Chương 14: Viêm dạ dày
Làm như không thấy được thần sắc trong mắt Dung Lân, Hoắc Ngôn Sinh cười cười thuần lương vô hại.
Bên cạnh tiểu khu, có nơi để ăn sáng, bên này gần làng đại học, có rất nhiều chỗ tốt, nơi ăn uống cũng rất tiện.
Hoắc Ngôn Sinh mặc dù chuyển đến đây ở sớm hơn cậu, nhưng không thấy hiểu rõ nơi này, hơn Dung Lân.
Dung lân dẫn anh tìm một nhà hàng bánh bao nhân nước: "Ăn bánh bao có thể chứ?"
"Được." Hoắc Ngôn Sinh gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Dung Lân gọi hai xửng bánh bao hai chén cháo, lại thêm một đĩa dưa muối.
Hoắc Ngôn Sinh lấy hai đôi đũa, đưa cho Dung Lân một đôi: "Ăn tỏi không?"
Dung Lân lắc đầu: "Lát nữa còn phải gặp người khác nói chuyện, không tiện."
Hoắc Ngôn Sinh nghe vậy cười cười, không cưỡng cầu, đưa nước tương cho cậu, Dung Lân nhìn anh một cái: "Tôi không ăn nước tướng, giấm là được."
"Chỉ ăn giấm sao (*)?"
(*) còn có nghĩ bóng là ghen.
Vốn dĩ chỉ là 4 chữ bình thường, vào tai Dung Lân lại cảm thấy rất kỳ quặc.
Hoắc Ngôn Sinh dường như cũng nhận ra, cười nói: "Tôi không có ý gì khác."
"Tôi cũng không nói anh có." Dung Lân quay đầu sang một bên không nhìn anh, Hoắc Ngôn Sinh lại cảm thấy Dung Lân như hơi lộ móng vuốt sắc bén ra vậy, cực kỳ đáng yêu.
Giống như con thú non đang nóng lòng thể hiện sức mạnh, mà thực tế thì bộ dáng hung dữ lại lộ ra mùi sữa đáng yêu.
Bánh bao rất nhanh đã được đưa lên, hai người ăn xong cùng nhau đi tới bãi đậu xe, Hoắc Ngôn Sinh lập tử mở miệng nói: "Ngồi xe tôi?"
Xe của Hoắc Ngôn Sinh làm màu đen bá đạo, hai người trên vấn đề xe cộ đều tương đối thích lợi hình xe Jeep này.
Hai người cùng nhau đi xem tòa nhà văn phòng, lái hai chiếc xe đi rõ ràng không tiện, Dung Lân gật gật đầu, không nói gì lập tức ngồi lên ghế phụ.
Người đàn ông lên xe đóng cửa lại, từ phía sau lấy ra hai chai nước, mở nắp đưa cho Dung Lân.
Dung Lân nhận lấy nói tiếng cảm ơn.
Hoắc Ngôn Sinh cười không nói gì.
Có Dung Lân ở đây Hoắc Ngôn Sinh không cần dùng GPS, đợi lúc bọn họ đến nơi, trợ lý của Thẩm Thiên Minh đã đợi ở đó.
Nhìn thấy hai người tới, đối phương cười đưa tay ra: "Dung thiếu, Hoắc tiên sinh, tôi đã nghe Thẩm tổng nói về hai người, tôi họ Lưu, hai người gọi tôi là trợ lý Lưu, là được rồi, tôi bây giờ dẫn hai người đi lên nhìn xem."
"Được, làm phiền trợ lý Lưu rồi." Dung lân đưa tay bắt tay với anh ta một chút cười nói.
"Không cần khách khí, bên này trước đây Thẩm tổng cũng có ý cho thuê, có điều vẫn luôn không tìm được người thích hợp, vừa vặn hai người tới, Thẩm tổng nói cho hai người thuê ông ấy cũng yên tâm."
"Trợ lý Lưu về nhớ nói lời cảm ơn với Thẩm tổng giúp tôi, đợi bên này chúng tôi sắp xếp song, chúng ta sẽ qua thăm hỏi."
"Được được, tôi nhất định sẽ nói giúp."
Trợ lý Lưu chủ yếu là dẫn hai người họ đi xem hai tầng ở giữa, hai tầng dưới là là cửa hàng mặt đường, bên trên là công ty khác.
Vừa bước vào là một khu vực văn phòng lớn, bên trong còn có bốn gian phòng lớn nhỏ bất đồng, có thể làm phòng họp văn phòng phòng trà v...v....
Lầu trên lầu dưới bố cục cũng không khác biệt lắm, Dung Lân từ trên tầng đi xuống xong, nhìn Hoắc Ngôn Sinh: "Anh cảm thấy thế nào?"
Đường Nam Lĩnh thuôc về phạm trù buôn bán của thành phố Long An, là đoạn đường phồn hoa nhất thành phố Long An, anh mấy này nay vẫn luôn để Trương Vinh Diệu tìm kiếm toà nhà văn phòng, đều không có nơi thích hợp như nơi này.
"Nếu thuê cả lầu trên lầu dưới, tiền thuê tính như thế nào?"
Hoắc Ngôn Sinh vừa mới mở miệng, Dung Lân có chút bất ngờ, trong suy nghĩ của cậu, thuê một tầng dùng giai đoạn trước đã đủ dùng rồi.
Lại không ngờ Hoắc Ngôn Sinh sẽ trực tiếp đánh chủ ý cả hai tầng.
Có điều cậu không có lên tiếng, dù sao lần hợp tác này, Hoắc Ngôn Sinh mới là vị trí chủ đạo.
"Lúc đến đây Thẩm tổng đã dặn dò, một tầng là 300.000 một năm, anh nếu như muốn thuê cả hai tầng, Thẩm tổng nói 450.000 thì sẽ cho hai người thuê, có điều hy vọng hai người có thể ký hợp đồng 3 năm, tiền thuê có thể trả từng năm một."
Trợ lý Lưu nói xong, Hoắc Ngôn Sinh cười cười nói: "Được, bây giờ có thể ký được không?"
"Hai người không cần suy xét thêm sao?"
"Tôi nghĩ ở đường Nam Lĩnh hẳn là không thể tìm được nơi có ưu đãi vừa tốt như vậy đi, nếu như tiện, thì ngày khác muốn mời Thẩm tổng bữa cơm, phiền trợ lý Lưu giúp tôi hẹn một chút."
"Được, tôi sẽ nói với Thẩm tổng."
Ký xong hợp đồng, Hoắc Ngôn Sinh trực tiếp để cho Trương Vinh Diệu chuyển 450.000 tiền thuê, sau đó liên lạc với công ty nội thất, sửa sáng lại tầng trên tầng dưới.
Một hồi bận rộn đã qua giờ cơm trưa.
Hoắc Ngôn Sinh đặt điện thoại xuống, nói với Dung Lân: "Đói rồi đúng không, chúng ta đi ăn cơm nhé."
"Đều đã liên hệ xong rồi sao?" Dung lân đứng lên hỏi anh.
"Ừm, đã liên hệ xong rồi, sau đó giao lại cho trợ lý của tôi là được, đi thôi, cậu muốn ăn cái gì, tôi mời, nếu không phải có cậu, tôi cũng không thể lấy được một nơi rẻ như vậy, để tôi cảm ơn cậu một chút?"
Dung Lân nghĩ nghĩ, không có muốn ăn gì, lắc đầu nói: "Anh quyết định, tôi đều được."
Hai ngày nay không biết có phả là do trời nóng không, ăn không ngon miệng.
"Vậy được rồi." Hoắc Ngôn Sinh nhìn thấy cậu không có hứng thú, cho rằng cậu mệt, nghĩ xem gần đây, chỗ này anh từng đến vài lần, coi như là hiểu một chút: "Ăn cá được không?"
Dung Lẫn gật đầu.
Hoắc Ngôn Sinh trực tiếp lái xe chở Dung Lân đến tiệm cá nồi, sai khi xuống xe, Dung Lân nhìn thấy chỗ này, không nhịn được nói: "Canh cá chua nhà này không tồi."
"Phải không, vậy lát nữa chúng ta ăn thử xem" Hoắc Ngôn Sinh nghe cậu nói như vậy, cười cười phụ họa một tiếng.
Dung Lân đang muốn ăn canh cá chua, không tự chủ được mà có hơi thèm ăn, vốn dĩ vừa nãy còn không phải là rất đói, kết quả vì món ăn này, cư nhiên lại đói rồi.
Cũng chính vì như vậy, cậu không nhìn thấy sự dịu dàng lướt qua mắt Hoắc Ngôn Sinh khi nãy.
Hai người trước sau đi vào phòng riêng, lúc gọi món, Hoắc Ngôn Sinh lập tức gọi món canh cá chua, sau đó lại hỏi Dung Lân: "Còn có món nào muốn ăn không?"
Dung Lân nghĩ một chút, lắc đầu, Hoắc Ngôn Sinh nhìn thấy cậu như vậy, tuỳ tiện chọn thêm vài món.
Bên này lên món rất nhanh, đợi món ăn được lên, Hoắc Ngôn Sinh lập tức xoay bàn đưa món canh cá dưa chua đến trước mặt Dung Lân: "Cậu ăn trước, vừa ăn vừa đợi."
Dung Lân lúc này quả thật là rất đói, không quan tâm được nhiều như vậy nữa, liền cầm đũa lên ăn.
Hương vị chua cay rất hợp với vị giác của Dung Lân, không cẩn thận ăn có hơi nhiều.
Hoắc Ngôn Sinh ăn xong dừng lại nhìn Dung Lân còn đang cúi đầu ăn cá, cảm thấy người này, nơi nào cũng phù hợp với yêu thích của anh.
Nếu không phải như vậy, tối hôm đó, anh cũng sẽ không bị câu dẫn đến tình trạng mất khống chế như vậy.
Thậm chí còn đến nỗi lưu luyến không quên.
Dung Lân ăn no đánh ợ một cái, nhíu mày, nhìn Hoắc Ngôn Sinh, nhìn thấy ý cười trong mắt anh, không khỏi lộ ra tức giận, lau miệng: "Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi."
"Ừm, cậu lên xe đợi tôi, tôi đi thanh toán." Hoắc Ngôn Sinh ném chìa khóa xe cho cậu, xoay người đi ra quầy thanh toán.
Dung Lân đứng lên liền cảm thấy một trận buồn nôn, xoay người chạy đến nhà vệ sinh.
Kết quả thức ăn vừa mới ăn vào khi nãy, không bao lâu, đã nôn ra hết.
Có chút đáng tiếc đi ra, Dung Lân mở nước, rửa sạch một chút, bên cạnh đưa đến một tờ khăn giấy, Dung Lân nghiêng đầu nhìn qua, đã nhìn thấy Tần Trung Nham đứng bên cạnh.
Sửng sốt một chút, đứng thẳng người, nhận lấy tờ giấy: "Cảm ơn."
"Không sao, dạ dày không thoải mái, uống chút sữa nóng sẽ dễ chịu hơn." Tần Trung Nham nói xong, không hề có ý lập tức rời đi, Dung Lân lau nước trên mặt: "Tôi biết, cảm ơn Tần tiên sinh nhắc nhở."
"Cần tôi đưa cậu đi không?" Tần Trung Nham vừa dứt lời, cửa nhà vệ sinh lại được mở ra, Hoắc Ngôn Sinh đi vào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương, nhưng rất nhanh sự chú ý của Hoắc Ngôn Sinh đã đặt lên người Dung Lân, anh vừa nãy thanh toán xong đi đến bãi đỗ xe, không nhìn thấy Dung Lân lại vòng ngược lại, mới biết Dung Lân đi vào nhà vệ sinh.
Lúc này sắc mặt Dung Lân có hơi trắng bệch, Dung lân có chút lo lắng đi tới: "Có ổn không, cần đi bệnh viện không?"
Giọng nói anh rất nhẹ nhàng dịu dàng, còn mang theo một tia sủng ái khó phát hiện ra, làm cho Tần Trung Nham bên cạnh, không nhịn được mà nhìn hai người một cái, sai đó xoay người rời đi.
Dung Lân nhìn Tần Trung Nham rời đi, lắc đầu: "Không sao, có thể là viêm dạ dày tái phát, đi thôi."
Hoắc Ngôn Sinh nhìn thấy cậu cúi đầu đi ra ngoài, trong lòng lo lắng nhưng lại không nhiều lời, chỉ có điều lúc đi ra, đi qua quầy thanh toán nói: "Cậu lên xe trước chờ tôi một chút."
Dung Lân gật đầu, cậu lúc này dạ dày nóng đến lợi hại, không muốn nói nhiều, chỉ muốn về nhà uống chút sữa nóng hòa hoãn một chút.
Hoắc Ngôn Sinh lấy một ly sữa bò nóng, mở cửa xe đưa cho Dung Lân: "Uống một chút sẽ dễ chịu hơn."
Dung lân không ngờ vừa nãy anh để cậu lên xe trước, là đi mua cái này, trong lòng có chút ấm áp, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí, không biết cậu có bệnh viêm dạ dày, sớm biết đã không dẫn cậu đến ăn cái này, mấy ngày tiếp theo ăn thanh đạm một chút."
"Không phải là do anh, bản thân tôi cũng không chú ý, có thể là do thời tiết quá nóng." Dung Lân uống một chút sữa bò, sữa bò nóng đi xuống bụng, lập tức chữa khỏi khó chịu trong dạ dày cậu.
Dựa vào ghế, dường như nhớ đến chuyện vừa nãy gặp Tần Trung Nham trong WC, nghĩ đối phương tại sao lại xuất hiện ở đây.
Hoắc Ngôn Sinh thấy cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cho rằng cậu đang nghỉ ngơi, không có làm phiền cậu.
Một đường lái xe về nhà, lúc Dung Lân mở cửa xe, Hoắc Ngôn Sinh nói: "Không thoải mái thì nhớ gọi điện cho tôi, đừng cố chống đỡ, tôi đã đồng ý với ông ngoại cậu phải chăm sóc cho cậu."
Lời từ chối đến bên miệng, bởi vì câu này mà nghẹn lại, Dung Lân gật đầu: "Được, cảm ơn."
Dung Lân sau khi về đến nhà, lập tức đi vào phòng tắm, tắm xong liền bổ nhào lên giường, gần đây ăn uống không tốt, còn thích ngủ, người ta đều thích ngủ đông, cậu sao lại thích ngủ hè thế?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top