Chương 2

Trong rừng có một căn biệt thự, có lẽ là nơi nghỉ mát của danh gia vọng tộc nào đó.

Thằng nửa này nửa nọ sống ở đây.

Tao và nó biết nhau từ thời cởi chuồng tắm mưa. Hôm ấy tao với hai bà chị đi trộm khoai nhà lão hàng xóm bị lão ấy đuổi chạy té khói. Ba đứa cắm đầu chạy, không cả nhìn đường. Đến khi tao nhận ra thì mình đã ở trong khu rừng gần nhà.

Khu rừng này thì tao cũng ra vào như cơm bữa rồi, chẳng có gì lạ lẫm. Nhưng tao không biết là rừng ban trưa và rừng khi xẩm tối lại khác nhau đến thế. Tao như người đi trong cơn mê, càng đi càng thấy rừng thưa dần. Nhưng mà tao cũng gan lắm, nghĩ cùng lắm ngủ lại một đêm ở đây, chờ trời sáng rồi mò về.

Tuy vừa đói vừa lạnh nhưng tao đã trải qua những đêm còn tệ hơn thế này nhiều.

Nghĩ thế thôi chứ tao cũng hơi rén. Mấy câu chuyện ma hai bà chị kể lúc đi ngủ để dọa tao đúng lúc ùa về. Tuy là tao biết hai mụ ấy lừa tao thế thôi, nhưng mà nhỡ đâu... Đang hoang mang, tao chợt thấy đằng xa, sau những tán cây, thấp thoáng cái gì trông như ánh đèn. Tao mừng quýnh, đạp lên cành cây khô chạy về hướng ánh đèn. Có đèn là có người, biết đâu còn có thể lừa người ta cho mình ăn một bữa.

Đến lúc ấy tao mới biết hóa ra trong rừng còn có một ngôi nhà to chà bá.

Trong nhà có đèn điện sáng trưng, có đám người hầu nhìn xuống bộ dạng lem luốc của tao đầy khinh bỉ, có sàn lát đá bóng loáng, đến nỗi tao soi được cả mặt mình trên đó.

Và có cả thằng nửa nọ nửa kia.

Bây giờ trông nó đẹp trai thế thôi chứ lần đầu gặp, tao tưởng nó là con gái.

Thằng nửa nọ nửa kia không chê tao ăn mặc rách rưới. Không những thế, nó còn cho tao đồ ăn, cho tao ngủ trên chiếc giường chồng chất đủ thứ chăn gối lụa là của nó. Khi trời sáng, nó còn nắm tay tao mãi mới thả cho về, tiện tay dúi thêm nào bánh mì, nào bánh ngọt, nào thịt xông khói.

Tao ôm cái giỏ mây nặng trĩu thơm phức, lòng ngơ ngẩn như vừa trải qua một giấc mơ.

Vừa đi đến bìa rừng, tao đã thấy hai bà chị kế nước mắt nước mũi tèm lem nói cái gì không rõ, vừa khóc om sòm vừa nửa lôi nửa kéo tao về nhà. Về đến nơi, mẹ kế tụt quần tao xuống đánh cho một trận tê tái cả tâm hồn.

Nhờ mớ đồ ăn được cho mà nhà tao hôm ấy được một bữa no.

Còn thằng nửa nọ nửa kia, lâu lâu ở nhà đói quá tao lại đến thăm nó, tiện thể ăn ké bữa trưa của nó. Thỉnh thoảng sẽ có lúc nó biến đi đâu mất, thoắt ẩn thoắt hiện như ma vậy. Nhưng chỉ cần nó có ở đó thì sẽ nở nụ cười ngọt chết con ruồi rồi gọi tên tao.

Giống như hôm nay.

Thằng nửa nọ nửa kia ngồi dưới tán cây. Đầu nó nghẹo về một bên, thiu thiu ngủ. Một tay nó ôm cuốn sách, tay kia buông thõng trên cỏ. Nó lúc nào cũng ưa bày ra cái bộ dạng chàng trai văn thơ chuộng chữ nghĩa, nhưng thực ra sách vở trong nhà nó đều là tao đọc cho nghe. Chúng mày đừng có nói tao vứt liêm sỉ vì trai đẹp. Chẳng qua là tao nể tình làng nghĩa xóm, nể đống đồ ăn nó nhét cho nên mới rủ lòng thương đọc cho nó thôi.

Trên người tao từ đầu đến chân chỗ nào cũng phủ đầy chí khí nam nhi.

Tao ngồi xổm xuống cạnh nó, nhìn sống mũi cao cao của nó.

Thằng này đẹp thật. Lông mi vừa dài vừa cong. Ngay cả vết sẹo bỏng trên mắt trái cũng không che được vẻ đẹp của nó.

Mà cứ nhìn thấy ai đẹp trai là tao lại nổi máu điên.

Tao thò tay bóp mũi nó đến khi nó choàng tỉnh, mỉm cười dịu dàng nhìn tao. Tóc gáy tao dựng đứng lên. Nó ngoạc mồm ra nũng nịu.

"Katsuki..."

Da gà da vịt của tao nổi hết cả lên. Bao nhiêu năm rồi, chỉ riêng cái giọng eo éo lúc mới ngủ dậy này của nó là tao không chịu nổi. Tao lùi ra xa nó.

"Ngậm mồm."

Thằng nửa nọ nửa kia ngoan ngoãn ngậm miệng. Nó rút trong túi ra một cái bánh mì, chia cho tao một nửa rồi chỉ vào miệng, ý xin phép được nói. Tao ân chuẩn.

"Katsuki."

"Hứm?" Miệng tao lúng búng nhai bánh mì.

"Tớ sắp phải đi rồi."

"Ờ."

Lâu lâu nó lại đi một lần, lần thì vài tuần, lần vài tháng nhưng bao giờ nó cũng quay lại. Tao chẳng để ý lắm, chỉ là thiếu nó thì sẽ không đi ăn chực được thôi.

"Lần này sẽ không quay lại nữa."

Không quay lại nữa? Tức là đi luôn?

Tao ngừng nhai.

"Ờ thế à."

Tao nhai tiếp.

Chẳng sao cả. Thiếu nó cũng chẳng sao cả. Mẹ tao, cha tao cũng đi rồi mà tao vẫn sống tốt đấy thôi. Tao còn nhiều thứ quan trọng hơn phải bảo vệ. Tao còn bà mẹ kế, tao còn hai chị của tao.

Nên là chẳng sao cả.

Không sao hết. Tao rất mạnh mẽ. Tao sẽ không buồn, tao chẳng sợ cái quái gì cả.

Không sao... Cái đầu nó ấy.

Tao quay lại, giơ nắm đấm được hai bà chị chó điên huấn luyện từ nhỏ tới lớn lên. Tay tao hạ cánh ngay sống mũi xinh xẻo của thằng nửa này nửa nọ. Máu mũi nó ộc ra, nhưng nó không thèm để tâm, chỉ nắm chặt lấy tay tao.

"Bỏ ra." Giờ tao mới biết nó khỏe thế. "Bỏ tay ra."

"Không, Katsuki, nghe tớ nói đã." Áo nó đã thấm đẫm máu.

Bố đ** thích đấy.

Tao dẫm lên chân nó rồi gạt tay ra, bước đi như chạy trốn.

Sẽ ổn thôi.

"Katsuki !"

Thằng nửa nọ nửa kia gọi với theo nhưng tao không dừng lại. Làm như bố mày quan tâm ấy.

Sau này sẽ không quan tâm nữa.

Về đến nhà, tao thấy bà chị kế A đang nhảy lách tách như con tôm tươi trong chảo dầu. Thấy tao bả vồ ngay lấy rồi cười sằng sặc như con điên trốn trại. Tao trợn mắt nhìn sang bà chị kế B, thấy bả vừa chà giấy nhám lên gót một chiếc giày vừa cười biến thái, như thể dưới tay bả là bản mặt muôn đời ti tiện của lão hàng xóm vậy.

Tao rùng mình. Riết rồi cái nhà này chỉ có mỗi tao bình thường.

Bà mẹ kế bước từ trong bếp ra, bàn tay phe phẩy một phong thư. Trên mặt bả treo một nụ cười hiếm hoi. Bả lại gần kéo con chị điên ra khỏi tao rồi nói:

"Katsuki, hoàng cung tổ chức buổi tuyển phi cho hoàng tử."

Tao trố mắt nhìn bả, tỏ ý không hiểu.

"Cả gia đình ta đều được mời."

Bà chị kế A cười như phát rồ. Bả gào lên:

"Đổi đời ! Cơ hội đổi đời đây rồi ! Đừng ai cản tao, tao phải đi cưới hoàng tử."

Tay chị kế B chuyển động nhịp nhàng trên chiếc giày. Bả càng cười biến thái hơn. Mắt bả sáng trưng. Người ngoài nhìn vào sẽ khen sáng như sao trời, sáng như vầng ánh dương gì đó nhưng tao nhìn vào chỉ thấy toàn ánh vàng lấp lánh của kim tiền.

"Chuẩn bị ! Chuẩn bị thôi !" Chị kế A gào lên. "Lọ Lem ! Kyouka ! Giúp chị chúng mày với nào. Chị phải lộng lẫy nhất mới được. Chỉ còn một tháng nữa là đến buổi vũ hội tuyển phi rồi."

Nói rồi, bằng sức mạnh đáng ngạc nhiên, bả nhấc bổng cả tao và chị kế B đi.

"Trổ hết tài ra các em. Chị mà được chọn, ha ha, chị sẽ xây cho hai đứa chúng mày mỗi đứa bọn mày một tòa lâu đài. Rồi muốn mua gì thì mua, nuôi gì thì nuôi. Thích thì mang một dàn nam thanh nữ tú về thả chạy quanh nhà cho vui mắt cũng được."

Tham vọng dữ.

"Thời của chị mầy đã đến. Đừng ai hòng cản tao ha ha ha !!!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top