Chương 4

Đó là đường gồ lên của một khẩu súng. Mặc dù cách một lớp vải nhưng Bakugo vẫn có thể cảm nhận được vật thể cứng ngắc, lạnh như băng kia.

Phút chốc Bakugo chợt thấy nghẹt thở. Cánh tay cậu không dám lần về phía trước nữa, nhưng cũng không rụt lại, cứ như vậy giằng co trên hông của Todoroki. Cậu chậm chạp ngẩng đầu, dường như người đàn ông cao hơn cậu rất nhiều này cũng đang nhìn cậu.

Đáy lòng Bakugo chợt run rẩy. Cậu cau mày, ngay cả hô hấp cũng trở lên dồn dập. Cậu hé môi, định mở miệng. "Này..." Cậu nói.

"Anh..." Bakugo lại do dự.

Nhưng một khắc sau đó, Todoroki liền đẩy cậu ra, động tác của anh gấp gáp bất thường, thậm chí có phần thô bạo. Bakugo bị anh đẩy mạnh vào vách tường, đau hự một tiếng. Cậu trừng mắt nhìn Todoroki dựa trên bức vách đối diện, một cảm giác bất mãn chưa từng có tới nay chợt xông lên.

Cậu lập tức thấy Todoroki cau mày, dỏng tai về phía đầu hẻm nghe ngóng. Lúc này Bakugo chợt nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đang đến gần. Bọn họ đứng im không nhúc nhích, tận đến lúc thấy tiếng còi xe rời khỏi khu phố càng lúc càng xa, lúc này Bakugo mới nhẹ nhõm thở phào.

Thực sự cậu cũng không hiểu tại sao mình phải mang cảm giác lo lắng đề phòng. Dù sao cậu cũng chỉ là một học sinh, chuyện khác người cậu làm quá lắm chỉ là đánh nhau với bọn côn đồ đầu đường xó chợ. Cậu dời ánh mắt về phía nguồn cơ bất an của mình. Todoroki vẫn đứng im tại chỗ. Anh nhanh chóng chỉnh lại cái áo khoác mình đang mặc, lại giấu kĩ khẩu súng giắt ngang hông, tránh để chuyện vừa rồi xảy ra lần nữa.

Sau đó anh nhanh chóng quay đầu dặn dò Bakugo: "Em về trước đi, nhớ khóa kỹ cửa, buổi tối đừng đi ra ngoài."

Nghe anh nói vậy, Bakugo chợt hiểu tối nay anh lại không về nhà. Phải nói rằng có vô số đêm trong quá khứ, chắc chắn Bakugo không bao giờ lo lắng có chuyện gì xảy ra với anh không. Nhưng vào giờ phút này, khi vừa chạm vào khẩu súng lục anh giắt bên hông, tiếng còi xe cảnh sát bén nhọn lại khiến cậu thêm cảnh giác. Cậu níu chặt tay Todoroki. "Anh đừng đi nữa."

Todoroki cúi đầu nhìn cậu, đột nhiên cau mày. Con ngươi đỏ rực của thiếu niên kia dường như có phần run rẩy. Todoroki luôn không giỏi đối phó mỗi khi Bakugo như vậy. Chẳng biết tự bao giờ, Bakugo sẽ níu tay anh ngăn không cho anh rời đi. Nhìn như thể đang làm nũng nhưng ý niệm lại khiến người ta đau lòng. Cho dù đã cự tuyệt cậu vô số lần nhưng những phút giây này luôn là cực hình đối với anh. Anh khẽ thở dài: "Anh đi làm chút chuyện," lại nhanh chóng bồi thêm, "làm xong lập tức trở về."

"Ngoài phố có cảnh sát—" Bakugo níu chặt tay áo Todoroki. "Anh còn đi nữa? Anh không muốn sống nữa à?"

"Đừng lo lắng," Todoroki nhìn cậu, vốn định nói với cậu rằng anh không làm chuyện gì phạm pháp, nhưng anh biết rõ Bakugo thông minh thế nào, vì vậy chỉ mím chặt môi, như thể có lưỡi dao đang kề trên miệng, buộc lòng gắng gượng nói câu: "Chuyện này cũng không có gì."

Nhưng Bakugo vẫn không buông tay, ngược lại tiến lên một bước: "Vậy, tôi cũng đi."

Todoroki nghiêng đầu nhìn cậu, nếu nói rằng em đi theo sẽ gặp nguy hiểm, tên nhóc này chắc chắn sẽ đeo bám đến nỗi khiến anh không làm ăn được gì. Anh không hề nghi ngờ cái tính bướng bỉnh này của Bakugo, vì vậy đành cau mày: "Đừng quậy phá nữa."

Rõ ràng là giọng điệu cưng chiều của người trưởng thành đang dỗ dành một đứa trẻ, trả lời qua loa lấy lệ nhưng vẫn không giấu được vẻ kiêu căng.

Quả nhiên anh thấy Bakugo trợn to hai mắt. Cậu thiếu niên mười sáu tuổi nhìn chằm chằm anh. Todoroki đoán chỉ một khắc nữa là thằng nhóc sẽ nổi giận, sau đó hất tay anh ra, giận dỗi bỏ về.

Nhưng Bakugo không làm vậy. Cậu nghiến răng, thậm chí vì ấm ức mà hốc mắt có phần ửng đỏ. Cậu níu lấy tay áo Todoroki, "Tôi không có quậy!" Cậu hét lên với anh, "Tôi không có quậy phá! Tôi cũng không đùa giỡn! Làm sao tôi có thể để anh đi được, nhất là khi biết rằng anh mang theo—"

Todoroki đưa tay bịt kín miệng Bakugo, hiểu rõ giờ đây cậu đã quyết tâm rồi, vì vậy liền đổi sang cách thức dỗ dành khác. Anh hơi nghiêng đầu lại gần cậu, "Này—" Todoroki mở miệng, sau đó ngồi xổm xuống, "anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Đây chỉ là một nhiệm vụ rất nhỏ. Khẩu súng kia chỉ dùng để phòng thân. Xong việc anh sẽ về nhà, tuyệt đối không lừa gạt em. Nhưng nếu em đi sẽ khiến anh bận lòng, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện. Em hiểu chứ?"

Bakugo chỉ nhìn chằm chằm anh, đầu óc nhanh chóng suy tính hơn thiệt. Cặp mắt kia của Todoroki vốn là vẻ dối lừa như vậy, Bakugo theo phản xạ liền gật đầu. Thấy cậu vâng lời như vậy, Todoroki liền cười nhẹ: "Vậy em về trước nhé."

Vì thế Bakugo quay đầu, sau đó chạy đi. Todoroki nhìn bóng lưng cậu khuất dần, đứng lặng một lúc mới lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động, mở xem tin nhắn vắn tắt Kurogiri vừa gửi cho.

Quán bar Mermaid. Tám giờ ba mươi phút tối. Sakai Ryota.

Todoroki lập tức xóa mẩu tin nhắn này đi, sau đó cất điện thoại vào trong túi, rời khỏi con hẻm nhỏ.

Một lúc sau khi anh rời khỏi, Bakugo cũng từ bên kia hẻm ló ra, nhanh chóng đuổi theo anh.

Todoroki ngồi ở tiệm cà phê bên ngoài quán bar đợi đã lâu. Thực tế tiệm cà phê này không thuộc địa bàn của bọn họ, cho nên Todoroki không thể hành động thiếu suy nghĩ. Điều đáng nói ở đây là trước kia khi bọn họ thi hành nhiệm vụ, giữ an toàn là ưu tiên số một, bỏ mạng cho như vô nghĩa. Còn bây giờ điều tổ chức coi trọng nhất là không để lộ thông tin ra ngoài. Con phố này tuy cũng có vài thế lực khác nhưng nếu nói là nắm độc quyền thì chỉ có thể là tổ chức của Todoroki. Bọn họ bảo kê tất cả những cửa tiệm ở đây, dĩ nhiên cũng kèm theo vô số những hoạt động kinh doanh ngầm, dưới danh nghĩa Tập đoàn "Shigaraki", người trong giới gọi bọn họ là Liên minh Tội phạm. Bởi vì phạm vi thế lực rất lớn, mọi khía cạnh đều cần dùng người, Todoroki ngây ngốc trong tổ chức này đã chín năm, vậy nên anh biết không ít bí mật của tổ chức— Dĩ nhiên không phải toàn bộ, nhưng lần này tổ chức lại phái một thành viên trọng yếu như anh đến thi hành nhiệm vụ ở một địa bàn nằm ngoài phạm vi thế lực thế này, quả thật bất bình thường.

Dù đã được cảnh báo tình hình trị an dạo này rất căng thẳng nhưng anh vẫn được cấp cho một khẩu súng. Có là người chậm chạp cũng đều phát hiện trong đó ẩn chứa thâm ý sâu xa. Anh đang bị nghi ngờ. Todoroki là tuýp người nói ít làm nhiều, vì vậy khi tổ chức hoài nghi anh, anh không lập tức mở miệng phân bua, vì hiểu rõ rằng có nói ra cũng vô ích. Điều Shigaraki muốn là quan sát động thái của anh, anh cần lấy hành động để rửa sạch hiềm nghi đối với mình.

Thật ra đây là chuyện thường thấy. Loại người như Shigaraki không bao giờ tin tưởng một ai. Người duy nhất y tin chỉ có kẻ đã chết. Vì vậy việc y luôn nghi kị cộng sự là không thể tránh khỏi. Cho nên khi Todoroki bị tình nghi, những người khác cũng kéo theo bị đặt trong vòng nghi vấn. Mà người duy nhất Shigaraki tin tưởng, Todoroki nheo mắt nhớ lại, chắc chỉ có người được y gọi là "thầy".

Đùng một tiếng, bảng hiệu ở quán bar đối diện sáng lên. Ánh đèn xanh lục rọi xuống, toát lên thứ vẻ đẹp hoang tàn.

Todoroki rẽ vào trong. Bởi vì quán mới mở cửa nên bên trong không có mấy người, chỉ có một tay bồi bàn và một gã bảo vệ đang ngồi bên tám nhảm. Đi sâu vào trong là mấy con bạc đang tìm cơn say xỉn. Anh tìm chỗ ngồi trong góc, gọi một cốc bia, kiên nhẫn đợi.

Xấp xỉ tám giờ, người trong quán rượu bắt đầu đông. Tầng một là sàn nhảy, người qua kẻ lại hỗn loạn vô cùng. Tầng hai là phòng bao, rất nhiều người chọn nơi này làm chỗ bàn bạc cho việc kinh doanh giao dịch.

Sakai cùng một đám người đi tới, Todoroki thấy gã được bốn năm tên vệ sĩ bảo vệ, trực tiếp lên thẳng lầu trên. Sakai coi như là sếp sòng một chi nhánh trong tổ chức của bọn họ, nhưng hiện tại lại bán tin cho những tổ chức khác. Ngồi trong góc, Todoroki thấy gã đang đi lên lầu trên. Làm thế nào để không rút dây động rừng xử lý Sakai trước khi gã phun ra hết tin mật, đây chính là điểm khó nhằn.

Todoroki khẽ cau mày, nhìn một cậu trai mặc sơ mi đang đi tới. Hơi nhìn xuống sẽ thấy cậu chỉ mặc một chiếc quần cộc, tất lưới bao quanh bắp chân, đạp đôi giày đế cao đi tới chỗ Todoroki đang ngồi. 

Đó là nhân viên thường trú của quán bar này. Đây không phải nơi chỉ để uống rượu mà còn là chốn mua vui, mại dâm cũng thuộc số đó. Những người này đều do một nhóm người khác trực tiếp quản lý, trai có gái có, vào buổi tối có thể bắt gặp họ đang chèo kéo khách ở quán bar hoặc ngay trên vỉa hè. Tóc của tên nhóc này nhuộm màu vàng sáng, chân tóc mới đang mọc lộ ra màu tóc đen.

Cậu ta đi tới, dò xét phản ứng của Todoroki: "Tôi có thể ngồi ở đây không?"

Todoroki không hề nhướng mày. Anh hơi cúi xuống, giơ tay lên tỏ ý: "Ngồi đi."

"Phải xưng hô với quý ngài thế nào đây?" Cậu trai ngồi xuống đối diện hắn, co chân lại.

"Todoroki."

"Tối nay tuyệt thật đấy, ngài Todoroki. Tôi là Yusuke." Cậu vừa nói vừa nghiêng người, xáp lại gần anh.

Todoroki chỉ dựa lưng vào ghế xô pha, rút một điếu thuốc ngậm trên miệng, nhưng không lấy bật lửa ra châm thuốc. Yusuke hiểu ám chỉ của anh, nhanh chóng móc bật lửa ra, sau đó nửa quỳ trên sàn nhà, giúp anh châm thuốc. Todoroki chỉ nheo mắt lại, thổi ra một đụn khói mịt mù. Anh đưa tay túm lấy mái tóc nhuộm vàng của Yusuke, kéo cậu lại gần, phà khói vào mặt cậu. Anh dùng sức nắm lấy cằm của cậu trai kia, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve: "Tối nay, chúng ta cùng nhau làm."

Yusuke xáp vào người anh coi như đáp lại. Todoroki túm chặt lấy cổ tay cậu, gấp gáp đi lên lầu trên, tìm nhà vệ sinh trên tầng hai rồi ném cậu vào một phòng. Yusuke còn chưa phản ứng kịp, Todoroki chợt đè cậu lên vách tường. Anh nhanh chóng rút thắt lưng ra, quất vào người Yusuke.

Con đau buốt truyền đến khiến Yusuke rên rỉ, nhưng bởi tinh thần nghề nghiệp mà cậu ta cố tỏ vẻ sụt sùi khóc đặng lấy lòng khách. Todoroki đẩy cậu ta lần nữa, ghì chặt cổ cậu lên tường, kề bên tai cậu: "Tôi muốn cậu hét lên."

Yusuke dường như chưa kịp phản ứng, Todoroki lần nữa cầm cái thắt lưng lên. Cậu trai đối diện với cặp mắt của người đàn ông anh tuấn kia, con ngươi dị sắc không hề có chút nào tình thú. Cậu ta chợt cảm nhận được thứ nhét trong túi quần người kia, thuôn dài như một cuộn giấy vậy.

"Bây giờ," Todoroki nói với cậu, "chạy ra ngoài rồi gõ cánh cửa đối diện kia đi."

Yusuke có phần nghi hoặc, chợt lần nữa cậu bị Todoroki quất dây lưng lên người, so với lần trước còn hung bạo hơn. Cuối cùng cậu ta chạy ra ngoài hét to: "Giết người, giết người!"

Sau đó cậu liền xông thẳng vào một căn phòng bao có hai tay vệ sĩ đang canh chừng, gấp gáp gõ cửa cầu cứu: "Cứu tôi với, tôi gặp phải một tên tâm thần, hắn muốn giết tôi!"

*Lời tác giả: Tôi đang đấu tranh giữa viết truyện với xem JOJO, cuối cùng chọn viết truyện, mau khen tôi đi hì hì hì.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top