Chương 8: Gọi tên

Hoắc Ngôn Sinh dường như cũng không ngờ lại có thể gặp được Dung Lân ở đây, lúc hai người bốn mắt nhìn nhau không biết nên mở màn thế nào, bà ngoại Dung Lân Thẩm Đồng đã đi tới: "Ngôn Sinh, là ai vậy?"

"Bà ngoại là cháu!" Dung Lân nghe tiếng đã không quan tâm Hoắc Ngôn Sinh như thế nào mà lại ở đây nữa, trực tiếp xách đồ đi vào.

Thẩm Đồng nhìn thấy cậu lập tức cười chạy qua ôm cậu: "Ai nha, Nặc Nặc của bà, để bà ngoại nhìn xem, làm bà ngoại nhớ quá, bà ngoại nấu món sườn chua ngọt con thích ăn nhất, đợi chút, lão đầu tử, Nặc Nặc đến rồi, ông nhanh ra đây, ha ha, Ngôn Sinh đây là Nặc Nặc, cháu ngoại của sư nương!"

Thẩm Đồng một tay nắm lấy tay Dung Lân, Dung Lân quay đầu không biết làm thế nào mới chào hỏi những người trong nhà, Chu Học Thư từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Dung Lân đứng ở huyền quan.

Mấy năm không gặp, Chu Học Thư đã già đi rất nhiều, nguyên bản mới chỉ là mái tóc hoa râm, bây giờ đã trắng xóa, thoạt nhìn vẫn nghiêm nghị như vậy, Dung Lân lập tức đỏ mắt: "Ông ngại, cháu đến thăm ông."

"Cháu còn biết mà đến, ông còn tưởng cháu sớm đã quyên mất chúng ta rồi!"

"Ai nha, ông nói lời này làm cái gì, Nặc Nặc không dễ gì mới đến một lần, Nặc Nặc đừng nghe ông ngoại con nói, chính là miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ, trong lòng còn nhớ con hơn bất kỳ ai."

"Cháu biết bà ngoại, là con sai, con sớm nên đến đây."

"Không nói lời này, bà và ông ngoại con biết con cũng không dễ dàng gì, nào nào đi vào, con nói con đến thì đến thôi, đến nhà bà ngoại còn mang nhiều đồ như vậy, lần sau không được như vậy nữa!"

"Vâng ạ, cháu nghe bà ngoại." Dung Lần cười đặt đồ sang một bên, ngẩng đầu nhìn Hoắc Ngôn Sinh, nhìn thấy đối phương nhìn cậu đầy thâm ý.

Không thể hiểu được.

Dung Lân đặt đồ xuống đi về phía Chu Học Thư: "Ông ngoại, con thi đỗ đại học K."

Đại học K là trường đại học mẹ cậu từng học.

Đối mặt với Dung Lân, Chu Học Thư suy cho cùng cũng không lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, gật đầu, đưa tay xoa đầu Dung Lân, ông đã không còn cao bằng cậu nữa, đối mặt với Chu Học Thư như vậy, Dung Lân không nhịn được đưa tay ôm lấy ông: "Ông ngoại, cháu xin lỗi."

Chu Học Hữu sửng sốt một chút, đại khái là không ngờ Dung lân sẽ như vậy, hòa hoãn một chút mới đưa tay vỗ vỗ lưng Dung Lân: "Không phải là lỗi của con, được rồi, mẹ con sẽ rất vui mừng, đã chọn ngành gì rồi?"

"Tài chính." Dung Lân lập tức nói, nhìn thấy Chu Học Thư gật đầu: "Tốt, ngành tài chính ở đại học K không tồi, đúng rồi, ông giới thiệu với cháu một chút, đâu là học sinh của ông, Hoắc Ngôn Sinh, Ngôn Sinh, đây là cháu ngoại của thầy, Dung Lân, nhũ danh là Nặc Nặc, hai đứa cũng chỉ kém nhau vài tuổi, có thể giao lưu một chút."

Dung Lân nhìn Hoắc Ngôn Sinh, cậu thật sự không ngờ đến Hoắc Ngôn Sinh lại là học sinh của ông ngoại cậu, ông ngoại cậu trước đây là giáo sư dạy kế toán của đại học Trung Đô, cũng coi như là đào mận có khắp thiên hạ (*), có điều sau khi nghỉ hưu có học sinh đến thăm hỏi cũng không nhiều lắm.

(*) học trò ở khắp nơi.

"Chào anh." Cố làm ra vẻ lần đầu tiên gặp mặt Dung Lân chủ động vươn tay ra với Hoắc Ngôn Sinh, đôi mắt lại không chớp nhìn chằm chằm đối phương, mục đích không cần nói cũng biết.

Ý cười trong mắt Hoắc Ngôn Sinh càng đậm thêm, phối hợp đưa tay ra đụng vào tay cậu: "Chào cậu, Nặc Nặc."

Dung Lân: "......"

"Cháu gọi thằng bé là Hoắc đại ca là được." Chu Học Thư nhìn thấy hai người bắt tay, sợ Dung Lân không tiện mở miệng gọi người, vì thế thay cậu nói luôn.

Dung Lân cười gật đầu, tiếng đại ca này cậu sẽ không gọi nhé!

Thẩm Đồng bên này đã bưng món ăn lên bàn: "Được rồi, nhanh đến ăn cơm, Ngôn Sinh, Nặc Nặc, nhanh lên, hôm nay cũng không biết là ngày tốt gì, hai đứa cư nhiên lại cùng nhau qua đây, trong nhà lâu rồi không có náo nhiệt như vậy."

Nghe thấy Thẩm Đồng nói lời này, trong lòng Dung Lân có chút hụt hẫng: "Bà ngoại, cháu bây giờ không có chuyện gì, có thể ở đây vào ngày không ạ?"

"Sao lại không thể, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, Ngôn Sinh tối nay cũng đừng đi nữa, ở lại đây vài ngày, ở cùng với thầy của em, em không phải nói là không có người chơi cờ với ông ấy sao, em đến rồi, mau để cho ông ấy chơi cho đã thèm, đỡ cho cứ quấn lấy sư nương."

Hoắc Ngôn Sinh cười cười nói: "Sẽ không làm phiền đến hai người nghỉ ngơi chứ?"

"Sư nương và thầy của em đã ở cái tuổi này rồi, ngủ ít, dậy sớm, ngủ muộn, không làm phiền đến hai đứa còn đã tốt lắm rồi, ăn cơm, ăn thức ăn, hôm nay nghe lời cô, hai đứa ở lại, bên này mặt dù không phồn hoa như Long An, nhưng không khí tốt, Nặc Nặc cũng lâu rồi không về, chiều hai đứa muốn đi câu cá, để lão đầu dẫn hai đứa đi."

"Ừm, được, vừa khéo tôi mấy ngày rồi không đi câu cá." Chu Học Thư gật đầu, rõ ràng là rất vừa ý với sắp xếp của Thẩm Đồng.

Dung Lân có thế nào cũng không ngờ được, chỉ vì một câu của cậu đã giữ Hoắc Ngôn Sinh ở lại.

Có điều nhìn thấy Thẩm Đồng và Chu Học Thư vui vẻ như vậy, cậu cũng không tiện nói gì.

Ăn cơm xong, Thẩm Đông sắp xếp cho hai người bọn họ hai căn phòng: "Giờ này có hơi nóng, đợi sau 3 giờ, mặt trời lặn về tây sẽ mát mẻ hơn, rồi hai đứa hẵng đi, nghỉ ngơi trước đã."

"Bà ngoại, bà đừng bận rộn nữa, bà đi nghỉ ngơi đi, có gì để cháu thu dọn là được rồi."

"Bà không mệt, bà đã quen rồi, không nhàn rỗi được, cháu nghỉ ngơi đi, nếu như ngủ không được thì nói chuyện với Ngôn Sinh, người trẻ tuổi các cháu có cùng chung tiếng nói, ông ngoại con mỗi ngày lúc này đều sẽ ngủ trưa một lát, đợi ông ấy dậy, lại dẫn hai đứa đi câu cá, đi đi." Thẩm Đồng nói xong vỗ vỗ vai Dung Lân.

Dung Lân biết, Thẩm Đồng là không nỡ sai sử cậu.

Đợi Thẩm Đồng đi xong, Dung Lân nhìn thấy Hoắc Ngôn Sinh đi qua: "Ra ngoài đi dạo, cậu không phải là có chuyện muốn hỏi sao?"

Dung Lân: "......" thức thời như vậy làm cậu có chút bất ngờ.

Hai người một trước một sâu đi từ trong nhà ra, đứng ở trong sân, Dung Lân phát hiện cái cây đa già lúc nhỏ cậu bò qua vẫn đang còn.

"Tôi không biết quan hệ của cậu và thầy Chu."

Dung Lân không ngờ anh lại chủ động mở miệng, nhìn anh ta một cái: "Anh nếu như biết còn đến, thì tôi sẽ không thể không phục anh."

Hoắc Ngôn Sinh nghe vậy cười cười, không tiếp lời, anh thật sự cũng không có nói dối, trước đó quả thật đã điều tra Dung Lân, nhưng không điều tra tỉ mỉ như vậy, chuyện Chu Học Thư là ông ngoại cậu, quả thật là không có trong đó, cho nên lúc mở cửa nhìn thấy Dung Lân, mới cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Có điều cũng gián tiếp nói lên, giữa hai người bọn họ vẫn có duyên phận.

Dung Lân đợi nửa ngày cũng không thấy Hoắc Ngôn Sinh có ý mở miệng, không nhịn được hỏi: "Chuyện của hai chúng ta không thể để ông ngoại biết."

"Đó là đương nhiên." Hoắc Sinh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ cậu nghe thấy mấy chữ này mà thở phào, không nhịn được mà trêu chọc cậu: "Cậu sợ có quan hệ với tôi như vậy à?"

Dung lân có chút mất tự nhiên xoay đầu đi: "Hai chúng ta cũng không phải là rất quen thuộc, không nói lên được quan hệ hay không quan hệ."

Hoắc Ngôn Sinh gật đầu: "Cậu nói đúng, có điều cậu thật sự không nhớ tối hôm đó....."

Dung Lân xoạt một cái quay đầu trừng anh, giống như là con thú nhỏ bị xâm phạm lãnh địa, rõ ràng là răng và móng vuốt còn chưa mọc tốt, lại học hung dữ với người khác, uy lực quá nhỏ, thậm chí còn lộ ra mùi sữa.

"Không được nhắc đến!"

Hoắc Ngôn Sinh bị vẻ mặt của cậu đáng yêu đến, trong đôi mắt đào hoa đẹp tràn đầy ý cười, kìm nên đưa tay ra muốn ôm lấy cậu, khẽ gật đầu: "Xin lỗi, tôi vượt quá rồi."

Đột nhiên thái độ lại tốt như vậy, làm cho khí thế vừa mới trào ra của Dung Lân, phốc một cái liền tan đi.

Một quyền đánh vào bông, đến một tiếng vang cũng không có, cảm giác không có sức lực gì.

"Tối hôm đó tôi không còn nhớ nữa, tỉnh lại xong mất trí nhớ rồi, nếu như tôi có làm gì nói gì, thì ở đây tôi nói lời xin lỗi với anh." Nói xong biệt nữu quay đầu nhìn anh một cái, quay đầu đi vào nhà.

Hoắc Ngôn Sinh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt lại đuổi theo bóng dáng của Dung Lân, đến khi đối phương biến mất trong phòng, mới thu hồi lại, khóe miệng giương lên, khẽ lẩm bẩm: Thực ra không cần xin lỗi, tôi cũng không hề chịu thiệt.

Đợi Chu Học Thư ngủ dậy, liền thu xếp đi câu cá.

Bởi vì nơi câu cá cách đây không xa, cho nên ba người họ liền trực tiếp đi bộ qua đó.

Chu Học Thư thường đến nơi này câu cá, cho nên vô cùng quen thuộc chỗ này, tìm vị trí bên bờ sông: "Nặc Nặc, con giúp Ngôn Sinh bung dù lên, tay thằng bé không tiện."

"Vâng." Dung Lân đáp một tiếng, đi về phía Hoắc Ngôn Sinh.

Hoắc Ngôn Sinh nhìn thấy cậu đi tới: "Thầy nói cậu qua đây à?"

Dung Lân nhìn anh một cái, duỗi tay đỡ dù: "Không thì sao!" Cậu còn có thể tự nguyện à?

Nghĩ cũng biết là không có khả năng!

Hoắc Ngôn Sinh cười cười: "Ừm, cảm ơn."

Dung Lân quay đầu sang một bên, không đối mắt với Hoắc Ngôn Sinh nữa, cậu cứ cảm thấy Hoắc Ngôn Sinh là có ý trêu chọc cậu, có điều bất đắc dĩ lại không có chứng cứ, bởi vì Hoắc Ngôn Sinh thoạt nhìn rất bình thường.

Dù được bung ra, Dung Lân buông tay, Hoắc Ngôn Sinh đem cái ghế nhỏ đặt dưới ô: "Thầy bên này đã xong rồi."

"Ừ, được, bên này thầy cột mồi câu là được rồi."

"Ông ngoại cháu giúp ông." Dung Lân nghe vậy vội vàng đi qua.

Chu Học Thư lúc này vừa vặn làm xong: "Không cần, không cần, ông làm xong rồi, con và Ngôn Sinh lấy hai cái mắc vào là được rồi, ông không quản hai đứa, ông câu trước."

Dung Lân nhìn bộ dáng vui vẻ của Chu Học Thư, khóe miệng giương lên, cậu sợ nhất là ông bà ngoại vì mẹ cậu qua đời mà không thoát ra được, bây giờ xem ra, không phải là như vậy.

Hoắc Ngôn Sinh đi qua, ngăn cản tầm mắt của cậu, cúi đầu ngồi nhìn Dung Lân đang ngồi xổm phía dưới: "Có cần tôi giúp đỡ không, Nặc Nặc?"

Dung Lân: "......anh có thể đừng gọi tôi như vậy không?"

Hoắc Ngôn Sinh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu: "Vậy tôi nên gọi cậu là gì?"

"Gọi tên."

"Dung Lân?"

"Ừm."

Hoắc Ngôn Sinh quay đầu, cầm mồi câu lên: "Dung Lân, có cần tôi giúp đỡ không?"

"Không cần, tôi có thể tự làm được." Nói rồi lấy mồi câu gần cậu nhất lên, đưa tay móc lên mũi câu, cảm xúc trơn trượt, còn có con giun đang động đậy, ý thức được là cái gì Dung Lên vèo một cái đứng dậy, lùi một bước.

Cho dù không có phát ra tiếng, nhưng tất cả biểu tình trên mặt cậu đã tiết lộ trạng thái lúc này của cậu.

Hoắc Ngôn Sinh ngẩng đầu nhìn cậu, tiện tay đưa cho cậu một tờ khăn giấy: "Thầy Chu dùng mồi sống, cậu có thể không thích ứng được."

Dung Lân kìm nén khó chịu trong lòng, đưa tay nhận lấy tờ giấy trong tay Hoắc Ngôn Sinh, nhanh chóng nói một tiếng: "Cảm ơn."

"Ừm, không có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top