21.
- Đ, đừng đi mà!
A, lại nữa.
Lại là giấc mơ đó.
Nó cứ lặp lại trong đầu tôi, về khoảng thời gian tôi và người bạn hàng xóm ấy còn thân nhau. Nhưng sau khi lên sơ trung, hai người cắt đứt mối quan hệ. Một phần cũng là do tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn còn hối hận.
Mỗi lần mơ thấy nó, tôi đều trải qua một buổi sáng ảm đạm, dù có được hỏi han tôi cũng chẳng muốn nói gì, biểu lộ điều gì.
Ngồi trong lớp tôi cứ nghĩ mãi về giấc mơ đó, cảm giác tội lỗi cứ đeo bám tôi. Tôi muốn đi xin lỗi, nhưng tính cách không cho phép tôi cúi đầu.
- Natsukawa, có người tìm.
Tôi đã hi vọng từ câu nói đó, tôi mong người đó là em ấy. Tôi đã tưởng bở rồi, mình đang mong chờ điều gì chứ?
- Tìm chị có chuyện gì?
Tôi dựa lưng vào tường, nhìn đối phương với vẻ mặt bất mãn.
- Cái này, chị hãy ăn đi.
Hoshino Hikari năm nhất, bạn của Koharu, em ấy đưa cho tôi một túi chứa cái hộp, nhìn hình dáng tôi đoán được đó là thứ gì. Đó là bento Koharu đã làm cho tôi.
- Không cần, tưởng chị không có tiền mua cơm trưa à?
- Vấn đề ở đây không phải tiền bạc, mà là Koharu.
Nhắc đến nhóc ấy làm tôi thấy hơi khó chịu.
- Sao cơ?
- Chị có biết cậu ấy đã dậy sớm để nấu cho chị một bữa ăn ngon không? Lại còn là những món cậu ấy chưa từng nấu bao giờ.
Tôi mở to mắt ngạc nhiên, tôi không biết, bình thường bữa sáng là do giúp việc nấu. Mà tôi không để ý lắm, tôi không biết.
- Cú tát lúc sáng cũng là do chị làm ra.
Tát ư? Nghe đau quá, mà đó là do tôi gây ra sao? Tôi đã làm thế nào mà đánh được nhóc con cứng rắn ấy?
- Th- Thế thì sao?
Tôi vẫn cố hỏi thêm.
- Cậu ấy đã rất cố gắng, vì vậy cậu ấy trông rất buồn.
Hoshino-chan buồn bã nói. Tôi đơ người khi nghe thế.
- Hả, nhóc ấy mà biết buồn á?
Miệng tôi hơi nhếch lên, thật buồn cười, cũng đáng ngạc nhiên.
- Chị chẳng biết gì về cậu ấy cả, nên đừng nghĩ những gì chị thấy là đúng.
Tôi không nói gì được, em ấy nói đúng.
Koharu là một đứa nhóc khó đoán, cực đoan, toàn làm những chuyện chẳng ai biết trước được. Nhìn vẻ bề ngoài đáng ghét nhưng bên trong lại tốt bung đến khó tin. Một người có tính cách quái dị như thế, tôi không hiểu được.
- Được rồi, để chị ăn là được chứ gì?
Tôi làm bộ bất lực cầm lấy bento. Thú thật thì tôi cũng ghét tính cách này của mình lắm chứ.
Hoshino-chan trông nhẹ nhõm một chút.
- Chị nhớ phải đi xin lỗi cậu ấy đấy.
- Biết rồi, em về lớp đi. Mà Hoshino-chan thích Koharu à?
Khi buột miệng hỏi câu đó, tim tôi như bị bóp nghẹt, tôi sợ rằng câu trả lời của em ấy sẽ đúng như ý tôi. Thật khó chịu, tôi không muốn vậy chút nào.
Hoshino-chan chỉ mỉm cười và quay về.
- Cậu ấy có tính cách khá giống em gái em.
- Em gái?
- Em gái sinh đôi của em, Hiiro.
Nhìn em ấy rời đi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
"Koharu luôn giúp chúng ta liên tưởng tới ai đó nhỉ?"
Tôi nhận ra, mình đã quá quan tâm đến một người mà bỏ đi mọi thứ xung quanh, tôi suýt coi Koharu như người hầu mà bơ đi như khi ở nhà. Tôi đã sai rồi, tôi sẽ không im lặng nữa. Tôi quyết định sẽ xin lỗi nhóc ấy.
Nắp hộp bento trong suốt giúp tôi thấy được bên trong có gì. Nhìn nó mà tôi bật cười một chút.
- Trang trí tệ quá đấy, nhóc này.
_____________________
Cả ngày hôm nay tôi chẳng học được gì cả, trong đầu chỉ toàn là Satou-sensei. Cô ấy dễ thương chết đi được, chuẩn gu tôi luôn.
Nhưng tôi vẫn có cảm giác bất an, dường như việc tôi thích cô ấy chỉ là nói vu vơ thôi. Tôi không cảm thấy đến gần cô giáo là cần thiết, nếu đối chiếu nó với tình yêu thì căn bản là tôi hoàn toàn không thích cô giáo. Ê, tôi nhận là thích cô giáo một chút cũng không được sao?
- Koharu!
Ugh! Hình như tôi suýt quên điều gì đó.
- Koharu!
Nghe cái giọng tôi mới nhớ ra, đó là người mà tôi bất đắc dĩ phải đi cùng.
- Koharu!
Nghe rồi nghe rồi, sao chị phiền thế nhỉ.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy chị ta đang đến gần, tôi liền đi tiếp, mặc kệ chị ta kêu gào thế nào.
Tôi ghét chị ta.
Tôi không muốn nói chuyện với chị ta chút nào.
- Koharu, đợi đã!
Tôi vẫn đi, những bước chân ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi bắt đầu thấy xấu hổ về hành vi vừa rồi của mình, nhưng tôi không dừng lại.
- Nghe chị nói được không?!
Cuối cùng Natsukawa nắm được cổ tay tôi, cái sự nghiêm túc của chị ta làm tôi thấy lạ. Tôi có thể đoán được chị ta định làm gì.
- Koharu...
Chị đã gọi tên tôi lần thứ mấy rồi ấy nhỉ? Tôi vẫn bơ nó và đi tiếp, chỉ mới vài bước, tay tôi đã hoàn toàn bị kẹp chặt lại, thứ gì ngăn cản tôi vậy? Đau quá, hơi cứng nhưng thứ được bao bọc bên trong lại đàn hồi được.
- Uwaaaa, chị xin lỗiiii...
Kế đó Natsukawa nhảy bổ vào ôm tôi, giọng chị ta nghẹn ngào như sắp khóc. Thật may là xung quanh không có ai.
- Koharu....
- Biết rồi mà biết rồi mà, chị dai như thế thì ai mà giận nổi hả?!!!!
Tôi cảm thấy phiền lắm, nhưng không thể để chị ta khóc được, tôi phải làm sao với cái sự dễ dãi của mình đây.
Đúng rồi, mình phải chịu trách nhiệm vì đã đưa chị ta về nhà. Thế nên không thể làm tổn thương chị ta được. Tôi khâm phục cho cái sự biện minh của mình đấy, lúc cần thì không dùng được.
- Rồi rồi, nín đi giùm tôi cái.
Chẳng mấy khi có cơ hội, tôi xoa đầu Natsukawa dỗ dành một chút. Không hiểu sao tôi thấy chị ta dễ thương quá, muốn ôm quá. Cơ mà tôi đang được ôm mà nhỉ.
Con người của Natsukawa thật khó hiểu, bình thường thì hống hách vậy mà bây giờ lại dễ khóc. Chị ta đúng là điển hình của tính cách bọn con gái. Con gái thật khó hiểu!
- Có tí chuyện mà bà chị khóc lóc ghê thế.
- Nhưng, Nhưng... chị đã đánh nhóc... Có đau không?
Gì chứ, chuyện quá nhỏ rồi.
- Nói nữa tôi giận thật đấy. Về thôi.
- Eh?! Đừng bỏ chị lại thế chứ!!!
Tôi chỉ đi như bình thường mà Natsukawa cứ làm như tôi chạy mất vậy.
Tôi không có ý định trả lời mọi câu hỏi, vì phiền lắm. Nhưng tôi thấy khá vui, có lẽ là do mình được chú ý đến chăng?
Tôi không hề biết mọi chuyện đã vào tầm mắt của cô nàng thuộc Câu lạc bộ Bóng đá, cứ thế mà về nhà.
- Natsu...mi?
_____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top