Chương 9

Sau khi ăn xong, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đi đánh răng rồi lên giường ngủ.

Có vẻ như vì sắp chia xa nên đêm nay Phó Hàn Chu dính người cực kỳ, hắn hỏi Tô Vân Cảnh vài lần rằng liệu có vì khoảng cách xa xôi mà dần xa cách với hắn không.

Biết bé khốc kiều khuyết thiếu cảm giác an toàn nên Tô Vân Cảnh rất kiên nhẫn mà nói với hắn rằng sẽ không.
Vẫn luôn như vậy tới 12 giờ đêm, Tô Vân Cảnh buồn ngủ không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Phó Hàn Chu nhìn người đang ngủ say trong bóng tối, hắn dựa lại gần, ôm lấy Tô Vân Cảnh. Đúng như Tô Vân Cảnh nói, hai người bọn họ còn nhỏ, có rất nhiều chuyện không thể làm chủ được.

Đặc biệt là Phó Hàn Chu.

Hắn rất nhỏ yếu, ăn, mặc, ở đều phải dựa vào người khác.

Tuy rằng vợ chồng Tống Văn Thiến đối xử với hắn không tồi nhưng cái "không tồi" này được xây dựng với tiền đề là biểu hiện ngoan ngoãn giả dối của hắn.

Hơn nữa loại "không tồi" này rất không ổn định, chờ Tống Văn Thiến sinh ra đứa bé trong bụng sẽ không còn đặt sự chú ý lên một người ngoài chẳng có quan hệ huyết thống với bà ấy.

Hòa thuận của bọn họ bây giờ giống như pháo hoa ngày đó, lướt qua trong giây lát, tràn ngập sự không xác định. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao Phó Hàn Chu đồng ý trở về với Thẩm Niên Uẩn.

Hắn phải mạnh mẽ lên.

Nếu Tô Vân Cảnh không có năng lực nuôi hắn thì hắn có thể nuôi Tô Vân Cảnh.

———————

Tô Vân Cảnh gặp ác mộng cả nửa buổi.

Trong một có một con rắn lớn dính nhớp khiếp người cuộn vài vòng quanh cậu, quấn chặt đến nỗi cậu tức ngực khó thở, hô hấp không thuận.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tô Vân Cảnh không ngủ ngon, rất giống bị yêu tinh hút hơn nửa tinh nguyên. Trong tay có cảm giác lông xù xù làm huyệt thái dương của cậu thình thịch kinh hoàng.

Cúi đầu thì thấy hóa ra là tóc của Phó Hàn Chu.

Bé khốc kiều đè trên người hắn, toàn bộ cánh tay của Tô Vân Cảnh bị áp đến không còn cảm giác. Tô Vân Cảnh vừa cử động, lông mi dày dài của Phó Hàn Chu run rẩy, sau đó mở mắt, trong đôi mắt đen nhánh còn có vẻ mê mang.

Thấy Tô Vân Cảnh nhíu mày, không ngừng hít khí lạnh, Phó Hàn Chu vội vàng xoa bóp cánh tay bị tê của cậu.
Phó Hàn Chu không niết còn tốt, niết một cái làm Tô Vân Cảnh có cảm giác như mấy nghìn cây kim chọc vào xương cậu, miệng kêu không ngừng.

Tô Vân Cảnh chờ cánh tay dễ chịu hơn chút rồi mới chậm rãi hoạt động cánh tay ấy.

Cậu nhìn không được hỏi Phó Hàn Chu, "Tối qua lúc ngủ ấy, cậu không chê cộm sao?"

Phó Hàn Chu bóp vai cho Tô Vân Cảnh, thấp giọng nói, "Nửa đêm tớ thấy hơi lạnh nên sát lại cho ấm."

Tô Vân Cảnh:......!Rồi hiểu.

———————

Thẩm Niên Uẩn đặt vé máy bay bay lúc 9 giờ, chưa đến giờ ông ấy đã tới đón người. Lúc Thẩm Niên Uẩn tới, nhà Tô Vân Cảnh đang ăn sáng.

Hôm nay là thứ năm, Tô Vân Cảnh còn phải đi học nên không thể đưa Phó Hàn Chu ra sân bay.

Tống Văn Thiến chuẩn bị cho Phó Hàn Chu một túi đồ ăn to, bên trong có dưa chuột chua bà muối, đậu hủ khô và lỗ đại bổng cốt(?).

Mấy thứ linh tinh vụn vặt chứa đầy cả một túi.

Thừa dịp Tống Văn Thiến dặn dò Phó Hàn Chu nhớ thường xuyên trở về thăm họ, Tô Vân Cảnh nói với Thẩm Niên Uẩn, "Chú ơi, con có thể nói chuyện riêng với chú không?"

Thẩm Niên Uẩn hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Tô Vân Cảnh, sau đó gật đầu, theo cậu vào phòng ngủ.

Tô Vân Cảnh đưa cho Thẩm Niên Uẩn một quyển vở nhỏ, "Cái này là do con viết, Hàn Chu không phải người hay bắt bẻ nhưng cũng có thứ yêu thích và thói quen sinh hoạt nhỏ."

Mấy thứ này có thể giúp Thẩm Niên Uẩn thêm hiểu Phó Hàn Chu. Cũng có thể giúp Phó Hàn Chu nhanh chóng hòa nhập với hoàn cảnh sinh hoạt mới.

Trên gương mặt lãnh túc anh tuấn của Thẩm Niên Uẩn nhiễm chút ý cười, ánh mắt nhìn Tô Vân Cảnh cũng ôn hòa hơn rất nhiều, "Con có tâm quá."

Tô Vân Cảnh mang gương mặt trẻ con nghiêm túc nói, "Hàn Chu là người rất cô đơn, lúc con quen biết bạn ấy thì cơ bản bạn ấy không chơi cùng những bạn nhỏ khác. Sau đó con lại nghe được rằng trước kia mẹ bạn ấy đối xử không tốt với bạn ấy, con cũng nhìn thấy trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương."

Nghe được những điều này, Thẩm Niên Uẩn cũng nhịn không được thở dài.

Phó Đường là người phụ nữ có tính cách như thế nào, Thẩm Niên Uẩn hiểu rõ. Nhiều năm như vậy để Phó Hàn Chu đi theo người phụ nữ ấy chịu khổ, trong lòng Thẩm Niên Uẩn cũng khó chịu.

Nhìn thấy sự áy náy trên mặt Thẩm Niên Uẩn, Tô Vân Cảnh tiếp tục nói:
"Hình như Hàn Chu còn tận mắt nhìn thấy mẹ mình nhảy từ trên lầu xuống, buổi tối cậu ấy hay gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại thì cảm xúc suy sút rất nhiều."

"Hy vọng về sau chú có thể ở bên cậu ấy nhiều chút, đặc biệt là lúc cậu ấy gặp ác mộng.

Mẹ con cũng rất thương cậu ấy, nói rằng cậu ấy chịu khổ quá nhiều, trong lòng chắc chắn sẽ để lại bóng ma."
Lúc này Tô Vân Cảnh không sợ mình biểu đạt quá mức thành thục sẽ khiến Thẩm Niên Uẩn hoài nghi.

Cảm xúc của Thẩm Niên Uẩn đối với Phó Hàn Chu là áy náy không thể nghi ngờ.

Bởi vậy Thẩm Niên Uẩn đặc biệt lo lắng chuyện Phó Hàn Chu có thể biến thành Phó Đường thứ hai, dù sao thì gia tộc bọn học có bệnh về phương diện tinh thần có tính di truyền.

Trong tiểu thuyết, Thẩm Niên Uẩn cực kỳ coi trọng các vấn đề về phương diện tinh thần của Phó Hàn Chu, tìm cho hắn rất nhiều bác sĩ tâm lý. Ngày thường Thẩm Niên Uẩn bận rộn công tác nên rất ít câu thông với Phó Hàn Chu.

Tuổi thơ mà Phó Hàn Chu trải qua chỉ có chích thuốc và làm trị liệu tâm lý.
Điều này làm Phó Hàn Chu cảm thấy rằng mọi người đều coi hắn bị bệnh tâm thần.

Có lẽ ý định ban đầu của Thẩm Niên Uẩn không phải như vậy nhưng hành động của ông ấy lại gây tổn thương cho Phó Hàn Chu.

Những điều Phó Hàn Chu từng trải qua hồi bé làm hắn thiếu tình thương, hơn nữa hắn còn tận mắt chứng kiến mẹ ruột tử vong, còn là cái chết thảm thiết nữa.

Bất luận là ai, chỉ cần là người bình thường đều sẽ lưu lại bóng ma tâm lý.
So với bác sĩ tâm lý thì sự quan tâm của người nhà còn quan trọng hơn.

Cố tình hai cha con bọn họ, một người thì bận rộn công việc, người còn lại tự khép kín lòng mình, không dễ dàng tin tưởng người khác. Điều này khiến cho tình huống càng ngày càng không ổn.

Vậy nên Tô Vân Cảnh hai bút cùng vẽ, đêm qua thì khuyên nhủ Phó Hàn Chu, hôm nay nhắc nhở Thẩm Niên Uẩn một chút.

Hai bút cùng vẽ: tiến hành đồng bộ (ví với việc hai phía cùng tiến hành).

———————

Lúc Tô Vân Cảnh xuống lầu tiễn Phó Hàn Chu thì bị đối phương ôm chặt lấy.

Biết trong lòng Phó Hàn Chu không muốn buông, Tô Vân Cảnh cười an ủi hắn, "Chờ đến lúc nghỉ đông thì cậu có thể trở về thăm tớ mà, đến lúc đó tớ mua kẹo hồ lô cho cậu ăn."

Phó Hàn Chu trầm mặc nắm ống tay áo của Tô Vân Cảnh. Hắn không muốn đi, không muốn rời khỏi Tô Vân Cảnh, đặc biệt là vào lúc này.

Chỉ mấy tháng nữa thôi là Tô Vân Cảnh sẽ có em gái, sự chú ý dành cho Phó Hàn Chu vốn đã giảm, bây giờ rời khỏi cô nhi viện thì sự chú ý mà Tô Vân Cảnh dành cho hắn sẽ ngày càng ít.

Hắn cực kỳ ghen ghét với đứa bé trong bụng Tống Văn Thiến. Đố kỵ việc nó chỉ cần sinh ra là tự nhiên trở thành một phần của gia đình này.

Không giống hắn, chẳng sợ hắn ngụy trang tốt hơn nữa, hòa nhập tốt hơn nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật hắn là người ngoài.

Vì hiểu rõ điều này nên Phó Hàn Chu không thể không rời đi.

Cuối cùng, Phó Hàn Chu vẫn chậm rãi thả ra, hắn rũ mắt, đột nhiên nói một câu, "Vậy về sau không được mua cho người khác."

"Hả?" Tô Vân Cảnh nhất thời không hiểu được ý của hắn.

Phó Hàn Chu ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh rất nghiêm túc, "Nếu cậu đã đồng ý mua kẹo hồ lô cho tớ vậy thì trước đấy không thể lại mua cho người khác."

Sau này cũng không thể. Đồ vật đã cho hắn rồi thì không thể cho người khác!

Tô Vân Cảnh:......!

Một cái kẹo hồ lô thôi mà, sao lại làm cậu có cảm giác như đang thề non hẹn biển vậy nè. Đồng ý với Phó Hàn Chu, thì không thể cho người khác, nếu không chính là một bé tra nam.

Tô Vân Cảnh giải đọc cái hành vi này của Phó Hàn Chu là chứng sợ hãi trước khi chia lìa.

"Được, nghỉ đông tớ chờ cậu về." Tô Vân Cảnh hiểu được sự nhạy cảm của Phó Hàn Chu, hơn nữa còn dung túng sự nhạy cảm ấy.

Lúc này Phó Hàn Chu mới vừa lòng.

Chờ đến sau khi Phó Hàn Chu ngồi vào xe, nhìn chiếc ô tô màu đen đang xa dần ấy, Tô Vân Cảnh mới sinh ra phiền muộn.

Bé khốc kiều cậu nuôi nửa năm, cuối cùng vẫn đi với người nhà của mình rồi.

———————

Phó Hàn Chu nhìn chằm chằm vào Tô Vân Cảnh từ gương chiếu hậu. Thẳng đến khi người biến mất, hắn cũng không thu hồi tầm mắt.

Cảnh vật ven đường dần lại trong mắt Phó Hàn Chu nhưng lại chẳng có thứ gì thật sự vào được đôi con ngươi đen nhánh ấy.

Không biết qua bao lâu thì Phó Hàn Chu mới mở miệng, hắn hỏi Thẩm Niên Uẩn ngồi bên cạnh, "Các người nói chuyện gì?"

Phó Hàn Chu nhìn thấy Tô Vân Cảnh gọi Thẩm Niên Uẩn vào phòng nhưng không biết hai người nói chuyện gì.

Phó Hàn Chu khó có được lần chịu chủ động nói chuyện với ông, Thẩm Niên Uẩn cũng có hứng thú tâm sự nhiều với hắn.

Mà Tô Vân Cảnh là cửa đột phá không tồi, Thẩm Niên Uẩn có nhìn ra được Phó Hàn Chu có tình cảm rất sâu với đứa bé kia.

"Cũng không nói gì, nó cho ba một quyển vở nhỏ, nói với ba một ít thói quen sinh hoạt của con."

Trước mắt Thẩm Niên Uẩn không muốn nói về mẹ của Phó Hàn Chu với hắn nên giấu đi những câu nói sau đó của Tô Vân Cảnh.

Phó Hàn Chu dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Thẩm Niên Uẩn, rất lễ phép hỏi hắn, "Tôi có thể xem quyển vở kia không?"

Thấy Phó Hàn Chu ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng Thẩm Niên Uẩn rất tốt, ông đưa quyển vở lớn bằng bàn tay mà Tô Vân Cảnh đưa ông cho Phó Hàn Chu.

Phó Hàn Chu lật một tờ.

Chữ viết bên trên hắn rất quen thuộc, đúng là Tô Vân Cảnh viết. Vì để phù hợp với nhân thiết trẻ tám tuổi, Tô Vân Cảnh cố ý viết chữ thật lớn.

Tô Vân Cảnh dùng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết, cậu ấy dị ứng với lông của đào, không thích ăn gừng, rau thơm...!
Nội dung cũng không nhiều, chỉ hai trang giấy nhưng Phó Hàn Chu nhìn rất lâu.

Có vài chữ hắn không biết nhưng dựa vào nhận thức mà đoán mò cũng có thể đoán đúng khoảng bảy, tám phần.

Thẩm Niên Uẩn còn chưa xem qua nội dung Tô Vân Cảnh viết nên trước khi lên máy bay muốn Phó Hàn Chu đưa lại quyển sổ nhỏ này.

Phản ứng của Phó Hàn Chu rất lạnh nhạt, hắn khép quyển sổ nhỏ lại thả vào ba lô của mình, "Có vấn đề gì sau này có thể trực tiếp hỏi tôi."

Ý tứ rất đơn giản, sổ nhỏ này hắn tịch thu.

Thẩm Niên Uẩn:......!

Thẩm Niên Uẩn nhìn đứa con hai mặt của mình, nhất thời không nói gì.

———————

Tuy Phó Hàn Chu đã rời đi nhưng quan hệ của hai người cũng không bị cắt đứt. Mỗi ngày Phó Hàn Chu sẽ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho Tô Vân Cảnh.

Từ cuộc trò chuyện, Tô Vân Cảnh biết được Phó Hàn Chu và Thẩm Niên Uẩn phụ từ tử hiếu, quan hệ ngày càng hòa hợp.

Tô Vân Cảnh vô cùng vui vẻ.

Có vẻ như vì nhiệm vụ của Tô Vân Cảnh hoàn thành nên hệ thống không định để cậu tiếp tục ở lại thế giới này.

Vào một đêm nọ, Tô Vân Cảnh bị khẩn cấp đưa vào bệnh viện. Chờ sau khi cậu tỉnh lại thì đã là chuyện của hôm sau rồi. Trên cổ tay còn đột nhiên xuất hiện hai chữ số, 10.

Lúc đầu Tô Vân Cảnh không biết hai cữ số ấy đại biểu cho điều gì, cứ sau một ngày thì con số ấy bị trừ đi một.

Tô Vân Cảnh có ngốc cũng hiểu được rằng, đây đâu phải con số, nó rõ ràng là sinh mệnh của cậu đang đếm ngược.

Tô Vân Cảnh không khỏi cười khổ, hệ thống thật đúng là tá ma giết lừa.

Tá ma giết lừa, tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa.

Một khi cậu hoàn thành nhiệm vụ thì ngay lập tức sắp xếp để cậu rời khỏi thế giới này, ngay cả điểm hay thưởng cũng chẳng có.

Thân thể của Tô Vân Cảnh ngày càng suy yếu, Tống Văn Thiến và Lục Đào cũng ngày càng thương tâm. Mỗi lúc như vậy, Tô Vân Cảnh cũng không biết có nên nói chân tướng cho bọn họ không, cũng chẳng biết từ biệt lần cuối với bé khốc kiều như nào..

Trong những ngày nằm viện, Tô Vân Cảnh vẫn trò chuyện với Phó Hàn Chu mỗi ngày.

Bây giờ Phó Hàn Chu khó khăn lắm mới bắt đầu cuộc sống mới, Tô Vân Cảnh cũng chẳng biết cái chết của cậu liệu có gây đả kích đến Phó Hàn Chu hay không. Đây là nguyên nhân quan trọng nhất cậu không nói với Phó Hàn Chu.

Tô Vân Cảnh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định viết một bức thư cho Phó Hàn Chu, trong thư nói sự thật cho hắn biết, dù gì thì so với việc tận mắt nhìn thấy cậu qua đời sẽ dễ chịu hơn chút.

Tốc độ đưa thư hiện tại rất chậm, bình thường nhanh nhất cũng cần hai ngày.

Tô Vân Cảnh cách Phó Hàn Chu mấy trăm cây số, phải cần khoảng bốn đến năm ngày mới có thể gửi đến nơi.

Tình huống hiện tại của Tô Vân Cảnh đã rất tệ, bức thư này cậu viết đứt quãng trong hai ngày rồi mới để Tống Văn Thiến bỏ vào hòm thư. Gửi thư xong, cùng ngày Tô Vân Cảnh chủ động gọi điện thoại cho Phó Hàn Chu.

Không phải vào thứ bảy mà buổi chiều có thể nhận được điện thoại của Tô Vân Cảnh là một niềm vui ngoài ý muốn của Phó Hàn Chu.

Nhưng điều Tô Vân Cảnh nói lại chẳng làm Phó Hàn Chu vui như vậy.

"Chúng tớ sắp được nghỉ rồi, trước kỳ nghỉ trường tớ có tổ chức một Đông Lệnh Doanh, mẹ tớ đăng ký giúp tớ rồi. Ngày mai tớ bắt đầu tham gia tập huấn rồi, sau này không thể nhận điện thoại của cậu được."

Tô Vân Cảnh nói hai câu thì nhịn không được ho.

Cậu nắm lấy chăn giường bệnh, miễn cưỡng nhịn được cơn đau đang dần bao trùm trong cổ họng.

Vừa nghe được Tô Vân Cảnh sẽ không gọi điện thoại cho mình nữa, ý cười trong đáy mắt Phó Hàn Chu biến mất không còn một mảnh, môi mím chặt.
Một lúc lâu sau, Phó Hàn Chu chớp mắt hỏi, "Đông Lệnh Doanh là cái gì?"
Giọng điệu thường thường, không chút lên xuống.

"Đông Lệnh Doanh là một loại tập huấn đặc thù, chủ yếu rèn luyện thân thể và ý chí của học sinh, vậy nên tớ sẽ cùng những người khác trong trường vào núi sâu sinh hoạt mấy ngày. Trên núi không có tín hiệu di động, thầy cô cũng không cho bọn tớ mang điện thoại theo."

Thân thể Tô Vân Cảnh cực kỳ tệ, không có tinh lự để mỗi ngày nói chuyện điện thoại với Phó Hàn Chu.

Đợi đến khi Phó Hàn Chu nhận được lá thư kia thì Tô Vân Cảnh chắc cũng rời khỏi thế giới này rồi. Có mấy ngày không liên hệ giảm xóc, Tô Vân Cảnh nghĩ, Phó Hàn Chu hẳn sẽ bớt đau lòng hơn chút.

Thật ra, những đứa trẻ tầm tuổi bọn họ sẽ chẳng biết nhiều về sống chết.
Nề hà tình huống đặc thù của bé bệnh kiều, thêm vào việc hắn rất ỷ lại cậu nên sẽ khó chịu hơn những đứa trẻ khác chút.

Tô Vân Cảnh cảm thấy may mắn rằng Phó Hàn Chu đã cởi mở hơn không ít, quan hệ với Thẩm Niên Uẩn ngày càng tốt, cậu không còn là người duy nhất mà Phó Hàn Chu tin tưởng nữa.

Nhưng Tô Vân Cảnh hiển nhiên xem nhẹ chỉ số thông minh của Phó Hàn Chu. Vào lúc giọng nói Tô Vân Cảnh dừng lại, Phó Hàn Chu liền biết cậu đang nói dối.

Phó Hàn Chu rũ mắt, tay cầm di động nắm chặt, đầu ngón tay nhiễm màu trắng xanh.

Vì sao lại muốn gạt hắn?

Vì sao sau này lại không muốn liên lạc với hắn?

Yết hầu Phó Hàn Chu lăn lăn, hắn nỗ lực áp xuống lệ khí sắp trào ra. Hắn vẫn ngoan ngoãn như trước, nhẹ nhàng nói một câu được với Tô Vân Cảnh.

Ngay sau đó, Phó Hàn Chu lại truy vẫn một câu, "Cậu nhớ rõ lời nói lúc trước sao?"

Môi Tô Vân Cảnh tái nhợt, muốn nói lại thôi mà mấp máy một lát.

Cậu nhớ rõ.

Ngày Phó Hàn Chu đi đó, cậu đồng ý chờ Phó Hàn Chu trở lại, mua cho hắn hồ lô ngào đường.

Ai biết được hệ thống hố cha như vậy.

Hồ lô ngào đường chắc chắn mua không được nhưng trong bức thư cậu gửi cho Phó Hàn Chu có để hai đồng tiền, để hắn tự mua cho mình.

Lời này Tô Vân Cảnh chắc chắn không thể nói cho Phó Hàn Chu.

"Cậu yên tâm, tớ nhất định để cậu ăn được hồ lô ngào đường." Tô Vân Cảnh hứa hẹn.

"Được."

Phó Hàn Chu ngoài miệng nói được nhưng trong lòng lại không yên tâm.
Thân thể Tô Vân Cảnh không tốt, ít nhiều gì hắn cũng biết một chút.
Bình thường Tống Văn Thiến cũng không cho cậu làm cái này, làm cái kia.Vậy nên không có chuyện Tống Văn Thiến đồng ý Tô Vân Cảnh tham gia cái hoạt động toán học ở Đông Lệnh Doanh kia.

Tô Vân Cảnh nói dối hắn, lừa hắn.

Cúp điện thoại xong, Phó Hàn Chu mặt mũi tối tăm gọi điện thoại cho Thẩm Niên Uẩn, nói cho đối phương biết, hắn muốn trở về.

Phó Hàn Chu là loại người một khi đã quyết định làm chuyện gì thì nhất định sẽ làm, Thẩm Niên Uẩn cũng không ngăn được hắn.

Hắn phải trở về xem Tô Vân Cảnh đang làm gì. Thời gian này Thẩm Niên Uẩn rất bận, không có thời gian trở về cùng Phó Hàn Chu. Nhưng lại không chịu nổi Phó Hàn Chu đã quyết nên chỉ có thể để trợ lý của chính mình theo Phó Hàn Chu đi tìm Tô Vân Cảnh.

Trợ lý đặt vé của chuyến bay gần nhất, bay mất ba giờ, sau khi hạ cánh lại gọi taxi.

Lăn lộn vài tiếng đồng hồ.

Lúc tới được mục đích thì cũng đã là 11 giờ đêm.

Phó Hàn Chu muốn gặp Tô Vân Cảnh, dọc đường đều nghĩ. Nhưng tới cửa nhà Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu lại có điểm chần chờ.

Hắn không thể cứ thế mà vào, nếu Tô Vân Cảnh ở nhà thật, trái lại sẽ hỏi hắn về gấp như vậy làm gì, hắn chẳng thể giải thích rõ ranfgd dược.

Dục vọng khống chế của Phó Đường rất mạnh, điểm này Phó Hàn Chu hoàn toàn được di truyền, hắn không chịu được chuyện vượt khỏi khống chế của hắn.

Hôm nay Tô Vân Cảnh gọi điện thoại là chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn. Tô Vân Cảnh là một người rất kỳ lạ, luôn sinh ra sự thương hại đối với những sinh vật nhỏ yếu.

Đối với những đứa bé trong cô nhi viện là vậy, đối với hắn cũng là như vậy. Chẳng qua, Tô Vân Cảnh càng thích hắn, có thể vì hắn lớn lên đẹp, cũng có thể hắn nhìn qua còn nhỏ yếu hơn.

Nhưng Phó Hàn Chu dù nhỏ yếu cũng không yếu hơn được một sinh mệnh mới.

Trong suy nghĩ của Phó Hàn Chu, sau khi em bé trong bụng Tống Văn Thiến được sinh ra, sự chú ý của Tô Vân Cảnh sẽ chậm rãi chuyển lên em gái cùng huyết thống máu mủ.

Phó Hàn Chu sớm đã xây dựng tâm lý về vấn đề này, hắn miễn cưỡng có thể tiếp thu. Nhưng đứa trẻ còn chưa ra đời, Tô Vân Cảnh không hề có dấu hiệu gì đột nhiên không muốn liên lạc với hắn nữa.

Tuy rằng Tô Vân Cảnh có nói ra lý do nhưng Phó Hàn Chu không tin, hắn cần phải đích thân tới xem mới an tâm.

Do dự mấy lần, cuối cùng Phó Hàn Chu không tiến vào, tìm khách sạn ở tạm. Buổi sáng ngày hôm sau, Phó Hàn Chu mới đi tìm Tô Vân Cảnh.

Trong nhà Tô Vân Cảnh không có ai, Phó Hàn Chu hỏi hàng xóm mới biết được Tô Vân Cảnh nằm viện, lại còn nằm viện vài ngày rồi chưa về. Tin tức này làm Phó Hàn Chu mờ mịt một lát, lúc lấy lại tinh thần, tay chân hắn lạnh băng.

Phó Hàn Chu lấy ra di động, gọi điện thoại cho Tống Văn Thiến. Bệnh tình Tô Vân Cảnh chuyển biến xấu rất nhanh, điều kiện chữa bệnh ở huyện hữu hạn, hai ngày trước Tống Văn Thiến đã chuyển tới bệnh viện thành phố.

Phó Hàn Chu cùng trợ lý gọi một chiếc xe, ngồi hơn một giờ mới tới được.

Phó Hàn Chu tới rất không đúng lúc, nếu tới sớm hơn mười phút, có lẽ còn có thể nhìn thấy Tô Vân Cảnh.

Bây giờ Tô Vân Cảnh đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tống Văn Thiến và Lục Đào nôn nóng chờ ở hành lang.
Mới hơn nửa tháng không thấy thôi mà hai vợ chồng tiều tụy hơn rất nhiều.

Đặc biệt là Tống Văn Thiến, mang bụng lớn ngồi ở ghế dài trước cửa phòng phẫu thuật, dưới mí mắt sưng đỏ là đôi mắt mang theo tơ máu.

Thấy Phó Hàn Chu tới, hai vợ cồng cũng chỉ chào hỏi, rốt cuộc Tô Vân Cảnh vẫn ở trong phòng giải phẫu, bọn họ chẳng ai có tâm tình hàn huyên.

Phó Hàn Chu cũng không giống lúc trước thò lại gần làm bộ ngoan ngoãn, hắn thậm chí không hỏi Tô Vân Cảnh bị bệnh gì, phẫu thuật có thành công hay không.

Hắn là trẻ con.

Sẽ không ai nói thật với hắn.

Phó Hàn Chu cũng không muốn nghe câu trả lời của họ.

Hắn đứng ở cửa phòng phẫu thuật, nhìn dòng chữ đang phẫu thuật hiện trên đèn, chờ Tô Vân Cảnh ra.

———————

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng phẫu thuật vẫn không mở ra.

Trong lúc đó trợ lý nhận một cuộc điện thoại của Thẩm Niên Uẩn, báo cáo với ông tình huống nơi này. Nghe được Tô Vân Cảnh đang làm phẫu thuật, Thẩm Niên Uẩn rất quan tâm tình huống của cậu, rốt cuộc cậu là bạn bè duy nhất của Phó Hàn Chu.

Trợ lý cũng không biết tình huống cụ thể nhưng nhìn biểu tình của cha mẹ Tô Vân Cảnh là biết đây không phải là tiểu phẫu.

"Vậy Hàn Chu đâu, hắn có chuyện gì không?" Thẩm Niên Uẩn hỏi.

Nghe vậy, trợ lý nhìn về phía Phó Hàn Chu.

Thiếu niên nho nhỏ mặt mày tinh xảo, thần sắc cực kỳ bình thản. Bình tĩnh đến nỗi không giống biểu hiện mà một đứa trẻ bảy tuổi nên có. Trợ lý kì quái liếc mắt nhìn Phó Hàn Chu.

Không phải là bạn tốt nhất sao, sao không cảm thấy hắn lo lắng chút nào?
Phó Hàn Chu đúng là không lo lắng, Tô Vân Cảnh từng nói sẽ luôn bên hắn, cũng đồng ý với hắn sẽ mua kẹo hồ lô cho hắn.

Hắn có kiên nhẫn, ngoan ngoãn chờ ở đây, chỉ cần cửa mở ra, Tô Vân Cảnh sẽ từ bên trong ra tới.

Phó Hàn Chu nhìn chằm chằm vào đèn biểu thị đang phẫu thuật. Qua bốn, năm giờ, cửa phòng giải phẫu cuối cùng cũng mở ra.

Người từ bên trong đi ra không phải Tô Vân Cảnh mà là một bác sĩ nam mặc quần áo giải phẫu.

Thân Thể Tống Văn Thiến đột nhiên cứng lại, dưới sự nâng đỡ của Lục Đào mới có thể đứng lên, vừa sợ hãi vừa kỳ vọng nhìn bác sĩ.

Đối phương tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt xin lỗi, "Rất xin lỗi! ! "
Bác sĩ còn chưa nói xong, thân thể Tống Văn Thiến chấn động mạnh, cẳng chân bà mềm nhũn, thân mình trượt xuống.

Lục Đào nhanh tay lẹ mắt đỡ Tống Văn Thiến, người cũng đã hôn mê.

"Văn Thiến, em làm sao vậy, em đừng làm anh sợ.

" Một người đàn ông hơn 1m8, bây giờ giống như đã hoàn toàn khóc, âm thanh mang theo khóc nức nở, "Bác sĩ, bác sĩ, mau xem cho em ấy."

Bác sĩ vội vàng tiến lên hỗ trợ.

Phó Hàn Chu còn đứng ở cửa, biểu tình có chút mờ mịt.

Hắn nhìn cánh cửa mở ra kia, trong lòng nghi hoặc, sao Tô Vân Cảnh còn chưa có ra?

Phó Hàn Chu đứng hồi lâu, trợ lý hơi không đành lòng, lúc đang định tiến lên an ủi hắn vài câu thì mấy hộ sĩ đẩy Tô Vân Cảnh ra. Tô Vân Cảnh hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xám trắng, cậu nằm yên trên giường bệnh, ngực không hề phập phồng.

Lông mi Phó Hàn Chu run lên, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

Bởi vì, hắn thấy những con sâu xấu xí có miệng dài nhọn đó lại xuất hiện, chúng xuất hiện rậm rạp, bò lên trên người Tô Vân Cảnh, muốn chui vào trong thân thể cậu. Chúng nó muốn mang cậu ấy đi!
Một khắc ấy, trong lòng Phó Hàn Chu sinh ra vô số sợ hãi và lệ khí.

Hắn đột nhiên vọt tới bên người Tô Vân Cảnh, muốn đuổi những con sâu xấu xí đang cắn nuốt Tô Vân Cảnh xuống.

Nhưng trong mắt người bên ngoài, Phó Hàn Chu giống như trúng tà, vừa cào vừa gãi di thể Tô Vân Cảnh. Bác sĩ và hộ sĩ đều bị dọa nhưng cũng rất nhanh cũng phản ứng lại, vội vàng kêu trợ lý của Thẩm Niên Uẩn, để trợ lý ôm Phó Hàn Chu đi.

Trợ lý bước nhanh, ôm đứa trẻ nhỏ gầy ấy lên.

"Buông tôi ra!"

Phó Hàn Chu giống như phát điên vừa cắn vừa đá trợ lý.

Sâu trắng bò đầy trên người Tô Vân Cảnh, chúng nó đang chui ra chui vào thân thể của cậu ấy, tùy ý mà gặm cắn cậu ấy.

Phó Hàn Chu mục lục dục nứt, giãy giụa mạnh hơn.

Một mình trợ lý không thể ôm được Phó Hàn Chu, hai bác sĩ nam khác góp sức mới miễn cưỡng ấn được hắn.

"Buông tôi ra!"

Chúng nó muốn mang cậu ấy đi.

Chúng nó, muốn mang cậu ấy đi.

Phó Hàn Chu biểu tình điên cuồng, gân xanh trên cổ nổi lên, cả người giống như bị ác quỷ bám vào, đôi mắt lại lộ ra bất lực và tuyệt vọng.

Thẳng đến một mũi tiêm chui vào thân thể Phó Hàn Chu.

Sức lực của hắn dần trôi đi.

Phó Hàn Chu tứ chi vô ý thức mà run rẩy, đôi mắt tanh hồng tràn đầy tuyệt vọng. Hắn trơ mắt nhìn những con sâu đó cắn nuốt hoàn toàn Tô Vân Cảnh, con ngươi đen nhánh không nhúc nhích, biểu tình từ phẫn hận,tuyệt vọng, cuối cùng biến thành chết lặng.

Hắn nhớ người phụ nữ kia từng nói, sẽ không có ai thích súc sinh như mày.

Nếu như có.

Vậy người đó cũng sẽ rời đi.

——————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top