Chương 3: Tai nạn xe
Cho dù Dung Lân nhìn thì rất trấn định, nhưng Hoắc Ngôn Sinh ở đầu dây bên này vẫn có thể nghe ra được hô hấp hỗn loạn của cậu, làm cho anh không nhịn được mà nhớ đến đêm qua, Dung Lân ở trong lòng anh.....
Khóe miệng cong lên: "Ra ngoài gặp mặt nhé, đồ vật quý trọng như vậy, vẫn là gặp mặt đưa cho cậu vẫn tốt hơn."
"Được, ở đâu?" trong giọng nói của Dung Lân mang theo một tia vội vàng mà không tự biết.
"10 giờ sáng ngày mai, quán cà phê bên cạnh giáo đường Sofia."
....
Sáng sớm hôm sau, Dung Lân vừa xuống tầng, Dung Khải Minh đúng lúc đang đọc báo, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đẩu nhìn sang: "Ba nghe nói tối hôm qua con cả đêm không về, con tốt nhất là đừng có làm bậy."
Dung Lân chỉ nhớ đến chiếc vòng cổ của cậu, không có tâm trạng phản ứng lại Dung Khải Minh, lập tức đi đến huyền quan đi giày vào, lúc đẩy cửa, Dung Khải Minh quay đầu nói: "Mới sáng sớm con lại đi đâu?"
Trả lời ông ta là tiếng Dung Lân dùng lực đóng cửa.
Dung Khải Minh: "......"
Dung Lân lái xe đến địa chỉ đối phương nói, đã hẹn là 10 giờ, bởi vì không muốn ở nhà đối mặt với Dung Khải Minh, cho nên cậu đến trước nửa tiếng đồng hồ, định ăn sáng ở quán cà phê luôn.
Nhận được điện thoại cảu Thẩm Đông gọi đến, điện thoại vừa thông, Thẩm Đông đầu bên kia đã trực tiếp nói: "Nặc Nặc, thứ cậu muốn, tôi đã làm xong rồi, bây giờ đưa qua cho cậu nhé?"
"Vậy cậu trực tiếp đưa đến quán cà phê Sofia cạnh giáo đường cho tôi, tôi bây giờ đang ở bên này." Trước đó nói Thẩm Đông giúp cậu mở tài khoản tài chính, không ngờ nhanh như vậy đã xong rồi.
Thẩm Đông mặc dù rất tò mò cậu sớm như vậy đã chạy đến quán cà phê làm gì, nhìn thấy cậu, Thẩm Đông cười chạy qua, ngồi xuống xong, nói với phục vụ muốn một sữa nóng: "Bữa sáng cậu chỉ ăn cái này?"
"Sao vậy?" Dung Tân nhìn cậu ta một cái, vươn tay ra với cậu ta.
Thẩm Đông kéo nửa cái bánh kem kéo đến trước mặt mình, thuận tay đưa túi hồ sơ cho Dung Lân: "Cậu sáng sớm chạy đến đây, chờ ai à?"
"Ừm." Dung Lân cúi đầu mở túi hồ sơ, nhìn thoáng thứ bên trong, thấy không thiếu thứ gì, liền đóng túi lại đặt ở một bên.
Thẩm Đông bên này nghe thấy cậu thật sự đang đợi người liền tò mò nói: "Đợi ai thế, tớ có quen không?"
Hai người nếu không phải là từ nhỏ lớn lên bên nhau, cậu ta cảm thấy Dung Lân tám phần không có lấy một người bạn, lúc này đột nhiên nghe cậu nói đang đợi người, cậu ta há có thể không tò mò?
"Không quen."
Thẩm Đông cho rằng mấy chữ này là nói với cậu ta, cười nói: "Bạn mới à, cậu quen biết từ lúc nào mà tớ không biết?"
Dung Lân cũng không có cách nào giải thích với cậu ta, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, nhìn thấy đã 9 rưỡi, cách thời gian đối phương hẹn còn 30 phút.
"Cậu ăn no chưa?"
"Còn được, cậu muốn mời tớ ăn cơm?"
"Ý của tớ là cậu ăn no rồi, cậu có thể đi rồi."
Thẩm Đông: ".....Tớ nói này người anh em cậu không phải là sợ tớ nhìn thấy đối phương đâu nhỉ, ai vậy, thần bí thế, sẽ không phải là bạn trai cậu chứ?"
Nhìn vẻ bái quái trên mặt Thẩm Đông, từ nhỏ lớn lên bên nhau, Dung Lân cũng vô cùng hiểu cậu ta, bởi vì hiểu, nên mới không muốn để hai người bọn họ gặp nhau: "Anh ta nhặt được đồ của tớ, bọn tớ mới hẹn nhau ở đây."
"Đồ gì?"
"Miếng ngọc mẹ tớ để lại cho tớ."
Dung Lân nói xong, vẻ mặt Thẩm Đông liền 'đm, cậu đến cái này cũng làm mất được'.
"Đừng hỏi nhiều, tớ không muốn nói."
Thẩm Đông đang muốn mở miệng chỉ có thể cường ngạch nghẹn trở về.
Dung Lân ở bên này bóp từng giây chờ đối phương, mà đối phương lại giống như cố ý tiêu hao hết sự kiên nhẫn của cậu, mắt thấy thời gian sắp đến, lại không có một chút dấu vết xuất hiện nào, trên mặt Dung Lân ẩn ẩn lộ ra vài phần không vui.
Đột nhiên điện thoạt đặt trên bàn đổ chuông.
"Reo rồi." Thẩm Đông theo bản năng nhìn Dung Lân, nhắc nhở nói.
Dung Lân bên này đã nhận điện thoại đưa lên tai, không đợi cậu mở miệng, đối phương đã mở miệng trước: "Xin lỗi, hôm nay tôi có thể không đến được, bên này xảy ra chút chuyện."
Trong điện thoại trừ âm thanh khàn khàn của đối phương, còn có âm thanh ồn ào rất lớn, Dung Lân nhíu mày: "Khi nào?"
"Cậu đợi điện thoại của tôi được không, tôi cũng không quá xác định." Giọng nói của đối phương mang theo một tia cầu khẩn, dường như là thật sự đang gặp phải khó khăn nhất thời không giải quyết được, làm cho Dung Lân giãn lông mày ra vào phần: "Được, tôi tin anh."
"Cảm ơn." Tiếng cảm ơn này của Hoắc Ngôn Sinh nhẹ hơn vài phần, rõ ràng lúc Dung Lân nói ra ba từ đó, sự rộng lượng khiến cho anh vui sướng.
Cho dù tình hình hiện tại của anh không được tốt.
Trợ lý phía trước nhìn ông chủ nhà mình, một cánh tay vừa nãy xảy ra tai nạn xe cộ đang đặt trước ngực, máu theo đầu ngón tay chảy dọc xuống, trên mặt vì mất máu quá nhiều mà tái nhợt, dưới tình huống như vậy, cư nhiên còn vì một cuộc điện thoại mà cười ra tiếng, làm cho anh ta nhịn không được muốn biết đầu dây bên kia là ai, cư nhiên có mị lực lớn như vậy.
Dung Lân đặt điện thoại xuống, sắc mặt không phải là rất tốt, Thẩm Đông nhỏ giọng hỏi: "Có cần uống một ly cà phê nữa không, cà phê thêm đá?"
Dung Lân liếc cậu ta một cái, Thẩm Đông nhếch môi cười cười: "Đùa chút thôi, bây giờ làm thế nào, chúng ta đi đâu?"
"Không biết." Cậu bây giờ thật sự không biết có thể đi đâu, không muốn về nhà đối mặt với Dung Khải Minh, nhưng cậu hình như không có nơi nào để đi.
Hai mắt Thâm Đông lại sáng lên: "Hai ngày trước tớ mới mua xe mới, chúng ta đi....."
Nghe Thẩm Đông nói đến chuyện này, Dung Lân không khỏi nhớ đến đời trước, Thẩm Đông vì đua xe mà xảy ra chuyện, cuối cùng cả người và xe rơi xuống vách núi.
Đời này nếu như cậu đã trọng sinh, thì cậu không thể nhìn cậu ta đi trên còn đường cũ được.
"Không đi." Dứt khoát lại trực tiếp nói hai chữ, đánh gãy chờ mong tràn ngập trong mắt Thẩm Đông, "Cái thứ gọi là đua xe này, bớt chơi đi, lúc nào chết cũng không biết."
"Là sở thích của tớ, sở thích có hiểu không." Thẩm Đông bĩu môi, mặc dù trên miệng nói như vậy, nhưng thực ra cậu ta rất nghe lời Dung Lân, bởi vì Dung Lân từ nhỏ đến lớn đều rất ưu tú, vô hình chung làm cho người ta một loại cảm giác nghe cậu là không sai.
"Đổi sở thích khác, cùng tớ kiếm tiền." Dung Lân biết chỉ dựa vào miệng nói thì không có tác đụng, cậu phải nghĩ cách dời sự chú ý của Thẩm Đông.
"Kiến tiền?" vẻ mặt Thẩm Đông là 'cậu điên rồi sao', "Cậu còn thiếu tiền, ba cậu có tiền như vậy mà!"
"Cậu cũng nói rồi, đó là của ba tớ, cùng định nghĩ đó ba cậu có tiền cũng là của ba cậu, cậu không muốn ngày nào đó đi ra ngoài, tiêu tiền của chính mình sao?"
Thẩm Đông vẫn là không hiểu rõ Dung Lân sao lại có suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn hỏi: "Kiếm tiền thế nào, cậu hẳn không phải là dẫn tớ cùng đi chơi cổ phiếu chứ?" Hiển nhiên là đã nghĩ tới, trước đó chuyện Dung Lân nói cậu mở tài khoản tài chính.
Dung Lân không nói gì, chỉ dùng đôi mắt nhìn cậu ta.
"Đùa thôi đúng không, trước đó cậu chưa từng chơi cổ phiếu, tớ nghe nói chơi cổ phiếu rất khó, làm không tốt còn có thể táng gia bại sản, cậu kiềm chế một chút."
Dung Lân bị vẻ mặt cười ngốc bạch ngọt của cậu ta chọc cười: "Cậu có dám tin tưởng tớ một lần không, cậu bây giờ có bao nhiêu tiền?"
"Làm gì, cậu thật sự định chơi cổ phiếu?" Thẩm Đông mặc dù trong lòng còn sợ hãi, nhưng vẫn lấy ví tiền của cậu ta ra, rút ra hai cái thẻ: "Bên trong cái thẻ này có 500.000, cái thẻ này có 1.000.000, trong Alipay wechat điện thoại còn có hơn 800.000, đây là toàn bộ gia sản của tớ rồi!"
Dung Lân nhìn cậu ta, lúc này cậu thật sự rất cảm động, rõ ràng không xem tin cậu có thể làm được, lại vẫn tin tưởng nguyện ý lấy toàn bộ tài sản ra cho cậu, trừ Thẩm Đông ra, đại khái là không có người nào làm như vậy.
Dung Lân cười lấy hai cái thẻ của cậu đi: "Tiền trong điện thoại thì cậu giữ lấy, hai cái thẻ này tớ mượn dùng trước, sau này trả cậu."
"Cậu nếu muốn dùng thì cứ lấy mà dùng, tớ lại không thiếu tiền." Nói xong câu này, Thẩm Đông do dự một chút, vẫn là lo lắng nói, "Nặc Nặc cậu có phải là cãi nhau với ba cậu không, hai cha con có thù hận gì mà không vượt qua được, cậu làm con trai có thể cúi đầu thì cúi đầu đi, nhé?"
Dung Lân nhìn cậu ta, cười nhạt: "Đại khái là không thể vượt qua được."
Thẩm Đông lập tức sầm mặt: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cậu đừng nghẹn ở trong lòng, nói ra, tớ thay cậu gánh vách!"
Dung Lân lập tức cười cười, đưa tay vuốt vuốt tóc: "Cậu sao lại ngốc như vậy, tớ nói gì cậu cũng tin, đi thôi, không phải muốn đi đua xe sao, dẫn cậu đến một nơi!"
Vừa nhắc đến đua xe, Thẩm Đông lập tức cười lên: "Cậu vừa nãy không phải là không để cho tớ chơi sao, sao lại dẫn tớ đi, chúng ta đi đâu?"
"Đến rồi cậu sẽ biết ngay thôi!"
Hai người trước sau đi ra khỏi quán cà phê, lúc đi đến bãi đỗ xe lấy xe, liền nghe thấy người vây bên đó nói: "Tai nạn xe bên đó hôm nay không nghi ngờ gì sẽ lên báo, bị đâm thảm quá!"
"Tôi vừa nãy từ bên đó qua đây, tài xế lái xe đó chắc chắn là không xong rồi, đầu xe cũng bị nghiền bẹp!"
"Nghe nói hai người ngồi phía sau cũng bị thương không nhẹ, vừa nãy bị xe cứu thương mang đi rồi, thật đáng sợ, sáng sớm đi làm cho còn lái nhanh như vậy!"
"Cái tên tài xế xe tải đó, nghe nói tối qua uống rượu, sáng sớm có thể là chưa tỉnh rượu!"
"Loại người này thật là, hại người hại mình!"
"Còn không phải sao, theo tôi thấy, say rượu lái xe phải nghiêm phạt!"
.....
Đợi hai người đi xa, không nghe thấy hai người phía sau nói gì nữa, Thẩm Đông đột nhiên nói: "Ồ, tớ nói sáng sớm lúc lái xe qua, đường Hữu Nghị bên đó bị tắc, thì ra là xảy ra tai nạn."
Dung Lân liếc cậu ta một cái: "Cho nên cậu xem lái xe bình thường còn có thể xảy ra tai nạn, cậu đua xe càng nguy hiểm!"
Thẩm Đông chớp chớp mắt: "Vậy cậu bây giờ không phải còn dẫn tớ đi đua xe sao?"
"......" thiếu chút nữa quên mất chuyện này, "Tớ dẫn cậu đi có thể giống nhau sao?"
"Có gì không giống, không phải đều là đua xe sao?"
Hai mươi phút sau, trong bãi đậu xe điện đụng......
Thẩm Đông nhận lấy mũ giáp Dung Lân đưa qua, khóc không ra nước mắt nói: "Cậu nói đua xe chính là cái này sao?"
"Làm sao cậu là ghét bỏ sàn xe điện đụng không đủ thấp, hay là chê đường đua không đủ quyến rũ?"
"Dung Lân!" Thẩm Đông đột nhiên xấu hổ giận dữ la lên một tiếng, Dung Lân dừng lại nhìn cậu ta.
Thẩm Đông gào một tiếng đội mũ bảo hiểm lên, từ bên cạnh Dung Lân chạy đi: "Cậu cứ như vậy mà khi dễ tớ đi!!!"
Dung Lân nhìn bóng lưng cậu ta, không nhịn được cười cười lắc đầu,
Tên ngốc!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top