Chương 2

Edit by Carrot.

Thấy đôi mắt Úc Thanh Hoan trợn tròn, không dám tin tưởng vào chính mình, vốn là tuổi trẻ mặt có vẻ càng thêm nhỏ, Lưu Gia An hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười, "Được rồi, cùng tôi đi vào giữa sân khấu diễn một đoạn xem thử, tôi phải thăm dò rõ ràng tình huống của cậu, mới bốc thuốc đúng bệnh."

"Lưu đạo, thế này không phải cho lắm." Úc Thanh Hoan đứng tại chỗ không nhúc nhích, thiếu chút nữa cho rằng bản thân mình xuất hiện ảo giác.

Đây là kiểu vận khí như thế nào, mới có thể đúng lúc đang nói chuyện với người đại diện, thì bị đạo diễn nghe được, mà đạo diễn lại bởi vì lời nói kia, đối với cậu thập phần thưởng thức, do đó khảng khái đem nhân vật cho cậu!

Nếu đặt ở đời trước, nằm mơ Úc Thanh Hoan cũng có thể cười tỉnh, nhưng hiện tại không còn giống như trước kia nữa, cậu không muốn có khởi điểm cao, cũng không có ý nghĩ muốn nổi tiếng, cậu chỉ nghĩ lui giới nói chuyện yêu đương!

Nói đi cũng phải nói lại, đời trước, vận khí của cậu vẫn luôn không thể nào tốt.

Cùng cả đoàn phim cùng nhau trằn trọc đóng phim, chỉ cần trên xe có cậu, nhất định sẽ kẹt xe; khi diễn viên kết hôn phát kẹo mừng, mọi người được tặng kẹo mừng đều là bình thường, chỉ có cậu là kẹo vỏ rỗng; thậm chí lúc ăn cơm, giữa một bàn người, chỉ chén của cậu là chén có sâu.

Có người bạn đã từng nói giỡn với Úc Thanh Hoan, cậu như vậy là vận khí nghịch thiên, nên đi mua vé số. Lúc đó, Úc Thanh Hoan còn nóng lòng muốn thử, nhưng mua vài lần, đều là số đầu tiên cũng chưa từng trùng, cậu liền hoàn toàn từ bỏ việc này.

Chẳng lẽ do bản thân mình trọng sinh, nên vận khí mới tốt lên?

Úc Thanh Hoan sờ sờ ót mình, suy tư miên man.

Dáng vẻ này, trong mắt Luu Gia An chính là ngượng ngùng, thái độ với cậu càng thêm hòa ái, "Không có chuyện gì đâu, tôi là đạo diễn tôi định đoạt. Cậu tên là Thanh Hoan đúng không, lại đây, theo tôi đi nào."

Giống như một đại thúc đáng khinh dụ dỗ tiểu loli.

Úc Thanh Hoan đang nghĩ ngợi từ chối như thế nào mới không đắc tội Lưu đạo, Vu Hâm rốt cuộc phản ứng lại, bị cái bánh có nhân thật lớn rơi xuống khiến miệng cũng không khép lại được, không khỏi giải thích kéo Úc Thanh Hoan đi ra hướng sân khấu, còn không quên cùng Lưu Gia An hàn huyên, "Chào Lưu đạo, chào Lưu đạo, người của tôi chính là do cái tính cách này mà không nên thân, ngài đừng để trong lòng, cậu ấy không phải từ chối ngài, mà do thanh niên vừa mới tiến vào giới giải trí, không tự tin."

Lưu đạo gật gật đầu: "Tôi biết, như vậy khá tốt."

Hai người hàn huyên đến khí thế ngất trời, trực tiếp đem Úc Thanh Hoan gạt sang một bên.

Úc Thanh Hoan: "......"

Cậu không phải không tự tin, cậu là thật sự không muốn diễn đó!

Giữa sân, bởi vì Lưu đạo đi rồi, mặt các giám khảo khác tiếp tục xem thử vai cũng không để bụng, vội vàng nhìn qua mặt từng người vào thử, nằm liện trên ghế thở ngắn than dài.

Phó đạo diễn Khương Kỳ đem kịch bản gấp thành cây quạt, phe phẩy quạt lúc có lúc không: "Hôm nay làm không công, dọn dẹp một chút tan đi, diễn viên hiện tại a chậc chậc chậc."

Ông cùng nhà làm phim có quan hệ tốt, nghe vậy ông liếc mắt một cái: "Lão Khương ông thiếu năng lượng truyền bá phụ, nói không chừng đợi lát nữa là chúng ta có thể tìm được người thích hợp."

Khương kỳ cũng không thèm để ý đến hắn, chỉ dùng một chữ biểu đạt thái độ của mình: "A ---------"

Ngay lúc này, Lưu Gia An dẫn theo Úc Thanh Hoan đi vào. Ông giơ tay lên vẫy hai người, làm cho mọi người đều nhìn về phía sau ông, lúc này mới đem Úc Thanh Hoan đẩy lên phía trước, giới thiệu nói: "Nào mọi người, làm quen một chút, đây là Úc Thanh Hoan, đóng vai Diệp Thịnh."

Cây quạt của Khương Kỳ rớt xuống đất.

Nhà làm phim phun một miệng trà ra ngoài.

Một vài giây yên ắng trôi qua, đến chào hỏi chào hỏi, nhìn kĩ nhìn kĩ, mọi người đều muốn nhìn một chút, diễn viên làm vừa lòng Lưu đạo rốt cuộc là trông như thế nào.

Ánh mắt đầu tiền nhìn qua đi, thật là đẹp trai!

Lại nhìn kỹ, càng thêm ngạc nhiên cảm thán.

Diễn viên có thể chịu được đánh giá khắt khe không nhiều lắm, mà những người bọn họ ở đây có mắt nhìn như thế nào, đều có thể nhìn ra được, cái người trẻ tuổi gọi là Úc Thanh Hoan này, căn bản không hề trang điểm!

Giá trị khuôn mặt này, làm sao có thể ngăn được, quả thực chính là nghịch thiên! Cũng không biết kỹ thuật diễn như thế nào.

Cũng không biết Lưu đạo từ đâu tìm ra được một người như vậy, tìm kiếm ở trên mạng cũng không có tư liệu gì.

"Được rồi, Thanh Hoan." Lưu đạo ngồi lại vị trí của mình, ý bảo Úc Thanh Hoan ngồi đối diện ông, lật lật vài trang kịch bản, chỉ vào trong đó một đoạn đối thoại, nói với Úc Thanh Hoan: "Cậu tới diễn thử một đoạn này."

Đoạn đối thoại này chính là sau khi Diệp Thịnh biết chính mình đến chiến địa, ở trên máy bay làm nháo loạn một trận.

Khó khăn không lớn, nhưng với diễn viên mới mà nói, không hề dễ dàng diễn được.

Bởi vì không cẩn thận, liền sẽ diễn thành một người đàn bà đanh đá.

Úc Thanh Hoan nhìn lướt qua, biết được nội dung mình cần phải diễn. Đời trước "Một đường sinh tử" sau khi được chiếu, cậu từ lặp đi lặp lại cân nhắc qua kịch bản mấy chục lần, thành phẩm điện ảnh cũng xem một lần lại một lần, không vì điều gì khác, chính là không cam lòng.

Có thể nói, kịch bản hiện giờ, cậu so với các diễn viên khác quen thuộc hơn.

Nhưng đời này, cậu thực sự không muốn nhận nhân vật này, cố ý diễn đơ sau đó lén lút tìm Lưu đạo xin từ bỏ?

Cái suy nghĩ này ở trong đầu cậu lóe lên trong chớp mắt, đã bị Úc Thanh Hoan gạt bỏ.

Cậu không có ý nghĩ lại tiến vào vòng giải trí, nhưng cậu cũng không muốn lừa gạt người khác, càng không thể nào chấp nhận để bản thân lưu lại cái mác kỹ thuật diễn kém, hình tượng nhát gan.

Lời của Lưu đại vừa dứt, mọi người đều chờ xem Úc Thanh Hoan biểu diễn, mà cậu lại như đang thất thần, nửa ngày cũng không nhúc nhích một chút.

Kỳ Khương lén gửi WeChat cho nhà làm phim: Người này không được rồi.

Nhà làm phim: Lưu đạo tìm đến người này là có ý gì? Coi trọng cậu ta điểm nào? Mặt?

Khương Kỳ: có thể là như vậy.

Nhà làm phim: Không nghĩ tới Lưu đạo cũng có một ngày xem trọng khuôn mặt a【 thở dài 】

Khác với những người đang ôm trạng thái xem náo nhiệt, Vu Hâm lúc này gấp như là kiến bò trên chảo nóng, hận không thể bóp cổ Úc Thanh Hoan, làm cậu nhanh nhanh biểu diễn tốt.

Lúc Úc Thanh Hoan đang trầm mặc, giữa nơi thử vai không khí ngày càng quái dị, hận không thể lên tiếng nhắc nhở cậu một câu, Úc Thanh Hoan lại bỗng nhiên buông kịch bản xuống.

Đồng tử cậu phóng đại trong nháy mắt, khóe mắt đỏ bừng, bên trong tràn đầy phẫn nộ và kinh ngạc.

Diệp Thịnh cho rằng mình bị người khác hãm hại, cho nên mới bị lừa lên máy bay đến chiến địa. Tiểu thiếu gia kiêu căng mà tùy hứng đang cực kỳ phẫn nộ, nhất thời kêu gào lên: "Ta muốn xuống máy bay! Lập tức! Lập tức! Ai thích đi cái chỗ quỷ quái kia thì đi! Dù sao tôi cũng không đi! Tôi nói cho mà biết, ba mẹ tôi còn đang ở nhà chờ tôi về, mấy người biết ba mẹ tôi là ai không ...."

Sở dĩ cậu lập tức bùng nổ, không chỉ là phẫn nộ, càng nhiều hơn đó là sợ hãi.

Chiến địa là nơi nào? Một chút lơ đãng cũng có thể chết, cả cuộc đời cậu còn dài như vậy, còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi cậu, cậu sao có thể đến một nơi quỷ quái chim không thèm ị như vậy lãng phí cuộc đời!

Cảm xúc Úc Thanh Hoan kích động, phảng phất như Diệp Thịnh trong kịch bản sống lại, đang liều mạng đấu tranh kêu gào, thà rằng làm máy bay cất cánh chậm, cũng tuyệt đối không đi chiến địa.

Một loại cảm xúc phức tạp, bị cậu diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn, một loạt người ở nơi thử vai không phục hồi tinh thần lại được.

Phó đạo diễn cùng nhà làm phim liếc nhau, đều phát hiện trong mắt cả hai đều là kinh hãi.

Đây là người mới? Lừa người đúng không? Tại sao người mới có thể lợi hại như vậy!

Đoạn này biểu diễn thông thuận tự nhiên, đem so ra với thử vai của ảnh hậu ảnh đế cũng đều là lợi hại như vậy! Kỹ thuật diễn như vậy, đem cảm xúc bùng nổ như vậy, thế nhưng Lưu đạo lại nói là người mới? Thần con mẹ nó người mới!

Mà đối mặt với những ánh mắt kinh ngạc hoặc dò hỏi của người khác, Lưu đạo đã hoàn toàn không rảnh để ý, hiện tại trong lòng ông chỉ có một ý nghĩ: Ông nhặt được bảo bối!

Sau khi Úc Thanh Hoan thử vai xong, thái độ của những người khác đối với cậu lập tức thân thiện lên, thậm chí có người nghe nói cậu không có trợ lý, còn muốn giới thiệu cho cậu. Vu Hâm khéo léo đưa đẩy ứng phó rồi thuận tiện tạo quan hệ, lúc ra về thiếu điều đuôi vểnh lên trời.

Thật ra, lúc công ty đem Úc Thanh Hoan giao cho hắn, hắn chính xác không vui. Sinh viên tốt nghiệp đại học top 1 trong nước thì thế nào? Nhảy mấy lớp liền thì thế nào? Đây chính là giới giải trí, không phải trường thi!

Nhưng sau khi biết được thân thế Úc Thanh Hoan, Vu Hâm nhịn không được đồng tình cùng cậu, hắn tuy rằng là một lão bánh quẩy (maybe gian xảo), nhưng trong lòng vẫn còn tồn tại một chút ý tốt.

Cô nhi không cha không mẹ, ăn cơm mọi nhà mà lớn lên, cấp ba bởi vì không đóng nổi học phí, chỉ có thể nhảy hai lớp. May mắn đầu óc thông minh, thi đại học đứng đầu tỉnh, cuối cùng chọn đại học tốt nhất trong nước học.

Bởi vì đóng phim có thể kiếm tiền, trong lúc học đại học, tham gia không ít phim, cuối cùng trời xui đất khiến ký kết với công ty bọn họ, rồi bị phân dưới trướng của hắn.

Vu Hâm lúc này, bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn mà mình còn có một chút đồng cảm (với tình trạng của Úc Thanh Hoan), đem cơ hội này cho Úc Thanh Hoan, bằng không có thể bỏ lỡ một hạt giống tốt.

"Anh, anh đi về trước đi, em muốn tự đi dạo." Vu Hâm đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Úc Thanh Hoan bỗng nhiên lên tiếng.

Vu Hâm sửng sốt, lại nghĩ đến sau này Úc Thanh Hoan nổi tiếng rồi, cơ hội tùy tiện đi dạo cũng không có. Dặn cậu chú ý an toàn, liền mở cửa chiếc Audi của mình đi mất.

Vu Hâm vừa đi, Úc Thanh Hoan không đi chỗ nào khác, mà trực tiếp đến tiệm vé số ven đường, mua cho mình mười tờ vé số.

Tuy nói vận khí không tốt, nhưng trọng sinh như vậy cũng bị cậu gặp được, lỡ đâu!

Đem vé số cất vào túi, Úc Thanh Hoan cũng không gọi xe, thong thả đi dạo ven đường. Đời trước cậu sống quá vội vàng, cẩn thận suy nghĩ một chút, tiền tuy rằng kiếm được không ít, nhưng thật ra cũng không quá vui vẻ.

Đời này, cậu sẽ không bao giờ đem bản thân mình thành máy kiếm tiền, cậu muốn đến những nơi tốt nhất, xem phong cảnh đẹp nhất, ăn đồ ăn ngon nhất, sau đó lại tìm một người thích hợp nhất sinh sống cả đời.

Tiền chỉ cần đủ dùng là được. Nổi tiếng? Cậu không cần!

Khóe môi Úc Thanh Hoan hơi dương lên, tìm được một ngã rẽ, đang chờ đèn xanh qua đường lớn, bỗng nhiên nhìn thấy bên kia đường xuất hiện rối loạn.

Một nam nhân dáng người đĩnh đạc mảnh khảnh, mặt không có biểu tình đứng giữa đường lớn, không màng đến đoàn xe phía sau liên tiếp ấn còi, lù lù bất động, đã tạo thành hiện trường giao thông tắc nghẽn nghiêm trọng.

Không ít chủ xe đều nhô đầu ra mắng, lời càng ngày càng khó nghe, nhưng không biết liệu có phải người đàn ông đang cố ý hay không mà vẫn không chịu di chuyển.

Người đi đường bên cạnh đều đang xem náo nhiệt, không ai tiến đến đem người đàn ông lôi đi.

Mắt thấy đường ngày càng tắc, Úc Thanh Hoan quả thực không nhìn được cảnh này nữa, đi qua đường, giữ chặt tay người đàn ông, một mạch kéo anh ta tới ven đường.

"Đèn đỏ dừng đèn xanh đi, cái này cũng không biết? Chưa tốt nghiệp tiểu học à?" Úc Thanh Hoan tức giận nói một câu, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, không nghĩ tới vừa nhìn lên, ngay tức khắc ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông này lớn lên cực kỳ anh tuấn, ngũ quan thâm thúy, dáng người anh khí, bên ngoài một thân áo gió dài màu đen, bên trong là một kiện sơ mi trắng, cài đến tận nút trên cùng, nhìn qua lại không quê mùa, ngược lại có một loại cấm dục khốc soái.

Đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp, mà lại không có tố chất.

Trong lòng Úc Thanh Hoan tiếc hận một lúc, lạnh lùng nói: "Bởi vì anh mà cả đoạn đường đều bị tê liệt, lần sau qua đường lớn nhất định phải tuân thủ quy tắc giao thông, đã biết chưa?"

Người đàn ông yên lặng nhìn cậu, không nói chuyện.

Úc Thanh Hoan trong lòng lập túc có chút bực mình, tình cảnh này chính là có chết cũng không chịu hối cải?

Cậu đối với loại nhìn mặt người dạ thú, trên thực tế chính là không làm nhân sự không có gì kiên nhẫn. Giáo huấn một lúc liền phải rời đi, nhưng mà vừa bước một bước, một góc áo bị người đàn ông bắt lấy.

Úc Thanh Hoan quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Như thế nào?"

Chẳng lẽ là bị mình nói mà không cao hứng? Muốn cùng mình đánh nhau một trận?

Người đàn ông hơi hơi rũ mắt, lông mi vừa đen vừa dày rung rẩy, nghiêm túc nói: "Tôi đã tốt nghiệp tiểu học."

Úc Thanh Hoan: "......"

Úc Thanh Hoan: "Vậy đi, anh đã tốt nghiệp, tôi biết rồi, có thể thả tôi đi chưa?"

Người đàn ông không buông tay, chỉ nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh thanh thúy, không biết vì điều gì, Úc Thanh Hoan nhìn ra anh ta có chút ủy khuất.

Úc Thanh Hoan: "Còn có việc?"

Người đàn ông: "Tôi có tuân thủ quy tắc giao thông, đó là tôi sẽ không đi qua đường lớn."

Úc Thanh Hoan: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top