Chương 7: Ở đâu cũng nhìn thấy Hoắc Ngôn Sinh

"Nặc Nặc?" Hoắc Ngôn Sinh lặp lại trong lòng một lần, chỉ cảm thấy hai chữ này như lông vũ quét qua lòng anh.

"Cậu ấy bây giờ không có ở đây, lát nữa gọi lại."

Hoắc Ngôn Sinh nói xong, chỉ nghe thấy Thẩm Đông sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vậy anh là ai?"

Hoắc Ngôn Sinh không trả lời câu hỏi của cậu ta, trực tiếp tắt điện thoại, đáp án của câu hỏi này, anh càng hy vọng sẽ do Dung Lân trả lời.

Đem số điện thoại của anh lưu vào điện thoại của Dung Lân, Hoắc Ngôn Sinh xoay người đi ra khỏi nhà.

Dung Lân bên này đang nghĩ có nên ra ngoài đi mua thêm một cái điện thoại không, đã nghe thấy tiếng gõ cửa, bị dọa giật mình cậu đứng lên đi tới, nhìn qua mắt mèo thấy Hoắc Ngôn Sinh đang đứng bên ngoài.

Người đàn ông nghiêng người, cánh tay đeo trước ngực vô cùng bắt mắt, tay còn lại đang cầm điện thoại của cậu, đang nâng lên gõ cửa.

Nói thật, cậu không phải rất muốn mở cửa.

Người bên ngoài giống như là biết cậu đang nghĩ gì: "Vừa nãy bạn của cậu gọi đến...."

"Cạnh" một tiến, Dung Lân lập tức mở cửa, đưa tay nhận lấy điện thoại trong tay anh, mở lịch sử cuộc gọi, nhìn thấy là Thẩm Đông gọi đến, ngẩng đầu nhìn Hoắc Ngôn Sinh: "Anh không có nói linh tinh chứ?"

Hoắc Ngôn Sinh nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu, nếu không phải biết Thẩm Đông cũng là song tính, anh còn hiểu nhầm hai người này có phải là có quan hệ đó không.

"Tôi nói cho cậu ta là cậu không ở đây, bảo cậu ta lát nữa gọi lại." Vừa dứt lời, đã nhìn thấy điện thoại trong tay Dung Lân vang lên, quả nhiên vẫn là Thẩm Đông.

Dung Lân không nhận, nhấn tắt xong, nhìn Hoắc Ngôn Sinh: "Hoắc tiên sinh tôi....."

"Tôi hiểu, cậu không cần lại cường điệu thêm." Hoắc Ngôn Sinh nói xong cười với cậu, liền xoay người về nhà.

Nhìn anh quay người vào nhà, Dung Lân đột nhiên cảm thấy cậu có phải là làm quá trực tiếp không, dù sao Hoắc Ngôn Sinh cũng không nói muốn làm gì, còn đem vòng cổ trả lại cho cậu, hơn nữa hôm nay còn cho cậu mượn bếp dùng.....

Không đúng, mượn bếp dùng hẳn là biết cậu là ai mới cho cậu mượn!

Nhưng vòng cổ......

Dung Lân thở dài, cậu nghĩ không hiểu nổi, tốt nhất là giữa bọn họ đừng có gặp lại nữa.

Đóng cửa lại, rồi gọi điện cho Thẩm Đông.

Bên đó rõ ràng là luôn đợi điện thoại của cậu, gần như là lập tức nghe máy.

"Nặc Nặc, người vừa nãy là ai?"

"Hàng xóm, tớ chuyển ra ngoài ở rồi, nơi ở mới không có ga để nấu, tớ qua hàng xóm mượn dùng một chút, lúc về, để quên điện thoại."

Nghe Dung Lân giải thích, Thẩm Đông bên kia lập tức thở phào: "Ồ như vậy à, tớ còn tưởng cậu tìm được bạn trai rồi, dọa chết tớ rồi!"

"Tớ tìm bạn trai cậu tại sao lại bị dọa chết?" Dung Lân ngồi xuống sô pha nghe Thẩm Đông nói: "Cậu nếu như tìm bạn trai, tớ vẫn còn FA, vậy cậu sau này còn có thời gian ra ngoài chơi với tớ sao, cho nên Nặc Nặc, chúng ta nói rõ rồi nhé, muốn thoát kiếp FA thì cùng nhau thoát, cậu không thể phản bội tổ chức!"

Dung Lân cười cười: "Được, nghe cậu."

Nghe được đảm bảo của Dung Lân, Thẩm Đông lập tức thỏa mãn, nghớ đến chính sự hỏi: "Cậu sao lại dọn ra khỏi nhà?"

"Tớ thuê một căn chung cư ở gần đại học K, định thích ứng cuộc sống độc lập trước."

"Cậu thật sự là vì thích ứng cuộc sống, không phải là vì náo loạn mâu thuẫn với ba cậu?"

Dung Lân cười một tiếng: "Không có, nào có nhiều mâu thuẫn như vậy, cậu tìm tớ có chuyện gì?"

"Ồ, cũng không có chuyện gì, chính là muốn hỏi cậu có muốn ra ngoài đi chơi không?"

"Không đi đâu, hôm nay có hơi mệt."

"Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai......"

"Ngày mai phải đi gặp ông bà ngoại tớ."

Nhớ đến ông bà ngoại, trong lòng Dung Lân không có tư vị gì, sau khi mẹ cậu qua đời, ông ngoại xin nghỉ hưu sớm, dẫn bà ngoại về nhà cũ ở thành phố Nam, ở đó là nơi mẹ cậu lớn lên, kiếp trước vì Dung Khải Minh, trong tối ngoài sáng không muốn cậu liên lạc với nhà ngoại, nhiều năm như vậy, cậu thỉnh thoảng mới gọi điện hỏi thăm một tiếng, từ trước đến nay cũng không có ở bên cạnh hai người họ hiếu thuận, cậu lúc đó tin lời Dung Khải Minh nói, cảm thấy đi gặp ông bà ngoại cậu sẽ nhớ đến người mẹ đã mất của cậu, bây giờ nghĩ lại, Dung Khải Minh sợ chuyện ông ta làm sẽ bị bại lộ, sợ ông bà ngoại biết sẽ gây phiền toái cho ông ta.

Sống lại một lần, cậu muốn có lại phần tình thân này, muốn bù đắp tiếc nuối kiếp trước, nhưng cũng không muốn hai vị lão nhân biết sự xấu xa của Dung Khải Minh.

Bây giờ tất cả vẫn còn kịp.

"Ồ, vậy cậu giúp tớ hỏi thăm ông bà ngoại." Thẩm Đông nghe cậu nói như vậy, liền thuận thế nói.

"Được, cậu tối đến đừng có đi đưa xe."

"Biết rồi!"

Nghe ra ý chột dạ trong giọng nói của Thẩm Đông, Dung Lân cười cười, cúp điện thoại, biết chỉ sợ nhất thời Thẩm Đông sợ là không thay đổi cái tật xấu đi đua xe này, cho nên cậu phải nhanh chóng dời sự chú ý của cậu ta mới được.

......

Hoắc Ngôn Sinh về đến nhà đóng cửa lại, thở dài.

Nghĩ đến cảnh giác của Dung Lân với anh, Hoắc Ngôn Sinh có chút vô lực, có điều nghĩ kỹ lại cũng là bình thường, là ai sau lúc thanh tỉnh nhìn thấy đối tượng tình một đêm, xấu hổ cảnh giác đều là phản ứng thường thấy.

Xem ra không thể nóng vội.

Hoắc Ngôn Sinh ổn định tâm tình, đi đến ban công, nhìn thấy đầy vỏ hạt dưa dưới đất.

Đô Đô nhìn anh một cái, cái miệng dài không ngừng 'ca, ca, ca' tốc độ nhanh chóng dứt khoát mà cắn hạt dưa.

Không bao lâu, trên đất lại nhiều thêm một đống vỏ hạt dưa.

Mà cái thùng rác đặt dưới nó lại vô cùng sạch sẽ.

Hoắc Ngôn Sinh nâng tay vỗ đầu nó: "Mày cố ý đúng không, không phun vào thùng rác, mày phun hết xuống đất?"

"Đô Đô thích cắn hạt dưa, bé ngoan, cắn hạt dưa không!?"

"Mày đừng có giả ngu, đừng có chuyển chủ để, mày còn phun xuống đất nữa, sẽ nhỏ sạch lông của mày!"

"Đô Đô sẽ ngoan ngoãn, Đô Đô không thể không có lông, Đô Đô ngoan ngoãn!" vừa nói vừa ngâng chân lên gãi gãi lông vũ trên đầu.

Hoắc Ngôn Sinh quét sạch vỏ hạt dưa dưới đất, thuận tiện nhìn xem hạt dưa trong bát nó còn bao nhiêu, nhìn thấy mới không bao lâu, đã cắn hết rồi, liền đổ cho nó chút nước.

"Bé ngoan, Đô Đô yêu cậu nha, bé ngoan, Đô Đô thích cậu nha!"

Hoắc Ngôn Sinh bị dáng vẻ đáng thương hề hề của nó chọc cười, đưa tay vuốt vuốt nó một phen: "Được rồi, không nhỏ lông của mày nữa."

"Haizz, dọa chết Đô Đô rồi, dọa tè dầm rồi, cục cục!"

Hoắc Ngôn Sinh: "......" lại học ai những thứ linh tinh này thế!

Lúc Hoắc Ngôn Sinh đang nghĩ có nên tìm một lão sư đến không, huấn luyện Đô Đô một chút, đừng có cả ngày kêu loạn, điện thoạt liền vang lên.

Nhận điện thoại, đã nghe Trương Vinh Diệu đầu bên kia nói: "Hoắc tiên sinh, đã liên lạc với Chu lão, ngày mai anh có thể trực tiếp qua đó."

"Được." Hoắc Ngôn Sinh đặt điện thoại xuống, xoay người ra khỏi ban công.

"Haizz, bồ câu nhỏ, chúng ta cùng nhau moa moa nè~" Đô Đô giương cánh đung đưa lắc lư, với ba con chim bồ câu ở ban công, nhảy điệu nhảy.....

Sáng sớm hôm sau, Dung Lân từ trong nhà đi ra, ăn sáng ở dưới tầng, thuận tiện gọi điện cho môi giới hỏi một chút, hỏi rõ làm thế nào để nộp tiền ga.

Từ thành phố Long An đến thành phố Nam, lái xe cũng mất gần 2 tiếng, Dung Lân lâu rồi không đi thăm ông bà ngoại, đương nhiên phải mua chút đồ, đợi chuẩn bị xong, lúc xuất phát đã là hơn 10 giờ.

Trên đường, Dung Lân đặc biệt gọi điện cho bà ngoại, nói cho hai người biết cậu sẽ qua thăm họ, biết cậu đến, ông bà ngoại rất vui mừng.

Dung Lân nghe bà ngoại nói liền mấy từ 'tốt tốt tốt', trong lòng vô cùng chua xót.

Đặt điện thoại xuống, Dung Lân bình phục tâm trạng, không cần biết thế nào, ông trời cho cậu cơ hội sống lại lần nữa, chính là để cậu bù đắp lại tiếc nuối của quá khứ.

Vì thế thay vì ở đây kiểm điểm chuyện kiếp trước cậu đã làm, còn không bằng nghĩ nên bù đắp thế nào mới tốt.

Lúc sắp đến thành phố Nam, Dung Khải Minh gọi điện cho cậu.

Dung Lân dừng xe ở bên đường, nghe Dung Khải Minh đầu bên kia mở miệng hỏi cậu: "Con bây giờ đang ở đâu?"

"Có chuyện gì sao?" Dung Lân lấy chai bước trong túi ra vặn nắp, ứng phó với Dung Khải Lân đầu bên kia.

"Tối nay nhà họ Tần có tiệc tối, con và ba cùng nhau đi một chuyến." Dung Khải Minh ngữ khí không cho phản bác, làm cho Dung Lân phải nhíu mày, rõ ràng Dung Khải Minh gọi điện chỉ là thông báo cho cậu, thậm chí cũng không suy xét xem cậu có muốn hay không.

"Con không đi được, con bây giờ không ở Long An, buổi tối cũng không về được." Dung Lân uống một ngụm nước xong, nắp chai nước lại đặt sang một bên.

"Con đi đâu?" Dung Khải Minh rõ ràng là không ngờ cậu lại nói như vậy, ngữ khí lộ ra sự mất kiên nhẫn.

"Đi thăm ông bà ngoại con, định ở bên đó mấy ngày, tận lực hiếu thuận ông bà, ba đừng có nhớ thương đến con nữa, tiệc nhà họ Tần con đi cũng không có ý nghĩ gì, ba qua lại thật tốt với bọn họ là được rồi, phát triển của nhà họ Dung còn phải dựa vào ba, cố lên, con bên này đang lái xe, không nói nữa, tạm biệt!" Không có Dung Khải Minh có cơ hội mở miệng, trực tiếp cúp điện thoại.

Cậu cũng có thể tưởng tượng được, lúc này Dung Khải Minh ở đầu dây bên kia có bao nhiêu không vui.

Có điều ông ta không vui là đúng rồi, chính là muốn ông ta không vui.

Bây giờ mặc dù không thể xé rách mặt, nhưng có thể ghê tởm ghê tởm ông ta là tốt nhất.

Kéo điện thoại của Dung Khải Minh vào danh sách đen, đỡ cho ông ta phải đến làm phiền cậu, Dung Lân mở nhạc, lại lái xe lên đường.

Đến thành phố Nam đã là giữa trưa.

Mặc dù sau khi mẹ qua đời, số lần cậu đến đây có hạn, nhưng đối với địa chỉ của ông bà ngoại, lại vẫn có ấn tượng.

Tìm được nhà của ông bà ngoại, Dung Lân dừng xe xong, lấy đồ từ trong cốp xe mà cậu đã mua, cậu cũng không biết ông bà ngoại thích ăn gì, liền mua một đống thứ mà cậu cho rằng tương đối thực dụng.

Cười chạy đến gõ cửa, nghĩ đến lúc bà ngoại gặp cậu có chạy qua cho cậu một cái ôm không, ông ngoại sẽ cố tình nghiêm nghị, trong mắt lại là dịu dàng?

Chỉ là nghĩ đến cảnh tượng này, hốc mắt Dung lân lại có chút phiến hồng.

Cố gắng kìm nén một chút, Dung Lân đưa tay gõ cửa.

Rất nhanh đã nghe tiếng bước chân đi tới, Dung Lân đã làm tốt chuẩn bị, trong lòng không khỏi suy đoán một chút, mở cửa là ông ngoại hay bà ngoại, liền nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, từ từ mở ra.

Đứng ở huyền quan, là người đàn ông có cánh tay treo trước ngực, bốn mắt nhìn nhau.....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top