Chương 38: "Đúng. Mày xấu đến mức tao không muốn nhìn thấy mày"

Trans: truclinhdo (Wattpad)

Sáng hôm sau.
Mất một ngày để đi đến dinh thự Hầu tước Heines. Vì chúng tôi được mời đến ăn tối nên có khá nhiều thời gian rảnh rỗi. Tuy vậy, trời sẽ tối sớm trở lại nên sau khi xử lí vài việc, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho cuộc gặp mặt.

Để gặp mặt gia đình ngày hôm nay, tôi đã chuẩn bị một chiếc váy màu hồng nhạt đặc biệt. Nó rất hợp với mái tóc đỏ của tôi, cách đối xử của họ với tôi mười năm trước vẫn còn rõ ràng và sống động đến nỗi tôi không thể phớt lờ nó ngay cả khi quá khứ đã trôi qua rất lâu. Ngay khi vừa làm tóc xong và nhìn vào gương, tôi vào phòng ngủ để xem Bleon đã sẵn sàng chưa. Ngay khi nhìn thấy Bleon, miệng tôi tự nhiên thốt lên.

'Wow.'

Anh ấy mặc một chiếc áo choàng đen và thậm chí đeo cravat, một cảnh tượng lạ lẫm hiện lên trước mắt vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy như vậy, anh ấy có vẻ là một người đàn ông thực sự trưởng thành. Không hiểu sao tim tôi khẽ run lên.

"Anh thật đẹp trai, Bleon."

"Vợ anh cũng rất đẹp..."

Đôi mắt của anh ấy cũng giống như tôi, dường như đang chiêm ngưỡng một điều gì đó rất kỳ diệu, vì vậy tôi nhận ra rằng lời nói của anh ấy không phải là một lời nói suông.
Trong thực tế, ngay cả khi Astell ăn mặc bình thường, anh ấy cũng sẽ nói rằng cô ấy rất đẹp, vì vậy việc đôi mắt anh ấy sáng lên như lúc này là điêu đương nhiên.

"Đi thôi."

Một cách chậm rãi, mặt trời dần biến mất và mặt trăng xuất hiện. Chúng tôi nắm tay nhau đi xuống sảnh dinh thự.

* * *

Sau khi đi được khoảng nửa tiếng, xe ngựa dừng lại, tôi mở cửa sổ nhìn thấy cánh cổng trong kí ức của Astell. Và đột nhiên sự hoảng loạn và sợ hãi ập đến.

'Bình tĩnh.'

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu đi những lo lắng và hồi hộp của mình.

"Vợ có thấy khó chịu sao?"

"Không. Em không sao."

Tôi mỉm cười thật tươi, nói với anh rằng đừng lo lắng. Trong khi đó, chiếc xe ngựa đi qua cổng trước và dừng lại trước ngôi biệt thự lớn.

"Nếu vợ không muốn đi, chúng ta có thể quay về ngay bây giờ."

Bleon nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, thấy rằng tôi đang rất căng thẳng.

"Không sao đâu."

Tôi khẽ gật đầu trong khi Bleon đang bất động, nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Sau đó cửa xe ngựa mở ra, Bleon xuống xe trước rồi đỡ tôi xuống xe. Tôi đặt chân xuống đất và ngẩng đầu lên một cách cứng ngắc. Tôi nhìn người trước mặt mình.

'Người đó...'

Lục lại ký ức, tôi nhớ lại rằng anh ta là quản gia của dinh thự Hầu tước Heines.

Một trong những người con gái của gia đình đã trở lại sau một thập kỷ, tôi đã phát ngán với thái độ giả tạo của những người chưa từng nghĩ đến việc gặp lại tôi.

Tôi thậm chí còn không mong đợi cuộc gặp gỡ này.

"Chào mừng, Công tước Bleon Einer và cô Astell."

Người quản gia chào tôi.

"Lâu rồi không gặp."

"Vâng. Lâu rồi không gặp. Hầu tước, Phu nhân, và các thiếu gia, tiểu thư đang đợi hai vị trong phòng ăn. Đi theo lối này, tôi sẽ hướng dẫn hai người".

Bleon và tôi theo người quản gia vào biệt thự. Ngay khi bước vào, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của những người hầu đang nheo mắt nhìn mình. Đúng là một sự thú vị về những gì tôi phải đối mặt với sự sỉ nhục sau khi trở lại trong mười năm. Khi các thành viên trong gia đình công khai coi thường Astell, các nhân viên ở đây cũng phớt lờ Astell, một cách tế nhị nếu không muốn nói là công khai.

"Không có nhiều thay đổi ở nơi này."

"Là vậy sao?"

"Đó vẫn là một nơi tôi không thích."

"...Là vậy sao?"

Người quản gia hơi lắp bắp, như thể bối rối trước lời nói của tôi.

"Là ở đây."

Khi tôi mở cửa đến nơi mà người quản gia đang chỉ tay hướng tới, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một chiếc bàn lớn. Và ở ghế trung tâm là cha của Astell, Hầu tước. Ở bên phải là mẹ của Astell, Hầu tước phu nhân, ở các ghế khác là anh em của Astell và vợ của họ, sau đó là Julia và Helena.

Thay vì nhìn tôi, họ nhìn Bleon và thậm chí không nghĩ đến việc đứng dậy chào đón chúng tôi. Họ chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm. Nỗi sợ hãi và sỉ nhục mà Astell cảm thấy khi phải đối mặt với gia đình lại tăng lên. Vì vậy, tôi định lùi lại một chút, nhưng Bleon đã nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.

'Đúng, tôi có Bleon.'

Không phải Astell — không, tôi không còn cô đơn nữa. Bleon đã cho tôi rất nhiều sự tự tin, cũng giống như sự tự tin mà Astell đã cho anh ấy khi anh ấy còn nhỏ, và vì vậy tôi khẽ chớp mắt và nhìn gia đình mình một cách chăm chú. Tôi đứng ở lối vào phòng ăn một lúc, Hầu tước mở lời trước.

"Đã rất lâu rồi. Astell. Chào mừng, Công tước Einer."

Cái gì? 'Công tước'? Tôi không thể chịu đựng được nữa vì hành vi ghê tởm của ông ta khi nhìn Bleon.

"Bố. Đã qua một thời gian rất lâu rồi. Nhưng, hãy lịch sự với chồng tôi, Công tước xứ Einer. Không quan tâm anh ấy còn trẻ thế nào, nhưng tước vị của anh ấy rất cao, xưng hô như vậy là trái phép xã giao".

Lúc đó, khuôn mặt của Hầu tước trở nên méo mó một cách đáng sợ.

"Con đang nói gì vậy?"

"Tôi đã nói gì sai sao? Mẹ?"

Tôi quay sang mẹ và hỏi để được sự tán thành.

"Mm...!"

"Astell."

Bình tĩnh, không giống như cha tôi, mẹ tôi gọi tên tôi.

"Quả nhiên giống như Julia đã nói, đã có rất nhiều thay đổi kể từ khi chúng ta không gặp nhau".

"Mười năm là rất lâu."

Tôi cũng không mất bình tĩnh mà đáp trả bà ấy. Do hành vi bất ngờ của tôi, phòng ăn nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Và rồi Julia đứng dậy và đến gần chúng tôi, cô ấy nói với Bleon bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Công tước Einer, Chào mừng! Tôi đã chờ ngài rất lâu. Xin hãy ngồi ở đây."

Sau đó, Julia cố gắng nắm lấy cánh tay của Bleon. Bleon vội vàng lùi ra xa khiến Julia không thể đến gần.

"Tôi biết rồi."

Thấy Julia sắp chạm vào mình, biểu cảm của Bleon cứng lại, và giọng nói của anh trở nên lạnh như băng.

"Vợ à, đi thôi."

Khuôn mặt của Bleon nhìn thẳng về phía tôi, tràn đầy ấm áp và dẫn tôi đến phía bên cạnh của chiếc ghế nơi gia đình tôi đang ngồi. Trong khi đi theo Bleon, tôi quay lại một chút và mỉm cười với Julia. Ngay sau khi hai chúng tôi đã ngồi vào chỗ, những người hầu bắt đầu phục vụ đồ ăn, chúng tôi ăn súp và các món khai vị.
Tôi thưởng thức đồ ăn như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không thể nuốt trôi thức ăn một cách ngon lành do ánh mắt cay xè ở phía bên kia. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước và mở miệng.

"Helena, cô có khỏe không? Cô vẫn chưa kết hôn à? "

Tôi đã nói chuyện với Helena, một trong những anh chị em, người ít gây phiền toái cho tôi nhất. Sau đó, tôi nhận thấy Helena liếc xung quanh và cao giọng với tôi với vẻ mặt cau có.

"Điều đó quan trọng sao? Đừng bận tâm đến nó."

"Đúng, điều đó không phải vấn đề. Nhưng cách cô nói chuyện với chị gái của mình là sao? Cô cư xử giống như một người không có học thức. Tôi đã từng là chị gái của cô, nhưng bây giờ tôi là Nữ công tước của Einer. Hãy cẩn thận lời nói của mình."

Tôi cảnh báo Helena bằng một cái nhìn hung dữ.

"Cái gì? Ý cô là sao...! Chị gái...!"

Helena quay sang Julia để cầu xin giúp đỡ.

"Ồ, Astell. Đừng quá khó chịu với chị em của mình. Ai mà biết được? Cô sẽ quay lại nơi này như tôi chứ?"

Bleon bối rối và cố gắng mở miệng khi Julia bắt đầu nhắm vào tôi. Tôi lắc đầu nhẹ, bảo Bleon ngồi yên.

"Vậy sao? Nhưng vì tôi không phải kiểu người qua lại với tất cả những người đàn ông đã gặp như chị gái của tôi. Và... Công tước sẽ không bao giờ bán tôi cho người khác. Có phải vậy không, thưa Công tước? "

Tôi nắm lấy tay Bleon và đặt lên má mình, nở một nụ cười nhếch mép. Mặt anh ấy hơi cứng lại khi tôi nói rằng anh ấy sẽ bán tôi cho người khác, nhưng nét mặt anh lại dịu đi vì những lời sau đó ngay lập tức trấn an Bleon.

"Anh sẽ làm tốt hơn, vợ à. Vì vậy đừng bao giờ buông tay anh. Vợ biết anh sẽ không thể sống thiếu vợ mình mà".

Bleon luôn hỗ trợ trong từng diễn xuất của tôi, theo đúng nghĩa đen.

"Hừm..."

Trong cuộc trò chuyện và đối đầu xa lạ của chúng tôi với Julia, cha tôi hắng giọng và định nói ra những lời xúc phạm, nhưng chính mẹ tôi xen ngang và nói ra những lời đó.

"Astell, tao ghét tính cách của mày cũng như khuôn mặt xấu xí đó. Tại sao mày phải nói như vậy với chị gái của mình? Lời nói của mày thật khó chịu. Và bây giờ, hai đứa đang ở nơi đông người. Làm thế nào mà mày trở nên thô tục như vậy...? "

Mẹ tôi, người yên lặng nãy giờ, bắt đầu tấn công tôi.

"Tôi xấu đến mức đó sao?"

Tất cả mọi người đều nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, họ nói: 'Bạn đang đùa tôi à?'

"Tao sẽ không bao giờ tin rằng mày là con gái của tao nếu tao không sinh ra mày."

"Là vậy sao?"

"Đúng. Mày xấu đến mức tao không muốn nhìn thấy mày trong một thời gian dài".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top