Chương 37: "Cô đã bao giờ đến thăm dinh thự Hầu tước Holster khi còn nhỏ chưa?"

Trans: truclinhdo (Wattpad)

"Tôi không chắc, nhưng tôi được nghe tin đồn trong nội bộ rằng có một vụ án hình sự liên quan đến Michael Heines."

"Michael....! Anh trai?"

Tôi suýt buột miệng gọi anh ta là Michael Heines nhưng đã nhanh chóng đính chính và gọi là anh trai.

"Tôi không biết tại sao lại có tin đồn như vậy, nhưng dù sao, đó là lý do nhiều phụ nữ quý tộc ngày nay nói rằng họ rất lo lắng về việc rạn nứt với chồng mình."

Anh ấy đã làm rất nhiều thứ. Tất nhiên, Astell cũng đã cho Bleon một loại thuốc, vì vậy cô ấy không có tư cách chỉ trích Michael. Nhưng nếu tin đồn là sự thật thì chắc chắn Michael đã làm điều gì đó hơn thế.

"Tại sao anh ấy lại làm như vậy?"

"Vì tiền."

"Tiền? Nhưng gia đình Heines...! "

"Một vài năm trước, người kế nhiệm của gia đình Hầu tước Heines đã được quyết định, là Lucas Heines. Astell chắc cũng biết điều gì sẽ xảy ra, gần như toàn bộ tài sản của gia đình sẽ thuộc về người thừa kế vào thời điểm người đó được quyết định."

Leila nói đúng. Khi người kế vị được quyết định, hơn chín mươi phần trăm tài sản của gia đình sẽ được độc quyền dưới tên người đó, tất cả mười phần trăm còn lại sẽ được chia cho các anh chị em khác. Tuy nhiên, hầu tước Heines rất giàu có nên khi kết hôn, Astell cũng mang theo một phần tài sản của gia đình và một của hồi môn khá lớn. Cô chỉ cần ăn và chơi đến hết đời là đủ.

'Tôi cũng có rất nhiều lòng tham.'

Trong trường hợp đó, Michael chắc chắn phải thừa hưởng nhiều tài sản hơn Astell, nhưng anh ta có vẻ tham lam hơn thế.

"Đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi hy vọng những lời nói của tôi sẽ giúp ích cho cô, Astell. "

"Cô đã giúp tôi rất nhiều. Cảm ơn, Leila. "

Thành thật mà nói, tôi đã không mong đợi quá nhiều vào người ngoài, vì vậy tôi cảm thấy rất biết ơn Leila.

"Nếu có một ngày Leila cần giúp đỡ, tôi muốn giúp đỡ bằng tất cả khả năng của mình."

"Tôi chỉ nói những gì tôi biết mà thôi."

"Không. Những điều đó thực sự rất quan trọng đối với tôi".

Chúng tôi đã nói chuyện phiếm với nhau thêm một lúc. Có quá nhiều điều tôi không biết về thủ đô, vì vậy cuộc trò chuyện gần như thể Leila tự độc thoại.

"Nhưng Astell..."

"Sao?"

"Cô đã bao giờ đến thăm dinh thự Hầu tước Holster khi còn nhỏ chưa?"

"Nếu là dinh thự Hầu tước Holster, thì đó là nhà của ngài McCain?"

"Đúng đúng."

Tôi suy nghĩ những lời nói của Leila, cô ấy đột nhiên hỏi tôi đã bao giờ đến dinh thự Hầu tước Holster chưa. Sau đó, một cách lặng lẽ, tôi lần theo trí nhớ của Astell.

"Hmm, tôi không nhớ."

Đó không phải là một lời nói dối, cho dù tôi có tìm kiếm trong trí nhớ của Astell bao nhiêu lâu, cũng không thể tìm thấy kí ức về gia đình Holster.

"Ồ vậy ư? Tôi biết rồi."

"Tại sao?"

"Điều đó... Tôi nghĩ rằng tôi đã từng nhìn thấy Astell trước đây, vì vậy tôi đã hỏi."

"Tôi xin lỗi. Trí nhớ của tôi không tốt lắm..."

Tôi xin lỗi cô ấy với một nụ cười khiêm tốn trên khuôn mặt.

"Không! Astell không cần phải xin lỗi gì cả. Tôi đã đưa ra một câu hỏi quá đột ngột xen lẫn cuộc trò chuyện của chúng ta"

Những lời của Leila đã kết thúc chủ đề đó. Và sau khi nói chuyện thêm một chút, chúng tôi quay trở lại phòng khách. Khi chúng tôi quay lại, Bleon và McCain chỉ nhìn nhau mà không nói một lời.

Và ngay khi nhìn thấy tôi, Bleon đã bật dậy và đến gần tôi. Và khi cảm nhận được cái ôm của Bleon, tôi nhẹ nhàng đẩy ngực anh ấy ra. Đồng tử Bleon rung lên dữ dội trước cử chỉ từ chối của tôi, tôi cảm thấy khó chịu trong giây lát. Vì vậy, tôi mở miệng, nhìn Leila, nghĩ rằng mình phải nhanh chóng rời khỏi đây.

"Chúng tôi sẽ trở lại. Tôi thực sự đã có một thời gian rất vui vẻ. Tôi sẽ mời cô lần sau, Leila. "

"Tôi sẽ đợi lời mời của cô. Hãy đi về cẩn thận, Astell. Hãy cẩn thận, Công tước Einer. "

Leila tiễn chúng tôi đến trước dinh thự và chúng tôi lên xe ngựa để trở về. Khi xe ngựa khởi hành, Bleon nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng và u ám, vì vậy tôi dang rộng vòng tay với anh.

Tôi khẽ gật đầu khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Bleon, rồi Bleon vội vàng ôm tôi vào lòng. Và với hơi thở sâu, tôi tìm kiếm sự ổn định của chính mình.

"Trước đó anh thấy buồn lắm sao?"

"......."

Bleon không trả lời tôi.

"Đúng không?"

Tôi hỏi anh ấy một lần nữa.

"...Không."

Anh ấy rõ ràng đang buồn nhưng nói không. Anh ấy thật dễ thương, tôi đột nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ.

"Anh không nên ôm em như vậy ở nơi có người khác. Ôm em chỉ khi chỉ có hai chúng ta. Hiểu chứ?"

"...Ừm."

"Làm tốt lắm, chồng của em."

Tôi đưa tay lên vuốt tóc anh.

"Hai người có yên lặng trong phòng khách không?"

"Có..."

"Tốt lắm."

Vì vậy, chúng tôi đã ôm nhau cho đến khi về đến biệt thự. Đó là vì Bleon không muốn tôi thoát khỏi vòng tay của anh ấy, có lẽ là do tôi bị từ chối trước đó. Và ngay khi chúng tôi đến biệt thự, tôi lại nói rằng tôi sẽ đến phòng làm việc, và tôi rời đi ngay sau đó. Đó là để sắp xếp thông tin mà tôi nghe được từ Leila ngày hôm nay. Nhưng đột nhiên, một vấn đề nảy sinh.

'Tôi có nên mang theo Bleon không?'

Thay vì đi đến hang ổ điên rồ đó với Bleon, tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên đi một mình và đối phó với những con người mất trí đó. Tôi càng suy nghĩ về những câu chuyện mà tôi nghe được từ Leila ngày hôm nay, tôi càng không muốn mang Bleon đi cùng.

Hãy để tôi hỏi anh ấy một lần. Tất nhiên, Bleon sẽ đồng ý vô điều kiện rằng anh ấy đi theo tôi, nhưng cố thuyết phục anh ấy cũng không tệ. Tôi dọn dẹp phòng làm việc và đi thẳng vào phòng ngủ của mình. Một lần nữa, Bleon đang đi đi lại lại trong phòng mà không ngồi xuống.

"Em đây."

"Vợ...!"

Tình huống tương tự như ngày hôm qua đã diễn ra, và Bleon ôm chặt lấy tôi. Một lúc sau, tôi thoát ra khỏi vòng tay của Bleon và nắm lấy tay anh ấy, dẫn Bleon đến ghế sofa.

"Ngồi xuống nào. Em có chuyện muốn nói với anh."

"Vợ muốn nói gì...?"

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, nhìn vào mắt nhau và bắt đầu nói chuyện.

"Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu ngày mai em tự đến dinh thự Hầu tước Heines, anh nghĩ sao?"

"Em một mình, vợ?!"

"Đúng vậy."

"Không bao giờ. Anh sẽ đi với vợ".

Tôi biết anh ấy sẽ trả lời như vậy, vì vậy khi vuốt ve từng ngón tay đang siết chặt của anh ấy, tôi hé môi.

"Nếu anh đi, anh sẽ thấy những điều không tốt đẹp. Em không muốn cho anh thấy những điều đó".

"Đó là tất cả những lý do khiến anh phải đi. Anh sẽ ở bên và bảo vệ vợ. Anh sẽ bảo vệ vợ để không ai bạc đãi vợ nữa".

Giọng Bleon tràn đầy quyết tâm.

"Vợ đã làm điều đó cho anh trước đây, phải không? Vợ đã nói với anh rằng đừng làm bạn với những người bắt nạt mình. Với gia đình cũng vậy. Họ đã không còn là gia đình của vợ nữa, họ đã khiến vợ phiền muộn mặc dù họ có quan hệ huyết thống với vợ".

Tôi ngạc nhiên nhìn Bleon. Những lời nói của anh ấy thuyết phục hơn tôi nghĩ rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top