Ngoại truyện 1 (5)
Trans: truclinhdo (Wattpad)
Tôi cố quay đầu lại, tự hỏi Bleon đang có biểu cảm gì, nhưng tôi không thể dễ dàng di chuyển vì anh ấy đang úp mặt vào gáy tôi.
"Anh không muốn em gặp nguy hiểm, Vợ..."
"Huh? Không, đó là, ngh."
Tuy nhiên, niềm vui vẫn không bị gián đoạn khi nói chuyện với anh ấy vì anh ấy luôn di chuyển eo đều đặn.
"Sẽ ổn thôi. Ah, từ từ đã, chờ đã, hu-uhng."
"Lần sau, lần sau. Haa, kể cả khi vợ bảo anh dừng lại, anh cũng sẽ làm đến cùng, được chứ?"
Khi nói điều đó, giọng của Bleon trầm đến mức tôi có thể cảm thấy ngay rằng anh ấy cũng như tôi, đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng. Tuy nhiên, Bleon đã chịu đựng nó với sự kiên nhẫn siêu phàm phòng trường hợp điều gì đó tồi tệ có thể xảy ra với tôi. Nghĩ đến anh ấy, tôi có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau hành động của anh, vì vậy tôi không thể đẩy anh ra nữa.
"Được rồi... Sau đó, ah, Bleon, hu-hngh, ahhkk!"
Ngay khi tôi đồng ý yêu cầu đó, phần thân dưới của Bleon di chuyển nhanh hơn. Anh ấy không đưa nó vào bên trong, nhưng anh ấy bắt đầu dùng đầu dương vật ấn vào cái núm vú sưng phồng của tôi một cách thô bạo với tốc độ cực cao, như thể anh ấy đang đập vào âm hộ của tôi.
"Ah-huht, ah, ahng!"
Âm thanh dâm dục của bộ phận sinh dục ẩm ướt của chúng tôi cọ xát vào nhau ngày càng nghe rõ hơn bên tai tôi khi chuyển động của anh ấy tăng lên. Anh ấy chà xát bên ngoài mãnh liệt như để kích thích bên trong, eo tôi lắc lư dữ dội, và tôi bị kìm kẹp bởi cảm giác mãnh liệt khi cơ thể như lơ lửng, tôi nhanh chóng nắm lấy cổ tay Bleon để không bị rơi ra. Và một lúc sau, một cảm giác sung sướng choáng váng và xa xăm từ đầu đến chân bao trùm lấy toàn thân tôi.
"Ahhhhhhhhh!"
"Ug."
Vào lúc đó, cả hai chúng tôi đều đạt cực khoái cùng một lúc. Âm hộ của tôi co bóp điên cuồng, chất lỏng tràn ra, và tinh dịch cũng trào ra từ hạ bộ anh ấy, nó tràn ra khắp đùi tôi.
"Ha ha..."
"Uuhhh, a...!"
Vẫn chưa thể thoát ra khỏi cao trào, tôi đang say sưa với khoái cảm nhẹ nhàng lan khắp cơ thể, nhưng tôi cảm thấy bụng mình hơi nhói lên. Vì vậy, đắm chìm trong khoái cảm, tôi vô tình đặt cả hai tay lên bụng.
"Vợ? Em có ổn không...?"
Khi tôi phát ra một tiếng rên nhẹ, tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của Bleon từ phía sau. Bleon nhanh chóng nắm lấy eo tôi và vòng tay quanh người tôi.
"Heuk, ah, hu-huht..."
Chuyển động của Bleon dừng lại, nhưng những gợn sóng kéo dài của cao trào vẫn đang tiếp diễn. Tuy nhiên, may mắn thay, sự căng thẳng trong bụng mà tôi cảm thấy trước đó hầu như không còn nữa. Tuy nhiên, độ nhạy cảm của cơ thể tôi rất cao và khi anh ấy nhẹ nhàng chạm vào bụng, cảm giác buồn ngủ vẫn tiếp tục.
"Em ổn."
"Hà..."
Bleon thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa rồi bụng em hơi giật một chút. Giờ thì ổn rồi."
Tôi vỗ vào mu bàn tay anh để trấn an anh.
"Đúng như dự đoán, lẽ ra anh nên kiên nhẫn..."
"Không!"
Tôi đột ngột cắt lời trước giọng nói hối hận của anh ấy.
"...Ý em là, đã lâu lắm rồi. Vì vậy, đừng nói điều đó.
"Vợ..."
Bleon giữ tôi mạnh hơn một chút. Vì vậy, tôi dựa vào vòng tay anh ấy mà không nói lời nào trong một lúc và tìm thấy sự ổn định.
"Nhân tiện..."
Sau khi cơn run rẩy của cơ thể tôi dịu đi phần nào, tôi cảm thấy vật đàn ông của anh sau lưng mình. Rõ ràng, mặc dù vừa mới cao trào, anh ấy vẫn chọc vào phía sau tôi mà không mất đi sự cứng rắn đó.
"Đừng bận tâm."
Làm sao tôi có thể không bận tâm khi nó đang thể hiện rõ ràng sự hiện diện của nó như vậy?
Nhưng, có lẽ vì sự thỏa mãn lan tỏa khắp cơ thể, tôi đã dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng vì không thể bỏ mặc anh ấy như thế này, nên tôi cố gắng kìm lại giấc ngủ của mình và lầm bầm.
"...Em có thể giúp anh không?"
"Không cần đâu."
Tôi nghĩ sẽ không thể làm gì hơn cùng nhau nên đã nghĩ ra một giải pháp, nhưng Bleon thẳng thừng bác bỏ.
"Ừm, chờ đã, sau đó—"
"Thực sự không sao đâu, nên vợ không cần phải lo lắng."
Tôi định vượt qua giấc ngủ của mình, nghĩ ra một giải pháp khác, nhưng Bleon đã nhanh chóng cắt ngang lời tôi và trả lời.
"Nhưng mà-"
"Nó sẽ giảm bớt trong một thời gian ngắn. Em sẽ mệt nên hãy đi ngủ đi."
Bleon dịu dàng xoa đầu tôi.
"Uh, nhưng..."
"...Ngủ ngon, Vợ."
Cuối cùng, khi tôi cảm thấy đôi môi mềm mại của anh lần lượt hôn lên cổ và má tôi, tôi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Và khi thức dậy vào sáng hôm sau, đôi chân của tôi đã được rửa sạch sẽ và tôi đã thay một chiếc váy ngủ mới, như thể những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ.
* * *
"Adrian, nhìn qua đây."
Một đứa bé với mái tóc vàng óng như Bleon và đôi mắt đen giống Astell, nhưng màu nhạt hơn một chút, đang nằm trên nôi, nở một nụ cười hoàn mỹ với người đang mỉm cười với nó.
"Ôi chao, thưa bà! Đứa bé chỉ mỉm cười thôi!"
"Thật sao? Nó đang cười, phải không?"
"Vâng vâng! Rất dễ thương."
Bảo mẫu chắp tay với vẻ mặt ngây ngất như nhìn thấy một thiên thần bé bỏng từ trên trời rơi xuống. Astell, người đang nhìn Adrian, cũng nhìn đứa con trai đáng yêu của mình với ánh mắt đầy yêu thương.
Ba tháng trước, với một tiếng khóc lớn, người đứng đầu tiếp theo của Công quốc Einer, đứa con quý giá của Astell và Bleon đã chào đời. Astell đã sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh dưới sự chăm sóc của bác sĩ gia đình, và hiện tại cô hoàn toàn khỏe mạnh vì đã được hồi phục nhanh chóng sau khi sinh.
Astell cho biết cô không bao giờ quên được cảm giác khi lần đầu tiên thấy con của họ. Vừa sinh con ra, ôm con vào lòng, trong cô trào dâng hàng vạn cảm xúc khó tả. Đó là cảm giác mà chỉ cha mẹ của một đứa trẻ mới có thể biết được.
Nhưng mặt khác, cô không thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui và hạnh phúc khi chỉ nhìn đứa trẻ. Đó là bởi vì cô nhớ đến đứa trẻ đã rời đi trước đó. Cô không thể ngăn nỗi buồn dâng đầy khi nghĩ đến đứa con đầu lòng mà cô đã mất khi còn trong bụng mẹ.
'Con đã trở lại với cha mẹ? Phải không con yêu?'
Cô muốn tin như vậy. Có thể suốt đời cô sẽ không thể gột rửa được tội lỗi cho đứa con mà cô đã đánh mất, nhưng cô muốn nghĩ rằng đứa trẻ đã tìm lại được cô. Và lần này cô thề sẽ bảo vệ con mình đến cùng, cô kìm lại tiếng khóc sắp phát ra.
Bleon, người đang nhìn cô ấy với vẻ mặt lo lắng, vỗ nhẹ vào lưng cô như thể anh ấy đã nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Astell. Astell ngẩng đầu lên nhìn Bleon, run giọng nói.
"...Đây là con của chúng ta."
"Con của chúng ta."
Bleon nói lại theo lời Astell.
"Đúng. Thật đáng yêu."
"Đúng vậy. Đứa bé rất đáng yêu vì nó giống em, Vợ ạ."
Bleon thay phiên nhau nhìn chằm chằm vào Astell và đứa bé với ánh mắt trìu mến.
"Hãy dành cho đứa trẻ này tất cả tình yêu mà chúng ta có thể cho đi. Không hối tiếc."
"Đúng. Đúng. Vợ."
Bleon và Astell nhìn nhau cười rạng rỡ, thề rằng cho đến cuối đời, họ sẽ dành cho con mình tình yêu thương mà họ không thể nhận được từ chính cha mẹ mình.
* * *
Vài ngày sau, đó là một đêm dài. Trước khi Astell đi ngủ, cô ấy ngồi trên ghế sofa và cho Adrian bú. Rồi có tiếng gõ cửa bên ngoài. Chỉ có một người duy nhất trong Công quốc Einer có thể làm xáo trộn khoảng thời gian yên tĩnh và thanh bình này.
"Vợ. Anh đây."
Đó là chồng cô, Bleon.
"Vào đi, Công tước."
Với bảo mẫu bên cạnh, Astell nói một cách lịch sự và trả lời anh. Chẳng mấy chốc cánh cửa mở ra và Bleon bước vào phòng ngủ của hai vợ chồng.
Thấy anh từ từ đi lại gần chiếc ghế sofa nơi Astell và Adrian đang ngồi, Astell cẩn thận kéo Adrian ra khỏi người cô. May mắn thay, Adrian không rên rỉ vì nó đã được bú đủ sữa trước khi Bleon đến.
"Bảo mẫu."
Astell giao Adrian cho bảo mẫu. Người bảo mẫu ôm Adrian vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng bé. Khi cô ấy đang trông bé nó, Astell nhanh chóng sắp xếp quần áo của mình bằng cách kéo chiếc áo sơ mi đã rơi xuống ngực cô ấy lên.
"Adrian, con yêu của mẹ. Chúc con có một giấc mơ đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top