn những nhân loại "vui vẻ" kia nữa.
Tổn thương rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top