Chương 39: "...Anh tự hào về em sao?"

Trans: truclinhdo (Wattpad)

Những lời nói đó thật sự đến từ một người được gọi là "mẹ" sao? Làm sao bà ta có thể công khai ghét bỏ con gái mình chỉ vì nó xấu xí? Thực sự không nói nên lời.

"Không xinh đẹp là một tội lỗi sao? Tôi không có giá trị gì với mẹ chỉ vì tôi không xinh đẹp?"

"Đó là điều đương nhiên."

Đúng là câu trả lời không thương tiếc.

"Quả nhiên, mẹ không hề thay đổi."

"Tao có lý do gì để phải thay đổi không?"

"Chà, đúng là không có lý do gì."

Tôi đã xem xét qua những người trong gia đình này, từ cha đến Helena.

"Tôi đã lo lắng rằng gia đình của mình có thể có chút thay đổi, nhưng tôi rất vui vì mấy người đã không thay đổi chút nào."

"Mẹ, không có gì mà cô gái nhỏ này không thể nói."

Nhưng sau đó Michael đã cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Anh Michael. Ý anh là gì, cô gái nhỏ? Tôi đã từng là một cô bé, nhưng bây giờ anh phải nghĩ lại về độ tuổi của tôi.
Và, đây là lời cảnh báo cuối cùng đối với anh, thưa 'anh trai', tôi là Nữ công tước xứ Einer. Hãy cư xử phù hợp."

Trước lời nói của tôi, khuôn mặt Michael đỏ bừng. Sau đó anh ta đứng dậy khỏi ghế, chỉ vào tôi và quát mắng tôi.

"Làm sao mày có thể giả làm Nữ công tước với bộ dạng xấu xí như vậy! Cho dù mày có làm gì đi nữa, thì mày vẫn sẽ luôn là cô gái xấu xí của gia đình Heines. Mày thậm chí còn không biết vị trí của mình ở đâu".

"Heines—"

Bleon không thể đứng yên trước lời nói của Michael, tôi cố gắng ngăn cản anh ấy, tôi nhìn vào ánh mắt Bleon và lắc đầu.

'Tôi sẽ tự xử lí nó.'

Đừng dính vào tình huống bẩn thỉu và khó chịu này. Tôi vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh ấy, giúp anh ấy làm dịu cơn kích động của mình. Và tôi trừng mắt về phía Michael. Bây giờ đã đến lúc sử dụng thông tin tôi lấy được từ Leila.

"Thật không vui khi nghe điều đó từ đứa con hoang đàng của nhà Heines, anh trai Michael."

Tôi nhàn nhạt cười với anh ta, càng khiêu khích hắn.

"H......! Im mồm."

Đó mới chỉ là sự khởi đầu, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng lại. Vì vậy, tôi bỏ ngoài tai những lời của cha tôi và bắt đầu nói những gì mình phải nói.

"Có tin đồn rằng những tội ác xảy ra ở thủ đô gần đây có liên quan đến anh trai. Làm thế nào mà anh lại trở nên thấp kém như vậy? Hãy cẩn thận với mạng sống của anh. Nếu không, cô em gái này sẽ cảm thấy rất lo lắng vì cuộc sống của anh trai mình ngày càng tồi tệ".

Nhưng thay vì vẻ mặt lo lắng, tôi cười khẩy khiến Michael càng thêm điên tiết.

"Điều này, cái thứ xấu xí này!!!"

Đột nhiên, Michael phun ra một câu chửi thề thô tục và bay khỏi bàn ngay lập tức, anh ta chạy đến chỗ tôi. Nhưng Bleon đã cản đường và ngăn Michael lại.

"Nếu anh dám động một ngón tay vào vợ tôi, tôi sẽ không bao giờ để yên."

Giọng Bleon lạnh như băng và điệu bộ của anh trở nên chua chát. Mặc dù một người đàn ông trẻ tuổi hơn đang cản đường anh ta, nhưng địa vị của họ có sự khác biệt. Vì vậy, ngay cả khi Michael ở trước mặt tôi, anh ấy không thể tiếp cận tôi lâu hơn và chỉ tỏ ra tức giận.

"Con đang làm gì vậy! Michael, trở lại chỗ ngồi của mình nhanh!"

Trước lời mắng mỏ của bố tôi, Michael miễn cưỡng ngồi xuống. Đúng lúc đó, tiếng cười khúc khích của Julia tràn ngập phòng ăn. Và ngay sau khi tiếng cười biến mất, bầu không khí trở nên lạnh hơn.

"Thật thú vị. Ôi, thật vui làm sao. Mẹ, không phải Astell đã trở nên thú vị như vậy sao? Những điều nó tin tưởng và những gì nó làm, nó đã trưởng thành hơn rất nhiều".

Julia nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt kiêu ngạo đặc trưng của cô ấy.

"Sau đó, khi những thứ đó biến mất, vẻ ngoài của nó sẽ trở rất đẹp."

Nói rồi, đôi mắt của cô ấy hiện lên sự chắc chắn, chắc rằng cô ta tin tưởng sự mạnh mẽ và dũng cảm của tôi đến từ Bleon, và cô ấy cũng đầy quyết tâm lấy nó đi.

"Tốt."

Tôi nhún vai trả lời và nhìn gia đình một lần nữa. Và ánh mắt tôi chạm vào Lucas, người đã không nói một lời nào cho đến bây giờ. Lại nữa, cư xử như không có hứng thú với cuộc trò chuyện này, chỉ có một mình hắn ta ở giữa hỗn loạn, vẫn duy trì biểu hiện lễ phép cao quý.

'Đúng hơn người đàn ông đó là người tốt nhất trong số họ.'

Với suy nghĩ đó, tôi đã nói chuyện với Lucas.

"Anh trai Lucas, tôi nghe nói rằng anh đã được chọn làm Hầu tước tiếp theo của gia đình. Xin chúc mừng. Đáng lẽ tôi nên mang theo một món quà, nhưng tôi đã quên mất".

Tất nhiên, đây chỉ là một lời chào đối với Lucas, nhưng nó cũng bao gồm việc cố gắng gây rối với các anh chị em khác. Đặc biệt, Michael, người có niềm hối hận và ghen tị mạnh mẽ nhất đối với người kế vị. Đúng như dự đoán, biểu cảm của Michael nhăn lại và nhìn tôi.

"Tuy nhiên, anh là người tốt nhất trong số họ, vì vậy tôi nghĩ đó là quyết định đúng đắn. Nếu không, gia đình Heines có thể sẽ gặp nguy hiểm"

Ngay sau khi tôi dứt lời, ngoại trừ Lucas, cha và mẹ tôi, cũng như Julia và Helena, bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi như thể họ sẽ giết tôi với vẻ mặt đáng sợ.

"Mày, mày bây giờ...!"

"Astell!"

"Cái thứ xấu xí đó muốn nói gì!"

Tôi sẽ kết thúc nó ở cấp độ này sao? Họ không thể chịu đựng được nữa và nổi cơn thịnh nộ, từng người liên tục chửi bới tôi, tôi biết đã đến lúc phải trở về.

Gia đình của Astell tồi hơn tôi nghĩ. Dù sao thì tôi cũng không nghĩ là mình sẽ gặp họ nữa, nhưng tôi không muốn lãng phí thêm thời gian với những người này. Tôi đẩy ghế ra và đứng dậy. Khi tôi thức dậy, Bleon cũng đứng dậy theo.

"Tôi sẽ trở về đây. Bữa ăn rất ngon miệng."

Đó là một lời nói dối. Tôi hầu như không chạm vào thức ăn.

"Ngồi xuống. Bữa ăn vẫn chưa kết thúc".

Cha tôi bắt tôi phải ngồi lại.

"Không. Bữa ăn đã kết thúc."

"Ta đã bảo con ngồi xuống!"

Giọng cha càng lúc càng lớn. Nhưng tôi bỏ ngoài tai những lời nói đó và mỉm cười với họ lần cuối.

"Tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa, vì vậy hãy nhớ về tôi như một đứa trẻ mà các người chưa từng sinh ra. Dù sao thì các người cũng đã sống gần hết cuộc đời của mình với suy nghĩ như vậy nên không có gì khó khăn cả, đúng không? "

"Astell!"

"Và tôi sẽ trả lại cho gia đình ngài Hầu tước dinh thự ở Kren mà ngài đã cho tôi làm của hồi môn. Bằng hành động này, tôi sẽ chấm dứt mọi ràng buộc với gia đình Heines".

Mọi người nhìn tôi với vẻ kinh ngạc khi tôi nói tôi sẽ trả lại Kren. Thực ra, việc trả lại Kren là điều khá bốc đồng. Vốn dĩ tôi không có ý định như vậy, nhưng vì gia đình không thể cho những thứ tôi mong đợi nên bây giờ tôi không muốn bị ràng buộc vào bất cứ điều gì. Và để làm được điều đó, đây là cách sạch sẽ nhất để loại bỏ hoàn toàn quan hệ.

"Tôi không thể cảm ơn công sinh thành và nuôi dưỡng của cha mẹ. Tôi nghĩ mình có thể trở thành một người tốt hơn nhiều so với hiện tại nếu tôi không được sinh ra trong một gia đình như thế này".

"Mày dự định đi bao xa?"

Mẹ tôi cũng không chịu được và mắng tôi.

"Và nếu các người nhìn thấy tôi bên ngoài và đối xử thô lỗ với tôi như bây giờ, tôi sẽ không bao giờ chịu đựng nữa. Vì vậy, đừng quên, tôi là Nữ công tước Astell Einer. "

Khi tôi nhắc họ một lần nữa rằng họ là người của Hầu tước và tôi bây giờ là Nữ công tước, tôi ngẩng đầu lên một cách tự hào.

"Đi nào. Công tước."

Nói rồi tôi nắm tay Bleon xoay người định bước ra ngoài. Trên đường ra xe ngựa, chúng tôi liên tục nghe thấy những tiếng chửi mắng phía sau. Và chỉ khi tôi rời khỏi phòng ăn, rời khỏi dinh thự và đi đến trước trên chiếc xe ngựa, bao nhiêu cảm xúc ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Astell, nơi đã chiếm một khoảng trống quá sâu đến nỗi không ai có thể chạm đến, một khoảng trống vắng về gia đình, bùng phát ngay lập tức.

"Vợ...?"

"...Ưm?"

Bleon nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng và buồn bã. Tuy nhiên, khuôn mặt tôi đẫm nước mắt nên rất khó cảm nhận được ánh mắt đó. Trong lúc tôi không để ý, cảm xúc của tôi như được đồng hóa với Astell, và nước mắt dường như chực trào ra.

"Đừng khóc. Anh tự hào về vợ, vợ của anh".

Anh lấy bàn tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của tôi.

"...Anh tự hào về em sao?"

"Đúng. Vợ đã làm được một việc rất tuyệt vời."

Nói xong, tôi ôm lấy anh, vòng tay qua cổ anh.

"Em không khóc vì buồn. Em đang khóc vì quá hạnh phúc. *hic*."

Và trong vòng tay của Bleon, tôi đã khóc rất nhiều đến khi trái tim trở nên thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top